Chó Điên

Chương 12


8 tháng

trướctiếp

Sau khi rời khỏi nơi không thể gọi là nhà đó, Trì Liệt đã gặp Sầm Bình Viễn và Phương Thư Nghi. Vất vả lắm mới thoát khỏi vợ chồng bọn họ, giờ lại rơi vào cơn lốc sâu thẳm vô tận. 

Thế giới này dường như sẽ không đối xử tốt với anh.

Nhưng anh vẫn sống, cắn răng chịu đựng, chật vật nghiêng ngả mà sống. 

Chỉ cần còn sống là được.

Tại sao phải mơ ước những thứ vốn không thuộc về mình chứ?

Trì Liệt nhìn chằm chằm hai tên lừa đảo đang diễn kịch trước mặt, nét mặt dần lạnh lẽo, tay anh siết chặt phía sau lưng. Anh đã làm động tác này cả ngàn lần, đã thành bản năng, chỉ cần đối phương nói thêm một câu, anh sẽ không do dự mà ra tay.

Không cần giải thích gì cả, sẽ chẳng ai nghe đâu. 

Họ chỉ vây quanh như đang xem kịch, bàn tán rồi chỉ trích anh.

"Đồ lừa đảo!"

Nhưng ngay lúc sắp ra tay, phía sau bỗng vang lên giọng nói trong trẻo nhưng đầy tức giận của cô gái.

Trì Liệt ngẩn ra, nắm đấm khựng lại, cũng không đấm vào mặt của tên thanh niên kia nữa.

Trong khoảnh khắc anh sững sờ, một góc váy trắng mềm mại trắng muốt như những đám mây trên bầu trời lướt qua. 

Dụ Kiến lọt qua đám đông bằng thân hình mảnh mai của mình, cô không ngại đối mặt trực tiếp với thanh niên kia: "Đây là đồ ở bãi  phế liệu của Ngô Thanh Quế nhờ anh ấy bán giùm, anh dám nói lại câu vừa rồi trước mặt bà ấy không?"

Nghe tiếng động, lại lo lắng không biết xảy ra chuyện gì, nên cô dẫn Đại Hổ và Thỏ đến xem thử. Nhưng không ngờ vừa tới thì đã nghe hai tên lừa đảo này nói dối trắng trợn vậy rồi.

Dụ Kiến biết chúng muốn gì, thấy Trì Liệt vừa lạ mặt vừa trẻ tuổi, lại thuộc đối tượng dễ bắt nạt, nên thuận miệng nói dối một chút nhằm lừa gạt tống tiền. Hoặc là lừa cái tủ đi, hoặc là ép Trì Liệt trả tiền để yên chuyện. 

Ở khu phố cũ không thiếu những kẻ lừa đảo như vậy, nhưng thật ra Dụ Kiến không hề sợ bọn họ.

So với mấy tên côn đồ không biết chừng mực kia, thì những kẻ chuyên ức hiếp người yếu thế hơn mình này dễ đối phó hơn nhiều.

“Bà Ngô cái gì!” Quả nhiên vừa nghe cô nhắc tới Ngô Thanh Quế, tên thanh niên lập tức lúng túng: “Cô là đồng bọn của cậu ta thì có!”

Tính cách của Ngô Thanh Quế vốn đanh đá, dù là mắng chửi người hay đánh nhau thì bà đều giỏi. Những người sống gần đây không ai là không biết bà chủ Ngô lợi hại cỡ nào, mấy tên côn đồ không ai trị được cũng biết khôn mà tránh xa bãi phế liệu.

Cô không sợ thủ đoạn của chúng đâu: "Anh gọi điện hỏi bà Ngô đi."

Bà Ngô quan hệ rộng nên một nửa người ở đây đều có số của bà.

Dụ Kiến nói vừa rõ ràng vừa hợp lý, lại là một cô gái xinh đẹp nên mọi người lập tức tin lời cô, thúc giục tên thanh niên: "Đúng rồi, cậu phải có bằng chứng chứ. Mượn điện thoại tôi gọi cho bà Ngô này, ngay bây giờ luôn!" 

Tên thanh niên không ngờ sẽ rơi vào tình huống này nên bèn liếc sang người đàn ông trung niên nhân lúc hỗn loạn đã trốn đi từ lúc nào, anh ta tức tối cắn răng: "Tôi không hỏi đâu!"

Nói xong, anh ta đẩy mạnh người đứng gần mình nhất, rồi bỏ chạy mất dạng.

Tên lừa đảo đã chuồn đi, đám người hiếu kỳ cũng chẳng còn hứng thú gì. Ai về quầy người nấy, ai đi chợ thì đi, đám đông vừa mới tụ tập chốc lát đã tan ra.

Khi mọi người đi hết, Dụ Kiến mới quay sang nhìn Trì Liệt: "Sao anh không giải thích?" 

Giọng cô hiếm khi có chút tức giận.

Đương nhiên tên lừa đảo thì đáng ghét rồi, nhưng anh cứ im lặng không nói gì như vậy lại càng làm cô giận hơn. Chuyện đáng lẽ chỉ cần vài câu là có thể giải thích rõ ràng, vậy mà anh lại nhất quyết không nói. Hơn nữa cô còn thấy nắm đấm của anh ở sau lưng, rõ ràng là định lao tới đánh người.

Sao lại giải quyết vấn đề như vậy chứ.

Dụ Kiến tức đến mức khó chịu, còn Trì Liệt thì vẫn im lặng. 

Anh chỉ hơi cúi đầu nhìn xuống cô.

Cô bé vẫn nhỏ nhắn yếu ớt, mắt đầy giận dữ nhưng lại không có tí công kích nào. Trước sau vẫn mong manh, nhỏ bé, dễ vỡ như mọi khi

Nhưng cũng chính cô bé mỏng manh này, trong lúc mọi người đứng nhìn thì cô đã không do dự mà đứng trước mặt anh.

Mặc dù bản thân lúc trước chỉ biết hoảng loạn chạy trốn khi gặp mấy tên côn đồ.

Gió hè ấm áp thổi qua, tiếng ve kêu vang ào ào trong tai.

Trì Liệt khẽ cử động cổ họng, làm bộ nhìn sang hướng khác: "Cô hung dữ quá đấy." 

Đôi mắt và giọng nói vẫn lạnh lẽo, lười biếng như mọi khi.

Khóe miệng anh hơi nhếch lên, nụ cười ẩn hiện gần như không thấy được.

Dụ Kiến chợt sững người. 

Bị câu nói đó làm cho bối rối, cô đứng ngây ra một lúc, rồi nghĩ tới cái lồng cỏ trên tay, bèn ném thẳng vào người anh: "Anh nói bậy gì đó!"

Anh ta dám nói cô hung dữ hả?

Suốt ngày toàn dùng bạo lực thì lấy đâu ra tư cách bảo người khác hung dữ chứ. 

Sức lực vốn khác biệt, Dụ Kiến không có sức, lại thêm cái lồng cỏ mềm mại, cho dù ở gần cũng không thể làm đau anh.

Thậm chí ý cười trên mặt còn rõ hơn, anh cúi xuống nhặt cái lồng dưới đất lên. Lúc thấy con châu chấu bên trong, anh hơi khựng lại. 

Lần này Trì Liệt thật sự đã cười: "Sau này đừng tùy ý ném đồ vào người khác."

Tâm trạng tốt, tự nhiên giọng anh cũng vui vẻ hẳn.

Anh đặt cái lồng về lại tay cô gái vẫn còn tức giận, cũng không nhìn cô mà quay người dựng cái tủ bị ngã lên.

Cái tủ được gia công rất tốt nên không hề hấn gì. Nhưng cái máy làm bỏng bị đè phía dưới hỏng mất rồi, phần kết nối tay cầm và thân máy bị gãy rời ra, dù Trì Liệt thử ghép lại bao nhiêu lần vẫn không được.

Bà lão không nói gì mà chỉ nhăn nhó nhìn cái máy.

Bà sống với đứa cháu, lương hưu không đủ nuôi hai người, nên mới ra chợ bán bỏng ngô. Giờ tiền chưa kiếm được mà máy đã hỏng rồi.

Trì Liệt quỳ dưới đất thử lần cuối, biết mình không thể sửa được, anh ngẩng lên nhìn bà lão: "Máy này bao nhiêu? Tôi bồi thường cho bà."

Dù sao cũng do anh va vào tủ mới khiến nó ngã đè lên cái máy. Mặc dù thủ phạm thực sự không phải anh, nhưng hai tên kia đã cao chạy xa bay rồi, cũng đâu thể tìm lại được. 

Bà lão vội vàng phất tay: "Khỏi khỏi!" 

Nhưng thấy chàng trai nài nỉ, bà đành nói ra một con số.

Ba chữ số, không đắt lắm.

Trì Liệt vô thức với tay lấy tiền, nhưng khi sờ ví, động tác bỗng dừng lại.

Hôm nay anh không mang nhiều tiền mặt, chắc không đủ bồi thường đâu. Tiền bán đồ thì dư đó, nhưng đó là tiền của Ngô Thanh Quế, anh không thể dùng được. 

Dĩ nhiên, không phải là không thể mượn tạm trước. Với tính cách của Bà Ngô, chắc chắn bà sẽ không từ chối mà còn vui vẻ nói không sao, khen anh làm đúng.

Nhưng Trì Liệt không làm vậy. 

Của người khác anh sẽ không đụng tới.

Trì Liệt còn đang phân vân có nên thương lượng với bà cụ, trả một phần trước, phần còn lại ngày mai anh sẽ mang tới. Nhưng chưa kịp mở miệng, tay anh đã bị vỗ nhẹ. 

Cô gái vẫn còn giận nên không nhìn, mà chỉ dúi tờ tiền màu hồng vào lòng bàn tay anh.

"Đây là tiền của tôi, không phải của nhà họ Sầm." 

Một lúc sau, cô phồng má, bất mãn nói thêm.

Cuối tuần trôi qua thật nhanh.

Sáng thứ Hai, tài xế đúng giờ đến đón Dụ Kiến.

Về biệt thự, Dụ Kiến chưa kịp lên phòng thì đã bị Sầm Bình Viễn gọi vào phòng sách. 

Sầm Thanh Nguyệt cũng ở đó, thấy cô bước vào, cô ta lạnh lùng cười rồi quay đi.

Lần này, Sầm Bình Viễn không quở trách Sầm Thanh Nguyệt, ông hỏi han Dụ Kiến vài câu rồi nói thẳng vào vấn đề: "Thư ký Lục đã chuyển hồ sơ học tập của con sang Nhất Trung, nửa tháng nữa trường khai giảng. Nhất Trung có kỳ thi đầu vào, hai ngày tới con có muốn thuê gia sư không?"

Nhất Trung là trường trung học tốt nhất Bình Thành. 

Đầu ra và đầu vào rất khắt khe, cường độ học tập cao. Hằng năm Nhất Trung đều nghỉ hè muộn, tựu trường sớm hơn các trường khác. Kỳ nghỉ hè từ lớp mười lên lớp mười một này cũng không ngoại lệ, ngắn hơn thời gian nghỉ bình thường một nửa.

Dụ Kiến không ngờ Sầm Bình Viễn gọi cô lên chỉ để nói chuyện này, cô nghĩ một lúc rồi trả lời: "Có lẽ con cần một giáo viên ạ."

Trình độ giáo dục ở khu phố cũ thua xa Nhất Trung, cho dù Dụ Kiến học giỏi ở trường quận, nhưng cô vẫn có khoảng cách so với học sinh Nhất Trung.

Dụ Kiến vừa dứt lời, Sầm Bình Viễn chưa nói gì thì Sầm Thanh Nguyệt đã thay đổi sắc mặt: "Nhưng thầy Chu đã dạy con rồi!"

Sầm Bình Viễn nhíu mày: "Đừng ồn ào, ai bảo sẽ nhờ thầy Chu dạy em gái con?" 

"Nếu vậy thì ba sẽ bảo thư ký Lục tìm một giáo viên cho con." Tiếp đó, ông nhìn Dụ Kiến, nở nụ cười dịu dàng: "Nhưng con cũng đừng căng thẳng quá, cứ từ từ. Chỉ là kỳ thi đầu vào thôi, cố hết sức là được rồi." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Dụ Kiến gật đầu: "Con biết rồi ạ." 

Sầm Bình Viễn còn việc nên cũng không giữ hai chị em lại. Ra khỏi phòng sách, Sầm Thanh Nguyệt ngẩng cằm, khoái trá liếc Dụ Kiến: "Cô nên tranh thủ học đi, kỳ thi ở Nhất Trung của chúng tôi không đơn giản như trường quận đâu!" - App T Y T

Giọng điệu Sầm Thanh Nguyệt rõ ràng là đang khiêu khích. 

Dụ Kiến không thèm để ý đến cô ta.

Cô hoàn toàn bỏ ngoài tai lời Sầm Thanh Nguyệt mà thản nhiên bước đi, mặt lạnh lùng về phòng khóa cửa lại. 

Trên hành lang, mặt Sầm Thanh Nguyệt lập tức méo xạo. 

Ngang ngược à! 

Chẳng qua chỉ là một đứa con hoang mới đem từ viện về thôi! Cô ta không tin nó có thể học tốt dù là có thuê gia sư!

*

Cuối cùng thư ký Lục cũng tìm được một gia sư trẻ tuổi.

Anh ấy họ Bùi, tên Thù, là nghiên cứu sinh của đại học Bình Thành. Tuổi không lớn, lại trời sinh có gương mặt non nớt, lần đầu gặp Dụ Kiến còn tưởng anh bằng tuổi mình ấy chứ.

"Gọi tôi anh Bùi là được, đừng gọi thầy Bùi, nghe già lắm." 

Bùi Thù cười, lúm đồng tiền trên má hiện lên: "Nào, làm vài bộ đề cho tôi xem trình độ của em thế nào."

Dụ Kiến: "..."

Đây gọi là tiên lễ hậu binh* sao?

(*) Tiên lễ hậu binh nghĩa là trước tiên sẽ đàm phán với bên kia một cách lịch sự, sau đó sử dụng các biện pháp cứng rắn nếu không đạt được kết quả.

Dù trẻ tuổi nhưng Bùi Thù học rất giỏi, cách dạy cũng hay. Anh không muốn làm học sinh nhàm chán khi phải làm quá nhiều đề, mà chỉ tập trung ôn tập những điểm yếu của Dụ Kiến sau khi xem bài làm của cô. 

"Có câu thầy giỏi ắt có trò hay mà." Bùi Thù tự tin nói với Dụ Kiến: "Tôi tin em sẽ nằm trong top mười của kì thi, nếu không phải hạng nhất thì cũng top mười." 

Dụ Kiến: "Cảm ơn thầy Bùi." 

Cô cảm thấy Bùi Thù hơi tự tin thái quá.

Nhưng Dụ Kiến vẫn chăm chỉ chuẩn bị.

Cô luôn có niềm đam mê lớn với học tập. Kể từ khi đến nhà họ Sầm, đây có lẽ là điều duy nhất khiến cô vui vẻ.

Còn ba ngày nữa là đến ngày khai giảng.

Đêm khuya, vợ chồng Sầm thị đi dự tiệc chưa về, Sầm Thanh Nguyệt thì sang nhà bạn làm bài tập, Dụ Kiến chỉ có một mình ở trong phòng. 

Mới tắm xong, Dụ Kiến vò tóc cho bớt nước rồi gác lên vai. Cô ngồi ở bàn học, lấy một bộ đề ngữ pháp tiếng Anh ra.

Bùi Thù nói các môn khác của cô ổn, chỉ có tiếng Anh là hơi yếu. Nhưng đó cũng là điều không thể tránh khỏi, không giống những học sinh Nhất Trung được thuê gia sư nước ngoài từ trung học, Dụ Kiến chỉ học tiếng Anh ở trường, mà trình độ giáo dục ở khu phố lại thấp nên nền tảng của cô kém cũng là điều dễ hiểu.

Dụ Kiến làm xong năm mươi câu trắc nghiệm thì bắt đầu dò đáp án. 

Xong phần đúng sai, cô dùng bút đỏ gạch chân những chỗ cần lưu ý.

"Cộc cộc."

Đêm có gió, cành cây sum sê che kín ngoài cửa sổ bị lay động, va vào kính tạo nên âm thanh giống như tiếng gõ cửa.

Dụ Kiến không để ý mà tập trung chuyên chú sửa đề.

"Cộc cộc." 

Cửa sổ tiếp tục vang lên hai tiếng.

Dụ Kiến vẫn bỏ ngoài tai, trong đầu cô nghĩ ngày mai sẽ bảo dì Dương nhờ người làm vườn cắt tỉa mấy nhánh cây, tránh mùa thu gió thổi mạnh làm vỡ cửa kính. 

"Cộc cộc."

Nhưng khi âm thanh vang lên lần thứ ba, Dụ Kiến khựng lại, bút chệch khỏi giấy kéo theo một đường đỏ xiêu vẹo. 

Không phải cành cây.

Mà là có ai đó đang gõ cửa.

Tác giả có lời muốn nói: Trong đời thực, nếu thấy ai gõ cửa sổ giữa đêm khuya hãy gọi cảnh sát, còn nếu thấy ma gõ cửa thì nhanh chóng trùm chăn kín đầu, còn nếu thấy Saeki Kayako… à thì chịu thôi!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp