Anh Chỉ Sợ Anh Yêu Em

CHƯƠNG 6: MỘT NHÓM TỐI ĐA LÀ BA NGƯỜI THÔI (2)


7 tháng

trướctiếp

Cô Từ Hành có ấn tượng rất sâu sắc về người dì này, bởi vì bà ấy là người phụ nữ thứ hai khiến Từ Mạn ghen ghét. Cô Từ Hành phán đoán Từ Mạn đố kỵ Trương Ngộ thông qua tư thế ngồi không ngừng thay đổi, đồng tử nheo lại và nụ cười mỉa mai vô thức. Bởi trước khi Trương Ngộ xuất hiện, Từ Mạn chỉ vô tình để lộ những biểu hiện kể trên ở trước mặt chị gái của mình - Từ Thiến. 

Từ Mạn là một người phụ nữ rất được ông trời ưu ái. Bà sinh ra trong một gia đình cán bộ cao cấp, sở hữu gương mặt xinh đẹp. Trong số những người phụ nữ xung quanh, người có xuất thân tốt thì không xinh đẹp bằng bà, người có xuất thân và ngoại hình nổi bật hơn bà thì không được gả vào nhà chồng tốt bằng bà. Cho dù tất cả những tiêu chí này đều tốt hơn bà, cũng không khéo đẻ bằng bà - sinh liền tù tì hai đứa con trai ưu tú. Hiện tại bà là giáo sư giảng dạy bộ môn Kinh Tế - Chính Trị tại một trường đại học Kỹ Thuật Thông Tin Quân Sự. Ngoại trừ mỗi tuần phải đứng lớp vài tiết, phần lớn thời gian Từ Mạn dùng để dạo phố mua sắm, đầu tư, thậm chí đến cả đồ ăn cũng có lính lác đưa đến tận tay. Khi mà một người phụ nữ đã làm được tới mức này, thật sự không cần ghen ghét với những người phụ nữ khác làm gì… trừ khi người đó quá xinh đẹp. 

Trương Ngộ là kiểu phụ nữ xinh đẹp chói loá, những người đẹp khác có thể ngây thơ trong sáng hoặc yếu đuối hoặc lẳng lơ,... tóm lại chỉ có một kiểu. Ấy vậy mà nét đẹp của Trương Ngộ lại giống như một con sông, lúc thì tĩnh lặng, lúc thì lăn tăn hoạt bát, và có đôi khi lại thâm trầm. Vẻ đẹp của Trương Ngộ linh hoạt, thay đổi xoành xoạch khiến người ta phải choáng ngợp. Đứng trước Trương Ngộ, người trong căn phòng đều trở nên thật mờ nhạt. Nhất là ba của Giang Ninh - Cô Mặc Thành, dưới “ánh hào quang" của Trương Ngộ càng thêm ảm đạm như làn khói thuốc loáng thoáng. Rõ ràng là một cặp không hề xứng đôi! (Autumnnolove x T Y T)

Tối đó sau khi ăn xong, Từ Mạn cố ý đi đắp mặt nạ. Bà vừa mát-xa đuôi mắt vừa cười khẩy nói:

- Anh coi Cô Mặc Thành kìa, năm xưa ở cùng một vạch xuất phát với anh mà bây giờ chú ấy vẫn chỉ là một sĩ quan trung đoàn quèn trong khi anh đã sắp được trao quân hàm Đại tá đến nơi rồi! Trong số mấy cô gái mà ba em làm mai cho chú ấy lúc đó có cô nào không phải là con gái nhà quyền thế đâu, thế nhưng chú ấy cứ khăng khăng phải lấy loại đàn bà lả lơi ong bướm ở cái xó nào cho bằng được. Bây giờ thì sao, chẳng những trong nhà rối lung tung beng mà còn huỷ luôn tương lai của mình! Em thấy chú ấy không có tài cán gì cả, cho dù ngày sau có đổi nghề nghiệp thì đời này chú ấy cũng coi như xong rồi. 

Nói đoạn, Từ Mạn xoay người nói với Cô Từ Hành bên cạnh:

- Có biết vì sao mẹ bắt con ngồi ở đây nghe không? Đây là một bài học dành cho con đấy. Tuy con còn nhỏ, nhưng con phải ý thức được rằng một người đàn ông mà muốn thành công thì không được đi sai dù chỉ một bước. Kể cả chuyện kết hôn trong tương lai…

- Tự nhiên nói mấy chuyện này? - Cô Chấn Tiệp khó chịu ngắt lời Từ Mạn, chỉ chỉ Cô Từ Hành rồi nói: - Con đi lên lầu đi!

Lúc đang đi trên cầu thang, Cô Từ Hành nghe thấy ba mình than thở một câu:

- Đúng vậy, phụ nữ như vậy không chỉ tàn nhẫn với bản thân mình mà còn tàn nhẫn người khác nữa. Giữ lại bên cạnh không phải chuyện tốt…

Câu nói đó được nói ra rất nghiêm túc, giống như có cái gì đó đang khắc vào lồng ngực Cô Từ Hành. Chuyện vài năm sau đã chứng thực câu nói “không chỉ tàn nhẫn với bản thân mình, mà còn tàn nhẫn với người khác nữa". Những lời mà ba từng nói lúc đó, thật sự trở thành lời tiên tri. 

Sau khi tẩn cho Vương Tông Viễn một trận, Ninh Dĩ Mạt học được cách chơi một mình. Như một đứa trẻ hiểu thấu thế giới chỉ trong một đêm, cô bé không còn mong muốn được nói chuyện hay cười đùa với người khác nữa. Nếu có ai đó tới kêu cô bé cầm dây nhảy giúp, cô bé sẽ ném cho người đó ánh mắt sắc lẻm rồi đi thẳng luôn. Những hòn đá nện trúng người cô bé hôm ấy đã dạy cho cô bé bài học về cách phản kháng. 

Ninh Dĩ Mạt là cô bé rất biết tự tìm niềm vui cho mình. Chẳng bao lâu sau, cô bé phát hiện một cánh cửa gỗ bị khoá ở sau nhà tắm. Cô bé tò mò khám phá chiếc khoá rỉ sắt trên cánh cửa gỗ, bỗng nhận ra rằng không biết là ai đã cạy ổ khoá ra rồi. Cô bé hào hứng mở khoá, đẩy cánh cửa gỗ để rồi nhìn thấy một thế giới mới đằng sau.

Trong cánh cửa gỗ là một không gian trống trải mọc đầy cỏ dại, giữa bãi đất trống có một đài phun nước bỏ hoang. Không gian bao la đến độ không thể nhìn thấy điểm cuối ở đâu, trải dài đến tận những ngọn núi hùng vĩ sẫm màu ở phía xa xa. Từ đó về sau, Ninh Dĩ Mạt có thêm một sở thích mới. Hễ trời nắng đẹp, cô bé sẽ chạy vào vùng đất hoang đó chơi đùa. 

Vùng đất hoang trở thành thế giới mà Ninh Dĩ Mạt trị vì. Ở thế giới đó, cô bé là vua Dế Mèn, là chủ nhân của Bồ Công Anh. Đôi khi, cô bé rượt theo một con bướm trên bãi cỏ dưới ánh nắng mùa đông ấm áp. Đôi khi, cô bé hái xuống hàng trăm bông hoa dại từ mương cỏ rồi dùng một cọng cỏ đuôi chó kết thành vòng hoa. Tuy nhiên đa phần cô bé sẽ chọn một con dốc đầy cỏ để ngồi xuống, hai tay ôm đầu gối lẳng lặng nhìn về nơi xa. (Autumnnolove x T Y T)

Hôm nay, trong lúc cô bé đang ngẩn ngơ ngồi phơi nắng ở bãi cỏ trên sườn núi thì đằng sau bất thình lình vang lên những tiếng bước chân xào xạc. Cô bé còn chưa kịp ngoảnh mặt lại, mộng bóng người đã ngồi xuống bên cạnh cô bé rồi. 

- Bạn nhỏ, có biết là mi đang chiếm địa bàn của ta không? - Cô Giang Ninh nói, rồi lấy một quyển sách bìa trắng thật dày ra gối đầu và thản nhiên nằm xuống cạnh Ninh Dĩ Mạt.    

Thế Ninh Dĩ Mạt mới biết ổ khoá do chính Cô Giang Ninh cạy, cô bé bèn liếc mắt nhìn Cô Giang Ninh.

Cô Giang Ninh nhắm mắt, nhưng có vẻ như đã cảm nhận được ánh mắt của Ninh Dĩ Mạt nên khẽ cười nói:

- Bạn nhỏ, sao mi không đi tìm bạn khác để chơi? Sao lại một mình đến nơi hoang vắng này?

Ninh Dĩ Mạt chu môi, nói ra một câu mà cô bé cho rằng rất dài:

- Sao anh không đi tìm bạn khác để chơi?

Cô Giang Ninh xì xì một tiếng coi thường, đáp:

- Đâu có quan trọng. Chúng ta đều bị loài người vứt bỏ, em có hiểu vứt bỏ là gì không? Người bị vứt bỏ nên ở những nơi không ai nhớ rõ như thế này này. 

Cô Giang Ninh nói gì mà Ninh Dĩ Mạt nghe không hiểu gì cả. Cho đến nhiều năm sau đó, khi Ninh Dĩ Mạt nhớ lại lần gặp gỡ này giữa hai người họ, cô mới nhận ra thực chất mình và Cô Giang Ninh là một loại người: bị đồng loại vứt bỏ, đối mặt với áp lực của cô đơn, cuối cùng chính áp lực này đã tôi luyện bọn họ thành những con người quái gở và kiêu ngạo từ trong xương cốt. 

Rõ ràng Cô Giang Ninh vẫn còn nhỏ, nhưng trên người toát lên cảm giác buông thả cực kỳ sâu sắc. Ninh Dĩ Mạt vô tình bị khí chất kỳ quặc đó bao trùm. Cô bé ủ dột ngồi đó, tâm trạng chùng xuống chẳng muốn rời đi. Có vài người có tính cách quái gở, rõ ràng bạn không thích họ nhưng lại không khống chế được mà đến gần họ và quan tâm họ. Cô Giang Ninh giống như một ô cửa sổ, nhìn xuyên qua ô cửa sổ có thể tìm thấy một thế giới xa lạ không tài nào với tới được.   

Cô Giang Ninh bỏ quyển sách trong tay sang một bên, dùng hai tay tạo hình khung vuông trước mặt giống như một cái khung hình rồi di chuyển nó sang trái phải về phía chân trời. Như thể có một thế giới đằng sau khung hình do tay Cô Giang Ninh tạo thành mà người khác không thể nhìn thấy, Ninh Dĩ Mạt lập tức cảm thấy tò mò. Cô Giang Ninh hiểu được suy nghĩ của bé, bèn vòng tay qua đầu rồi để “cái khung" trước mặt Ninh Dĩ Mạt và đẩy mặt cô bé chậm rãi quay qua quay lại khắp nơi. 

Ninh Dĩ Mạt ngạc nhiên phát hiện, Cô Giang Ninh đã khéo léo cắt thế giới này thành từng bức ảnh. Trong cái khung đó, cô bé thấy rõ một con bướm đang đậu trên nhuỵ của một bông hoa nhỏ màu xanh, cô bé nhìn thấy có một đám mây ở đường chân trời bị cắt thành hình chú chó nhỏ, cô bé nhìn thấy những cành cây khô ngự trị cả một vùng trời.   

- Lúc này em đang ngắm nhìn thế giới ở góc độ của anh đấy. - Cô Giang Ninh vừa nói vừa bỏ tay ra khỏi mắt Ninh Dĩ Mạt. Mọi thứ hồi nãy biến mất, thế giới vẫn trống trải và hoang vu chẳng khác gì nó đã từng. 

Ninh Dĩ Mạt nghiêng đầu, nhìn Cô Giang Ninh như đang nhìn người ngoài hành tinh vậy. 

Cô Giang Ninh khẽ cười một cách thần bí, lộ ra vẻ mặt hồ ly xinh đẹp. Cậu nhóc chỉ về phía xa, hỏi:

- Em có biết trên ngọn núi ở bên kia có thứ gì không?

Ninh Dĩ Mạt lắc đầu. 

Ánh mắt của Cô Giang Ninh trở nên xa xăm, nói:

- Để anh nói cho em biết! Trên đỉnh ngọn núi bên kia có một cánh đồng nho rất lớn, chúng không phải là những quả nho bình thường mà là nho trồng cho thần tiên ăn. Vì vậy, những quả nho đó to lắm, ngọt lắm. Quả đỏ giống như ruby, quả trắng giống như ngọc trai mà còn chẳng cần phải lột vỏ. Lá của cây nho cũng dày, và to. Bạn nhỏ cỡ em có thể đứng trên phiến lá luôn đó. 

Ninh Dĩ Mạt say mê lắng nghe. 

- Anh từng đến đó một lần, anh nằm trên lá cây thỏa thích ăn nho và chúng thật sự là những quả nho ngon nhất anh từng được ăn. Sau đó anh dẫm lên lá nho đi từng bước một lên trên, đi vào trong mây. Mây dày nhưng lại mềm xèo, anh ngắt một miếng bỏ vào trong miệng. Là vị của kẹo bông gòn bé ơi!

Ngay lúc này, bỗng nhiên Ninh Dĩ Mạt ngắt lời Cô Giang Ninh:

- Anh nói dóc! Giáo viên của em bảo là đám mây do nước tạo thành, không phải kẹo bông gòn đâu. 

Bất ngờ bị cô bé phá bĩnh, Cô Giang Ninh vẫn khăng khăng nói:

- Giáo viên của bọn em lừa em đó, mây được làm bằng kẹo bông gòn. 

- Anh nói dóc! - Ninh Dĩ Mạt đứng phắt dậy, đi về mà không thèm quay đầu lại. 

Cô bé ngây ngô ý thức được rằng cậu nhóc này không giống anh trai. Cô Giang Ninh sẽ cho cô bé nhìn thấy một thế giới đẹp lung linh, nhưng thế giới đó là giả và không thể nào chạm vào. Mặc dù anh trai không hay cười như Cô Giang Ninh, thái độ cũng không gần gũi như Cô Giang Ninh song tất cả những gì thuộc về anh trai đều rất chân thật. 

- Ê! Nhóc đừng đi mà! - Cô Giang Ninh hơi nóng nảy, cầm sách lên rồi nhanh chân đuổi theo cô bé: - Được rồi, được rồi. Chúng mình không nói chuyện này nữa nhé, anh dẫn bé tới một chỗ chơi rất vui nè!

Địa điểm chơi rất vui mà Cô Giang Ninh nói là một ngọn đồi nhỏ năm sau căn cứ huấn luyện. Mặc kệ bên dưới ngọn đồi nhỏ có treo biển “CẤM LEO TRÈO”, Cô Giang Ninh cứ như không nhìn thấy và vẫn dẫn Ninh Dĩ Mạt lên đó. Cậu nhóc thoải mái nằm xuống vị trí quen thuộc trên đỉnh ngọn đồi, rồi đẩy Ninh Dĩ Mạt xuống và ra hiệu cho cô bé đừng nói gì cả. 

Ninh Dĩ Mạt nhìn xuống chân núi theo tầm mắt của Cô Giang Ninh, không khỏi trợn to hai mắt. Bên dưới căn cứ là một nhóm bộ đội mặc quần áo ngụy trang và đeo vật nặng đang chạy huấn luyện, lâu lâu lại có tiếng hô ra lệnh vừa vang dội vừa sắc bén. Ninh Dĩ Mạt nhớ rõ ba mình đã nhiều lần dặn dò và cảnh cáo, không cho phép cô bé chạy qua bên này chơi. Làm trái lệnh cấm lén xem bộ đội thao luyện, một khi bị tóm hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Thế nhưng có con cháu nhà lính nào chưa từng ôm mộng tòng quân đâu chứ? Những tiếng hô và tiếng súng từ căn cứ loáng thoáng truyền đến là âm thanh ma thuật mà không một đứa trẻ nào trong khu nha lính có thể cưỡng lại được. Vì vậy, bất kể bên trên cấm cản thế nào vẫn có những đứa trẻ bất chấp nguy cơ bị tóm và bị ba đánh để tìm cơ hội xem trộm.

Tuy Ninh Dĩ Mạt còn nhỏ tuổi, nhưng cô bé giống Cô Giang Ninh ở chỗ cả hai ấp ủ khao khát trở thành bộ đội từ bé. Rõ ràng cô bé muốn nhìn, song lại sợ bị ba mắng. Cô bé vùng vẫy định chạy, mà Cô Giang Ninh cứ đè cô bé trên mặt đất. Cô Giang Ninh hỏi:

- Bé có muốn sau này không bị ăn hiếp nữa không? Có muốn sau này tất cả mọi người đều phải nghe theo lời bé hay không?     

Thấy Ninh Dĩ Mạt không đáp, Cô Giang Ninh nói tiếp:

- Nếu muốn thì bé phải làm sao cho bản thân trở nên thật mạnh! 

Ninh Dĩ Mạt không muốn người khác phải nghe lệnh của mình, nhưng cô bé không muốn bản thân bị bắt nạt. Vì vậy cô bé ngoan ngoãn nằm sấp xuống lại. 

- Lát nữa sẽ huấn luyện tới cách đánh nhau. Nếu em có thể học trộm được một chiêu rưỡi thì em có thể như vầy… - Cô Giang Ninh dựng ngón tay cái lên trước mặt Ninh Dĩ Mạt. 

Dứt lời, Cô Giang Ninh mím môi. Hai mắt sáng ngời chăm chú nhìn xuống buổi huấn luyện ở bên dưới. 

- Mau nhìn! Bọn họ bắt đầu luyện cách “đi ngang", cái này dùng để luyện cơ đùi đấy. - Cô Giang Ninh vừa xem vừa giải thích cho Ninh Dĩ Mạt. 

Lúc này, phía sau bỗng nhiên có tiếng bước chân sột soạt. Ninh Dĩ Mạt giật thót đứng dậy tính xoay đầu lại, một bàn tay vô cùng dịu dàng đặt lên gáy cô bé rồi khẽ khàng ấn cô bé về chỗ cũ. Không biết Cô Từ Hành chui ra từ đâu khom người nhích tới bên cạnh cô bé, thuần thục nằm sấp xuống đất. 

Ninh Dĩ Mạt ngơ ngác ngắm nhìn sườn mặt của Cô Từ Hành. Ánh nắng mùa đông ấm áp chiếu một vầng sáng ấm áp lên gương mặt góc cạnh như tạc của Cô Từ Hành, khiến Ninh Dĩ Mạt cảm thấy Cô Từ Hành có chút khác thường. Cô Từ Hành không nhìn Ninh Dĩ Mạt, nhưng vẫn mỉm cười thật khẽ. Ninh Dĩ Mạt khẳng định, nụ cười này dành cho mình. 

Chẳng hiểu vì sao nhìn thấy Cô Từ Hành cười, Ninh Dĩ Mạt có cảm giác cả thế giới bỗng nhiên trở nên tươi mát. Sự suy sụp và cô độc trước đó chợt tan biến đi đâu hết, một luồng sức mạnh ấm áp và vững chãi từ trái tim lan tỏa khắp cơ thể. Ninh Dĩ Mạt cũng cong mắt cười theo. 

- Sao giờ cậu mới đến? - Cô Giang Ninh hơi bất mãn hỏi. 

- Có lớp học nên tới muộn. 

- Lần trước cậu cũng không đến! Bọn họ tập Thái Cực Quyền đấy. Cậu cứ như vậy, sau này bị tôi hạ gục thì đừng có khóc à!

Cô Từ Hành không đáp. Ninh Dĩ Mạt thay Cô Từ Hành lườm nguýt Cô Giang Ninh một cái. Cô Giang Ninh như có mắt kép có thể nhìn thấy mọi chuyện trong phạm vi 360 độ, cậu nhóc âm thầm véo nhẹ trên lưng Ninh Dĩ Mạt để trả đũa. Chỉ trong chốc lát, buổi huấn luyện đánh nhau liền bắt đầu.   

Thấy Cô Từ Hành xem rất nghiêm túc, Ninh Dĩ Mạt cũng cảm thấy hứng thú với buổi huấn luyện bên dưới. Cô bé nhìn mấy chú bộ đội linh hoạt phản đòn - đánh - tước vũ khí mà không chớp mắt. Một khi nội dung thật sự xuất sắc và mãnh liệt thì khán giả không bị bó hẹp trong một độ tuổi nào. Ninh Dĩ Mạt nhanh chóng phát hiện được vẻ đẹp của nó, ánh mắt hưng phấn đến mức tỏa sáng ước gì có thể đứng dậy và tập theo một hai động tác. 

Mãi cho tới khi giải tán đội hình, ba đứa trẻ vẫn chưa đã ghiền mới quay người lại nằm cạnh nhau trên bãi cỏ ngắm nhìn ánh nắng le lói của buổi hoàng hôn bên trên bầu trời. Mặc dù không ai nói gì với ai, nhưng suy nghĩ của cả ba người chẳng khác gì nhau - chắc chắn là về buổi huấn luyện tuyệt vời lúc nãy. Thật lâu sau đó, ba đứa trẻ mới uể oải đứng dậy. Trước khi xuống núi, Cô Từ Hành lặng thầm gỡ xuống vài cọng ké đầu ngựa vương trên mái tóc của Ninh Dĩ Mạt.   

Bạn đang đọc truyện "Anh chỉ sợ anh yêu em" được edit và đăng tải duy nhất tại ứng dụng TY T. Xuất hiện ở nơi khác đều không phải do nhóm Autumnnolove đăng, vui lòng hãy đọc bản edit chính chủ tại TY T.  

Sau khi xuống núi, hai cậu choai choai đi thẳng đến một bãi đất trống vắng người bắt đầu “luận bàn võ thuật". Ninh Dĩ Mạt là “nhân viên ngoài biên chế", bị bắt ở bên ngoài trông chừng quần áo cho hai anh chàng.

Ban đầu hai cậu thiếu niên còn đánh cận chiến theo như thông lệ cũng rất gì và này nọ. Thế nhưng dù sao những thứ bọn họ học được tương đối rời rạc, cho nên nhanh chóng không kiểm soát được tình hình nữa. Cả hai đang trong độ tuổi háo thắng, không ai muốn nhận phần thua. Vì vậy bọn họ dẹp hết hình thức, cậu duỗi tay nắm đầu tôi thì tôi nhấc chân đá bụng cậu. Cuối cùng phát triển đến mức cả hai lao vào một chỗ và ẩu đả trên mặt đất. Ninh Dĩ Mạt bị bọn họ chọc cho bật cười, cô bé cười khanh khách không ngừng được. Vui vẻ như thể muốn mọc cánh bay đi mất. 

Hai cậu thiếu niên đánh nhau xong, sức cùng lực kiệt quay lại cạnh bên Ninh Dĩ Mạt. Cô Từ Hành nhận lấy áo khoác từ tay Ninh Dĩ Mạt, lấy ra mấy viên sô-cô-la nhập khẩu trong áo và quăng cho họ. Cô Giang Ninh bóc vỏ, nhai nhồm nhoàm nuốt xuống rồi thở hồng hộc cười.

Ninh Dĩ Mạt ngập sô-cô-la trong miệng khiến hai má phồng lên, cô bé lật xem quyển tập của Cô Từ Hành. Quyển tập có bìa làm bằng da trâu màu đỏ sậm, ghi chép một rừng chữ tiếng Anh. Ninh Dĩ Mạt đọc không hiểu, cô bé nuốt một ngụm nước miếng, lật lại trang bìa và ngơ ngác nhìn chằm chằm ba chữ “Cô Từ Hành".

Cô Giang Ninh ác ý cười nói:

- Bé có nhận ra chữ này là chữ gì không?

- Là tên của anh trai ạ.     

- Thế bé có biết anh trai của bé tên gì không?

- Tên A Trì ạ!

- Phụt… 

Cô Giang Ninh cười phọt, đến cả Cô Từ Hành cũng đầu đấy quạ kêu. 

- A Trì là tên cho em gọi hả? A Trì là tên ở nhà để cha chú cậu ấy gọi thôi! - Cô Giang Ninh chọc vào cái trán của Ninh Dĩ Mạt rồi nói. 

Tên ở nhà của Cô Từ Hành có cả nguồn gốc. Lúc Từ Man sinh Cô Từ Hành, trễ hơn thời gian dự kiến mấy ngày mới sinh - khoảng chừng mười ngày. Từ Mạn bị hành cho nên đặt tên ở nhà như vậy, ngụ ý “khoan thai tới trễ". Tuy nhiên Ninh Dĩ Mạt không biết đây chỉ là tên ở nhà, bởi vì xung quanh chưa có người nào gọi tên khai sinh của Cô Từ Hành ở trước mặt cô bé. Giang Ninh toàn gọi Cô Từ Hành là “Ê”, “Này". 

Thấy Ninh Dĩ Mạt hơi mất tự nhiên, Cô Giang Ninh bèn duỗi ngón trỏ chỉ vào cái tên dạy cô bé cách đánh vần từng từ một:

- Cô… Tờ ư.. tư huyền Từ… Hờ anh hanh huyền Hành…

Lúc này bỗng nhiên Ninh Dĩ Mạt chỉ vào chữ “hành" (), nói:

- Em biết chữ này, “h-a-n-g"... “hang” trong “ngân hàng” (银行) í ạ. 

(*Giải thích một chút chỗ này để các bạn đọc dễ hiểu hơn: chữ Hành trong tên của Cô Từ Hành phát âm là “hang", “ngân hàng" trong tiếng Trung phát âm là “ying-hang" - có cùng cách viết và đồng âm.) 

Vài năm trước đây rất nhiều người lớn thích đặt tên cho con cái của mình bằng những chữ đa âm thế này. Trong lớp của Ninh Dĩ Mạt có một bạn học tên là Dương Hành, cũng là “hành” trong “ngân hàng" luôn.

Cô Giang Ninh gõ trán cô bé, nói:

- Khôn lỏi là giỏi. Là hành, nhưng mà “hành" trong “hành tẩu" (行走) nha. Cô Từ Hành! Nhìn vô là biết ba của cậu ấy họ Cô, mẹ của cậu ấy họ Từ…

- Không phải! - Lúc này Cô Từ Hành vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên chen vào lời Cô Giang Ninh, hờ hững nói: - Là “từ hành" (徐行) trong “hà phương ngâm khiếu thả từ hành"*.

(*Câu thơ trong bài thơ “Định phong ba" của Tô Thức, nghĩa là: ngâm nga chậm bước chẳng đi nhanh.) 

Cô Giang Ninh và Cô Từ Hành tranh cãi với nhau rất lâu về cái tên của Cô Từ Hành, Cô Giang Ninh một mực không tin tên của Cô Từ Hành còn có ý nghĩa dạt dào thơ ca như vậy. Cô Giang Ninh khăng khăng nói rằng vốn dĩ tên của Cô Từ Hành là “Cô Từ", sau đó ông nội sợ không dễ nghe bèn tra cứu từ điển thật lâu mới cho thêm chữ “hành" vào. Cô Giang Ninh nói như thể mình thật sự có mặt lúc đặt tên vậy. Tuy nhiên sẽ chẳng ai tin  những lời nói hạ nhục trình độ văn hoá của nguyên thủ quốc gia, cho dù là lừa đứa con nít năm tuổi. 

Sau khi ăn hết sô-cô-la, không biết Cô Giang Ninh lấy đâu ra nhiệt huyết tràn trề bỗng nói với vẻ vừa hùng hồn vừa hăng hái:

- Ê, cậu nghĩ chúng ta học lỏm thêm một học kỳ nữa thì hai chúng ta có thể trở thành những người cừ nhất nơi này hay không? 

Cô Từ Hành không nói một lời. 

- Hai đứa chúng mình lập nhóm đi, chờ đến khi nào chúng ta đánh khắp thiên hạ không còn địch thủ thì cùng nhau rời núi rồi trở thành những chiến binh đường phố* thực thụ được không?

(*Chiến binh đường phố: là một trong những loại trò chơi điện tử đối kháng nổi tiếng trên toàn thế giới với cách chiến đấu tay đôi và một chọi một.)

Cô Từ Hình có vẻ không quá tán thành với định hướng giá trị của Cô Giang Ninh, nhưng cũng có một chút thòm thèm tình huống Cô Giang Ninh nói tới. 

- Em cũng muốn tham gia ạ! - Ninh Dĩ Mạt sợ mình bị quên, vội vàng giơ tay chứng minh sự tồn tại. 

- Bé có biết đánh nhau không? - Cô Giang Ninh nói với vẻ khinh thường. 

- Em có thể học ạ!

Cô Giang Ninh suy nghĩ một chốc, nói:

- Có điều những tổ hợp hùng mạnh nhất trong lịch sử đa phần là nhóm ba người: “Ban chấp hành tối cao” ba người, “Ban chấp hành trung ương” ba người, nhóm nhạc Tiểu Hổ Đội cũng có ba người,... Nhưng em là con gái mà, em sẽ làm ảnh hưởng đến tụi anh.

Lúc này Cô Từ Hành nói chen vào một câu: 

- Trong chiến binh đường phố có Xuân Lệ* cũng không đến nỗi nào mà. 

(*Xuân Lệ: một nhân vật trong trò chơi điện tử Chiến binh đường phố - Street Fighter.)

Đã nói đến nước này rồi, Cô Giang Ninh đành phải gật đầu đồng ý:

- Thôi được, miễn cưỡng cho em một suất vậy. 

Sau khi đạt thành nhận chức chung, hội nhóm ba người với mục đích “trở thành chiến binh đường phố thực thụ" chính thức thành lập. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp