Chỉ Thiên Vị Mình Em

CHƯƠNG 3: CÁ CƯỢC


7 tháng

trướctiếp

Trong lúc nhất thời, Vân Nghê cảm thấy nói ra những lời này có chút kì quái.

Người ngoài cuộc nghe những lời này thì thấy không sai, nhưng chỉ có hai người bọn họ biết tối hôm qua bọn họ mới gặp nhau, có điều có thể là  do trời tối nên anh không nhìn rõ cô.

Vân Nghê không ngờ rằng anh chính là Lục Kiêu Trần.

Đề tài được đưa ra, Hạ Uyển Uyển đang im lặng đột nhiên đứng dậy, ngồi vào cùng một ghế dài với Lục Kiêu Trần, cô ta ngồi sát lại gần anh.

Chu Phi Trì ngẩn người, lập tức nhìn sắc mặt của Lục Kiêu Trần: “Này, cậu đang làm gì thế?”

Hạ Uyển Uyển trừng mắt: “Tôi ngồi cùng cậu với Phan Học chật quá nên chuyển chỗ không được sao?”

“Chậc…”

Mọi người đều hiểu rõ trong lòng, Phan Học tùy ý động đậy cơ thể, anh ấy thoải mái mở miệng: “Chỗ của chúng tôi thật sự rất “chật”, còn bên Lục Kiêu Trần lại rất rộng.”

Một câu trêu đùa của Phan Học khiến cho đám người Chu Phi Trì cười lăn lộn.

Thật ra bọn họ ngồi vào chiếc bàn gỗ hình chữ nhật, Hạ Uyển Uyển ngồi cùng Chu Phi Trì và Phan Học ở bên chiều dài, ngược lại còn rộng hơn là ngồi cùng với Lục Kiêu Trần.

Hạ Uyển Uyển đỏ mặt, thấy Lục Kiêu Trần không có phản ứng gì, cô ta vừa định nói người ta cũng không ngại thì nhìn thấy chàng trai đứng dậy.

Anh cầm chiếc bật lửa trên bàn, sắc mặt lạnh nhạt như không nghe thấy gì: “Đi vệ sinh.”

Hạ Uyển Uyển: “...”

Lục Kiêu Trần rời đi, mấy chàng trai ho khan vài tiếng, che miệng lại để không cười thành tiếng.

Thật ra bọn họ đều đã quen rồi, có khi nào Lục Kiêu Trần để ý đến mấy cô gái đâu.

Dù là như vậy nhưng vẫn có rất nhiều cô gái  muốn lại gần anh.

Cảnh tưởng có chút xấu hổ, Vân Phong kéo Vân Nghê đứng dậy: “Chúng tôi đi mua đồ uống, các cậu muốn uống gì? Tôi mời.”

Hạ Uyển Uyển nói không uống, sau khi những người khác nói tên đồ uống xong, hai anh em đi đến cửa hàng tiện lợi.

Vân Nghê cầm lấy chai nước C100 mà cô thích nhất, chọn đồ uống xong, hai người định đi tới quầy thu ngân, nhưng Vân Nghê đột nhiên nhớ ra: “Có cần lấy cho anh Kiêu Trần một chai không?”

Vân Phong bảo cô tùy ý lấy một chai, cô chạy đến trước kệ để hàng, không biết anh muốn uống cái gì cho nên phân vân nửa ngày, mãi cho đến khi phía trước vang lên tiếng thúc giục, cô đành phải lấy chai trà sữa Assam ngay gần đấy.

Thanh toán xong, Vân Phong để cô cầm hết đồ uống, bảo cô quay lại đó trước, còn anh ấy thì đi vệ sinh.

Vân Nghê quay trở lại cửa hàng mật thất, đúng lúc nhân viên tới thông báo cho họ vào bàn, đám người bọn họ đi tới gửi đồ, cô đem đồ uống tới đưa cho bọn họ, cuối cùng chỉ còn lại chai trà sữa Assam kia.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Lục Kiêu Trần vừa vào cửa hàng, theo sau là Hạ Uyển Uyển, cô do dự một chút rồi đi qua đó.

Bên kia, Hạ Uyển Uyển đang nói chuyện với Lục Kiêu Trần, giọng nói nhỏ nhẹ: “Lục Kiêu Trần, hôm qua cậu mới về có phải không? Cả kỳ nghỉ hè tớ đều không nhìn thấy cậu đâu.”

“Trước kia cậu đã chơi qua trò chạy trốn khỏi mật thất chưa? Có đáng sợ không?”

“Tớ nghe nói quỷ là do người thật đóng vai nhưng vẫn rất sợ hãi, chút nữa cậu có thể bảo vệ tớ hay không?”

Lục Kiêu Trần cúi đầu gửi tin nhắn xong rồi cất điện thoại vào trong túi, cuối cùng anh mới quay đầu nhìn cô ta, lạnh nhạt nói: “Sợ hãi thì tìm tôi cũng vô ích.”

“...”

“Tôi là đạo sĩ còn có thể đuổi quỷ được hay sao?”

Cô ta thẹn quá hóa giận, tức giận quay đầu bỏ đi.

Vân Nghê nhìn lướt qua cô ta, thấy hốc mắt của đối phương đỏ hoe, cô có chút ngạc nhiên, cô vừa ngước mắt lên đúng lúc đối diện với ánh mắt của Lục Kiêu Trần.

Tại sao anh lại chọc con gái khóc?

Lấy lại được tinh thần thì cô đã đi đến trước mặt anh.

Đối phương cũng dừng lại, cô mím chặt môi đưa cho anh chai trà sữa Assam, sau đó nhìn anh: “Cái này là… Anh của em mua cho anh.”

Anh vẫn chưa cầm lấy trà sữa trong tay cô, vài giây sau, một giọng nói nam vang lên trên đầu cô: “Quá ngọt.”

Vân Nghê kêu lên, giật mình ngước mắt lên nhìn anh, đang suy nghĩ xem phải xử lý như thế nào thì nào ngờ chai nước C100 ở tay kia của cô đã bị một bàn tay thon dài lấy đi.

Anh lười biếng lạnh nhạt nói, mang theo cảm giác tê dại: “Chai này còn được.”

“?”

Lục Kiêu Trần đi về phía trước, Vân Nghê nhìn theo bóng dáng anh, trong lúc nhất thời cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tại sao người này lại cướp đồ uống của cô…

Vân Phong nhanh chóng quay trở lại, mọi người gửi đồ xong thì được dẫn tới cửa mật thất.

Trên đường đi, nhân viên nói những điều cần chú ý, lúc này Vân Nghê mới biết trò lần này họ chơi là trò thoát khỏi bệnh viện tâm thầnthuộc thể loại kinh dị và bên trong còn có NPC người thật.

Bản chất trò này không phải giống với nhà ma sao?

Cô sợ nhất là trò này đó!

Vân nghê khóc không ra nước mắt, bây giờ có thể đi được không? Cô không muốn chơi trò này…

Được dẫn tới cửa, nhân viên mở cửa mời bọn họ đi vào.

Vân Nghê đứng cạnh Vân Phong ở hàng đầu tiên, cô nhìn sự u ám không một chút ánh sáng ở bên trong, cô sợ tới mức không dám bước đi dù chỉ là một bước.

“Sợ gì, chút trò này chẳng có gì đáng sợ cả, anh dẫn em đi.”

Lá gan của Vân Phong lớn, muốn kéo Vân Nghê đứng ở hàng đầu tiên, bàn tay của Vân Nghê chảy mồ hôi, kiên quyết từ chối: “Không được, em muốn đi phía sau…”

Vân Phong thấy dáng vẻ nhát gan của cô thì chậc một tiếng: “Vậy anh bỏ mặc em nhé!”

“Không sao đâu, em ấy nhát gan, em gái, em ra sau đứng đi, anh đây sẽ bảo vệ em.” Chu Phi Trì nói.

Mọi người đi vào mật thất, cửa đóng lại, một bầu không khí đáng sợ trỗi dậy.

“Ôi đệch tối quá, bật đèn pin lên đi…”

“Mẹ nó tôi không dám đi lên trước đâu, cậu đừng đẩy tôi, cái đệch…”

Vân Nghê sợ hãi tới mức lùi xuống hàng cuối cùng, sắc mặt trắng bệch, trong lòng suy đoán nửa ngày rồi mới dám chậm rãi tiến lên cùng bọn họ, trái tim đập thình thịch.

Thật ra đi một mình ở hàng cuối cũng sợ lắm.

Nhưng cô cũng không dám đi đầu cùng Vân Phong.

Sớm biết như vậy thì vừa rồi cô sẽ nói thẳng là không muốn vào…

Cô sợ nhìn thấy thứ gì đó nên giơ tay che nửa đôi mắt, đầu óc hỗn loạn, cánh tay đang giơ lên của cô cảm nhận được có một ống tay áo vô tình sượt qua.

Mùi thông hòa quyện với mùi thuốc lá xộc thẳng vào chóp mũi của cô.

Cô sợ hãi, mở mắt quay đầu lại thì thấy Lục Kiêu Trần đang đứng ngay bên cạnh.

Một tay anh đút túi, nửa người dựa vào ven tường của đường đi, đôi lông mày rũ xuống lộ ra vẻ không chút để ý, anh nhìn cô một cái.

Vân Nghê không nhịn được nhìn về phía Lục Kiêu Trần, chỉ thấy đường nét của chàng trai quá tinh xảo, mái tóc đen nhánh, vô cùng bắt mắt.

Cô vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp Lục Kiêu Trần, cô ngơ ngác nhìn về phía anh. Lúc đó chỉ cảm thấy anh đẹp trai, sau đó lại nói lắp, ngay câu đầu tiên đã gọi anh là “chị”.

Khiến những người trực tiếp nghe được phải bật cười.

Tại sao giữa cô với anh lại có những hồi ức xấu hổ tới như vậy…

Bỏ đi những suy nghĩ mơ hồ, vài người đi đến cơ quan giải mã đầu tiên, những người phía trước dừng lại thảo luận, Vân Nghê nhìn xung quanh qua khe hở các ngón tay, sau khi xác định tạm thời an toàn rồi cô mới dám bỏ tay xuống.

Ai ngờ đột nhiên có người nói gì đó quá to khiến cô giật mình sợ hãi tới mức lại đưa tay lên.

Thật ra là không có gì hết.

Bên cạnh bỗng nhiên vang lên một tiếng cười nhẹ.

Cô quay đầu, thấy Lục Kiêu Trần đang dựa vào tường, nhưng cũng không nhìn cô.

Vừa rồi là anh cười sao…

Những người ở phía trước đang say sưa giải mật mã, Vân Nghê với Lục Kiêu Trần không nhìn thấy câu hỏi, đứng ở phía sau nhàn tới mức không việc gì làm, giống như đang cách biệt hẳn với thế giới.

Vân Nghê cảm thấy không khí có chút ngượng ngùng nên cô nhẹ nhàng nói với anh: “Anh cũng sợ sao?”

Lục Kiêu Trần quay đầu nhìn vào mắt cô, vài giây sau, anh trầm thấp mở miệng: “Ừ.”

Cuối cùng cũng tìm được người có cùng cảm nhận, cô không nhịn được mà chia sẻ nỗi khổ cùng anh: “Đây là lần đầu tiên em chơi trò này, trước kia có chơi nhà ma nhưng suýt chút nữa đã bị dọa đến mức ngất đi.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

“Không sao.” Lục Kiêu Trần uể oải nói: “Ngất thêm vài lần nữa là quen thôi.”

“...”

Tại sao người này lại nói chuyện như vậy chứ.

Trong lúc nhất thời Vân Nghê không biết nói gì với anh, cho nên kết thúc chủ đề.

Mọi người tiếp tục tiến về phía trước, bên phải có một cánh cửa đi vào phòng bệnh.

Nhóm người đi vào bên trong để tìm manh mối, ai ngờ NPC trốn ở mép giường đột nhiên nhảy ra bắt đầu đuổi theo bọn họ.

“A!!!”

“CMN!!!”

Vân Nghê kêu thảm thiết, cô mới vừa đi theo bọn họ vào, còn chưa thấy quỷ đâu mà đã nghe thấy tiếng bọn họ hét chói tai chạy ra.

Cô bị dọa cho đơ người, nhấc chân chạy về phía lối ra.

Nhưng phía đó cũng có một nữ quỷ mặc áo trắng đang lao tới, Vân Nghê kêu lên, chạy trốn quá nhanh nên không kịp phanh lại, ngay khoảnh khắc cô suýt nữa đã đâm vào nữ quỷ thì cánh tay của cô đã bị nắm lấy, sau đó kéo cô lại.

Cô lảo đảo một chút, cảm giác sắp ngã tới nơi thì có một bàn tay đỡ lấy sau lưng cô.

Mùi thông thoang thoảng phả vào mặt cô.

Cô quay đầu lại thấy Lục Kiêu Trần.

Hai người thật sự cách gần sát nhau, cô hơi ngước mắt lên, nhìn thấy quai hàm săn chắc của anh, đường cong mềm mại, yết hầu lên xuống mang theo độ cong gợi cảm, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm cô.

Chị gái NPC bỏ tóc giả xuống, đi tới chỗ cô: “Em có sao không em gái?”

Cảm nhận được Lục Kiêu Trần buông tay ra, Vân Nghê lắc đầu, nhớ tới dáng vẻ vội vàng chạy trốn vừa rồi của mình, cô xấu hổ xin lỗi đối phương.

Sau khi NPC rời đi, Vân Phong ở phía trước quay đầu không thấy Vân Nghê đâu, vội quay lại thì nhìn thấy hai người đang đứng ở cửa phòng bệnh, có chút ngây ngốc: “Sao vậy? Tại sao hai người không chạy đi?”

Lục Kiêu Trần lạnh nhạt nhìn Vân Phong, độ cong ở khóe môi như có như không: “Cậu vẫn nên bảo vệ em gái của cậu đi.”

“Hả?”

“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy…”

“Có người chơi trò chạy trốn khỏi mật thất, lại bị dọa sợ tới mức trực tiếp bổ nhào vào trong lòng quỷ.”

Vân Nghê: “...”

Có cái hố nào không, cô muốn chui xuống đó QAQ.

-

Sau khi rời khỏi mật thất, Vân Nghê cảm thấy như được sống lại. Trước khi rời đi, cửa hàng đưa cho họ phiếu giảm giá để chào đón bọn họ lại đến lần nữa, cô trực tiếp đưa phiếu cho Vân Phong.

Cảm ơn trời đất, cả đời này cô cũng không muốn chơi trò trốn thoát khỏi mật thất này thêm một lần nào nữa.

Trên đường đi ăn, họ đi ngang qua một siêu thị ở trung tâm thương mại, Vân Phong khát nước nên đi vào mua nước, Lục Kiêu Trần cũng đi vào.

Vân Nghê đợi ở cửa, một lúc sau, Chu Phi Trì không biết bị cái gì mà hưng phấn chạy đến cạnh cô, chỉ vào mình, Phan Học và hai chàng trai khác: “Em gái Vân Nghê, em nói xem trong số các anh trai ở đây thì ai tốt nhất?”

Vân Nghê ngẩn người, nở nụ cười mềm mại như bông: “Các anh đều rất tốt.”

“Không được, nhất định phải chọn một người.”

Nhưng cô thật sự chưa từng so sánh: “Thật sự đều rất tốt, cả anh Kiêu Trần cũng rất tốt…”

Mấy người vẫn đang so sánh, nhưng nghe được những lời này cảm thấy hiếm lạ: “Lục Kiêu Trần rất tốt?”

Ôi đệch, tên Lục Kiêu Trần đó đã lừa gạt em gái nhỏ như thế nào vậy, thế mà lại làm người ta nghĩ như vậy?

Vân Nghê kêu lên: “Anh ấy không tốt sao?”

Giả Phi vội gật đầu, đổi chủ đề: “Đúng vậy, anh Trần của em rất tốt! Ai nói cậu ta không tốt?”

Chu Phi Trì mỉm cười vỗ vai Giả Phi, nói với Vân Nghê: “Anh nói cho em biết, Lục Kiêu Trần vô cùng tốt bụng lương thiện, sau này em có chuyện gì thì có thể tìm cậu ta, cậu ta nhất định sẽ giúp em.”

Vân Nghê nửa tin nửa ngờ gật đầu.

Vài phút sau, Vân Phong và Lục Kiêu Trần mua nước xong thì ra khỏi siêu thị, Vân Nghê nhìn chằm chằm Lục Kiêu Trần, thấy anh đang ngửa đầu uống nước, yết hầu lăn lên lăn xuống, đường cong quai hàm sắc nét.

Cô nhớ tới lời Chu Phi Trì nói, có hơi thất thần, thấy anh uống nước xong rồi đóng nắp chai lại, hơi nghiêng đầu nhìn về phía cô, sắc mặt lạnh nhạt.

Bốn mắt nhìn nhau, cô nhanh chóng nhìn đi chỗ khác và bước về phía trước.

Lục Kiêu Trần nhìn theo bóng dáng của cô mà không nói gì.

-

Cuộc tụ tập kết thúc cũng đồng nghĩa với việc kỳ nghỉ hè kết thúc.

Hai ngày sau, ngày 31 tháng 8, là ngày đăng kí học kì mới.

Buổi sáng, sau khi ăn bữa sáng xong, mẹ Đỗ Cầm đưa hai anh em tới trường trung học số 1 Hoài Thành.

Mùa hè nóng bức bao phủ Hoài Thành, bầu trời trong xanh không một gợn mây.

Trên đường đi, trong lòng Vân Nghê tràn đầy mong chờ vào khuôn viên của trường trung học số 1. Tới cổng trường, cô nhìn thấy thảm cỏ trước cổng, một tảng đá lớn khắc tên trường học màu vàng rực rỡ, phía sau có một cây đa lớn, bên cạnh bia đá viết lời dạy bảo ân cần “Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người”.

Đi vào khuôn viên trường, không gian bên trong rất rộng lớn, người đến người đi đều là những gương mặt tràn đầy năng lượng.

Vân Phong tự đi đến khối 12 để điểm danh, còn Đỗ Cầm đi cùng với Vân Nghê tới khu dạy học của khối 10.

Đi vào trong lớp, Đỗ Cầm đóng học phí cho cô rồi nhắc nhở: “Nghê Nghê, chút nữa kêu anh trai con đưa con đi tham quan trường, gặp gỡ nhiều bạn học mới, đừng đứng đợi một mình nhé.”

“Dạ.”

Sau khi Đỗ Cầm đi, Vân Nghê tìm một chỗ ngồi xuống, xung quanh không có ai, trong lúc nhất thời cô không biết nói chuyện với ai.

Đột nhiên mặt bàn cô bị gõ, cô ngẩng đầu lên thấy một bạn nữ chỉ vào vị trí trống bên cạnh cô, vẻ mặt mong chờ: “Bạn học, tớ có thể ngồi ở đây được không?”

Bạn nữ tóc ngắn, mắt to, có hơi béo.

Vân Nghê vội vàng gật đầu: “Được chứ, cậu ngồi đi.”

Sau khi ngồi xuống, nữ sinh tự giới thiệu: “Tớ tên Giang Nguyệt, Nguyệt cạnh chữ Vương, còn cậu?”

“Vân Nghê, Nghê đại diện cho cầu vồng.”

“À tớ biết rồi, cậu là cầu vồng nhỏ.” Giang Nguyệt mỉm cười.

Hai người nhanh chóng nói chuyện với nhau, cuối cùng bạn cùng lớp cũng đến đông đủ, chủ nhiệm lớp thu học phí xong thì sắp xếp mọi người xuống thư viện chuyển sách.

Khi xuống cầu thang, Vân Nghê tò mò hỏi Giang Nguyệt: “Tại sao lúc nãy cậu lại muốn ngồi bên cạnh tớ?”

“Bởi vì tớ đi một vòng lớp thấy cậu dễ thương nhất, người dễ thương thu hút người dễ thương, cái này gọi là cùng một nhóm người.”

Vân Nghê cười theo, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Lúc đầu khi vào trường mới, cô còn sợ hãi mình sẽ bị lẻ loi, nhưng không ngờ mình lại có bạn nhanh tới vậy.

Đi xuống bên dưới, Giang Nguyệt nắm chặt lấy tay cô: “Thư viện ở bên trái, đi theo tớ.”

Rất nhiều lớp cũng đi chuyển sách, đám người kéo nhau tới thư viện.

Cùng lúc đó, mấy nam sinh đứng ở cuối hành lang trên tầng 2 của khối 12.

Chu Phi Trì khoanh tay trên lan can, gác cằm lên tay nhìn xuống bên dưới, lấy tay xoa cằm: “Này, tôi cảm thấy khối 10 năm nay cũng được đấy, dọc đường tới đây có rất nhiều gương mặt xinh đẹp nha.”

Nam sinh bên cạnh cười: “Chu công tử lại bắt đầu tán gái à?”

“Đúng vậy, Chu công tử chỉ còn một năm để yêu sớm thôi, phải tranh thủ nắm bắt thời gian quen mấy cô mới được.”

Chu Phi Trì nhướng mày, cắn điếu thuốc: “Lớp 12 rồi tôi phải chăm chỉ học rập, các cậu nghĩ tôi là ai?”

“Đồ mê gái như cậu mà còn giả vờ…”

Bạn bè tận tình khuyên bảo: “Chu Phi Trì, cậu đã là đàn anh khối 12 rồi đó, đừng có đi gây tai họa cho các em gái khối 10, cậu có thể học hỏi anh Trần của chúng ta một chút được không, không bị hấp dẫn bởi nữ sắc, nhìn thấu hồng trần, bất kể lúc nào cũng có thể xuất giá! À không, xuất gia!”

(*) Xuất giá: Gả đi.

(*) Xuất gia: Đi tu.

Những người khác cười lớn.

Bên cạnh, Lục Kiêu Trần dựa vào lan can, khuôn mặt lười nhác hiện lên ý cười, phun điếu thuốc ra, đá thẳng vào chân người nói một cái.

“Thôi đi!” Chu Phi Trì phàn nàn: “Lục Kiêu Trần đúng là không yêu đương, nhưng cậu ta chỉ đứng ở chỗ đó thôi đã khiến cho bao nhiêu nữ sinh thần hồn điên đảo rồi? So với tôi thì cậu ta còn gây tai họa cho nhiều cô gái hơn!”

Người bên cạnh gật đầu lia lịa, nói phụ họa: “Mới sáng nay còn có mấy học sinh mới của khối 10 trực tiếp chạy tới cửa lớp nhìn anh Trần, cũng hay thật, làm như sợ ngày mai cậu ta tốt nghiệp liền vậy.”

“Sức cuốn hút của anh Trần thật sự quá lớn ha ha ha…”

Đầu ngón tay của Lục Kiêu Trần cầm điếu thuốc đưa lên miệng.

Khói trắng lượn lờ, anh rũ mắt, không nói gì, cũng không biết có đang nghe hay không.

Chủ đề còn tiếp tục, khuôn mặt Chu Phi Trì đầy hứa hẹn: “Dựa vào cái tính cách lạnh lùng như hoa trên núi này của Lục Kiêu Trần, một năm nữa chắc chắn vẫn còn độc thân, lúc tôi vừa vào lớp 10 đã nói rồi, cậu ta nhất định sẽ không yêu đương, cũng không để tâm đến chuyện yêu đương!”

Giả Phi ở bên cạnh càng không tin: “Lớp 12 còn chưa bắt đầu, cậu đã chắc chắn vậy sao?”

“Đến đây, cá cược không?”

“Bao nhiêu?”

Chu Phi Trì nói ra một con số.

“Chậc, 300 không thú vị.” Đối với họ mà nói 300 chỉ được xem như tiền lẻ.

Lục Kiêu Trần quay đầu nhìn Chu Phi Trì, cười một tiếng rồi mở miệng nói: “Sao không cá cược lớn hơn?”

Chu Phi Trì hừ một tiếng, vỗ vai Giả Phi: “Tôi nói cho cậu biết, tôi nhường cậu thôi, sợ đến lúc đó cậu lại đau da thịt thôi. CMN tôi cược 3000 cũng được… Lục Kiêu Trần mà yêu đương, hôm sau tôi sẽ mang 3000 tới cửa lớp cậu!”

“Được đó, cá cược thì cá cược!”

Mọi người ồn ào, khóe môi Lục Kiêu Trần nhếch lên, lười để ý tới bọn họ.

Anh dập tàn thuốc, giơ tay ném vào thùng rác, rồi nghiêng đầu liếc nhìn xuống dưới lầu.

Người đến người đi, đúng lúc một bóng dáng xinh đẹp dịu dàng đi ngang qua tầng dưới, lọt vào tầm mắt anh.

Vân Nghê mặc áo sơ mi trắng, khuôn mặt trắng nõn óng ánh như quả trứng gà vừa bóc vỏ, mắt ngọc mày ngài, mái tóc đen xõa ngang vai, khi cười lộ lên đôi mắt như mây mù tản ra nhìn thấy ánh trăng, vòng eo thon gọn, đường cong mềm mại lay động lòng người.

Dưới chiếc váy ngắn là hai chân thon gọn như ngó sen, trêu ghẹo lòng người.

Ánh mắt Lục Kiêu Trần dừng lại trong giây lát.

Sau đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, cảm giác không khí dần dần trở nên nóng bức.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp