[Vô Hạn Lưu] Dự Án Săn Bắt Kinh Dị

CHƯƠNG 06: KHU VỰC AN TOÀN


8 tháng

trướctiếp

Người chơi nam bên cạnh Lăng Tranh Mộ rõ ràng từng bị xác sống cắn, từ lúc lên xe đến bây giờ vừa đúng 10 phút. Thật không may là gã đã biến dị.

Vết bầm tím nhanh chóng lan tràn trên mặt gã, hai mắt gã đỏ như máu. Gã chợt há miệng cắn tới Lăng Tranh Mộ. Tuy Lăng Tranh Mộ không nhìn thấy, nhưng thính lực cực kỳ nhạy bén. Lúc này cô cầm gậy dò đường lên, đặt nó ngang dọc giữa hai hàm răng của đối phương. Có một tiếng “rắc" vang lên, răng cửa của người chơi nam bị rụng rớt mà cô cũng lập tức đứng dậy tránh đi còn tiện tay đẩy Tần Sách một cái.

- Có thể hành động nhanh nhẹn một chút được không? Tôi bị cắn thì anh sẽ chạy được chắc?

Tần Sách liếc cô một cái. Vẻ mặt lạnh lùng mang theo một chút ghét bỏ, trong ghét bỏ còn có một chút mất kiên nhẫn.

- Dong dài.

Nói xong anh nghiêng người vòng tới trước mặt cô, dùng một cước đạp người chơi nam giương nanh múa vuốt trở về chỗ cũ. Sau đó vung gậy đánh thẳng vào mặt gã, trực tiếp đánh đối phương vỡ đầu. Xung quanh có mấy cô gái nhát gan, thấy tình hình này thì sợ tới mức cao giọng hét chói tai. Còn có không ít đàn ông cũng chịu ảnh hưởng này, trong lúc hoảng hốt đều đang la hét muốn xuống xe. Đáng tiếc không ai xuống xe được, bởi vì trong xe không chỉ có một người chơi biến dị.

Bỗng nhiên có một tiếng kêu thảm thiết khác, là người chơi phụ trách lái xe kêu lên. Một người chơi khác ở hàng ghế đầu không hề có dấu hiệu nào bỗng nhiên nhào tới, hung tợn cắn xuyên qua cổ gã. Rốt cuộc có bao nhiêu dị nhân tiềm ẩn trên chiếc xe này vậy trời?

Tài xế ngã đập đầu xuống vô lăng, xe buýt mất kiểm soát đâm vào cửa hàng bên đường lật nghiêng ngay tại chỗ. Toàn bộ người trên xe ngã trái ngã phải, loạn thành một bầy. Hành động cắn người hết lần này đến lần khác của xác sống cũng rất linh hoạt. Với hàm răng nanh đẫm máu thấy ai là cắn người đó một ngụm, trong nháy mắt những người chơi ở hàng ghế đầu chưa kịp chạy thoát đều bị gặm đến máu thịt văng tung tóe.

Theo như quy tắc đưa ra, bị xác sống cắn càng tàn nhẫn thì người chơi biến dị càng nhanh. Nếu không may bị cắn chết vậy chắc chắn vài phút sẽ biến dị không phải bàn cãi. Cho nên bây giờ trong xe nhất thời trở thành căn cứ sinh sản xác sống. Người chơi xô đẩy và giẫm đạp lên nhau, tranh giành muốn đập vỡ kính xe bên cạnh chạy trốn. Tuy nhiên bởi vì xe bị lật nghiêng nên di chuyển bất tiện, huống hồ cho dù ai leo lên trước cũng sẽ bị những người khác kéo xuống. Điều này cho thấy sự ích kỷ của bản chất con người đã được thể hiện rõ nét khi đối mặt với nguy hiểm.

Vừa rồi bởi vì Ngũ Thì Cửu va chạm mạnh xuống đất, đầu vô tình kẹt ở trong khe hở chỗ ngồi đang gào khóc kêu to.

- Anh Thường! Anh Thường mau cứu tôi!

Do xe buýt bị lật nghiêng không đủ rộng, ngay cả Thường Túc đứng lên cũng rất vất vả. Anh ta nửa quỳ trên mặt đất, kéo đầu cô ấy ra ngoài.

- Trước… phía trước đều là… tất cả đều biến dị, chúng ta phải nhanh… chạy đi.

- Làm sao chạy đây? Anh xem đám người kia giống như cướp thịt lợn giảm giá ở chợ, chúng ta có thể chen chúc qua bọn họ không?

Thường Túc cố gắng giảng đạo lý với bọn họ: 

- Các bạn, chúng ta… chúng ta đoàn kết một chút, xếp hàng, một… từng người một đi, đập vỡ kính trước.

Ngũ Thì Cửu tức giận đến mức đấm một quyền nhỏ vào ngực anh ta: 

- Anh nói cái này có tác dụng gì? Có ai nghe đâu? Ông anh à, anh to con như vậy chỉ để làm linh vật thôi sao?!

"..."

Lúc này toàn bộ thi thể của mấy người chơi còn để ở hàng ghế trước liên tục biến dị, tứ chi vặn vẹo bật dậy bắt đầu tiếp sức cắn người. Toa xe chấn động rung lắc như điên, không gian chỉ lớn bấy nhiêu đó, người chơi phía trước không tránh được, trúng chiêu ào ào.

Nhóm bốn người ở hàng ghế sau tạm thời còn chưa bị xác sống cắn tới, nhưng chắc cũng sắp tới lượt rồi. Ngũ Thì Cửu nóng nảy nói: 

- Chị Tranh, Tổng quản lý Tần, mau nghĩ ra cách gì đi!

Muốn cách gì đây? Đối với hai người bọn họ thì vũ lực có thể giải quyết tất cả vấn đề.

Nói thì chậm mà làm thì nhanh. Lăng Tranh Mộ giơ gậy dò đường lên, nhanh chóng quyết định đi về phía trước…

Loảng xoảng

Cửa kính trong toa xe cách cô gần nhất vỡ tan. Cùng lúc đó, cô suýt chút nữa đâm trúng đầu mấy người chơi chặn ở đó.

- Xin lỗi nha. - Cô xin lỗi vô cùng cẩu thả: - Tôi bị mù, không thể nhìn thấy ở đâu có người.

Bạn đang đọc truyện "Dự án săn bắt kinh dị" được edit và đăng tải duy nhất tại ứng dụng TY T. Xuất hiện ở nơi khác đều không phải do nhóm Autumnnolove đăng, vui lòng hãy đọc bản edit chính chủ tại TY T. ( truyện trên app T𝕪T )

Tần Sách túm cổ áo nhét đám người chơi kia vào kính thủy tinh bị đập vỡ. Động tác cực nhanh, đơn giản mà thô bạo giống như nhét con vịt đã vặt lông vào lò nướng.

Cuối cùng cũng được hít thở không khí trong lành. Người chơi còn sống trên đầu chảy máu, trên mặt thì chảy nước mắt liên tục bò tứ tung chạy trốn. Thường Túc giúp Ngũ Thì Cửu bò ra ngoài từ cửa sổ trước, còn cố ý quét sạch thủy tinh vỡ bên cạnh.

- Đừng… đừng chạy lung tung, chờ tôi ra ngoài.

- Okay anh Thường.

Có điều Ngũ Thì Cửu bò ra ngoài rất thuận lợi, trái lại là hình thể Thường Túc quá cường tráng nên bị kẹt trong tấm kính. Cảnh tượng này rất xấu hổ, anh ta không đi ra ngoài được thì Tần Sách và Lăng Tranh Mộ cũng không ra được mà một đống xác sống biến dị ở hàng đầu còn đang nhào tới. Vì thế Ngũ Thì Cửu túm cổ Thường Túc, Tần Sách ở phía sau thì đạp cho một cú. Thật sự đạp Thường Túc ra khỏi xe.

Thường Túc lập tức lăn ra ngoài, dựa theo hình dung của Ngũ Thì Cửu: "giống như thiên thạch rơi xuống, lập tức kêu ầm ầm, suýt chút nữa đã đập chết tôi".

Tần Sách trở tay ném ba lô của người chơi nào đó để lại đập vào mặt của xác sống phía trước. Anh chống người lên ghế mượn lực nhảy ra khỏi cửa sổ xe, rồi lập tức túm cổ Lăng Tranh Mộ xách cô ra khỏi xe.

Lăng Tranh Mộ giây trước vừa mới chọc vào mắt hai xác sống, giây sau liền bị đối xử bất công như thế. Mẹ kiếp, lực tay của tên khốn này mạnh thật đấy. Cô chống một chân ngồi bên cửa sổ, cầm cây gậy dò đường giã như giã tỏi xử mấy xác sống ở bên trong đang có ý định bò lên.

- Tổng quản lý Tần, anh có còn là người không? - Cô nói: - Những lúc như thế này không phải là nên ưu tiên cho phụ nữ sao?

- Khách sáo với cô, cô sẽ trực tiếp nhốt tôi ở trong xe. - Tần Sách lạnh lùng hỏi ngược lại: - Tại sao tôi phải nhường nhịn tên côn đồ như cô?

Tuy rằng lời này không dễ nghe, nhưng Lăng Tranh Mộ không thể không thừa nhận là anh phân tích rất đúng. Có cơ hội giết anh, đương nhiên sẽ giết dứt điểm. Haizz, quên đi, nếu anh đã phát hiện ra ý đồ thì lần sau lại tìm cơ hội khác.

Lúc này cô chợt thấy cổ tay khẽ rung lên, là hệ thống gửi tin nhắn tới. Đáng tiếc không biết Ngũ Thì Cửu và Thường Túc đã chạy đi đâu, không ai đọc cho cô mà bản thân cô lại không nhìn thấy.

Cô không tình nguyện giơ tay lên hỏi Tần Sách: 

- Viết cái gì đây?

Tần Sách nhấp vào mặt đồng hồ, liếc mắt nhìn khung gợi ý màu xanh lá cây bật lên: 

- … Khu vực an toàn bị thu hẹp, nửa tiếng sau sẽ bắt đầu ném bom trong khu vực nguy hiểm.

Trong lúc nói chuyện, hai người Ngũ Thì Cửu và Thường Túc vui vẻ phấn chấn trở về.

- Chị Tranh, ở cửa hàng bán mì khô bên kia có hai chiếc xe máy!

- Đạo cụ hệ thống này, thật… thật sự giấu rất giỏi.

- Vậy thì tốt, đi thôi. - Lăng Tranh Mộ nói: - Hệ thống nhắc nhở nửa giờ sau khu vực an toàn sẽ thu nhỏ lại, chúng ta phải rút lui.

Ngũ Thì Cửu cúi đầu nhìn đồng hồ của cô, không khỏi kinh ngạc: - Vãi, thật sao? Khu vực này của chúng ta còn là khu vực nguy hiểm, không phải chỉ đánh xác sống thôi sao? Cmn còn phải chạy bo nữa hả?

Vị trí hiện tại của bọn họ đang ở trung tâm của biểu tượng màu đỏ, ước tính sơ bộ nếu đi xe máy đến khu vực an toàn thì thời gian miễn cưỡng vừa đủ. Song, khi Ngũ Thì Cửu dẫn đường tìm được hai chiếc xe máy giấu trong quán mì kia, Thường Túc chở cô ấy đương nhiên không cần phải nói, nhưng Tần Sách và Lăng Tranh Mộ ở bên này có bất đồng. (Autumnnolove x TY T)

Tần Sách vỗ vào tay lái xe máy, trầm giọng nói: 

- Cô ngồi ở phía trước đi.

- … Anh ra lệnh cho tôi à? - Lăng Tranh Mộ không vui: - Tôi ngồi trước mặt anh tương đương với việc bị anh ôm vào trong lòng, anh giống mẹ tôi vậy? Tôi ngồi đằng sau.

- Vừa rồi cô kêu gào muốn ưu tiên phụ nữ, có nghĩ tới mình cũng rất giống mẹ không?

- Bớt giận bớt giận, đừng ầm ĩ nữa hai ông bà cố ơi, hai người đều không phải mẹ. - Ngũ Thì Cửu trịnh trọng khuyên bảo: - Anh Thường trong đội ngũ chúng ta là mẹ nhất.

Thường Túc: "?"

Ngũ Thì Cửu lại lặng lẽ thì thầm với Lăng Tranh Mộ: 

- Chị Tranh, nếu chị ngồi đằng sau mà hai người bị còng tay với nhau, anh ấy muốn điều khiển phương hướng thì chị phải duỗi tay về phía trước… vậy không phải sẽ ôm anh ấy sao?

"..."

Lăng Tranh Mộ âm thầm nghiến răng một hồi.

Là ôm Tần Sách hay là bị Tần Sách ôm, đây là một vấn đề đáng suy ngẫm.

Còng tay trên cổ tay vang lên một tiếng, cô dồn sức vào hai tay thu nhỏ cây gậy lại còn khoảng 10cm rồi nhét vào trong lòng. Mặt không cảm xúc lập tức ngồi lên bàn đạp xe máy. Giữa chủ động và thụ động, cô chọn vế sau. Để cô chủ động đi ôm Tần Sách, đang nằm mơ sao?

*

Hai chiếc xe máy chạy song song, băng qua đường phố hỗn loạn. Đi theo bản đồ hệ thống nhanh chóng đến khu vực an toàn.

Dọc theo đường đi, Tần Sách lái xe nhanh như chớp. Di chuyển rất khó khăn, không biết đã né tránh bao nhiêu xác sống chặn đường tấn công. Mà Lăng Tranh ngồi trên bàn đạp phía trước, bình tĩnh không chút sức mẻ giống như muốn đắc đạo thành tiên. Tần Sách hờ hững cụp mắt, nói: 

- Nếu còn sống thì đừng giả chết.

Lăng Tranh Mộ lặp lại câu nói trước đó của anh: 

- Thấy anh thích thú, sợ sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy một mình của anh.

Lời còn chưa dứt, Tần Sách trực tiếp cán qua một cái ổ gà lớn trên mặt đường phía trước. Xe máy xóc nảy, suýt nữa hất văng Lăng Tranh Mộ ở bên cạnh bay ra ngoài. Có thể tưởng tượng được, nếu thật sự bị hất văng, một tay cô còn bị còng thì cũng chỉ có thể bị anh kéo đi. Có khi đến nơi ngay cả chân cũng bị mài mòn. Nhưng Lăng Tranh Mộ dễ chọc sao? Tất nhiên là không.

Tốc độ phản ứng của cô rất đỉnh, cô lập tức đặt cánh tay còn lại lên tay anh để ổn định cơ thể. Đồng thời móng tay cũng di chuyển xuống, lưu lại năm vết máu rõ ràng trên mu bàn tay anh… Hành động cuối cùng này, hoàn toàn là vì trả thù.

Mặt khác, tổ hợp ông chú và loli không chú ý đến sóng ngầm bắt đầu khởi động. Còn đang tận hưởng cảm giác vừa đi dạo, vừa chém giết xác sống.

- Anh Thường, sắp tới chưa?

- Có lẽ sắp… sắp tới rồi, tổng quản lý Tần, chúng ta…chúng ta đi…

Tần Sách bình tĩnh nói: - Đi nhà máy thép.

Trời xui đất khiến thế nào, bản đồ cho thấy ở rìa khu vực an toàn có một tòa nhà mang kiến trúc địa phương rất rõ ràng. Đúng là nhà máy thép bọn họ đã thảo luận trước đó.

- … Được rồi.

Thường Túc cảm thấy xấu hổ sâu sắc về tốc độ nói của mình.

Năm phút sau, họ đến nhà máy thép. Đáng tiếc là cửa chính của nhà máy bị khóa trái từ bên trong, hẳn là đã có người chơi tới sớm hơn và biến nơi này trở thành căn cứ. Bọn họ đến trễ một bước rồi.

Ngũ Thì Cửu đang sốt ruột, trong lúc vô tình quay đầu lại, nhìn thấy vết cào trên mu bàn tay Tần Sách không khỏi kinh ngạc.

- Tổng quản lý Tần! Có chuyện gì với anh vậy?

Khuôn mặt tuấn tú của Tần Sách lạnh như băng: - Bị chó cào.

Lăng Tranh Mộ lườm anh một cái, mặc dù cô đã bịt cà vạt không ai nhìn thấy ánh mắt của cô nhưng luồng sát khí kia giống như có thật khiến Ngũ Thì Cửu bên cạnh giật mình. Nói:

- Ừm…hai người, hoà khí sinh tài, hòa khí sinh tài. - Ngũ Thì Cửu vội chuyển hướng chủ đề: - Chúng ta nghiên cứu một chút, cửa này khóa rồi thì đi vào bằng chỗ nào đây?

Lăng Tranh Mộ trả lời như lẽ đương nhiên: 

- Tìm cửa sổ, có cửa sổ thì tháo cửa sổ còn không có cửa sổ thì phá cửa đi.

Ở trong mắt bà chị này, mọi thứ trên đời đều có thể phá vỡ.

Thường Túc lái xe đi vòng quanh nhà máy một vòng, không bao lâu lại trở về chỗ cũ lắp bắp báo cáo:

- Sau… phía sau, có một cửa sổ bị đóng đinh… đóng đinh bằng gỗ rồi.

- Không sao. - Ngũ Thì Cửu vung tay: - Đối với chị Tranh mà nói, cái đó cũng không khác gì mấy tờ báo.

Bốn người đi tới phía sau nhà máy, thấy nơi đó đan xen mấy tầng container nhỏ. Trèo lên lập tức có thể thấy cửa sổ ở tầng ba bị đóng đinh. Trên tầng cao nhất của container có một cái thang được đặt ngang, người trèo lên có thể đặt thang xuống để đón những đồng đội khác.

Trải qua mười mấy giây bàn bạc qua loa đến lạ, mọi người nhất trí cho rằng Thường Túc có thể gánh vác trọng trách này. Lý do là anh ta lớn tuổi nhất, vóc dáng cao nhất. Hơn nữa vừa nhìn đã biết là một người trèo container vô cùng lợi hại (...).

Miệng lưỡi Thường Túc không lưu loát, chỉ có thể cam chịu vì lời bọn họ nói đều đúng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thật ra trình độ rèn luyện trước đây của hệ thống khu vực bạo lực cũng không phải giả bởi mấy chuyện leo trèo này đúng là không thể làm khó anh ta. Chỉ mất chưa đầy 2 phút, anh ta đã leo lên đỉnh container và đặt thang xuống.

Lúc trước ở siêu thị anh ta cũng vác một cái ba lô hai vai. Không giống như Ngũ Thì Cửu toàn đồ ăn vặt, ngoại trừ mấy cái túi bánh mì và nước còn lại đều là các loại dụng cụ như cờ lê, kìm,... Anh ta ngồi xổm ở đó, bắt đầu cạy đinh trên cửa sổ, biểu cảm nghiêm túc ai nhìn cũng phải cho ngay một “like" và nói một tiếng "chuyên nghiệp". Hiệu suất của anh ta cực cao, đến nỗi chờ khi ba người khác tập hợp đủ thì chỉ còn lại hai tấm ván gỗ cuối cùng.

Tần Sách ước lượng dùi cui trong lòng bàn tay, bỗng nhiên trở tay dùng sức. Vang lên một tiếng “rắc” giòn tan, tấm ván gỗ bị nứt ở giữa.

Lăng Tranh Mộ ở bên cạnh nghe âm thanh, dứt khoát bổ sung thêm một gậy dò đường. Tấm ván gỗ hoàn toàn bị đập gãy, lộ ra cửa sổ đi vào bên trong nhà máy.

Ngũ Thì Cửu tò mò tiến lại gần nhìn lướt qua, cô ấy chợt sửng sốt.

- ...Vãi.

*

Tác giả có lời muốn nói: Thường Túc là một người chơi chiến đấu xuất thân từ hệ thống khu vực bạo lực, là người tốt bụng - yếu đuối và bất lực nhất trong đội, than ôi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp