Chỉ Thiên Vị Mình Em

CHƯƠNG 2: CHANH


7 tháng

trướctiếp

Một lát sau Vân Nghê đi đến cửa hồ bơi, cô nhìn thấy Vân Phong đang đứng trên bậc thang.

Chàng trai đeo tai nghe, miệng ngân nga tiếng ca với trạng thái nhàn nhã.

Cô đi qua đó đối phương mới nhìn thấy cô, anh ấy tháo tai nghe ra cười nói: "Em mù đường thật đấy à, như vậy cũng còn có thể lạc đường được?"

Vân Nghê chán nản: "Do ai không nghe điện thoại hả?"

"Đấy không phải tại vừa nãy ông chủ đột nhiên gọi anh à." Vân Phong đi xuống bậc thang, khoác tay lên vai cô: "Yên tâm, dù đi lạc thì anh vẫn có thể tìm em về."

Cô lẩm bẩm: "Đi lạc thì không đến nỗi, chỉ bị dọa sợ thôi."

"Cái gì cơ?"

Cô lắc đầu.

Quên đi, loại tình huống này không nên nhớ lại.

Vân Phong cho rằng cô còn tức giận, anh ấy xoa đầu cô: "Đừng buồn nữa, anh đưa em đến phố ăn vặt, muốn ăn cái gì thì cứ tùy ý chọn."

Cô không có hứng thú với cái này: "Buổi tối em ăn ít để kiểm soát cân nặng."

Vân Phong cúi đầu nhìn cô: "Ồ, em ăn ít như thế thảo nào chân ngắn như suy dinh dưỡng vậy."

"Ai nói chân em ngắn!"

Anh ấy cười: "Không ngắn không ngắn, em 1 mét 58 cực kỳ cao."

"..."

Tức đến biến hình.jpg

Tuy rằng vóc dáng cô thấp nhưng tỉ lệ cơ thể cực chuẩn, chân nhìn không ngắn một chút nào!

Hơn nữa nhắc tới chuyện chiều cao là cô cảm thấy buồn bực, vì sao anh trai cô cao 1 mét 8 mà đến cô lại như bị đột biến gien vậy chứ hu hu hu.

Vân Nghê ai oán tức giận trừng mắt nhìn Vân Phong một cái, cô đẩy anh ấy ra để đi trước, chọc cho chàng trai đứng ở phía sau bật cười.

Hai người một đường đùa giỡn đi đến phố ăn vặt mua đồ ăn khuya.

Anh ấy đưa Vân Nghê trở về, một lát sau điện thoại vang lên, anh ấy bắt máy: "Alo, Chu Phi Trì."

"Mấy cậu ở gần đây à, qua đây không? Muốn ăn khuya cùng nhau không..."

"Được rồi, vậy mai gặp..."

Vân Phong đứt quãng nói, cuối cùng cúp điện thoại, Vân Nghê tò mò hỏi: "Anh muốn ăn khuya với ai vậy?"

"Không, Chu Phi Trì nói vừa rồi cậu ta và Lục Kiêu Trần chơi ở gần đây, anh muốn gọi bọn họ qua đây ấy mà."

Vân Nghê nghe ba chữ 'Lục Kiêu Trần', trái tim hơi dao động: "Vậy bọn họ có muốn đến không anh?"

"Lục Kiêu Trần bảo không rảnh nên họ về trước rồi."

Vân Nghê nghe vậy thì không nói thêm gì nữa, nhưng nhìn cảnh đèn neon xung quanh trời đêm làm suy nghĩ của cô dần dần trôi đi.

Cô nhớ rõ nhiều năm trước khi học tiểu học, khi đến kỳ nghỉ hè sẽ đến Hoài Thành chơi, cô đã nhìn thấy bạn thân nhất của Vân Phong, Lục Kiêu Trần.

Chàng trai ấy không thích nói chuyện, là người lạnh lùng nhất trong nhóm người, nhìn qua khiến người ta cảm thấy không dễ ở chung.

Nhưng khi đó cô còn bé nên không sợ, hơn nữa có khả năng từ bé đã vô cùng yêu thích nhan sắc, cô cực kỳ thích đi theo chơi với anh trai Lục Kiêu Trần, cái đầu nhỏ ngốc nghếch không hề nghĩ tới đối phương có bị cô làm phiền hay không.

Có lúc nhóm Vân Phong đi đào ốc đồng trong bùn đất, khi ấy cô tết hai bím tóc, trong tay cầm một cái giỏ tre nhỏ, giống như một con côn trùng bé ngoan ngoãn theo sau Lục Kiêu Trần.

Mỗi khi chàng trai ấy nhặt mấy con ốc đồng, quay đầu nhìn cô thì cô lập tức đưa giỏ tre qua, ngẩng đầu lên với đôi mắt giống như sao nhìn anh, giọng nói mềm mại: "Anh Kiêu Trần ơi, cho anh bỏ vào nè..."

Lục Kiêu Trần im lặng nhìn cô hai giây, sau đó dường như còn có chút không tình nguyện bỏ ốc đồng vào giỏ, cô thì khờ khạo nở nụ cười ngây ngô.

Vân Phong đứng bên cạnh nhìn toàn bộ quá trình mà không được Vân Nghê để ý đến, cuối cùng anh ấy không nhìn nổi nữa, giơ tay lên cầm bím tóc cô: "Này, ai là anh ruột của em vậy hả?"

Vân Nghê không thèm để ý đến anh ấy, cô tiếp tục đi theo Lục Kiêu Trần.

Khi đó cô cũng không biết tại sao mình lại cực kỳ dính lấy anh, sau đó có một lần cô nghe thấy Lục Kiêu Trần đang bơi ở bờ sông gần nhà nên chạy tới ngay.

Đến bờ sông cũng là lúc cô nhìn thấy chàng trai ấy đột nhiên lặn xuống dưới, đợi một lúc lâu nhưng vẫn không thấy anh nổi lên bờ khiến cô tưởng rằng anh chết đuối, cô sợ tới mức lớn tiếng kêu cứu xung quanh nhưng bốn phía khi ấy không có ai, cuối cùng đầu óc nóng lên nhảy xuống dòng sông.

Hay thật đấy, một giây sau khi nhảy xuống cô mới nhớ ra mình chỉ biết bơi chó.

Vốn dĩ nhảy xuống với suy nghĩ cứu anh…

Vậy mà cuối cùng lại bị anh xách lên bờ.

Thì ra chàng trai ấy chỉ đơn giản là muốn nín thở mà thôi.

Sau khi lên bờ, rất nhiều người qua đường nghe thấy tiếng nên đến hỏi thăm, bé gái ngồi trên bờ cát, tóc ướt sũng dính lên mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cô ho khan tới nỗi nước mắt đảo quanh hốc mắt, nhìn trông cực kỳ đáng thương.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Lục Kiêu Trần lấy khăn lông của mình lau cho cô, cuối cùng nửa ngồi xổm trước mặt nhàn nhạt nhìn cô mà nói: "Em gọi nhiều người tới đây như thế là để họ xem em chết đuối như thế nào à?"

"..."

Mất mặt quá qwq.

Vân Nghê nhớ lại, cảm thấy chuyện này đã xảy ra từ rất lâu, có lẽ cũng chỉ còn mình cô nhớ.

Trong ấn tượng của Lục Kiêu Trần, chắc hẳn cô chỉ là bé gái ngốc nghếch không có gì đáng nhớ, có lẽ anh đã quên hoàn toàn rồi.

Sau khi trở về nhà, Vân Nghê đi lên tầng trở lại phòng ngủ của mình ngồi xuống trước bàn ăn khuya.

Đột nhiên điện thoại nhận được một cuộc gọi đến, cô cầm lên nhìn, thì ra là bạn tốt hồi cấp hai của cô, vốn dĩ sẽ học chung một trường cấp ba ở huyện nhưng bây giờ Vân Nghê đã tới Hoài Thành, cơ hội gặp mặt của bọn họ không còn nhiều nữa.

Vân Nghê nghe máy: "Alo, Hi Hi—"

Đầu bên kia vang lên âm thanh mỉm cười của Lâm Hi: "Nghê Nghê, cậu đang làm gì vậy? Tớ nhớ cậu lắm nên gọi điện cho cậu này."

"Tớ đang ăn khuya." Vân Nghê cong mi: "Vốn dĩ tớ cũng đang định gọi cho cậu."

"Mấy ngày nay sau khi đến Hoài Thành cậu thấy thế nào?"

Vân Nghê lẩm bẩm một tiếng: "Khá tốt, chỉ là tớ bị xa đất lạ trời nên vẫn hơi không quen."

Vân Nghê nói với đối phương chuyện tối nay bị người ta theo dõi, trong lòng vẫn còn sợ hãi, Lâm Hi nghe xong khiếp sợ hỏi: "Sau đó thì sao? Cậu không sao chứ?"

"Tớ không sao, lúc ấy trong ngõ nhỏ không có một người nào, may mà cuối cùng gặp được một chàng trai... "

Vân Nghê nói cho Lâm Hi, là chàng trai ấy kịp thời giúp cô, nếu không thì cô thật sự rơi vào thế nguy hiểm rồi.

"Cậu mù đường thì không nên tự tin với phương hướng của mình như thế, ngốc quá, nhưng không sao là tốt rồi." Lâm Hi cười: "Bây giờ cậu cứ từ từ làm quen, hơn nữa còn có ba mẹ và anh trai cậu ở đây, sau này một nhà bốn người các cậu đều đoàn tụ."

"Ừm."

"Nghê Nghê, cậu cố lên nhé, ở thành phố học hành cho tốt, học ra tên tuổi luôn nhé."

Vân Nghê mỉm cười: "Ừm, tớ chắc chắn sẽ cố gắng học tập thật tốt."

Bây giờ cô được ba mẹ đón đến Hoài Thành học, cô nghĩ mình phải tranh đua, chắc chắn không được phụ sự kỳ vọng của ba mẹ.

Sau khi tắt máy, Vân Nghê nằm sấp trên bàn, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ của thiếu niên cô gặp tối nay.

Chàng trai ấy có gương mặt cực kỳ đẹp mắt, là chàng trai đẹp nhất cô từng gặp, khí chất phóng khoáng không kiềm chế được, mặt mày mang theo sự xem nhẹ và kiêu ngạo, có chút mệt mỏi xa cách nhưng lại giống như ánh trăng ngâm mình trong hồ sâu làm người ta không dám tới gần.

Loại cảm giác này rất giống cảm giác Lục Kiêu Trần từng quen biết mang lại cho cô…

Nhưng trên thế giới này không thể nào có sự trùng hợp như vậy…

Vân Nghê cảm thấy chắc hẳn mình đang ảo giác.

Ngày mai là gặp được Lục Kiêu Trần rồi, cô cũng không biết nhiều năm không gặp như vậy bây giờ trông anh như thế nào.

-

Buổi chiều ngày hôm sau, dựa theo sự sắp xếp của anh trai và nhóm bạn của anh ấy, Vân Nghê đi theo Vân Phong đến trung tâm thương mại.

Hôm nay mấy người họ muốn chơi trò chạy thoát khỏi mật thất.

Đến trung tâm thương mại, hai người tìm thấy cửa hàng, vừa bước vào đã nghe thấy có người gọi tên anh ấy.

Quay đầu lại nhìn, là Chu Phi Trì.

Anh ấy vừa vặn đứng ở quầy lễ tân, ngay lập tức nhìn thấy bọn họ.

Chu Phi Trì đi lên trước, nhìn thấy Vân Nghê là nhe răng cười: "Xin chào em gái Vân Nghê."

Khóe miệng Vân Nghê cong lên hiện ra má lúm đồng tiền: "Em chào anh Phi Trì ạ."

Vân Phong ôm lấy bả vai Chu Phi Trì: "Những người khác đâu?"

"Đang chơi cờ ở bên kia."

Chu Phi Trì dẫn bọn họ đi qua, vỗ tay nói: "Đến đây nào, giới thiệu một chút, đây chính là em gái của Vân Phong, Vân Nghê!"

Mọi người sôi nổi dừng trò chơi trong tay nhìn về phía Vân Nghê, mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Chào em..."

Wow, em gái này đáng yêu quá!

Chu Phi Trì giới thiệu cho Vân Nghê những người ở đây, trong đó có một chàng trai đang đứng làm trọng tài tên là Phan Học, người cũng như tên, là một học bá có diện mạo thanh tú nhã nhặn, nhìn thấy Vân Nghê thì lập tức mỉm cười.

Ngồi bên cạnh anh ấy là một cô gái tên Hạ Uyển Uyển, cô ta mặc váy hoa buộc cao tóc đuôi ngựa, trông rất xinh đẹp.

Cô ta là bạn tốt của Chu Phi Trì, thỉnh thoảng sẽ đi chơi với bọn họ.

Ngoài ra, còn có hai người con trai khác — Giả Phi là một chàng trai mập mạp, có tính cách ầm ĩ giống với Chu Phi Trì, người còn lại tên là Nhậm Thừa.

Mấy chàng trai cất bàn cờ đi, nhiệt tình mời Vân Nghê ngồi xuống, Giả Phi trêu ghẹo Vân Phong: "Sao cậu không mang em gái đến chơi sớm hơn, sợ chúng tôi ghen tị với cậu vì cậu có em gái à?"

Vân Phong cười: "Em ấy mới đến Hoài Thành hai hôm trước thôi."

"Tôi nghe Chu Phi Trì nói em ấy sẽ học lớp mười ở trường trung học số 1 có đúng không?"

"Đúng vậy."

Chu Phi Trì rót nước trà cho Vân Nghê, cười nói: "Em gái Vân Nghê, anh bảo em này, mai kia em ở trường trung học số 1 mà gặp phiền phức thì cứ nói tên anh ra, không ai dám chọc em nữa. Anh là đại ca của trường trung học số 1, có thể một đánh mười đó em biết không?"

"Vãi chưởng, cậu có biết xấu hổ không vậy..."

"Đại ca trường trung học số 1, một người bị mười người đánh."

Mọi người cười to, Vân Nghê cũng không khỏi cong khóe môi, Chu Phi Trì lười để ý đến bọn họ: "Em gái nhỏ, em đừng nghe bọn họ nói linh tinh, anh ăn ngay nói thật, trường trung học số 1 ngoại trừ Lục Kiêu Trần ra thì không ai đánh thắng được anh nữa."

Một hộp bài Poker bị ném lên trên người Chu Phi Trì, Vân Phong cười khinh với anh ấy: "Cậu bớt lo chuyện không đâu đi, em gái tôi mà còn cần cậu bảo vệ sao?"

"A a a…"

Trong lúc nói đùa, đột nhiên Hạ Uyển Uyển ở bên cạnh mở miệng chuyển chủ đề: "Đúng rồi, sao Lục Kiêu Trần còn chưa đến?"

"Vừa mới gửi tin nhắn cho cậu ta, sẽ đến ngay thôi."

Vân Nghê đã hiểu ra, cô còn đang trộm đoán xem ai là Lục Kiêu Trần, hóa ra anh còn chưa tới.

Chu Phi Trì trêu chọc Hạ Uyển Uyển: "Nhìn cậu kìa, nhớ tới nỗi mắt trông mong ngóng rồi sao?"

"Tôi không thèm trông ngóng đâu."

Hạ Uyển Uyển kiêu ngạo không thừa nhận, nhưng ai không biết hôm nay cô ta tới đây là vì muốn gặp Lục Kiêu Trần cơ chứ?

Những người khác tiếp tục nói chuyện với Vân Nghê, Hạ Uyển Uyển vẫn nhìn xung quanh, đột nhiên ánh mắt cô ta dừng lại, kích động vẫy tay về phía xa: "Lục Kiêu Trần, ở đây này!"

"Ui, tới rồi—"

Vân Nghê theo bản năng quay đầu lại, lập tức nhìn thấy bóng dáng người đi vào cửa.

Chàng trai mặc áo thun trắng và quần túi hộp đơn giản, thân hình cao gầy, đường nét khuôn mặt có độ cong rõ ràng, hàng mi dài như quạ đen kéo theo ánh đèn trong cửa hàng với vẻ mặt hời hợt liếc về phía bọn họ.

Nhìn cực kỳ quen mắt.

Đột nhiên Vân Nghê lại nhớ tới…

Đây không phải chàng trai cô gặp trong con ngõ tối qua sao?

Chàng trai đi tới trước mặt ngồi xuống một bên bàn, Vân Nghê ngồi một bên khác ở gần anh, giờ phút này với khoảng cách gần như vậy, cô càng thấy rõ mặt anh hơn.

Hạ Uyển Uyển rót một cốc nước đặt trước mặt anh, cười nói: "Lục Kiêu Trần, cậu uống nước đi."

Cơ thể Lục Kiêu Trần dựa vào vách tường, yết hầu khẽ động phát ra câu trả lời nhạt nhẽo nhưng không nhìn cô ta.

Chu Phi Trì: "Mẹ nó, tối hôm qua cậu về đi ngủ sớm như vậy mà sao còn buồn ngủ như thế này?"

Anh ấy chỉ về phía Vân Nghê: "Này, đây là em gái của Vân Phong, Vân Nghê, trước kia hai người gặp nhau rồi đúng không?"

Vân Nghê hơi ngẩn người ra một chút, vài giây sau nhìn thấy Lục Kiêu Trần ngước mắt lên, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Gương mặt anh có đường nét rõ ràng, đuôi mắt phải có nốt ruồi màu nâu, chỉ là mặt mày không tỉnh táo lắm, hình như anh đang ủ rũ.

Dáng vẻ giống như mới ngủ dậy.

Ánh mắt anh dừng trên người cô, vài giây sau mới lười biếng trả lời: "Ừ, đúng là rất lâu rồi không gặp."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp