Chỉ Thiên Vị Mình Em

CHƯƠNG 4: NGÂY NGÔ


7 tháng

trướctiếp

Tháng chín, cuộc sống cấp 3 của Vân Nghê chính thức bắt đầu.

Vân Nghê đi học phải đi bằng xe buýt sau đó chuyển sang tàu điện ngầm, nhưng cô chưa quen thuộc đường nên mới đầu cô vẫn phải đi theo Vân Phong.

Sau khi xuống xe buýt, đám người Chu Phi Trì, Phan Học đợi mấy người bạn đến rồi đi cùng với họ, thỉnh thoảng Lục Kiêu Trần cũng sẽ đi cùng với bọn họ.

Nam sinh đang trong giai đoạn phản nghịch nên có đôi khi sẽ đến trễ hoặc không đến, ba ngày liên tiếp Vân Nghê đều không thấy Lục Kiêu Trần, cô có chút khó hiểu hỏi Vân Phong: “Anh Kiêu Trần trốn học hả anh?”

“Không, cậu ta đến trường từ sớm rồi.”

“Hả?”

“Nhiều hôm cậu ta sẽ dậy từ ba bốn giờ sáng, là người đầu tiên đến lớp.” Vân Phong cười: “Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Lục Kiêu Trần là kỳ lạ nhất nên không ai đoán ra được.”

“…” Vân Nghê ngạc nhiên.

Một tuần sau, Vân Nghê đã thích nghi được với cuộc sống mới, tuy cô học ở một thành phố lớn như Hoài Thành sẽ có nhiều áp lực cạnh tranh học tập, nhưng sau khi học xong sẽ có nhiều hoạt động ngoại khóa phong phú.

Tuần thứ hai, buổi chiều thứ tư có một tiết hoạt động ngoại khóa tự do, các câu lạc bộ và các hội nhóm của trường bày các quầy hàng ở quảng trường văn hóa để mời chào các học sinh mới.

Vân Nghê và Giang Nguyệt đều cảm thấy rất thú vị, cho nên cùng nhau đi tới đó. Khi tới quảng trường văn hóa, tại đó các quầy hàng được bày thành hai hàng dọc dài ở hai bên, thực sự rất náo nhiệt.

Hai người đang đi dạo thì đột nhiên có nam sinh đi đến trước mặt cười với họ: “Hai em có muốn tham gia vào hội giám sát không? Hội giám sát của bọn anh đang thiếu người.”

“Hội giám sát?”

“Đúng vậy, đó là bình thường phải kiểm tra vệ sinh, ngoại hình, quản lý giám sát công việc của từng câu lạc bộ, có rất nhiều quyền lợi đó…”

Nam sinh giới thiệu rất nhiệt tình giống như đang giao bán sản phẩm, Vân Nghê và Giang Nguyệt không thể từ chối được nên đã đồng ý đi xem.

Hội trưởng Phó đang ngồi ở chỗ đóng quân của hội giám sát, nam sinh bên cạnh anh ấy nhìn thấy Vân Nghê được mang về thì kích động chạm nhẹ cánh tay anh ấy: “Hội trưởng, đàn em này thật xinh đẹp! Lão Trương thật biết tìm người.”

Nam sinh bên cạnh ngẩng đầu lên nhìn thấy cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, đôi mắt sóng nước, trong sáng ngây thơ.

Một lúc sau, anh ấy thu ánh mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Đừng nhiều lời nữa, cầm phiếu đăng ký qua dây.”

Vân Nghê và Giang Nguyệt điền phiếu xong, đối phương nói sẽ thông báo thời gian phỏng vấn qua tin nhắn.

Khi Vân Nghê quay người rời đi, cô không cẩn thận làm rơi đống bài tuyên truyền.

Vân Nghê vội vàng quay người lại đỡ lấy, nhưng nhanh chóng có một bàn tay thon dài khác đưa ra đỡ giúp cô.

Cô nhanh chóng xin lỗi, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của nam sinh.

Phó Tinh Lạc cong môi: “Không sao đâu, không cần hoảng loạn như vậy, sẽ không bắt em bồi thường đâu.”

Cô thấy anh ấy có ý trêu chọc thì xấu hổ gật đầu.

Phó Tinh Lạc nhìn bóng dáng rời đi của hai cô gái, anh ấy cúi đầu xuống nhìn hai hai chữ “Vân Nghê” trên tờ phiếu đăng ký, dừng lại một lúc.

-

Hai ngày sau là đến cuối tuần.

Buổi sáng thứ bảy, Vân Nghê thức dậy đi ra khỏi phòng ngủ, đúng lúc Vân Phong đẩy hành lý từ phòng ra.

“Anh, anh muốn đi đâu vậy?”

Vân Phong nói anh ấy phải tới thành phố bên cạnh để tham gia đại hội thể thao, sẽ không ở nhà mấy ngày, Vân Nghê chạy tới cổ vũ anh ấy: “Anh cố lên! Anh là nhất!”

Vân Phong cười nhạo: “Với trình độ của anh chẳng lẽ không phải sẽ hành chết cả trận sao? Nhưng em phải ở trường ngoan ngoãn học tập đó có biết chưa?”

“…Bình thường người hay gây chuyện ở trường học là anh mà?”

Vân Phong giơ tay búng vào trán của cô: “Mấy ngày nay anh ít khi sẽ dùng điện thoại, có việc gì thì em nhắn tin cho anh, nếu như ở trường học có việc gì cần giúp thì em có thể đi tìm Lục Kiêu Trần và Chu Phi Trì.”

Vân Nghê cũng không biết có chuyện gì có thể đi tìm bọn họ, nhưng cô vẫn gật đầu.

Buổi sáng Vân Phong rời đi. Buổi chiều, Vân Nghê tới trường trung học số 1.

Hôm nay là ngày hội giám sát phỏng vấn học sinh.

Sau khi đến trường, cô gặp được Giang Nguyệt.

Lúc trời gần tối hai người mới phỏng vấn xong, Giang Nguyệt nói muốn đi thư viện thành phố mua cuốn Ngũ Tam, đúng lúc Vân Nghê cũng đang cần tài liệu giảng dạy nên cô cũng đi cùng.

Vân Nghê gửi tin nhắn cho Đỗ Cầm nói rằng buổi tối cô không về nhà ăn cơm, đúng lúc tối nay ba mẹ Vân Nghê đi lấy hàng, cũng phải muộn mới về.

Buổi tối, Vân Nghê và Giang Nguyệt ăn bữa cơm bình thường xong liền đi tới thư viện.

Chọn tài liệu dạy học xong, Giang Nguyệt nói không muốn về nhà sớm nên hai người chọn sách ngoại khóa rồi tìm chỗ không người ngồi xuống.

“Cậu cầm cuốn gì vậy?” Giang Nguyệt thò qua hỏi.

Gatsby vĩ đại .”

“Được đó, nhưng tớ không có hứng thú với mấy cuốn như vậy, tớ chọn tiểu thuyết ngôn tình. Tớ kể cho cậu nghe, gần đây tớ mới đọc được một cuốn tiểu thuyết vô cùng dễ thương, cậu mà đọc cuốn này chắc chắn sẽ mê luôn.”

Vân Nghê cũng từng đọc qua tiểu thuyết ngôn tình, chỉ là không đọc nhiều lắm, bàn tay Giang Nguyệt chống cằm, si mê nói: “Tớ đọc xong mà cũng muốn yêu đương luôn.”

Vân Nghê kinh ngạc, ngay lập tức nói yêu sớm không tốt.

“Nhưng bây giờ nhiều người yêu sớm lắm, có ai mà không cảm thấy nhộn nhạo ở tuổi thanh xuân. Có điều tớ biết kiểu con gái ngoan ngoãn nghe lời như cậu chắc chắn sẽ không như vậy.” Giang Nguyệt véo lấy khuôn mặt mềm mại của Vân Nghê: “Này cậu nói xem, nếu cậu thật sự gặp được một người cậu thích, người đấy cũng thích cậu, cậu có muốn yêu đương với người đấy hay không?”

Vân Nghê giật mình, nói không ra lời.

Từ trước tới giờ, cô toàn vùi đầu vào học tập, không có suy nghĩ tới những loại tâm tư tình cảm này, cũng không biết cảm giác thích một người là như nào.

Nếu thật sự có một ngày như vậy…

Cô không dám suy nghĩ tiếp, đỏ mặt đẩy Giang Nguyệt: “Mau, mau đọc sách đi.”

Giang Nguyệt che miệng cười, không trêu cô nữa.

-

Màn đêm buông xuống.

“Sông Ngầm” cuối phố nghệ thuật Hoài Thành, xa hoa trụy lạc, không khí náo nhiệt.

Phòng bao ở trung tâm tầng hai lại có vẻ yên tĩnh hơn nhiều.

Một người đàn ông tóc đỏ nâng ly rượu lên, vẻ mặt nịnh nọt cười với mấy nam sinh: “Các anh trai, tôi xin tự nhận lỗi, là chúng tôi nhận lầm người, thật sự xin lỗi người anh em Giả Phi kia.”

Trên sô pha, Chu Phi Trì vắt chéo chân, mắt lạnh lùng nhìn anh ta: “Một câu nhận lầm người là xong sao? Hôm đó mấy người không nói một lời nào đã đánh anh em của tôi, chẳng phải lúc đó rất ngầu hay sao?”

“Hôm đó thật sự là hiểu lầm…”

Ngày hôm qua sau khi tan học, Giả Phi đi ra từ cổng sau trường học không lâu thì gặp mấy tên côn đồ, đối phương hỏi anh ấy có phải là Giả Phi không, anh ấy liền gật đầu, sau đó mấy tên côn đồ trực tiếp xông vào đánh anh ấy, cuối cùng đám bạn Chu Phi Trì chạy tới rồi đánh trả lại.

Nguyên nhân là do không biết ai tung tin đồn Giả Phi đang theo đuổi một nữ sinh, mà nữ sinh đó lại là bạn gái của một trong những tên côn đồ này.

Sau đó họ mới biết được… là đã nhận nhầm người.

Người đánh anh ấy là một người địa phương có máu mặt, cũng có chút địa vị, nhưng lại không dám chọc vào đám con nhà giàu của trường trung học số 1 này, đêm nay biết được bọn họ uống rượu ở đây nên vội vàng đến xin lỗi.

Người đàn ông tóc đỏ cùng các anh em ở bên cạnh rót rượu cho anh ấy: “Thật sự xin lỗi, là lỗi của chúng tôi trước đó đã không tìm hiểu kỹ, không phải tục ngữ có câu không đánh không quen sao, đồ uống hôm nay chúng tôi bao hết, các anh cứ gọi thoải mái, coi như là kết bạn với nhau.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Có người cười, chỉ vào Chu Phi Trì: “ĐM, chỗ này là của cậu ta, anh bao cái gì mà bao.”

“…”

Chu Phi Trì mỉm cười, nhìn về phía một người đàn ông có mái tóc che đi vết sẹo trên mặt đang không nói gì ở góc trong, cảm thấy thích thú: “Đại ca của các người bị câm à? Đám đàn em mấy người xin lỗi thì có thành ý gì?”

Sắc mặt của người đàn ông có vết sẹo tối sầm lại, ngẩng đầu nhìn người ngồi trong góc sô pha.

Lục Kiêu Trần ngồi vào ghế sô pha, đôi chân dài tùy ý mở ra, mí mắt rũ xuống uống rượu, sắc mặt lười biếng mệt mỏi, chưa nói một câu nào.

Người đàn ông mặt sẹo đã nghe rất nhiều tin đồn có liên quan đến anh.

Gã biết anh là người có tiếng nói nhất trong số những người trước mặt ở đây.

Vài giây sau, người đàn ông mặt sẹo thong thả phun điếu thuốc ra, nói với anh: “Cậu là Lục Kiêu Trần?”

Người đàn ông mặt sẹo đứng dậy, đi đến trước mặt anh, giơ ly rượu: “Chuyện ngày hôm đó tôi, thay mặt anh em tôi nói lời xin lỗi.”

“Hai chúng ta đều có chút bối cảnh, cậu cho tôi chút thể diện, chuyện này coi như kết thúc ở đây, sau này ở khu Giang Tân này, tôi sẽ che chở cho các cậu.” Gã ta nói.

Lục Kiêu Trần đặt ly rượu trên bàn, lười biếng nhướng mi mắt lên nhìn gã ta, không chút để ý hỏi: “Anh là ai?”

Một câu nói nhẹ nhàng nhưng lại đủ thịnh khí lăng nhân*.

(*) Thịnh khí lăng nhân: là thành ngữ chỉ khí thế kiêu ngạo áp bức người khác.

Đôi mắt của người đàn ông mặt sẹo trầm xuống.

Lục Kiêu Trần nhìn về phía gã ta, nhếch môi: “Nếu không thì tôi cũng đánh anh một trận, rồi sau này tôi sẽ che chở cho anh?”

Người đàn ông mặt sẹo bật ra những lời chửi rủa, vừa định ra tay nhưng đàn em của gã ta đã xông lên ngăn lại.

Nửa tiếng sau, người đàn ông mặt sẹo dẫn người rời đi.

Cuối cùng thì mấy người bọn họ cũng không dám ra tay, cuối cùng người đàn ông mặt sẹo phải cúi đầu xin lỗi Lục Kiêu Trần, hơn nữa ngày mai gã ta phải tự mình tới xin lỗi Giả Phi.

Sau khi đám người rời đi, những người ngồi ở phòng bao cũng không còn hứng thú, uống xong rồi liền thanh toán đi về.

Ra khỏi phòng bao, Chu Phi Trì vỗ vai Lục Kiêu Trần: “Cậu chờ tôi ở cửa, tôi đi giải thích với quản lý rồi chúng ta cùng về.”

Lục Kiêu Trần liếc nhìn anh ấy một cái: “Nhanh lên.”

“Biết rồi, tôi sẽ không chậm trễ việc cậu về nhà ngủ đâu.”

-

Thư viện, Vân Nghê cùng Giang Nguyệt đều đang mải mê đọc sách, vừa xem đồng hồ thì thấy giờ đã là 9 giờ rưỡi rồi.

Hai người mau chóng đi mua tài liệu rồi rời khỏi thư viện.

Giang Nguyệt sống ở gần đây, đi bộ một đoạn là đến, cô ấy hỏi Vân Nghê: “Cậu về kiểu gì?”

“Tớ đi xe buýt.”

“Được rồi, vậy cậu đi cẩn thận nhé, ngay mai gặp lại.”

“Ừm, ngày mai gặp.”

Sau khi tạm biệt, Vân Nghê đi tới trạm xe buýt.

Lúc đi sang đường, cô nhìn thấy trạm xe, đồng thời ánh mắt cũng bị thu hút bởi một cửa hàng có ánh đèn neon màu đỏ nhấp nháy ở cuối con phố.

Cửa hàng được trang trí bắt mắt và thời thượng, có tên là Sông Ngầm, có đủ loại thanh niên nam nữ ra vào, đây là nơi phô trương nhất trên con phố này.

Vân Nghê nhận ra nơi này hình như là quán bar, liền thu lại ánh mắt, cô luôn cảm thấy nơi này thật lộn xộn.

Đi đến trạm xe, có rất người đều đang chờ xe, cô đi xem biển số xe thì phát hiện chiếc xe duy nhất có thể tới nhà cô đã quá giờ!

Trong lòng cô hoảng hốt, nhìn kĩ lại vài lần, thật sự là không còn xe nữa.

Phía trước trạm xe có một chiếc xe ôm, tài xế nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột nhìn kỹ biển số xe của Vân Nghê thì nhanh chóng xuống xe, đi tới gần và hỏi bằng tiếng địa phương: “Em gái, em muốn đi đâu? Đi xe ôm không?”

Đối phương là một ông chú trung niên, bụng phệ, đi tới cạnh Vân Nghê, cô lùi lại một bước, lắc đầu: “Không cần, cảm ơn.”

“Bây giờ đã trễ rồi, không dễ bắt xe đâu, chuyến xe cuối cùng đông lắm, để anh chở đi cho.”

Đã tối muộn rồi mà ngồi mấy kiểu xe ôm này khiến Vân Nghê cảm giác không an toàn, nếu gặp phải người có âm mưu gây rối thì cô có thể bị bắt cóc tới núi sâu rừng già.

Cô kiên quyết lắc đầu nói không cần, đối phương thấy cô như vậy thì đành phải rời đi trước.

Vừa rồi trên đường tới đây cô đã gọi cho ba mẹ, nhưng họ vẫn đang nhập hàng, Vân Nghê không muốn làm phiền họ nên chờ xe taxi.

Tuy nhiên năm phút sau, xe taxi đều bị người khác cướp mất, tài xế xe ôm hét to một vòng nhưng không ai lên xe, nhìn thấy Vân Nghê vẫn đang đợi nên lại đi tới hỏi.

“Ôi em gái, để anh chở em đi, chứ chờ xe biết chờ tới khi nào, xe máy rất nhanh…”

Đối phương vẫn không chịu buông tha, Vân Nghê bị dọa cho sợ hãi nên chạy nhanh rời khỏi trạm xe.

Tâm lý hoảng loạn, cô quay đầu nhìn về phía cửa quán bar Sông Ngầm, thấy một bóng người bước ra…

Lục Kiêu Trần mặc một bộ đồ ngắn tay màu đen, quần túi hộp, anh đi đến bên cạnh một chiếc xe máy màu đen rồi ngồi lên nhưng chưa khởi động máy.

Anh dựa vào lưng ghế, móc một bao thuốc từ trong túi rồi lấy ra một điếu thuốc, cúi đầu ngậm lấy, bật lửa kim loại trong tay “tách” một tiếng, ngọn lửa bén vào đầu điếu thuốc, chiếu sáng đôi mắt đen láy của anh.

Vân Nghê không nghĩ rằng sẽ gặp được anh ở nơi như vậy.

Chỉ là cô không có thời gian để suy nghĩ tới vấn đề này, cô nhìn anh, trong lòng chợt nảy ra ý tưởng tìm anh cứu giúp.

Anh sẽ giúp chứ…

Do dự một lúc, cô lấy hết can đảm đi tới chỗ anh.

Lúc này, ở cửa quán bar Sông Ngầm, mấy nữ sinh qua đường đều nhìn Lục Kiêu Trần, hai mắt họ sáng lên, muốn đi lên bắt chuyện nhưng vừa định đi lên thì họ nhìn thấy có một cô gái đã đi đến trước mặt anh.

Lục Kiêu Trần cúi đầu hút thuốc, bỗng nhiên có một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên ở bên cạnh: “Anh, anh Kiêu Trần…”

Những suy nghĩ mơ hồ của anh dừng lại, anh ngước mắt lên, khuôn mặt trắng bệch của cô hiện ra trong mắt anh.

Lục Kiêu Trần đã kinh ngạc trong thoáng chốc.

Vân Nghê đối diện với ánh mắt của anh, giọng cô có chút ngập ngừng, nhanh chóng sắp xếp lại từ ngữ: “Anh Kiêu Trần, làm phiền anh… có thể giúp em gọi taxi không? Em từ thư viện đi ra đây, phát hiện không có xe buýt tới nhà em, lại không bắt được taxi. Nếu anh cảm thấy bất tiện thì có thể chỉ cho em trạm xe buýt số 5 hoặc 25 ở đâu không? Em đi bộ qua đó cũng được.”

Lục Kiêu Trần im lặng nhìn cô vài giây, hơi nhướng mày: “Sao lại tìm anh giúp?”

Vân Nghê bị bối rối trước những câu hỏi khó hiểu như này, cô mấp máy môi, nhẹ nhàng nhập ngừng nói: “Bởi vì mọi người trong nhà em không có thời gian, anh trai em cũng không ở nhà, không có ai khác có thể giúp được…”

Thấy anh vẫn im lặng, Vân Nghê nghĩ rằng bình thường cầu xin giúp đỡ thì phải nói những lời tốt hơn, thế là cô nhẹ nhàng nói: “Xin anh, anh có thể giúp em được không, mấy anh trai kia đều nói anh là người tốt, vô cùng tốt bụng, anh trai em cũng nói có việc gì thì có thể tìm anh…”

Đôi mắt ươn ướt của cô đầy mong đợi, hàng mi mỏng khẽ run lên, vì sốt ruột nên chóp mũi nhỏ nhắn có chút ướt, môi đỏ mọng mềm mại như quả anh đào.

Một dáng vẻ xinh đẹp và ngoan ngoãn.

Lục Kiêu Trần nhìn cô, trong lòng như bị cào nhẹ, khiến cả người ngứa ngáy.

Nghe câu nói “Anh là người tốt” kia, anh cong môi lên cười, giọng điệu khi nói chuyện mang theo chút buồn cười: “Ai nói với em anh là người tốt?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp