[Vô Hạn Lưu] Dự Án Săn Bắt Kinh Dị

CHƯƠNG 10: QUY TẮC CỦA HỆ THỐNG


8 tháng

trướctiếp

Người tới đúng là Tần Sách thật.

Anh đứng thẳng ở cách đó không xa, dùi cui trong tay vẫn còn nhỏ máu. Hiển nhiên vừa rồi cũng đã trải qua một trận đánh với đám xác sống. Anh ngước mắt nhìn cô, nói bằng giọng điệu nặng nề và lạnh lùng:

- Cô cũng còn sống còn gì? Còn rảnh rỗi cướp kính râm của người khác kia mà.

- Tôi không cướp chẳng lẽ phải đeo cà vạt của anh mãi à? Lỡ như đeo lâu ngày dính phải thứ mùi cặn bã của Cục giám sát thời không mấy người thì sao đây?

- Tẻ nhạt.

Lăng Tranh Mộ đẩy chiếc mắt kính màu trà trên mặt, tiếng gậy dò đường gõ xuống đất ngày càng nặng nề. Có thể thấy rằng cô gõ xuống đất như đang gõ đầu vị Tổng quản lý Tần nào đấy. Sau đó cô chợt nghe thấy tiếng gọi với đề-xi-ben cao vút của Ngũ Thì Cửu vang lên cách đó không xa:

- CHỊ TRANH, TỤI EM TỚI RỒI!

Trước thế tấn công rào rạt của lũ xác sống, Thường Túc không kịp lấy xe máy. Không biết trên đường đi anh ta đã tìm thấy chiếc xe điện tham quan công viên giải trí ở chỗ nào, giờ phút này đang chở Ngũ Thì Cửu lao nhanh tới đây. Vóc dáng anh ta tận 1m9, ngồi co ro ở ghế trước của xe điện. Thoạt nhìn hình ảnh ấy chẳng những không ngầu mà còn khá buồn cười nữa là.

- Cô… Cô Lăng, khó để tìm… Cô quá.

- Í, Tổng quản lý Tần cũng ở đây nữa à? 

Ngũ Thì Cửu ngạc nhiên nói: 

- Anh không về Cục giám sát thời không sao?

Tần Sách trả lời một cách hờ hững: 

- Mới vừa nhận được tín hiệu từ cục, vẫn chưa sửa xong lối đi.

Phiên dịch ngắn gọn đó là tạm thời Tổng quản lý Tần vẫn chưa thể trở về được, chỉ đành hạ mình miễn cưỡng tiếp tục đi chung với bọn họ. Còn chuyện vì sao phải đi theo bọn họ thì…

Đương nhiên là vì trong đội có Lăng Tranh Mộ - một tội phạm bị truy nã trên bảng đen rồi. Phải trông chừng cô không để cô phá hỏng trật tự của hệ thống nữa, đồng thời sẵn sàng bắt cô về điều tra bất cứ lúc nào.

- Ồ, vậy thì hay quá!

Ngũ Thì Cửu nghiêm túc vỗ tay, nói mấy lời đầy chính quy: 

- Lại được kề vai chiến đấu với Tổng quản lý Tần nữa rồi, đây là niềm vinh hạnh lớn lao của bọn tôi đấy!

Lăng Tranh Mộ mỉm cười hỏi lại: 

- Vinh hạnh lắm sao?

Dường như Ngũ Thì Cửu nhận ra mình đã giẫm phải bãi mìn, vẻ mặt cô ấy sượng ngang. Ngập ngừng nhìn sang Thường Túc, hỏi:

- Vậy tôi vinh hạnh… Hay là không vinh hạnh vậy…

Thường Túc: - Tôi, tôi cũng không biết nữa.

Trở thành người kẹp giữa anh đại và chị đại mới là vinh hạnh nhất.

Bỗng nghe Lăng Tranh Mộ nói tiếp: 

- Còn nhớ cửa chính ở hướng nào đúng chứ?

- Nhớ ạ nhớ ạ! - Ngũ Thì Cửu gật đầu, nói: - Nhưng tụi em còn chưa tìm được chìa khóa. Chỗ đó bị hàng rào điện trùm kín mít, nếu cố xông vào e là không được.

- Ai nói với cô là sẽ xông vào?

Lăng Tranh Mộ móc chìa khóa ra khỏi túi rồi ném cho cô ấy một cách tùy ý: - Dẫn đường đi.

“…”

Bạn đang đọc truyện "Dự án săn bắt kinh dị" được edit và đăng tải duy nhất tại ứng dụng TY T. Xuất hiện ở nơi khác đều không phải do nhóm Autumnnolove đăng, vui lòng hãy đọc bản edit chính chủ tại TY T. 

Ngũ Thì Cửu vốn tưởng rằng tìm chìa khóa ở công viên giải trí là một chuyện cực kỳ khó khăn, không chừng còn xuất hiện những tình tiết nguy hiểm hệt như trong phim kinh dị. Về chi tiết thì có thể tham khảo sau đây: Ngồi xe đụng đâm xác sống, cưỡi ngựa gỗ xoay tròn trốn xác sống, biểu diễn trận chiến rượt đuổi với xác sống trên đường ray tàu lượn siêu tốc, lợi dụng lực quán tính của trò cú rơi vô cực để xác sống ngã thành mớ thịt nát… Và còn nhiều hơn thế nữa.

Ầy, thật ra chẳng có cái nào cả. Nhờ có thao tác theo lệ thường của Lăng Tranh Mộ mà part này đã kết thúc một cách trống rỗng. Nếu phải nói có chỗ nào khá mạo hiểm thì có lẽ là ngay khi mở cửa bỗng xuất hiện một con xác sống, suýt nữa cắn trúng tay Ngũ Thì Cửu. Cô ấy thét to đút con dao phay vào họng nó, vậy nên tiếc rằng đã mất luôn con dao còn sót lại này.

Dựa theo hiển thị của bản đồ hệ thống, khách sạn gần đây nhất cũng bị xếp vào phạm vi của nhiệm vụ ngẫu nhiên lần này. Phỏng chừng bây giờ có không ít người chơi đang tìm chìa khóa ở bên trong. Vì tìm nơi đặt chân mà bốn người đã trải qua một phen thảo luận cũng không đoàn kết là bao, cuối cùng quyết định đi bộ đến một thư viện cách đó 4 km.

… Hiển nhiên người không đoàn kết chủ yếu là Tần Sách và Lăng Tranh Mộ, và đúng là quyền quyết định cũng do hai người này nắm giữ trong tay.

Ngũ Thì Cửu và Thường Túc tỏ vẻ: Bọn tôi đều OK, đều OK.

Thư viện kia không lớn cho lắm, cách bày trí đã rất cũ kỹ. Kệ sách rỉ sắt, vách tường dính vết máu loang lổ bốc lên thứ mùi mốc meo. Đã thuộc về trình độ có thể dùng để làm địa điểm thám hiểm đầy rùng rợn. Bốn người bước đi nhẹ nhàng, chỉ có gậy dò đường của Lăng Tranh Mộ gõ xuống đất vang lên tiếng cộp cộp nhỏ. (Autumnnolove x T Y T) ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Khi đi ngang qua quầy mượn sách, có một người trông như nhân viên quản lý đang nằm sấp trên mặt bàn. Ngay cổ có một vũng máu đen đông lại, hiển nhiên là đã bị xác sống cắn. Ngũ Thì Cửu vừa mới suy nghĩ, người này sẽ không bỗng nhiên đứng dậy công kích đó chứ? Kết quả một giây sau chợt thấy nhân viên quản lý đột ngột ngẩng đầu lộ ra gương mặt dữ tợn đầm đìa máu thịt, giang hai tay nhào về phía Lăng Tranh Mộ.

- Chị Tranh!

Thính lực của Lăng Tranh Mộ rất nhạy bén, lập tức lui về phía sau một bước. Lưỡi dao trên gậy dò đường bắn ra như điện rồi đâm xuyên qua cổ họng nhân viên quản lý, đóng đinh người nọ lên vách tường. Cùng lúc đó, cô cũng vô ý dụng vào Tần Sách ở phía sau. Tần Sách giơ tay đỡ eo cô theo bản năng, nhưng sau đó mới phản ứng lại thế là lại đẩy cô ra ngoài.

Lăng Tranh Mộ: - … Tôi thấy anh đúng là có bệnh thật đấy.

Cô sờ thấy cánh cửa bên cạnh bèn tiện tay mở ra, bên trong là một gian phòng đọc sách khá trống trải. Dọc theo vách tường có đặt mấy chiếc ghế sô pha và băng ghế dài, hẳn là để cho mọi người ngồi đây đọc sách. Tuy nhiên tới lượt Ngũ Thì Cửu thăm dò nhìn vào trong thì lại nghĩ là: 

- Oa! Có chỗ ngủ rồi!

Thường Túc vui mừng gật đầu: 

- Chỗ này được đó, Khóa… Khóa trái cửa lại ngủ một giấc.

Chắc lũ xác sống cũng không thể tìm tới đây chỉ trong một chốc được. Tiếp theo là thời gian để đội bốn người quên đời nằm dài tới rạng sáng.

Ánh sáng trong phòng đọc sách rất tối tăm, Ngũ Thì Cửu chọn một chiếc sô pha ở gần đèn trần nhất rồi tìm một quyển tiểu thuyết ngôn tình nằm xem. Tình tiết truyện trong quyển tiểu thuyết này vừa dài dòng vừa dở tệ, thậm chí còn dở hơn câu chuyện cô ấy từng trải qua ở hệ thống yêu đương trước kia. Cô ấy càng xem càng thấy phiền, thế là ném quyển sách trở lại kệ sách rồi nhìn sang Tần Sách ở cách đó không xa.

Tần Sách tựa lưng vào ghế ngồi, đôi chân dài bắt chéo mang một khí chất lạnh lùng nhưng lại nhã nhặn. Góc nghiêng của anh cực kỳ quyến rũ. Nhưng điểm quan trọng không nằm ở đây, mà điểm quan trọng nằm ở chỗ quyển sách hoa hòe loè loẹt mà anh đang cầm trong tay kia kìa. Hình như là một quyển truyện tranh rất nóng bỏng.

- Tổng quản lý Tần, anh còn xem truyện tranh nữa à?

- Ừ.

- Tôi nghĩ rằng anh sẽ thích văn học nghiêm túc hoặc là tác phẩm nổi tiếng kim cổ chứ.

Tần Sách không ngẩng đầu lên, bình tĩnh lật thêm một trang. Đáp:

- Cô nghĩ sai rồi.

“…”

Trò chuyện thất bại, Ngũ Thì Cửu cạn lời dời mắt sang chỗ khác.

Lăng Tranh Mộ ngồi trước cô ấy đang ngáp một cái, cầm quyển sách trinh thám được thiếp vàng ở mặt bìa nhàn nhã quạt gió.

- Chị Tranh, em nhớ ra một chuyện

Cô ấy nhỏ giọng hỏi: - Rốt cuộc sao chị tìm được chìa khóa lúc ở công viên giải trí thế?

Lăng Tranh Mộ nói: - Dùng nam châm hút ra khỏi hồ nước.

- … Chị lấy nam châm đâu ra vậy?

- Bên dưới gậy dò đường của tôi có giấu một cục.

Lúc này đây cây gậy dò đường thần kỳ kia đang đứng ngay bên cạnh, lấp lánh ánh sáng bạc ẩn sâu công và danh.

Ngũ Thì Cửu nghe tới đây là đủ rồi: 

- Chị à gậy dò đường của chị có nhiều công năng quá, có chỗ nào bán không? Nói thật thì em cũng muốn có một cây.

- Không có chỗ nào bán cả, bạn tặng.

- Vậy bạn chị đâu?

- Cậu ấy hả… - Lăng Tranh Mộ nghiêm túc suy nghĩ, đáp:- Có lẽ vẫn còn ở trong hệ thống rừng rậm chưa ra được.

Hiểu rồi! Hoá ra không chỉ là bạn, mà còn là bạn tù nữa.

Thường Túc hơi khó hiểu, hỏi: 

- Cô Lăng, tôi… Tôi có thể hỏi, hỏi một câu…

- Anh hỏi đi, đừng làm như tôi hạn chế quyền tự do ngôn luận của anh vậy.

- Là… là, cô giết… giết hệ thống giám sát…

Ngũ Thì Cửu hiểu ý anh ta, bèn lên tiếng thay anh ta: 

- Anh ấy muốn hỏi là bạn chị có tham gia vào chuyện giết mười tám hệ thống giám sát ở hệ thống rừng rậm hay không?

Lăng Tranh Mộ thản nhiên nói: 

- Có tham gia. Nhưng phần lớn là do tôi làm, cùng lắm cậu ta chỉ cung cấp vị trí cụ thể cho tôi mà thôi.

- Vậy nên chị bị đưa tới nơi này, còn bị truy nã nhưng người đó thì không sao hết à? - Ngũ Thì Cửu cảm thấy buồn bực quá đỗi: - Luật pháp của Cục giám sát thời không lỏng lẻo quá vậy, chỉ phạt kẻ phạm tội chính còn đồng lõa thì có thể chạy thoát?

Lăng Tranh Mộ cười lạnh một tiếng, nói: 

- Cục giám sát thời không thì có luật pháp gì đáng nói chứ? Chỉ là một tổ chức chó má tùy tiện khống chế vận mệnh của người khác mà thôi. Sớm hay muộn gì tôi cũng cho nổ banh chành nơi đó.

- … Chị ơi chị để ý cách dùng từ một chút đi, tác phong này của chị rất giống phần tử khủng bố đó.

- Tôi đã là tội phạm bị truy nã trên danh sách đen luôn rồi, tôi còn sợ gì nữa?

Cũng đúng.

Nếu bà cố này thật sự biết hai chữ “sợ hãi” viết như thế nào thì cũng không tới mức xuất hiện ở đây.

Ngũ Thì Cửu lén lút liếc Tần Sách một cái, Thường Túc cũng ngó sang bên kia. Hai người đều ngập ngừng muốn nói. Ánh mắt Tần Sách vẫn nhìn trang truyện tranh, giọng nói lạnh lẽo:

- Có chuyện gì thì nói.

- À, thật ra cũng không phải là chuyện gì lớn. Hai chúng tôi chỉ tò mò rốt cuộc tiêu chuẩn bắt giữ của cục giám sát thời không là gì?

- Bao gồm những hành vi vi phạm quy định như quấy nhiễu sự ổn định của hệ thống, phá hỏng trật tự hệ thống, tấn công nhân viên chính phủ của hệ thống, sẽ bị ghi lên danh sách đen và bị xử phạt tùy vào hành vi vi phạm.

Ngũ Thì Cửu chỉ Lăng Tranh Mộ, hỏi: 

- Vậy vì sao chỉ truy nã một mình chị ấy?

- Hệ thống phán tội, tôi chỉ làm việc theo quy tắc không có quyền can thiệp.

Có lẽ là ảo giác vì khi đang nói câu ấy Tần Sách lại thoáng nhìn chếch sang Lăng Tranh Mộ. Dường như anh cũng đang suy tư. Lăng Tranh Mộ mặc kệ bọn họ đang nói về chủ đề gì, cô đã gối đầu lên quyển sách trinh thám kia chuẩn bị ngủ. Bốn phía bỗng nhiên im ắng, giữa khoảng sáng tối đan xen mỗi người đều đang suy nghĩ tâm sự của riêng mình. Sau khoảng thời gian thoải mái ngắn ngủi này, khi khu an toàn thu hẹp lại vào lần tiếp theo không ai biết sẽ có thách thức gì đang chờ đợi.

… Sự thật chứng minh, thủ đoạn của hệ thống không chỉ giới hạn trong việc thu hẹp khu an toàn.

Từ trước đến nay Lăng Tranh Mộ luôn ngủ khá nông, không có bất kỳ động tĩnh nào có thể thoát khỏi lỗ tai cô. Trong lúc ngủ mơ cô bỗng cảm thấy lạnh lẽo, nhất thời ngồi thẳng người dậy thuận tiện cầm cây gậy dò đường để bên cạnh.

Gậy dò đường như đụng phải thứ gì mà phát ra tiếng giòn vang như kim loại va vào cục đá. Cô nhíu mày giơ tay sờ soạng, vô tình sờ phải một tấm bia đá vuông vức có khắc chữ lạnh lẽo.  Hay nói đúng hơn, nó là mộ bia.

Tiếng gió xẹt qua bên tai, hiển nhiên hoàn cảnh trống trải này không còn là phòng đọc sách ở thư viện lúc nãy nữa rồi. Trên bản đồ hệ thống đã lẳng lặng xảy ra thay đổi, đưa người chơi đến những địa điểm xa lạ một cách ngẫu nhiên. Không còn nghi ngờ gì nữa, bây giờ cô đang ở trong nghĩa địa.

Cách đó không xa vang lên tiếng sột sột soạt soạt loáng thoáng như thể có thứ gì đang bò ra từ dưới lớp đất. Tiếng gầm nhẹ của xác sống gần trong gang tấc.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp