Chó Điên

Chương 3


8 tháng

trướctiếp

Dụ Kiến sợ anh sẽ đuổi theo nên không dám dừng lại, cô chạy một mạch vọt vào cổng viện phúc lợi, cuối cùng mới có thời gian quay đầu lại nhìn.

Khác với sự náo nhiệt ồn ào xung quanh khu vực bệnh viện, ngõ nhỏ nơi viện phúc lợi tọa lạc khá hẻo lánh và yên tĩnh, hiếm có người qua lại. Đêm dần tối khuya, vài ngọn đèn đường cũ kỹ bên ngoài cổng lần lượt thắp sáng, chiếu rọi xuống khoảng không hạn hẹp.

Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, vô số côn trùng bay lượn.

Không có bóng dáng cao gầy của thiếu niên kia.

Lúc này, Dụ Kiến mới yên tâm.

Môi trường xung quanh viện phúc lợi thực sự không tốt lắm, chỉ riêng đối phó với những tên lưu manh nhàn rỗi cả ngày, cũng đủ khiến bọn trẻ và giáo viên đau đầu rồi. Cô không muốn mình lại chọc phải một kẻ điên nữa vào lúc này, mắc công lại gây thêm rắc rối cho mọi người.

Chạy đường dài gần như đã cạn kiệt toàn bộ sức lực của cô, Dụ Kiến ngồi nghỉ trong sân viện một lúc, đợi đến khi thở đều trở lại mới lặng lẽ lên lầu.

*

Ngày hôm sau, bầu trời vẫn quang mây đầy nắng.

Dụ Kiến thức dậy rất sớm, ăn điểm tâm đơn giản xong thì lập tức lao vào nhà tắm.

Chiếc váy trắng dính máu của thiếu niên đó rất khó giặt, dù hôm qua cô đã giặt rất lâu, nhưng vẫn còn dính vài vết máu đã tối màu, cực kỳ nổi bật trên nền vải trắng, rõ ràng không thể mặc ra ngoài được nữa.

Theo ý của Viện trưởng Trình, thì nên vứt bỏ chiếc váy này đi. Dụ Kiến do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn không đành lòng ném nó vào thùng rác.

Phần lớn những đứa trẻ trong viện sẽ mặc lại quần áo cũ của các anh chị, riêng cô thì không có bạn gái nào cùng lứa, nên quần áo thường do Viện trưởng Trình mua mới.

Giá không quá đắt, ở bên ngoài còn không bằng bữa ăn của những nữ sinh gia đình khá giả.

Nhưng cũng đủ để khiến Dụ Kiến trở thành đối tượng ngưỡng mộ và ganh tỵ của bọn trẻ.

Mặt trời mới vừa nhô trên ngọn cây đa, nhiệt độ không khí còn chưa nóng nên nước từ vòi chảy ra khá lạnh buốt. Những vệt máu nhạt dù có làm cách nào, có cố chà bao nhiêu thì nó lại càng bướng bỉnh bấy nhiêu, đến khi đầu ngón tay của Dụ Kiến bắt đầu cảm thấy hơi đau rát, chúng vẫn không có dấu hiệu biến mất.

Dụ Kiến nhăn mặt, một bên vừa xoa tay vừa nghĩ cách làm sao để giặt sạch chiếc váy này.

Đang đau đầu suy nghĩ, bỗng Thỏ lạch bạch chạy vào phòng tắm, cầm cuốn vở trong tay: "Chị ơi, em viết xong rồi, chị xem giúp em với!"

Dụ Kiến nghiêng người tránh khỏi Thỏ, vẩy nước trên tay: "Em viết xong rồi à? Nhanh quá nhỉ."

Lúc này vẫn đang là mùa hè, bọn trẻ chỉ cần học ở trong viện chứ không cần đến trường. Nhân lực không đủ, chăm sóc các bé khuyết tật đã chiếm toàn bộ thời gian và tinh lực của giáo viên rồi, không còn dư sức để dạy các em còn lại nữa đâu.

Là chị cả, đương nhiên Dụ Kiến sẽ chủ động đảm nhận trách nhiệm dạy dỗ.

May mắn là nhóm đậu đỏ đều rất cố gắng, dù không làm bài nhanh được như Thỏ, nhưng chúng cũng không vì thế mà đùn đẩy đối phó, thay vào đó từng nét bút đều cực kỳ nghiêm túc.

Học tập quan trọng, vì thế Dụ Kiến tạm gác chiếc váy sang một bên, ra khỏi phòng tắm, sau đó cô và Thỏ cầm ghế nhựa ngồi dưới gốc cây dong. Gió nhẹ thổi qua, bóng cây xào xạc, giọng nói của thiếu nữ nhẹ nhàng: "Em nhìn chỗ này đi..."

Mặt trời dần lên cao, lớp học mẫu giáo bổ túc dưới gốc cây đa dần đông thêm một dãy học trò, Dụ Kiến sửa xong bài của Thỏ, lại nhận được bài mới từ tay em tiếp theo.

"Thật ngại quá, làm phiền rồi."

Dụ Kiến đang giải thích cho Đại Hổ mới vào học từ năm ngoái, về sự khác biệt giữa câu "Bắp được ông nông dân trồng xuống đất" và "Ông nông dân bị bắp trồng xuống đất", thấy vẻ mặt Đại Hổ càng ngày càng mơ hồ lúng túng, cái miệng nhỏ mím chặt, cô đang định an ủi vài câu thì bị cắt ngang bởi giọng nữ xa lạ, trầm ấm lịch sự: "Tôi tới tìm viện trưởng Trình, xin hỏi bà ấy có ở đây không?"

Dụ Kiến ngẩng đầu, nhìn về phía cổng.

Bên ngoài cổng đậu một chiếc xe Bentley mới tinh.

Dụ Kiến không biết nhiều về xe, nhưng nhìn chiếc Bentley màu đen được sơn bóng loáng không tì vết, hoàn toàn không hợp với cánh cổng sắt đã bong tróc rỉ sét của viện phúc lợi, nhìn qua thật sự không giống hai món đồ cùng một thế giới.

Tương tự, người phụ nữ trang điểm lộng lẫy, dáng vẻ thanh lịch ngồi trên xe cũng không hề hợp với khu phố cũ nghèo nàn chật chội này.

Dụ Kiến trả cuốn vở cho Đại Hổ, đứng dậy đi tới cổng, cô giữ một khoảng cách nhất định với chiếc xe Bentley, cách vài bước rồi dừng lại: "Viện trưởng Trình hiện đang đi vắng, có thể đến chiều mới về, ngài có việc gì không ạ? Nếu gấp thì ngài có thể để lại phương thức liên lạc."- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Không phải lúc nào Viện trưởng Trình cũng ở viện phúc lợi như hôm qua, vì để kiếm thêm kinh phí, bà thường xuyên chạy đến những khu phố ở thành phố mới Bình Thành, thỉnh thoảng còn tới các huyện lân cận nữa.

Sáng nay, sáng sớm bà ấy đã đi rồi.

Năm nay có vài em lên cấp 3, không còn được hưởng chính sách giáo dục bắt buộc 9 năm nữa, học phí cấp 3 lại khá lớn.

Nghe Dụ Kiến nói vậy, người phụ nữ lắc đầu: "Không cần đâu, cũng không có gì gấp."

Dì* mỉm cười, đôi mắt cong lên, nụ cười dịu dàng thân thiện, ánh mắt tự nhiên rơi xuống người Dụ Kiến: "Con bao nhiêu tuổi rồi? Tên là gì?"

*Mình chưa xác định được độ tuổi nên xin phép để là dì.

Mỗi năm đều sẽ có các đoàn từ thiện và nhà hảo tâm đến viện phúc lợi tổ chức hoạt động, từ nhỏ đến lớn, Dụ Kiến đã trả lời vô số lần câu hỏi giống thế này.

Nhưng không hiểu sao, nghe người phụ nữ này hỏi, cô theo bản năng nhíu mày.

Trong lòng có cảm giác rất kỳ lạ.

Còn chưa kịp ngẫm kỹ cảm giác kì lạ này đến từ đâu, nhóm đậu đỏ đã hào hứng, mồm năm mười miệng nóng lòng muốn nói: "Con 6 tuổi ạ!" "Con 8 rưỡi!" "Con sắp 7 tuổi rồi ạ!"

"Ngoan lắm, đều là những đứa trẻ ngoan." Người phụ nữ cười tươi hơn, gật đầu với Dụ Kiến, lịch sự nói: "Vậy nếu viện trưởng Trình không có nhà thì lần sau dì ghé lại nhé."

Cửa kính xe được phủ màng một chiều từ từ nâng lên.

Chiếc Bentley chậm rãi rời khỏi hẻm, đến khi không còn thấy bóng dáng của chiếc xe đâu nữa, bọn trẻ vẫn rất phấn khích.

Đại Hổ đã hoàn toàn quên sạch chuyện trồng bắp và ông nông dân: "Dì hồi nãy đẹp quá trời luôn! Đẹp như chị Dụ Kiến vậy á!"

"Muốn được về nhà cùng dì ấy quá! Mỗi ngày nhà dì ấy đều được ăn thịt sườn đúng không ta!"

"Chắc chắn rồi! Biết đâu nhà dì ấy còn có một đống hoa quả và đồ ăn vặt ấy! "

Đúng là lời của trẻ nhỏ thì không kiêng kỵ gì, nhóm đậu đỏ ngươi một câu ta một câu nói một lúc lại cười khanh khách, sau đó lại ngoan ngoãn xếp thành hàng, tiếp tục đưa bài tập cho Dụ Kiến chấm.

Dù còn nhỏ, nhưng trong lòng các em đều hiểu rất rõ, chiếc xe Bentley sang trọng kia đại diện cho một thế giới hoàn toàn khác với viện phúc lợi, người phụ nữ kia chắc chắn sẽ không nhận nuôi mình.

Muốn rời khỏi nơi này, chỉ có thể nghe theo lời bà ngoại, từ nhỏ học tập thật tốt thì sau này mới có tương lai tốt đẹp.

*       

Dụ Kiến dành cả buổi sáng để kiên nhẫn giảng bài cho từng bé.

Sau bữa trưa là giờ nghỉ.

Cô giáo đã dẫn các em đi ngủ trưa, Dụ Kiến mới nhớ chiếc váy buổi sáng còn chưa giặt xong, cô lại chạy ra phòng tắm.

Tiếng nước ào ào, Dụ Kiến ngồi xổm trên mặt đất, dùng sức chà xát, trong vô thức cô nghĩ về người phụ nữ trên chiếc Bentley kia.

Từ nhỏ Dụ Kiến đã rất tinh tế, cô nhận ra cảm tình ẩn sâu trong ánh mắt của đối phương. Giống như quan sát, phân tích, thậm chí còn mang chút ý thăm dò.

Tại sao dì ấy lại nhìn cô như vậy?

Dụ Kiến theo bản năng nhớ lại cuộc điện thoại hôm qua cô nghe lén ngoài cửa văn phòng viện trưởng. Nhà họ Sầm đề nghị gặp mặt cô một lần, trước khi kết quả xét nghiệm ADN chính thức được công bố.

Một suy nghĩ mơ hồ hình thành trong đầu Dụ Kiến, còn chưa kịp hoàn chỉnh, cô lắc đầu, xua đuổi cái suy nghĩ ấy đi.

Chuyện không chắc chắn tốt nhất không nên đoán mò, suy nghĩ quá nhiều đối với ai cũng không tốt.

Lần này, Dụ Kiến tốn khá nhiều công sức, đến khi đầu ngón tay đỏ ửng vì nước lạnh, cuối cùng cô cũng tẩy sạch vết máu còn sót lại.

Cô xoa tay một lúc, hài lòng gật gù, cầm chiếc váy ra sân sau.

Sân trước có cây đa là nơi bọn trẻ chơi đùa, sân sau thì trống trải hơn nhiều. Ngoại trừ mấy hàng sào phơi quần áo bằng sắt, thì chỉ có đống đồ linh tinh chất đống dựa vào tường, không sợ gió mưa.

Dụ Kiến treo váy trắng lên phơi, vuốt phẳng những nếp nhăn.

Cô định quay vào phòng, thì đột nhiên lại nghe thấy giọng nam trầm khàn trên đỉnh đầu: "Con nhóc lùn."

Ngày hè oi bức.

Trong tiếng ve kêu, giọng nói của thiếu niên vẫn lười biếng như cũ, còn mang theo chút ý tứ cợt nhả nữa.

( truyện trên app T Y T )
 Dụ Kiến lập tức cứng đơ tại chỗ.

Buổi trưa ánh nắng chói chang, không một bóng cây dưới máng phơi. Không có chỗ tránh, cô đứng dưới ánh nắng, nhưng lại cảm thấy có luồng khí lạnh từ dưới đất bốc lên, theo đôi chân âm thầm leo lên sau lưng, len lỏi thấm vào xương cốt.

Không thể nào.

Rõ ràng hôm qua cô cố ý đi đường vòng về, sao anh ta vẫn tìm được chỗ này chứ?

Dụ Kiến hít thật sâu, từ từ ngước đầu lên.

Xét thấy tình hình an ninh khu vực này khá kém cỏi, viện trưởng Trình đã đặc biệt thuê người nâng cao và gia cố tường rào viện. Lúc đó Dụ Kiến còn rất nhỏ, nhưng cô vẫn nhớ rõ người thợ xây đã tự tin vỗ ngực đảm bảo, người bình thường tuyệt đối không leo lên được.

Nhưng bây giờ, chàng thiếu niên đang ngồi trên bức tường cao ấy.

Không biết anh đã ngồi đó bao lâu, đôi chân dài không có chỗ đặt cứ đung đưa qua lại, ống quần đen kéo lên, làm lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng nhợt.

Bóng cây mùa hè rậm rạp, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống vài tia lốm đốm nhòe lên khuôn mặt anh. Vết bầm tím mới trên cằm không vì vậy mà bị giấu đi, gió thổi làm bóng cây rung động nhưng vết bầm vẫn ở đó, chọc người ta cứ phải nhìn chằm chằm vào nó.

Dụ Kiến nhìn vết bầm một lúc, mới dời mắt lên.

Đối diện với ánh mắt đen lạnh lẽo kia, cô cố gắng làm giọng mình thật bình tĩnh: "Bác sĩ dặn anh không được đánh nhau."

Trì Liệt nhướng mày.

Không ngờ cô lại nói vậy.

Anh không đáp lại câu nói đó, lợi dụng vị trí cao hơn, anh ngồi trên tường rào, chậm rãi quan sát Dụ Kiến.

Giọng nói của cô gái bình tĩnh, phát âm từng câu từng chữ nghiêm túc mà rõ ràng. Nghe không hề hoảng sợ bối rối khi anh đột ngột xuất hiện, cũng chẳng tức giận hay thẹn thùng khi bị gọi là "con nhóc lùn".

Nhưng đôi tay buông thõng bên hông vô thức nắm chặt, khớp tay căng cứng, rất dễ nhìn thấy những vệt đỏ bị nước lạnh thấm vào.

Trì Liệt dừng mắt hai ba giây, lại thoáng liếc nhìn chiếc váy trắng trên sào: "Cô quản lý tôi được à?"

Giọng điệu vẫn khó nghe như hôm qua.

Dụ Kiến: "..."

Câu nhắc nhở vừa rồi chỉ là cố gắng duy trì cuộc đối thoại, bị chặn họng như vậy, cô không biết phải tiếp tục nói gì với cậu thiếu niên này, nên thà im lặng, cúi đầu nhìn xuống đất, không lên tiếng.

Khi cúi mặt xuống, nét mặt cô gái rất ngoan, yên lặng. Khuôn mặt chỉ lớn bằng lòng bàn tay, trắng mịn nhỏ nhắn, vài sợi tóc bay phấp phới trong gió, nhìn qua dịu dàng mà vô hại.

Trì Liệt nhớ lại bóng lưng thoăn thoắt của cô hôm qua, quyết đoán và nhạy bén, khéo léo như một con mèo chỉ chờ thời cơ sẽ sẵn sàng cho người ta một vuốt.

Thế nên anh hiếm khi mỉm cười hỏi: "Cô tên gì?"

Thiếu niên mang theo nhiệt huyết của mùa hè, khi cười rộ lên giọng chàng trai bỗng mềm mại hơn, tuy vẫn còn hơi khàn, nhưng tiến vào lỗ tai lại mang theo chút ngứa ngáy.

Sắc mặt Dụ Kiến thay đổi ngay lập tức.

Cô quá quen với câu hỏi này, bọn côn đồ ở khu này thích dùng nó làm lời mở đầu, tiếp theo là những tràng cười đùa tục tĩu, ánh mắt không có ý tốt và không hề chừng mực, làm người ta cảm thấy rất phiền phức.

Mặc dù chàng trai trước mắt hôm qua mới đánh một trận nhừ tử bọn chúng, tim Dụ Kiến vẫn không thể khống chế mà lập tức đập liên hồi.

Thậm chí còn vô thức lùi lại một bước, tăng khoảng cách giữa mình với anh.

Chiêu này vẫn luôn hiệu quả.

Các con hẻm chằng chịt, đường phố giao nhau ở khu phố cũ, ngay cả khi bị lũ du côn đi theo, Dụ Kiến vẫn có thể vòng quanh mấy con hẻm hàng chục lần, cuối cùng vẫn về đến viện phúc lợi an toàn.

Nhưng bây giờ cô hoàn toàn không thể đi đường vòng.

Chỉ có thể bất lực nhìn Trì Liệt nhảy xuống từ trên bức tường cao một cách dễ dàng.

Chàng trai hạ cánh rất nhẹ, giống như loài mèo rừng nhanh nhẹn, không một tiếng động.

Đôi chân quá dài chỉ cần bước một bước đã chặn ngay trước mặt cô. Cảm giác bị áp đảo lại rơi xuống, che hết ánh nắng xuyên qua tán cây.

Khoảng cách của cả hai quá gần, như là ảo giác, có vẻ Dụ Kiến lại ngửi thấy thoang thoảng mùi máu hôm qua.

Thần kinh lập tức căng thẳng: "Đừng có làm loạn, nếu không tôi báo cảnh sát đấy."

Đây không thể coi là lời đe dọa có tác dụng được, ngay cả tên côn đồ yếu nhất trên phố cũng sẽ không thèm để ý đến.

Trì Liệt cũng vậy.

Thấy dáng vẻ hoảng sợ đột ngột của cô gái có phần thú vị, anh cũng không thèm để ý đến lời đe dọa vô dụng kia, chỉ lười biếng giơ tay lên.

Dụ Kiến còn tưởng anh muốn đánh mình.

Bọn lưu manh ngoài đường không phân biệt nam nữ khi gây sự, càng không có cái gì gọi là luật giang hồ không đánh phụ nữ. Với ý đồ xấu xa, bọn họ cậy mạnh hiếp yếu, không chút thương xót mà chỉ muốn dẫm nát mọi điều tốt đẹp, phá hủy hết tất cả.

Nhưng lúc này cô không thể tránh né, Dụ Kiến chỉ có thể đứng cứng người, nhìn Trì Liệt chậm rãi giơ tay lên.

Một bàn tay xinh đẹp đưa lên trước mặt cô.

Không còn vết máu đậm màu hôm qua, tay và mặt anh đều trắng nhợt. Khớp ngón tay rõ ràng, trên đó là những vết trầy mới cũ chồng chất khó phân biệt.

Đây là có ý gì?

Dụ Kiến đã sẵn sàng bị đánh, nhưng không có cú đánh nào cả, cô chăm chú nhìn những vết thương chồng chất trên tay anh, cả mắt và lòng đều hoàn toàn mơ hồ.

Trì Liệt vẫn không hề không kiên nhẫn, chờ một lúc, anh không kiên nhẫn nói.

"Con nhóc lùn này," Anh lại giơ tay lên: "Cầm lấy đi."

Lúc này Dụ Kiến mới thấy trong tay anh còn cầm một túi giấy đen, miệng đóng chặt nên không thấy rõ thứ bên trong là gì.

Cô không đưa tay nhận lấy.

Gần đây lũ côn đồ trong khu phố cũng từng làm trò này, chặn cô ngoài đường rồi cố ý tặng cô một gói "quà" được đóng gói đẹp mắt.

Tuy nhiên, hôm trước Dụ Kiến vừa nghe thấy lúc chúng hút thuốc sau góc phố, ra lệnh cho đàn em bắt côn trùng ghê tởm và rác bỏ vào để dạy dỗ thái độ giả vờ thanh cao của cô.

Không rõ ý đồ của Trì Liệt, Dụ Kiến muốn lùi lại nhưng bị anh nhanh tay đẩy chiếc túi thô bạo vào trong tay cô.

Xương cốt anh cứng, ngay cả đầu ngón tay cũng thô ráp do đánh đấm. Chỉ một cái chạm nhẹ, tay Dụ Kiến đã hơi đau đớn, không kiềm được mà rít lên.

"Nhớ kỹ đấy, tên tôi là Trì Liệt."

Nhưng anh chẳng quan tâm, ném lại một câu rồi quay người bỏ đi.

Bức tường cao trong mắt Trì Liệt chỉ như món đồ trang trí vô dụng, không cần lót đá, càng không cần lấy đà, anh chỉ nhảy một cái là đã thoăn thoắt vượt qua ngọn cây um tùm.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

Sân sau chỉ còn lại mỗi mình Dụ Kiến.

Không biết từ đâu, một cơn gió đột ngột thổi tới, làm chiếc váy phơi trên sào bay phấp phới, suýt nữa thì rơi xuống đất.

Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Dụ Kiến do dự một lúc lâu, rốt cuộc vẫn quyết định cẩn thận mở túi giấy anh nhét vào tay mình.

Dây buộc bị kéo nhẹ ra.

Không có côn trùng, cũng không có rác, bên trong là một chiếc váy trắng mới tinh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp