Chó Điên

Chương 7


6 tháng

trướctiếp

Giọng Trì Liệt trầm khàn, hơi khó nghe, chữ cuối hơi nhấn nhá, gợn lên ý cười như có như không.

Lực siết cổ tay Dụ Kiến lại mạnh thêm.

Ngón tay của thiếu niên rất đẹp, cho dù có nhiều vết thương cũ mới chồng chéo lên nhau, nhưng vẫn mang lại cảm giác thon dài và săn chắc.

Vừa mới ngâm trong nước lạnh nên tay anh rất mát, anh chậm rãi siết chặt tay, một vùng lạnh buốt như băng, yên lặng giam cầm cô.

Dụ Kiến bị đau, cô vô thức giật tay thoát ra, nhưng không những không thoát được mà ngược lại còn bị kéo chặt hơn.

Cô bỗng tức giận: "Anh... anh có bệnh à!"

Chắc chắn là anh có vấn đề rồi!

Hôm qua anh đến xin lỗi cô, đền cái váy cho cô còn tạm coi là bình thường, nhưng hôm nay không hiểu làm sao anh lại trở về tình trạng điên khùng không nghe hiểu lời người khác nói.

Rõ ràng cô không hề có ý xấu với anh.

Nếu biết trước mình tốt bụng mang đồ ăn đến sẽ kéo vào hành lang thế này, Dụ Kiến sẽ không bao giờ làm.

Nhưng cô cũng chẳng phải người tính tình hiền lành, cô ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn anh.

Cô thực sự tức giận đến mức hung hăng.

Không còn im lặng nhìn xuống sàn nhà, cô ngửa mặt lên, đôi mắt đào vì đau đớn ở tay mà rưng rưng nước mờ. Con ngươi đen trắng rõ ràng không hề sợ hãi, ánh mắt trong veo như nước liếc qua, trong cơn tức giận hiện rõ sự căm tức.

Trì Liệt bị trừng như thế thì có hơi sửng sốt, sau đó anh cúi đầu bật cười thành tiếng.

Quả nhiên.

Anh biết cô không hề ôn hòa như vẻ bề ngoài.

Nhìn cái dáng vẻ cô tức giận thế này, nếu anh còn chọc thêm vài câu nữa, chắc chắn cô gái này sẽ giống như mèo nhỏ không ngần ngại cào tặng anh vài phát.

Trì Liệt còn phải thu dọn hành lý, đùa giỡn thế là đủ rồi. Anh buông tay, lười biếng gật đầu thừa nhận: "Tôi đúng là là bị bệnh mà."

Hai ngày rưỡi xảy ra ba vụ đụng độ bạo lực, cho dù không có bệnh, cũng thành có bệnh thôi, huống hồ những cú đấm đá và dao, kim rơi trên người anh đều là thật.

Chỉ là anh không để tâm mà thôi.

Dụ Kiến: "..."

Sao nghe giọng điệu này có vẻ tự hào quá vậy?

Thiếu niên buông lỏng tay mình, cổ tay cô vẫn còn đau âm ỉ vì bị bóp. Dụ Kiến vẫn còn tức giận, tiếp tục trừng mắt nhìn bóng lưng Trì Liệt.

Nhìn hoài, cơn giận của cô cũng dần nguội đi.

Trì Liệt còn không quan tâm tới việc bị đâm một nhát, huống chi là ánh mắt từ phía sau của cô gái, anh không thèm để ý nên làm những gì thì làm cái đó.

Anh nói thu dọn hành lý, nhưng sự thật cũng chẳng có gì để thu dọn, tất cả những gì anh có chỉ lèo tèo vài món. Anh dùng ga trải giường để cuộn quần áo và chăn mền, miễn cưỡng nhét đèn bàn vào ba lô, cuối cùng chỉ còn lại món đồ dưới gầm giường.

Trì Liệt ngồi xổm xuống.

Dụ Kiến im lặng nhìn anh.

Có lẽ vì ấn tượng quá mạnh từ những vụ bạo lực trước, cô không nhận ra rằng thực ra chàng trai này gầy hơn người đồng trang lứa rất nhiều.

Anh dùng sức kéo vật gì đó, vai rộng và cơ bắp tay nổi rõ các đường cong mềm mại, đẹp đẽ. Tuy nhiên, đồng thời chiếc áo phông mỏng căng lên xương bả vai nhô lên quá rõ ràng. Ánh nắng từ cửa sổ hành lang chiếu vào, thoáng có thể thấy đường nét gầy còm, xa cách.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Anh không cao to vạm vỡ như vẻ bề ngoài.

Trái lại, anh gầy kinh khủng.

"Bọn họ luôn đối xử với anh như vậy sao?"

Dụ Kiến nhẹ giọng hỏi.

Trì Liệt hai ngày rưỡi không ăn, cho dù anh vừa ăn tạm cái bánh bao, tổng lượng thức ăn vào cơ thể vẫn quá ít.

Anh cúi xuống lấy đồ, khi đứng dậy khó tránh khỏi bị choáng váng, đầu ù ù. Không nghe rõ cô nói gì: "Cô vừa nói gì?"

Dụ Kiến thấy vẻ mặt nhăn nhó của anh, im lặng hai giây rồi nói: "Tôi bảo... anh nên ăn vài miếng bánh trước đi."

Cô thực sự lo anh lại ngất đi nữa.

Trì Liệt nghe rõ câu này, nhưng anh làm như không nghe thấy, hoàn toàn không đoái hoài, anh kéo đồ đạc ở dưới gầm giường ra lấy ga giường bọc kỹ.

Lúc này Dụ Kiến mới phát hiện ra những gì anh giấu dưới gầm giường là giấy nháp đã qua sử dụng. Vài chồng giấy dày cộp, mặt trên viết đầy chữ, chật kín không thể đọc được trên đó viết những gì.

Đồ đạc của anh không nhiều nên Trì Liệt thu dọn nhanh, chẳng mấy chốc, chỉ còn hai cái giường và bàn học làm bằng ván gỗ và ghế tự chế.

Đĩa bánh và nước uống trên bàn vẫn hoàn toàn nguyên vẹn.

Trì Liệt vác ba lô lên vai, tay phải xách gói đồ quấn bằng ga trải giường, quay đầu lại, thấy cô gái nhíu mày nhìn chằm chằm vào đĩa bánh, khóe miệng nhếch lên: "Đừng nhìn nữa, tôi sẽ không ăn đâu."

Bao nhiêu năm, Sầm Bình Viễn và Phương Thư Nghi chỉ cho anh căn phòng ở cầu thang chật hẹp, tối tăm này.

Giờ đây, anh rời bỏ nơi này, tất nhiên sẽ không đụng tới bất cứ thứ gì liên quan đến nhà họ Sầm nữa.

Cho dù chỉ là một miếng bánh rất bình thường.

Dụ Kiến nhíu mày chặt hơn, nhưng không thuyết phục thêm lời nào.

Cô im lặng nhìn Trì Liệt vác ba lô, xách túi đi xa dần. Luồng gió hơi ngột ngạt từ cửa sổ hành lang thổi vào, tà áo phông rộng của anh phấp phới, phác họa rõ hình dáng cao ráo, thon gầy.

Mắt thấy mình sắp đi đến cuối đoạn hành lang gấp khúc, anh dường như nghĩ tới điều gì đó, bỗng nhiên dừng bước.

Quay đầu lại, lười biếng liếc cô một cái, giễu cợt nói: "Quên nói, sau này tránh xa tôi ra."

Nói xong, chính Trì Liệt cũng thấy buồn cười.

Sau này ở đâu ra chứ?

Anh vốn cũng không có ý định dây dưa, bám theo cô như Trịnh Kiến Quân lo ngại. Huống hồ, bây giờ anh rời khỏi nhà họ Sầm, trong khi cô sắp chuyển vào đó, hai người hoàn toàn không có cơ hội gặp lại.

Thấy mình hơi ngu ngốc, Trì Liệt không đợi Dụ Kiến đáp lại.

Anh xoay người, tự đi mất.

Đến giờ cơm tối, Sầm Bình Viễn và Phương Thư Nghi trở về biệt thự.

Trên đầu Sầm Bình Viễn quấn băng gạc, sắc mặt hơi tái nhợt, ông cười nhìn Dụ Kiến, giọng điệu ôn hòa: "Tiểu Kiều chắc hôm nay con hoảng sợ lắm phải không? Đừng lo, cha không sao, nghỉ ngơi hai ngày là tốt thôi."

Phương Thư Nghi đẩy nhẹ ông: "Thôi thôi, đừng nói chuyện buồn nữa, mau ăn cơm đi."

Hai người không hề nhắc đến Trì Liệt, cũng không cho Dụ Kiến cơ hội hỏi han, chỉ nắm tay cô dắt vào phòng ăn.

Bữa tối ở nhà họ Sầm rất thịnh soạn.

Không biết vì đây là lần đầu Dụ Kiến đến, hay thường ngày đã như vậy. Dù chỉ có ba người dùng bữa, nhưng đĩa đầy thức ăn tinh tế xếp hàng từ đầu bàn này đến tận đầu bên kia, đủ loại kiểu cách, ít nhất cũng phải mười mấy món.

Phương Thư Nghi ngồi cạnh Dụ Kiến, tự tay gắp thức ăn cho cô: "Ăn nhiều vào, trông con gầy quá. Chắc chắn ở viện phúc lợi không được ăn uống tử tế, nhìn con bé bỏng quá."

Dụ Kiến đột nhiên dừng tay: "Không đâu, đồ ăn trong viện rất ngon."

Có thể khẩu phần không bằng gia đình khá giả, nhưng về mặt ăn uống, Viện trưởng Trình chưa bao giờ để bất kỳ đứa trẻ nào phải thiếu thốn. Mặc dù các em trong viện phần lớn đều có hơi gầy, nhưng sức khỏe của các em lại rất tốt. ( truyện trên app T Y T )

Tất nhiên, không kể đến các em có khuyết tật bẩm sinh.

Phương Thư Nghi không tin bảo: "Làm sao có thể vậy được."

Bà cũng từng thấy đám trẻ đó.

"Kiến Kiến hiểu chuyện, chắc sợ em buồn thôi." Sầm Bình Viễn cũng không để ý tới lời của Dụ Kiến nói, bảo bà giúp việc múc tô canh cho mình, rồi nhìn Dụ Kiến cười: "May mắn là con đã về, chứ không biết mẹ con còn phải lén khóc thêm bao nhiêu lần nữa, cũng đã lớn chừng này rồi mà."

Phương Thư Nghi lập tức ngượng ngùng: "Ba Thanh Nguyệt!"

Bà tiếp tục gắp thức ăn cho Dụ Kiến: "Đây đây, con thử món này đi, món này ngon lắm."

Dụ Kiến vốn không có nhiều cảm giác thèm ăn, trên bàn đồ ăn lại nhiều như vậy, mỗi thứ cô chỉ ăn một chút là đã no.

Cô nhìn chằm chằm vào hoa văn tinh xảo trên chiếc đĩa sứ men lam, chợt nhớ tới chiếc đĩa bánh trong hành lang cầu thang, mà chàng trai kia chẳng đụng đũa tới.

Thấy Dụ Kiến cúi đầu, Sầm Bình Viễn tò mò: "Kiến Kiến đang nghĩ gì vậy con?"

Dụ Kiến vốn không muốn trả lời, nhưng Sầm Bình Viễn nói rất dịu dàng, cô do dự một lúc, vẫn cất tiếng: "Trì Liệt..."

Thực ra Dụ Kiến cũng không biết mình muốn hỏi gì.

Dù sao tình hình Trì Liệt ra sao, cô đã tận mắt chứng kiến, cho dù hỏi, với phản ứng của Phương Thư Nghi trong điện thoại hôm qua, chắc chắn bà cũng sẽ không nói thật.

Quả nhiên, Dụ Kiến mới kịp nói ra cái tên, đã bị cắt ngang.

Sầm Bình Viễn ôm trán, vẻ mặt đau đầu khôn xiết: "Sau này đừng nhắc tới thằng oan nghiệt đó nữa, nghe tên nó là ba đã đau khổ lắm rồi."

"Thôi không nhắc nữa, không nhắc nữa, Kiến Kiến mới về nên chưa biết." Phương Thư Nghi vội vàng đứng dậy xem xét tình trạng Sầm Bình Viễn, thấy không sao, lại ngồi xuống cạnh Dụ Kiến, dặn dò nghiêm túc: "Ba con sức khỏe kém, về sau đừng nhắc tới thằng ấy nữa nhé?"

Giọng điệu Phương Thư Nghi dịu dàng, ánh mắt chân thành.

Dụ Kiến nhìn thẳng vào mắt bà, im lặng một lúc, rồi gật đầu nhẹ.

Không nhắc tới Trì Liệt nữa, bữa tối sau đó diễn ra bình thường. Ăn xong, Phương Thư Nghi lại nói chuyện với Dụ Kiến một hồi lâu, hỏi han cô sống thế nào những năm qua, học trường nào, có sở thích gì.

Dụ Kiến trả lời từng câu.

Phương Thư Nghi mới hài lòng cho cô đi ngủ.

Nói là chỉ về xem thử, hôm sau, vợ chồng Sầm Bình Viễn vẫn không cưỡng ép Dụ Kiến ở lại, vẫn cho tài xế đưa cô trở về viện phúc lợi.

Dụ Kiến vừa xuống xe, đám trẻ con háo hức đã chạy tới.

"Chị ơi! Lần trước cô kia thật sự là mẹ chị à!"

"Nhà chị chắc là to lắm! Mỗi bạn có thể ngủ một cái giường lớn!"

"Chị hôm qua về nhà ăn gì vậy! Có bánh ga tô với khoai tây chiên không?"

Chúng biết Phương Thư Nghi là mẹ ruột của Dụ Kiến.

Dụ Kiến bị đám trẻ con vây quanh, đành phải cúi xuống, lấy túi đồ đưa ra: "Có bánh ga tô, cũng có khoai tây chiên, tất cả đều mang về cho các em đấy."

Những món ăn vặt này là Phương Thư Nghi nhét vào tay cô lúc ra cửa, bảo mang về cho các bé ở viện nếm thử.

Viện trưởng Trình ít mua đồ ăn vặt cho đám trẻ, thường chỉ mua nhiều trái cây. Đám nhóc hiếm khi được ăn vặt, bây giờ thấy liền reo hò sung sướng: "Chị Kiến là tốt nhất!"

Dụ Kiến đưa đồ ăn vặt cho cô Đỗng: "Viện trưởng Trình có ở đây không ạ?"

Cô muốn nói chuyện về nhà họ Sầm cho Viện trưởng Trình.

Cô Đỗng nhận lấy đồ ăn vặt, lắc đầu: "Hôm nay bà ấy đi sớm lắm, chắc tối mới về được."

"Em có rảnh không?" Trong phòng có tiếng em bé khuyết tật khóc thét, cô Đỗng vội vàng quay trở lại, "Dì Ngô nói sẽ tới thu phế liệu, gọi điện mãi không được, em có rảnh thì sang xem sao."

Bán phế liệu là một trong những nguồn thu nhập của viện. Tuy tiền không nhiều, nhưng tích tiểu thành đại cũng được một khoản không nhỏ.

Bà Ngô chủ bãi phế liệu là người tốt bụng, rất quan tâm đến các em nhỏ, mỗi lần đều tự lái xe tải nhỏ tới lấy phế liệu.

Dụ Kiến gật đầu: "Vậy để em sang gặp dì Ngô ạ."

Vì Viện trưởng Trình không có ở đây, cô cũng không có việc gì khác, vừa vặn có thể chạy sang một chuyến.

Bãi phế liệu cách viện một quãng khá xa, ở bốn con phố sang bên, giữa đường phải đi qua nhiều ngõ ngách chồng chéo. Sáng sớm trời chưa nóng lắm, Dụ Kiến lợi dụng lúc mặt trời chưa lên cao, vội vàng ra khỏi nhà.

Khu phố cũ vào buổi sáng hè, tiếng ve kêu um lên, lại toát lên vẻ tĩnh mịch hiếm thấy.

Lũ nhãi ranh rảnh rỗi thường ngủ đến gần trưa mới chịu bò dậy, xỉa xói điếu thuốc rồi mới kéo nhau ra ngoài ăn sáng.

Vì thế, Dụ Kiến đi ngả tắt, con hẻm vắng vẻ hơn đường lớn, tuy xa hơn chút nhưng tiết kiệm được nửa tiếng đi bộ so với đi đường cái.

Dụ Kiến nghĩ hay lắm.

Nhưng cô mới rẽ vào ngõ, chưa đi bao xa, đã nghe thấy tiếng chửi rủa hung hăng.

Tên Hồng Mao dán đầy băng vải và băng keo trên mặt, miệng méo mó vì bị đánh dập: "Mày nói cái gì! Tao còn sợ thằng chó điên đó nữa à!"

Tên nhãi cùng bị đập mặt sưng vù cũng khóc lóc: "Anh...em không có ý đó!"

"Không có ý đó thì ý gì!" Hồng Mao tức giận, giật mạnh một cái, đá bay tên nhãi, "Cút! Đừng đứng đây làm mất mặt!"

Dụ Kiến dừng bước.

Nghe ra đó là tên hôm trước đâm Trì Liệt, cô quyết định quay ngược lại, chạy thẳng.

Tên nhãi mắt tinh, la lớn: "Anh...! Con nhỏ đó! Hôm trước nó có đến bệnh viện thăm thằng điên ấy! Chắc chắn là nó gọi cấp cứu cho thằng kia rồi!"

Hồng Mao không dám tìm Trì Liệt nữa, gặp ngay con mồi sẵn có cớ để trút giận: "Đứng lại cho tao! Không được chạy!"

Dụ Kiến nào có nghe lời hắn.

Lúc này không chạy mới là kẻ điên, nghe tiếng Hồng Mao, cô chạy càng nhanh hơn, đôi giày vải trắng vấp váp trên những tấm đá xanh, in bóng mờ ảo chập chờn.

Bình thường, lũ côn đồ cũng không đuổi bắt quá lâu, thường chỉ đuổi qua vài con hẻm là chán nản, không bám theo nữa.

Nhưng Hồng Mao liên tiếp bị đánh hai lần, đang hừng hực tìm nơi xả giận, đâu dễ buông tha cô dễ dàng như vậy.

Dụ Kiến chạy trước.

Hồng Mao dẫn theo đám nhãi đuổi sau, bỗng nhiên sáng suốt, ra lệnh: "Mày! Sang bên kia chặn nó lại!"

Dụ Kiến liên tục rẽ vào hai ba con hẻm nhỏ nhưng đều bị chặn lối, dần dần sức bắt đầu không còn theo kịp, bước chân chậm lại.

Nhưng cô không dám dừng lại.

Chỉ có thể cứ thế chạy suốt dọc theo ngõ hẻm.

Dụ Kiến vừa quẹo qua góc hẻm, va mạnh vào một thân hình cao gầy nhưng cường tráng.

Chạy quá nhanh, cú va chạm mạnh đến nỗi suýt ngã nhào xuống đất. Cô loạng choạng vài bước, sắp ngã ngửa ra sau.

Phía sau, tiếng chửi bới ồn ào của bọn côn đồ đã vang lên rất gần.

Cũng bất ngờ không kịp phòng bị, chàng trai bị va chạm sững lại một chút, rồi đưa tay ra.

Một lần nữa.

Anh lại nắm chặt lấy cổ tay cô.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp