Chó Điên

Chương 8


8 tháng

trướctiếp

Dụ Kiến bị Trì Liệt giữ chặt cổ tay, lúc này cô mới đứng vững mà không ngã nhào xuống đất.

Cùng lúc đó, tóc đỏ đã dẫn theo đám côn đồ đuổi tới.

Thấy Trì Liệt, chúng giật mình, còn có vài tên lùi lại mấy bước.

"Sợ gì chứ!" Trong lòng tóc đỏ run sợ nhưng hắn vẫn cố ra vẻ đại ca, khí thế nói: "Chúng ta nhiều người thế này thì sợ cái gì!"

Hắn hoàn toàn quên mất mấy hôm trước một mình anh cũng đánh cả đám nhừ tử.

Đám côn đồ không dám không nghe lời tóc đỏ, tuy tay chân run rẩy nhưng vẫn cố gắng bước tới. Càng đi lại càng thấy tự tin hơn.

Bởi vì bên này có tới bảy, tám đứa, phe bên kia chỉ có hai, hơn nữa con bé kia không thể đấm đá gì, còn tên kia hôm trước vừa bị thương.

Nếu đánh thật, khó nói phe nào sẽ thắng.

Dụ Kiến cũng nghĩ như vậy.

Hôm qua Trì Liệt vừa mới ngất xỉu, cô cũng ít nhiều đoán được tình trạng sức khỏe của anh. Cho dù đã qua một đêm, nhưng với tình trạng hiện tại, muốn đánh bại mấy tên này cũng không dễ.

Hay vậy đi

Chịu thiệt thòi một chút còn hơn là gây ra hậu quả nghiêm trọng.

Dụ Kiến nghĩ đến đó, không ngờ đột nhiên Trì Liệt lại quay đầu, có cảm giác anh đang liếc nhìn cô.

Khác với ánh mắt hài hước đầy ý cười lúc trước, cái liếc mắt này lạnh lẽo vô cùng. Lạnh buốt như gió tuyết giữa mùa hè tháng bảy, bén nhọn mà lạnh thấu xương, khiến cô không còn ý định tiến lên phía trước nữa.

Dụ Kiến đứng im tại chỗ.

Trì Liệt không nói cũng không làm gì mà chỉ lặng lẽ nhìn cô, thời gian từng giây từng phút trôi qua, đến khi cô gái ngoan ngoãn cúi đầu, anh mới mỉm cười, thả tay ra khỏi cổ tay cô.

"Sao vậy?" Ngay sau đó, anh nhìn tên tóc đỏ: "Lần trước chưa ăn đủ đòn à?"

Dù lời nói mang ý thách thức, nhưng giọng điệu của thiếu niên rất bình tĩnh, như anh chẳng mấy để tâm đến tình huống hiện tại, còn toát lên vẻ khinh thường.

Đám côn đồ hừng hực khí thế ban nãy giờ bỗng xìu xuống, chúng lần lượt dừng bước, không dám tiến lên nữa.

"Mày... !" Tóc đỏ bị đám đàn em làm cho tức giận đến ngã ngửa: "Đừng có ra vẻ ở đây! Mày nghĩ tao không dám đánh mày à?!"

Trì Liệt nghe vậy cũng không nói gì, anh chỉ giễu cợt liếc nhìn tóc đỏ.

Sau đó với tay lấy cái túi bên cạnh.

Ban nãy Dụ Kiến chỉ chú ý quan sát bọn côn đồ, cô không để ý Trì Liệt còn xách theo một cái túi. Lúc này cô đứng bên cạnh, trố mắt nhìn Trì Liệt lục lọi rồi rút ra một chai bia, sau đó đi lên phía trước, che chắn trước mặt cô.

Đến lúc này, mọi động tác của thiếu niên vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng, không hề lộ ra vẻ hung hăng bốc đồng như hôm qua khi đánh Sầm Bình Viễn.

"Xoảng!"

Sau đó, chai bia đập mạnh xuống tường gạch phủ đầy rêu xanh.

Tiếng vỡ vang lên rõ ràng trong con hẻm chật hẹp. Mảnh vỡ bắn tung tóe trúng vào mặt thiếu niên, làm rách ra một vết thương nhỏ, có chút máu chảy ra, hơi rát.

Nhưng Trì Liệt không hề nhăn mặt.

Anh liếc nhìn nửa chai bia còn lại trong tay, khóe miệng nhếch lên khi ánh mắt lướt qua mép vỡ sắc nhọn, rồi lại thuận tay quơ quơ chai rượu: "Vậy mày thử xem?"

Trên khuôn mặt tái nhợt có vài vết máu, đuôi mắt se lại lạnh lẽo, con ngươi đen láy chứa đầy sự tàn nhẫn không thể che giấu.

Anh nắm chặt chai bia, cơ bắp trên vai và cánh tay căng lên, bày ra tư thế sẵn sàng, chuẩn bị hạ gục tên đầu tiên lao tới.

Lúc này trong hẻm rất im ắng, chỉ có tiếng ve kêu đinh tai nhức óc, cào xước trên màng nhĩ.

Hai ba giây sau, tóc đỏ cầm đầu ra lệnh cho đàn em tiến lên, sau đó lập tức quay người chạy trốn.

Hắn quên mất! Đây là tên điên bị đâm một nhát rồi mà hôm sau hắn vẫn chủ động tìm tới cửa để gây sự!

Tên mất trí này nhất định sẽ dùng chai bia đó đâm chết hắn mất!

Từ lúc Trì Liệt đập chai bia bọn chúng đã sợ đến không còn hồn vía rồi, giờ thấy tóc đỏ bỏ chạy, đâu ai còn tâm trí ở lại thay đại ca xuất đầu nữa. Vì thế chúng bèn nhanh chóng bắt chước, quay đầu tháo chạy.

Có vẻ sợ Trì Liệt đuổi theo bắt lại, chúng càng chạy càng nhanh.

Không lâu sau, mấy tiếng chân hỗn loạn cũng biến mất.

Trì Liệt không buông tay, anh hiếm khi kiên nhẫn đợi một lúc, chắc chắn bọn kia không quay lại mới ném chai bia vào túi. Rồi ngồi xổm xuống dọn những mảnh vỡ vương vãi khắp nơi.

Tất cả chỉ xảy ra trong vòng hai, ba phút, vì chạy quá nhiều nên hơi thở của Dụ Kiến vẫn chưa ổn định, cô chỉ có thể dựa vào tường nghỉ tạm.

Trì Liệt nhặt những mảnh lớn bỏ vào túi, rồi đá mấy mảnh nhỏ vô hại vào góc tường. Sau đó anh đứng dậy liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô gái, không nhịn được phì cười: "Tay chân cô nhỏ như vậy, lúc nãy còn có ý định tự chống cự à?"

Chắc chỉ cần bước ra là sẽ bị đánh cho khóc mất thôi.

Dụ Kiến cố gắng điều chỉnh hơi thở bình thường trở lại, cô định cảm ơn một tiếng nhưng lại bị cắt ngang, cô đứng đơ ra, mất một lúc lâu mà vẫn không nói được.

Sao anh ta luôn nói chuyện khó nghe thế nhỉ!

Cô chỉ lo sẽ liên lụy đến anh ta thôi mà.

Trì Liệt chẳng màng Dụ Kiến nghĩ gì, anh buộc chặt túi rồi quay sang hỏi: "Này, đường đến bãi phế liệu đi sao?"

*

"Sáng nay điện thoại rơi xuống bồn rửa nên cô vội đem đi sửa, giờ mới quay lại, chiều cô qua thăm các em nhé!" Ở bãi phế liệu, Ngô Thanh Quế thấy Dụ Kiến thì lập tức cười tươi: "Trời nóng quá phải không? Mặt em đỏ rồi kìa, đợi tí, cô lấy nước cho em uống!"

Dụ Kiến không dám nói cô mới chạy ra ngoài: "Không cần đâu ạ, cô có việc thì cứ đi đi."

Mặc dù môi trường ở đây không tốt, thành phần dân cư phức tạp, nhưng cũng không phải ai cũng ăn không ngồi rồi, ăn chơi lêu lỏng như tóc đỏ.

Ngô Thanh Quế là người mở ra bãi phế liệu này, bà chăm chỉ làm việc và bận tối mặt tối mày để sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy. Mặc dù không kiếm được nhiều tiền, nhưng cuộc sống vẫn dư dả đầy đủ.

Bà tốt bụng nên thường hay mắng chửi lũ côn đồ thậm tệ, còn với người già và trẻ em đến bãi thì bà luôn sẵn lòng giúp đỡ. Thấy Trì Liệt hỏi mượn bút dạ để viết chữ "Có vật sắc nhọn, cẩn thận bị thương" lên bao chứa mảnh kính vỡ, bà lặng lẽ thêm một tờ mười nghìn vào số tiền đã đếm sẵn: "Được rồi, tổng cộng bằng này đây, cậu đếm lại đi." ( truyện trên app T Y T )

Trì Liệt nhận tiền, chỉ liếc qua anh đã thấy không đúng nên nhăn mặt nói: "Cô cho nhiều quá rồi."

Những thứ anh mang tới không nhiều, bên trong cũng chẳng có gì giá trị. Mặc dù không rõ giá mua bán phế liệu cụ thể, nhưng chắc chắn cũng không thể nhiều đến vậy.

Ngô Thanh Quế không nói gì mà chỉ liếc anh, rồi kéo Dụ Kiến vào trong nói chuyện.

"Cô nghe cảnh sát Lưu ở phường nói con tìm được cha mẹ ruột rồi phải không?” Ngô Thanh Quế đưa nước cho Dụ Kiến rồi kéo ghế ngồi xuống cạnh cô: “Vậy vài hôm nữa con sẽ dọn đi sao? Bao giờ thì đi? Sau này còn quay lại thăm cô Ngô không?"

Dụ Kiến hơi bối rối trước những câu hỏi dồn dập, cô ngạc nhiên một lúc rồi lắc đầu: "Con tìm được ba mẹ rồi, nhưng... cũng chưa chắc sẽ dọn đi."

Ngô Thanh Quế thắc mắc: "Sao lại không?"

"Họ không nhận con à? Hay là ghét bỏ? Đối xử tệ với con?" Bà suy đoán tiếp: "Nghe cô, bây giờ cứ lên ti vi tố cáo, họ không nhận con thì tìm phóng viên! Cha mẹ nào mà lại như vậy, con mình mà không nhận!"

Dụ Kiến bật cười: "Không phải đâu ạ... cô nghĩ cái gì vậy, không có chuyện đó đâu."

Nói thật thì, thái độ chần chừ của nhà họ Sầm lúc đầu cũng khiến người ta dễ nghĩ ngợi. Nhưng sau khi gặp lại, Sầm Bình Viễn và Phương Thư Nghi không hề đối xử tệ với cô. Hai ngày qua, tuy chưa thể chu đáo về mọi mặt, nhưng họ cũng đã làm tròn trách nhiệm của cha mẹ.

Chỉ là...

Dụ Kiến cúi đầu.

Nhớ lại cách ông bà Sầm nói về Trì Liệt thì không đúng lắm, có rất nhiều khe hở là nói dối.

Mà cũng không phải lộ liễu đến vậy, chỉ là nếu cô chưa từng gặp Trì Liệt, cũng chưa đến căn phòng chật hẹp ở cầu thang thì khi chứng kiến cảnh anh ấy đánh Sầm Bình Viễn hôm qua, có lẽ cô sẽ tin lời họ nói, bởi đó là người thân trong nhà, không có lý do gì họ phải lừa cô cả.

Nhưng, họ thật sự đã nói dối.

Mười sáu năm không gặp, Dụ Kiến hiểu mình không sống cùng họ thì không có quyền can thiệp vào chuyện này. Dù sao cô cũng mới đến nên hoàn toàn không rõ mối quan hệ giữa Trì Liệt và nhà họ Sầm.

Nhưng cô không thể không nghĩ đến cái đèn cũ màu đỏ, cái giường tạm bợ với ván gỗ và ghế cao... hay đôi vai gầy của thiếu niên đó.

Ở Nhà họ Sầm chỗ nào cũng tốt.

Vườn hoa đẹp, phòng ngủ rộng rãi, nước nóng 24/7, ở đâu cũng có đồ ăn vặt và điểm tâm, mỗi thứ đều khiến bọn trẻ trong viện phải ngưỡng mộ.

Nhưng Dụ Kiến vẫn thích cây đa trong viện hay mái nhà mọc đầy cỏ dại hơn.

Thấy vẻ mặt Dụ Kiến có vẻ buồn, Ngô Thanh Quế không hỏi nữa, bà chỉ vỗ nhẹ tay cô: "Có ai đối xử không tốt với con thì cứ nói với cô! Cô có sức khỏe, cô sẽ giúp con đánh lại bọn chúng!"

Lần này Dụ Kiến thực sự mắc cười: "Lúc đó cô nhớ đánh nhẹ tay thôi nhé."

Tính tình Ngô Thanh Quế nóng nảy, tiếng tăm lừng lẫy, bọn côn đồ trong khu ai cũng sợ cô.

Hai người trò chuyện thêm một lúc, Dụ Kiến nhớ ra mình phải về viện nên bèn đứng dậy: "Cô Ngô, cháu về trước nhé."

Lúc ra ngoài, trong viện đã không còn bóng dáng thiếu niên nữa.

Có lẽ anh đã rời đi từ lâu.

Ngô Thanh Quế tiễn Dụ Kiến đến cổng bãi phế liệu rồi ân cần dặn dò: "Trời nắng nên nhớ đi trong bóng râm đấy, đừng để bị say nắng!"

Tiễn Dụ Kiến xong, Ngô Thanh Quế chuẩn bị lái xe đi thu gom phế liệu, lúc ra tới xe, bà bất ngờ "Ủa" một tiếng.

Dưới cần gạt nước có một vật gì đó.

Là mười nghìn đồng bà vừa cho thừa khi nãy.

*

Sau chuyện gặp phải bọn côn đồ sáng nay, trên đường về Dụ Kiến không dám đi đường tắt nữa mà cô đi đường lớn luôn.

Tới gần trưa, mặt trời ngày càng cao.

Chính quyền địa phương không quá chú trọng việc trồng cây hai bên đường nên bóng râm thưa thớt, ánh mặt trời lại nóng như lửa đốt, từng cơn gió thổi qua đều mang theo hơi nóng cháy da cháy thịt.

Khuôn mặt trắng ngần của Dụ Kiến nhanh chóng đỏ bừng.

Lần này mới là do nóng.

Cô nhớ lần trước mình vẫn chưa kịp ăn xong cây đậu xanh đá nên lập tức nhìn quanh, trên đường toàn là cửa hàng sửa xe máy và bán linh kiện. Không có quán nào bán nước giải khát cả, cũng chẳng thấy người kem bán đậu xanh thường lớn giọng rao bán khắp các con hẻm.

Thật sự nóng quá, Dụ Kiến đi một lúc thì gương mặt nóng dần, đầu cũng choáng, như là triệu chứng say nắng vậy.

Thế là cô vội vàng tìm bóng cây gần nhất.

Dụ Kiến ngồi trên lề đường, tán cây rậm rạp trên đỉnh đầu che khuất ánh nắng nên lúc này đã mát hơn một chút. Nhưng cảm giác choáng váng vẫn rất rõ, cô nhắm mắt lại, đầu vùi vào đầu gối, cố làm cho bản thân thoải mái hơn.

Một lúc sau, trên mặt bỗng nhiên mát lạnh.

Dụ Kiến giật mình vô thức ngước lên, đối diện với đôi mắt đen đầy ý cười của thiếu niên đang nhìn cô.

Anh ngồi xổm trước mặt rồi đưa tay dán lon nước ngọt lên má cô.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp