Chỉ Thiên Vị Mình Em

CHƯƠNG 1: ĐÊM HÈ


7 tháng

trướctiếp

Giữa đêm hè tháng tám ở Hoài Thành vừa nóng bức vừa khô nóng.

Ban đêm sao trời phủ kín không trung.

Bên trong tiệm gà rán, điều hòa từ từ phả ra khí lạnh, Vân Nghê từ sau bếp đi ra, cô cầm một đĩa gà rán mới lấy khỏi nồi đặt xuống trước mặt khách hàng.

Khi có khách hàng tới, cô chạy về quầy để đợi gọi món.

"Một cốc trà sữa sương sáo và một cái hamburger gà..."

Vân Nghê vừa nghe vừa cúi đầu bấm món trong máy tính tiền.

Mái tóc đen xõa xuống từ đầu vai che đi sườn mặt trắng nõn của cô, đôi mắt hạnh trong suốt như sóng nước dập dềnh.

Tính tiền xong, trong tiệm không còn khách đến nữa, cô ngồi ở quầy thu ngân chán nản lật xem cuốn tạp chí văn học.

Khi Đỗ Cầm xong việc đi ra từ sau bếp thì thấy con gái đang nằm sấp trên bàn đọc sách, nhìn vừa yên tĩnh lại ngoan ngoãn.

Bà đi qua vỗ vỗ bả vai Vân Nghê, dịu dàng nói: "Nghê Nghê, con lên tầng trước đi, tối nay trong tiệm không có nhiều người lắm, mẹ và dì Tiểu Trương hết bận rồi."

Cửa hàng gà rán này là nơi buôn bán nhỏ mà ba mẹ Vân Nghê mở mấy năm trước, vì để thuận tiện nên nhà cũng thuê ở trên cửa hàng.

Vân Nghê ngồi thẳng người dậy, quay đầu nhìn mẹ: "Tối nay mấy giờ đóng cửa vậy mẹ?"

"Không có nhiều người lắm nên chắc hơn mười giờ sẽ đóng cửa."

"Vậy chút nữa con lại xuống giúp nhé."

Đỗ Cầm biết con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, bà thở dài một tiếng: "Con đến Hoài Thành mấy ngày rồi mà mẹ không có thời gian ở bên con, anh trai con lại đi làm thêm, con có muốn ra ngoài đi dạo một lúc không? Ngày nào cũng ở trong cửa hàng không phải buồn bực đến mức khó chịu rồi sao?"

"Dạ…" Thật ra có hơi khó chịu một chút.

Từ bé đến lớn cô sống với ông bà ngoại ở một huyện nhỏ, bây giờ được đưa đến Hoài Thành học cấp ba, chỉ vừa mới tới đây nên còn xa trời lạ đất, vẫn chưa quen được hoàn toàn.

"Mấy ngày nữa là lên lớp mười rồi, buổi sáng con có thể đi ra ngoài một chút, mua mấy món đồ dùng học tập gì đó."

"Dạ."

Đỗ Cầm bảo cô lên tầng nghỉ ngơi, Vân Nghê đành đóng tạp chí lại đứng dậy rời khỏi cửa hàng.

Đi lên tầng hai rồi đến cửa nhà, điện thoại của cô đinh lên một tiếng.

[Chiến sĩ thi đua nhỏ, nghe mẹ bảo em ở trong tiệm giúp đỡ nguyên một ngày, ngoan lắm đó.] — Vân Phong.

Vân Nghê trả lời một câu, sau đó lại buồn bực nói cảm thấy ở trong nhà thật nhàm chán, vài giây sau thì nhận được cuộc gọi của Vân Phong, cô chấp nhận thì nghe thấy đầu bên kia cười nói: "Được rồi, đừng buồn nữa, mai anh dẫn em đi ăn chơi."

"Hả? Đi chơi ở đâu vậy?"

"Anh đi gặp mấy người anh em, đưa em đi cùng."

Cô biết anh trai cô có một nhóm anh em: "Con trai các anh gặp mặt thì đưa em theo làm gì…"

Vân Phong cong môi: "Đưa em đi kết bạn với mấy anh trai, ngại ngùng cái gì? Bọn họ đều biết em, hơn nữa mẹ bảo anh đưa em đi ra ngoài nhiều một chút, hay em muốn ở nhà đến mốc meo thật đấy à?"

Cuối cùng Vân Nghê cũng đồng ý: "Được rồi, em đi."

Đúng là không thể ở trong nhà mãi được.

"Đúng rồi." Đột nhiên Vân Phong nghĩ đến cái gì đó, anh híp mắt cười: "Lục Kiêu Trần… chắc là em còn nhớ người này nhỉ?"

Suy nghĩ của cô dừng lại trong một cái chớp mắt, ký ức trong đầu cuồn cuộn nổi lên.

"Làm, làm sao thế?"

"Ngày mai cậu ta cũng đến."

Vân Nghê nghe vậy, chỉ trong chốc lát đầu cô đã hiện lên dáng vẻ của Lục Kiêu Trần.

Một đôi mắt lạnh lẽo đen nhánh, tính cách lạnh lùng cho người ta có cảm giác xa cách rất mạnh.

Cho dù đã mấy năm trôi qua nhưng cô vẫn không quên được lần đầu tiên gặp anh, khi ấy một quả bóng lăn đến bên chân cô, chàng trai dựa người vào lưới vây quanh sân bóng rổ, anh nghiêng tầm mắt dừng trên người cô giống như cách xa muôn nghìn sông núi.

Ký ức trong đầu không chịu nghe theo khống chế mà hiện lên.

Bước chân Vân Nghê dừng tại chỗ: "Sao anh bảo anh ấy đi Úc rồi cơ mà?"

"Bây giờ đã sắp khai giảng rồi, chẳng lẽ cậu ta không được trở về à."

Chẳng qua Vân Phong chỉ thuận miệng nói một câu: "Thôi không có gì, anh đoán nhiều năm không gặp như vậy chắc cậu ta không còn nhớ em nữa rồi."

Vân Nghê rũ mắt, tâm trạng dần dần bình tĩnh lại rồi trả lời.

Đột nhiên Vân Phong nói sang chuyện khác: "Nếu không thì ra hồ bơi tìm anh? Anh tan ca lúc 9 giờ 30, sau đó đưa em đi ăn đêm, biết đường đến chưa nhóc mù đường? Anh đưa em đến một lần rồi đấy."

Nghỉ hè anh trai cô làm huấn luyện viên tại một hồ bơi, mấy ngày trước khi Vân Nghê vừa đến Hoài Thành đã được dẫn đi bơi một lần, giờ phút này cô vẫn có thể nhớ một chút về đường đi.

Vân Nghê nghĩ, ăn đêm một bữa cũng tốt, bận cả ngày cũng đến lúc tìm trò vui.

Vân Nghê đồng ý rồi tắt máy, cô nhanh chóng chạy về phòng thay quần áo.

-

Hôm nay trời rất tối, Vân Nghê đi tới trạm xe buýt rồi lên xe.

Trong xe chật chội, cô theo đám người đi tới giữa, bốn phía đều là người, chỉ còn một vòng treo tay vịn trên đỉnh đầu.

Cô giơ tay nắm vòng treo, xe chạy đến lung lay mà cô hơi thấp, chống đỡ khó khăn khiến động tác nhìn qua hơi gắng sức.

Vào lần thứ ba đụng trúng lưng bác gái trung niên đằng trước, bác gái từ từ quay đầu nhìn về phía cô.

Ánh nhìn chăm chú đầy chết chóc.jpg

"Cháu xin lỗi ạ…"

Mặt cô đỏ lên.

Bác gái tốt tính đánh giá cái đầu cô, không so đo nói: "Cháu lên đằng trước bác đứng đi, đỡ phía trước."

Vân Nghê và đối phương thay đổi vị trí, cô nắm lấy sườn tay vịn đỏ mặt nói cảm ơn.

Bên trong xe dần dần rộng rãi, cuối cùng cô cũng tìm được một vị trí để ngồi xuống.

Ngoài cửa sổ xe ánh đèn neon như những điểm sáng của Ngân Hà, chiếu rọi sự nhộn nhịp và ồn ào khắp nơi của thành phố phồn hoa.

Từ bé đến lớn cô sống ở huyện nhỏ với ông bà ngoại, bây giờ được đưa đến đây học cấp ba, có thể sống với ba mẹ và anh trai.

Với cuộc sống mới ở thành phố, cô cực kỳ mong chờ.

Ánh mắt Vân Nghê dừng ở phong cảnh bên ngoài, cô nhìn đến ngây người, cách đó không xa có một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa đang đứng vô tình chú ý tới cô.

Cô gái mặc chiếc váy liền áo màu lam nhạt, da thịt trắng như tuyết, khuôn mặt tròn to bằng bàn tay, con ngươi trong suốt hơi nước cong như trăng non, ngũ quan xinh đẹp không hề có tính công kích.

Tầm mắt Vân Nghê từ ngoài cửa sổ thu lại, cô quay đầu thì thấy cách một mét có một người đàn ông bụng phệ đang nhìn về phía cô.

Ánh mắt gã hơi thấp, đảo quanh đôi chân dài mảnh khảnh của cô, khóe môi khẽ nhếch lên trần trụi nhìn không rời đi một chút nào.

Vân Nghê nhìn ra được suy nghĩ dơ bẩn của người đàn ông này, cô nhớ tới tin gần đây thường xuyên đọc được ở trên tin tức, cô gái gặp phải biến thái quấy rối trên xe buýt, trong đầu cô căng thẳng, thừa dịp bên cạnh có người di chuyển cô cũng theo sau di chuyển một chút, muốn thoát khỏi tầm mắt đối phương.

Người đàn ông nhìn cô một cái, sau đó đi theo đám đông ra vẻ thảnh thơi tới gần.

Vân Nghê theo ánh sáng phản chiếu nhìn gã đi đến phía sau cô, ngửi thấy mùi rượu khó ngửi, cô sợ hãi nắm lấy tay vịn, hoảng hốt di chuyển vị trí thêm lần nữa.

Nhưng dù cô có đi đâu, đối phương vẫn luôn như có như không đến gần từng bước ép sát.

Tim Vân Nghê đập như trống, cảm giác được không khí trong xe trở nên áp lực nặng nề, cô siết chặt túi vải, trong lòng thầm nghĩ đi nhanh lên, vài giây sau cuối cùng bên tai cũng vang tiếng đài được phát ra trên xe buýt: "Đến trạm phía trước, cầu Linh Khê..."- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Vân Nghê nghe được nơi mình muốn đến, cô nhanh chóng xoay người đi theo dòng người về phía cửa xe.

Đi xuống xe, cô cảm giác như mình được sinh ra thêm lần nữa.

Suy nghĩ này còn chưa ở trong đầu được hai giây, phía sau vừa vặn có một giọng nam trung niên say khướt như ác ma thì thầm vang lên: "Em gái nhỏ, em có biết đường đi đến cao ốc Quan An không?"

Cô quay đầu lại, khuôn mặt đáng khinh của áo sơ mi hoa lập tức đập vào mắt.

Gã nhìn cô, trên mặt nở một nụ cười.

Trong lòng Vân Nghê lộp bộp, cả người bị dọa ngốc hai giây, giọng nói khẽ run rẩy: "Tôi không biết..."

Cô không nghĩ tới đối phương lại có ý định lì lợm la liếm như thế, vậy mà lại theo xuống dưới đây, không chờ gã trả lời, cô nhanh chóng chạy khỏi trạm xe buýt rồi bước nhanh về khu vực hồ bơi trong trí nhớ, muốn nhanh chóng cắt đuôi gã và đi tìm Vân Phong.

Nhưng ai ngờ người đàn ông kia cứ đi theo sau cô, thấy cô rẽ, người nọ cũng rẽ giống như chung đường với cô vậy.

Vân Nghê siết chặt túi vải, bước chân di chuyển nhanh hơn, cô vừa tìm đường vừa cầm điện thoại gọi điện cho Vân Phong.

"Cuộc gọi không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau…"

Xong rồi, không biết vì sao anh cô lại không nhận điện thoại.

Điện thoại của cô không phải điện thoại thông minh nên không có bản đồ, bây giờ quanh đây không có người nào đi ngang qua nên cô không thể hỏi vị trí hồ bơi được.

Nhìn thấy phía trước có một cái đầu ngõ, cô nhớ rõ lần trước anh trai đưa cô đến có dẫn vào một con ngõ nhỏ, đi không bao lâu là đến cửa sau của hồ bơi.

Chỉ là đường phố nơi này đều tương tự nhau, Vân Nghê chỉ có thể dựa vào trí nhớ để suy đoán chứ không dám chắc có phải nơi này hay không.

Không kịp suy nghĩ, cô chỉ muốn nhanh chóng cắt đuôi người phía sau, bước nhanh quẹo vào ngõ nhỏ nhưng ai biết vài giây sau quay đầu lại nhìn thì thấy…

Người đàn ông kia giống như ác ma quấn quanh, gã đi theo cô vào.

Đột nhiên cô bắt đầu luống cuống, nhưng vẫn cố gắng giả vờ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra mà đi về phía trước, tay vẫn luôn gọi điện cho Vân Phong.

Đầu ngõ rất sâu với ánh sáng tối tăm, đột nhiên Vân Nghê có chút hối hận nghĩ mình không nên tùy tiện rẽ vào như thế, đặt mình vào thế nguy hiểm nhưng cô không dám quay đầu lại, bởi vì một khi đã quay đầu thì tỷ lệ xảy ra chuyện là rất cao, cô chỉ có thể căng da đầu tiếp tục đi về phía trước và cầu nguyện đây là con đường ngắn nhất đến hồ bơi.

Mà giờ phút này ánh mắt người đàn ông phía sau thẳng thừng nhìn chằm chằm Vân Nghê, gã dần dần bước nhanh hơn.

Vân Nghê cảm nhận được gã càng đi càng gần, cô khẩn trương đi về phía trước thì bỗng nhiên thấy ở giữa đường có một cây đa cổ thụ, rễ cây đan xen cành lá tươi tốt.

Đằng trước bị cây cổ thụ chia thành hai hướng trái phải, phía trước là ngã tư.

Haiz, cô còn nhớ rõ lần trước mình đến đây không nhìn thấy cây đa này mà?

Xong rồi, cô đang lạc đường hay là không nhớ rõ cây đa này…

Nhận thấy người phía sau càng đi càng gần, lồng ngực cô đột nhiên muốn chìm sâu xuống dưới đáy.

Sắc trời quá tối, cô vừa mới định chạy về phía trước nhưng không chú ý tới phía trước có người nên không cẩn thận đụng phải.

Cô lảo đảo lùi về phía sau một bước, ngẩng đầu lên thì thấy một thiếu niên khoảng mười tám mười chín tuổi dựa người vào vách tường thạch đình ven đường, một thân áo thun đen với quần jeans, làn da trắng lạnh lẽo, để lỏng thắt lưng lười biếng nghiêng người.

Mặt mày người con trai ấy bị ẩn trong mái tóc đen trước trán, đôi mắt bên trong mỏng manh, mặt mày sắc bén lộ rõ vẻ côn đồ nổi loạn.

Cô hoảng sợ, trong lúc hoảng loạn muốn tiếp tục chạy về phía trước, ngay sau đó có một cánh tay vươn ra ngăn cản đường đi của cô.

Vân Nghê ngây người ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên bên cạnh, chỉ thấy ánh sáng mờ nhạt của đèn đường từ trên đỉnh đầu đổ xuống, theo đường cong sắc bén của sườn mặt trượt xuống yết hầu được hiện rõ đang phập phồng.

Thiếu niên chú ý tới người đàn ông đi theo phía sau cô, sau đó đảo mắt nhìn cô, mở miệng nói với giọng điệu lười biếng: "Này, đụng phải người khác mà không xin lỗi à?"

Vân Nghê nghe thấy người con trai trước mặt nói vậy, không nghĩ tới chuyện này chưa xong chuyện khác lại đến, cô hoảng hốt trong lòng, nói lắp bắp: "Xin, xin lỗi..."

Người con trai nghe vậy thì ngước mắt lên, ánh mắt đen nhánh sâu xa rơi xuống người đàn ông mặc áo sơ mi hoa đi theo sau Vân Nghê.

Vốn dĩ người đàn ông áo sơ mi hoa muốn đuổi theo Vân Nghê làm chút chuyện gì đó, đột nhiên thấy trong ngõ nhỏ xuất hiện một nam sinh quấy rầy kế hoạch của gã.

Khí chất trên người nam sinh này quá mạnh mẽ, liếc mắt một cái đã lập tức cho người ta cảm giác không nên trêu vào.

Hai người nhìn nhau, sau đó người đàn ông kia đành phải xoay người rẽ vào con ngõ bên cạnh.

Vân Nghê chú ý tới người đàn ông áo sơ mi hoa đã bỏ đi, cô sững sờ một chút, không nghĩ tới nguy hiểm ngoài ý muốn được giải trừ, sau đó nhẹ nhàng thở ra.

Ngay sau đó, cô thấy nam sinh trước mặt buông tay ra, anh không nói một lời giống như có ý để cô đi.

Cô ngẩng mặt nhìn nam sinh ấy thêm một lần nữa, loáng thoáng cô cảm thấy mình đã gặp anh trước kia.

Nhưng trong thời gian ngắn tạm thời không nhớ được…

Vân Nghê không dám nói thêm gì, cô tiếp tục đi về phía trước, ai ngờ lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của nam sinh vang lên: "Đằng trước không đi được."

Bỗng nhiên Vân Nghê ngẩn người, theo bản năng nhẹ giọng hỏi: "Tại sao… Không đi được?"

Vừa dứt lời sâu trong ngõ nhỏ phía trước mơ hồ vang lên vài tiếng người kêu thảm thiết, vào ban đêm vô cùng rõ ràng.

Vân Nghê: ???

Cô bị dọa cho hoảng sợ, trong đầu căng chặt lên, căng thẳng nuốt nước bọt: "Đằng trước có chuyện gì xảy ra vậy…"

Nam sinh giữ nguyên sắc mặt nhìn chăm chú biểu cảm kinh ngạc của cô, vài giây sau mới mở miệng: "Phía trước đang trừ gian diệt ác."

"... Trừ gian diệt ác?"

"Loại máu me bay tứ tung ấy, cô muốn đi xem không?"

Giọng điệu anh lười biếng.

Vân Nghê nghe tiếng kêu thảm thiết từ xa còn đang tiếp tục vang lên, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện này, cô không nhịn được hỏi thêm vài câu: "Bọn họ là ai vậy, đã phạm phải lỗi gì sao? Có nhiều người bị bắt không?"

Đuôi mắt nam sinh cong lên một độ cong không thể nhìn thấy: "Nếu không thì bây giờ cô đi qua đó phỏng vấn đi?"

"..."

Trong lòng Vân Nghê còn căng thẳng, chỉ muốn nhanh chóng tìm được anh trai: "Ngại quá, xin hỏi anh có biết đường đến hồ bơi Ích Động không?"

Nam sinh ngước mắt lên nhìn cô một lần nữa, cuối cùng lười biếng tựa người vào lưng ghế, đầu ngón tay nhấc lên chỉ một hướng.

Cô vội vàng nói cảm ơn, trong lòng sinh ra sự cảm kích với người trước mắt.

Anh trai này thật tốt, vừa rồi dường như anh đã cứu cô khỏi tình huống khó khăn…

Cô gái xoay người rời đi, so sánh với thỏ còn nhanh hơn.

Người con trai thu hồi ánh mắt, xoay người đi về phía thạch đình dựa vào ghế đá ngồi xuống.

"Meo—"

Một con mèo từ từ đi đến, hình như nó không sợ người, anh nhìn rồi sau đó cúi người ôm mèo lên thả trong lồng ngực, thong thả ung dung vuốt ve.

Cùng lúc đó có ba bốn nam sinh khác đi ra từ ngã tư, họ nhìn thấy người ngồi trên ghế sau đó nói cười đi đến.

"Mẹ nó, cậu được lắm Lục Kiêu Trần, bọn tôi đánh lộn ở đằng trước mà cậu lại ngồi ở đây vuốt mèo nhàn nhã như thế."

Chu Phi Trì ngồi xuống bên cạnh Lục Kiêu Trần, anh ấy ôm lấy bả vai anh.

Lục Kiêu Trần quay đầu liếc anh ấy một cái, không chút để ý hỏi: "Giải quyết xong chưa?"

"Giải quyết xong rồi, thằng nhóc kia sợ tới mức sắp tè ra quần rồi, chỉ có chút can đảm này mà cũng dám dẫn đàn em đến đập phá quán bar của tôi, tôi đánh cho đến khi mẹ nó không nhận ra mới thôi."

Mấy nam sinh khác ở bên cạnh cười không ngừng: "Anh Trần, anh không thấy cảnh thằng khốn kia xin tha đâu, hài lắm đó, lúc đầu còn nói lời đe dọa cơ."

Chu Phi Trì cười đến không chịu nổi, vỗ vỗ bả vai Lục Kiêu Trần: "Tôi nói với thằng đó, may là hôm nay anh Trần của bọn tao mới từ nước ngoài về nên lười ra tay, nếu để cho cậu đánh thì nó sẽ không chịu được quỳ xuống gọi cậu là ba mất."

Lục Kiêu Trần nhếch khóe môi, đầu gối đập vào chân anh ấy: "Cút."

Chu Phi Trì nghiêm túc lên một chút: "Được rồi, mẹ nó đánh nhau xong làm tôi đói bụng chết mất, đi thôi, đến quán bar của tôi uống tiếp nào."

Lục Kiêu Trần giơ tay gãi gãi thịt mềm trên cằm mèo đen, anh đặt con mèo xuống đất, sau khi nó chạy đi mới lười biếng đứng dậy: "Không đi, tôi về nhà."

"Sao vậy, một kỳ nghỉ hè không gặp cậu rồi, hôm nay mới về Hoài Thành mà không đi uống với tôi sao?"

"Ngủ."

"Bây giờ mới 9 giờ rưỡi, cậu mà ngủ giờ này á?"

Một tay Lục Kiêu Trần đút túi, anh đi ra khỏi ngõ: "Dưỡng sinh, không được chắc?"

"... Mẹ nó cậu."

Chu Phi Trì nhịn xuống xúc động muốn chửi anh.

Từng đoạn đèn đường màu da cam kéo dài về phía trước, Lục Kiêu Trần đi về phía đầu ngõ, bước chân chậm rì.

Mấy người bạn đi theo cùng tán gẫu, Chu Phi Trì nhớ tới một chuyện, anh ấy nói với Lục Kiêu Trần: "Sáng ngày mai đừng có quên đấy, anh em ra ngoài tụ tập, hai ngày nữa khai giảng rồi."

Nam sinh cúi đầu lướt điện thoại giống như không nghe vào, Chu Phi Trì tiếp tục nói: "Đúng rồi, Vân Phong mới nói với tôi ngày mai sẽ dẫn em gái của cậu ta đi chơi cùng."

Đám bạn: "Em gái cậu ta á?"

"Mấy cậu không biết à? Năm nay em gái cậu ta vào trường chúng ta học lớp mười đó." Đột nhiên Chu Phi Trì trở nên hăng hái khi nói về vụ này: "Má nó, em gái nhỏ kia cực kỳ xinh đẹp, hai hôm trước tôi gặp một lần rồi, vóc dáng nho nhỏ, cực kỳ đáng yêu."

"Được lắm, thế mà sao chưa từng nghe Vân Phong nói vậy…"

"Tôi cũng muốn có em gái…"

Chu Phi Trì cười, sau đó thuận miệng nói với Lục Kiêu Trần: "Đúng rồi Lục Kiêu Trần, Vân Phong còn nói trước kia cậu đã gặp em gái cậu tarồi, mà bây giờ đã qua mấy năm rồi, cậu còn nhớ không?"

Lục Kiêu Trần nghe vậy, trong đầu không khỏi hiện vẻ kinh hoàng thất thố của cô gái ban nãy.

Mắt anh nhìn về phía trước, giọng nói lười biếng nhạt nhẽo, không chút để ý nói: "Không nhớ rõ."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp