[Vô Hạn Lưu] Dự Án Săn Bắt Kinh Dị

CHƯƠNG 16.4: ĐÔI MẮT CỦA CÔ (4)


7 tháng

trướctiếp

Trong 7 tiếng cuối cùng trước khi kết thúc trò chơi, thành phố toàn là khói đen sau vụ nổ. Khu an toàn đã thu nhỏ thành một quảng trường ngắm cảnh dài 500 mét, rộng 800 mét. Tiếng nổ thu hút một đội quân xác sống, chúng nó điên cuồng ùa đến từ bốn phương tám hướng bao vây nơi tụ tập 2.827 người chơi - Lần này giống như một cuộc đua vượt chướng ngại vật với quy mô lớn.
Đội ngũ người chơi cũng không thiếu những người lớn gan và có năng lực, mà thường thì mấy người này đều có tổ đội hợp tác giữa những người mạnh với nhau. Bọn họ trở thành lực lượng chính trong việc chống lại xác sống, do đó miễn cưỡng khiến các người chơi không có nhiều khả năng tự bảo vệ mình được thư thả chút ít.
… Cũng chỉ là một chút ít mà thôi.
Có không ít người chơi không giỏi đánh trực diện nhưng được cái leo trèo rất giỏi, đúng lúc giữa quảng trường có một chiếc đồng hồ thế kỷ cao 30 mét, đường kính 14 mét. Xung quanh đồng hồ còn có rất nhiều bức tượng cỡ nhỏ, bọn họ có thể dẫm lên bức tượng để leo lên đỉnh đồng hồ. Cách này khá ổn, đúng là lũ xác sống không thể đuổi kịp chỉ trong chốc lát. Tuy nhiên đồng thời cũng khiến một bộ phận người chơi không đoàn kết, xô đẩy lẫn nhau. Ai mà chẳng muốn giữ mạng cho mình trước, trong lúc đó có rất nhiều người chơi gầy yếu không đủ sức để tiếp tục nên đã ngã xuống và rớt thẳng vào bầy xác sống tạo ra tiếng kêu than vang khắp nơi.
Từ đầu đến cuối Ngũ Thì Cửu đi theo Thường Túc, cô ấy nhìn thấy từng màn thảm kịch xảy ra không khỏi nhỏ giọng hỏi Thường Túc:
- Anh Thường, hay là tôi cũng leo lên đồng hồ kia để trốn?
- Không được, bên kia loạn… loạn lắm. - Thường Túc lập tức từ chối: - Với cơ thể nhỏ bé này của em, chắc chắn sẽ… Sẽ bị, đẩy xuống.
Lưỡi cưa điện của anh ta đã sắp cong vòng, quanh giày đọng mấy vũng máu khiến việc đi lại cứ dinh dính. Cho dù có là đàn ông cường tráng tràn đầy tinh lực thì giờ phút này cũng không khỏi thở hổn hển. Tay Ngũ Thì Cửu đang run rẩy, cả nửa ngày trời cô ấy chẳng rảnh rỗi được chút nào mà vẫn luôn cầm cờ lê đập xác sống. Cô ấy cảm thấy khớp xương của mình đã không kham nổi gánh nặng nữa rồi, chỉ còn một tí tẹo nữa thôi là sẽ gãy mất. Cô ấy thở dài: thế giới này kích thích thật, nhưng cũng tàn khốc thật. Vốn dĩ những người đó đang sống yên ổn lại bị ép ràng buộc với thách thức khó khăn cấp địa ngục như thế này, chết chóc biến thành một chuyện dễ như trở bàn tay. Chỉ vào giây phút này mới biết rõ thế nào là tuyệt vọng!
Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà ba triệu người chỉ có thể may mắn sống sót được một phần ngàn, bọn họ đã làm sai chuyện gì? 

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp