Mỹ Nhân Chiến Bại Chinh Phục Mọi Vì Sao

Chương 7


8 tháng

trướctiếp

Không khí như đóng băng trong giây lát.

Cha mẹ Thẩm chưa bao giờ nghĩ rằng đứa con lớn mà họ tự hào trở về nhưng lại không chào hỏi họ, anh hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của hai người họ mà đi thẳng đến bên Thẩm Ngôn.

Chuyện này khiến họ bị mất mặt trước mặt nhiều người như vậy, đặc biệt là còn có bạn của Thẩm Dịch ở đây, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi.

Mà Thẩm An cúi đầu cắn chặt môi, móng tay cắm vào lòng bàn tay che giấu sự ghen tị đến đỏ cả hai mắt.

Vì sao chứ, vì sao anh hai luôn không quan tâm tới người nhà nhưng lại vô cùng yêu thích Thẩm Ngôn kia, dựa vào cái gì?!

Nhiều năm như vậy, cậu ta hao tâm tổn sức đi lấy lòng Thẩm Dịch, nhưng một chút sắc mặt tốt cũng không có được. Mà Thẩm Ngôn vừa trở về lại được anh hai đối đãi khác biệt như vậy, tại sao chứ?

Sự không cam tâm vô tận bao phủ lấy cậu ta, sự ghen tị trong lòng giống như một con sâu cắn xé trái tim cậu ta đến rỉ máu.

Thẩm Ngôn nhìn đôi mắt lạnh lùng nhưng lại chứa một chút chờ mong của Alpha kia, trong phút chốc cậu đã hiểu tại sao anh lại trở về.

Dù đang làm nhiệm vụ cũng cố gắng quay về là vì muốn nhìn thấy cậu càng sớm càng tốt. Thậm chí còn điều khiển xe huyền phù bay nhanh về, đến quần áo cũng không kịp thay, chỉ là muốn nhìn thấy cậu thật nhanh, nhìn thấy người em trai này của anh.

Còn nữa, vừa rồi duỗi tay là muốn xoa đầu cậu, lại thu về chính là sợ làm bẩn tóc cậu.

Còn có cả sự chờ mong trong mắt anh là vì…

“Anh hai.” Trong ánh mắt chờ mong của anh, Thẩm Ngôn lên tiếng, âm thanh như tiếng suối trong, cực kỳ dễ nghe.

Từ khi tiến vào thế giới này, cậu vẫn luôn đóng vai ‘Thẩm Ngôn’, nhưng lại chưa từng thật sự hòa nhập vào nó, xem nơi này là một thế giới thực.

Đây là lần đầu tiên cậu thừa nhận một nhân vật trong sách.

Thẩm Dịch cho cậu cảm giác thân thiết, nếu anh chờ mong như vậy, gọi anh một tiếng anh hai cũng không có hại gì.

Nhìn thấy vẻ mặt đối phương sững sờ trong phút chốc, cậu cảm thấy mình đã làm đúng.

“Bác trai, bác gái, Tiểu An.”  Lúc này, Alpha ngồi xe huyền phù cùng với Thẩm Dịch tiến đến.

Anh ta nở nụ cười rạng rỡ, không nhìn ra dáng vẻ lôi thôi vừa rồi chút nào, ngay cả nếp gấp trên quần áo cũng được chăm chút đến vô cùng phẳng phiu.

Alpha chỉnh lại huy chương trên ngực lần nữa, đưa tay lên môi ho nhẹ một tiếng: “Xin chào, lần đầu gặp mặt, anh là bạn của anh em - Kỷ Nhiên.”

Từ lúc xuống xe, anh ta đã dùng dư quang trong mắt đánh giá đứa em trai Omega vừa mới trở về của Thẩm Dịch.

Đối phương ngũ quan tinh xảo không từ ngữ nào có thể hình dung được, làn da trắng nõn như sứ không chút tì vết. Sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp, giống như hoàng tử bước ra từ trong tranh, không chút tì vết.

Từ góc độ của anh ta, có thể nhìn thấy hàng mi cong vút, rất dài, dày đặc của thanh niên. Khi cậu chớp mắt, hàng mi thật dài đan vào nhau rồi lại tách ra, khiến anh ta liên tưởng đến một con bướm sắp bay.

“Xin chào, tôi là Thẩm Ngôn.”

Khi đôi mắt màu tím xinh đẹp kia mang theo một tia ý cười nhìn qua, Kỷ Nhiên như bị đóng đinh tại chỗ, ngay cả hô hấp cũng chậm lại.

Một cái chớp mắt kia cũng đủ làm anh ta nghe được nhịp tim chợt nhanh hơn một nhịp trong lồng ngực mình.

“Đại thiếu gia, Kỷ thiếu gia vào phòng ngủ thay quần áo trước đi.”

“Được, chúng ta đi thôi.” Kỷ Nhiên hoàn hồn, chạm vào cánh tay Thẩm Dịch, khoác vai anh đi lên lầu hai .

Anh ta vừa đi vừa nghiến răng nghiến lợi bên tai bạn mình: “Mẹ nó, sao cậu không nói em trai cậu đẹp trai như vậy. Vừa rồi thật sự quá xấu hổ, nhất định là đã để lại ấn tượng xấu với cậu ấy."

A, nhớ đến bộ dạng và biểu cảm lộn xộn của mình mấy phút trước, anh ta quả thật phải hối hận tới đấm ngực dậm chân.

Tiêu rồi, ấn tượng ban đầu là ấn tượng quan trọng nhất, tiêu hết rồi!

“Cậu muốn làm gì?” Thẩm Dịch hất tay anh ta ra, nhíu mày.

“Cậu nghĩ sao? Đương nhiên là muốn theo đuổi cậu ấy.”  Kỷ Nhiên híp mắt liếm liếm hàm sau: “Sau này tôi gọi cậu là anh hai, được không?”

“Cút!”

“Tôi nghiêm túc đó.” Kỷ Nhiên thay đổi dáng vẻ cẩu thả thường ngày, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc: “Tôi cảm thấy em ấy rất đẹp, hơn nữa... Nên nói thế nào nhỉ, mỗi một cử chỉ đều có sức hấp dẫn đặc biệt, hoàn toàn khác với những Omega khác. Em ấy thật sự đã hấp dẫn tôi.”

Không có trang sức lộng lẫy, không có cử chỉ khoa trương, khí chất tự nhiên tao nhã. Không ngờ hoang tinh có thể nuôi lớn một Omega như vậy, thật sự quá kinh người.

“Ồ.” Thẩm Dịch cười khẩy: “Cậu cũng nói như vậy với những đối tượng trước đó của mình phải không?”

“Cái gì mà đối tượng? Đó đều là vì nhu cầu.” Kỷ Nhiên lập tức phủ nhận: “Alpha có kỳ mẫn cảm, Omega có kỳ phát tình, giải quyết cho nhau một chút có sao đâu. Mà tôi nói trước, tôi còn chưa đánh dấu ai đâu.”

Mặc dù công nghệ nghiên cứu phát minh của thuốc ức chế đã rất phát triển, nhưng dù sao cũng là thiên tính, không thể không có chút ảnh hưởng nào được.

Sử dụng thuốc ứng chế càng lâu sẽ càng có nhiều tác dụng phụ. Các bệnh nhẹ như cảm sốt là không thể tránh khỏi. Đương nhiên, cái này đối với thân thể cường tráng của Alpha cũng không tính là gì, chỉ cần qua khỏi kỳ mẫn cảm thì có thể lập tức khôi phục.

Nhưng Kỷ Nhiên đẹp trai, giàu có, lại là sĩ quan bốn sao tương lai xán lạn, ngoắc tay một cái có cả mớ Omega mò đến, sao phải chịu đựng một mình.

“Tôi nói này Thẩm Dịch, đã là năm 4032 rồi, sao cậu vẫn bảo thủ như vậy?” Kỷ Nhiên vẻ mặt tiếc nuối: “Dựa vào bề ngoài của cậu, nếu muốn tìm người vượt qua kỳ mẫn cảm, số Omega tìm đến có thể là xếp hàng từ đây đến cuối con phố này.”

Thẩm Dịch không có hứng thú với chủ đề này, lạnh mặt nói: “Tôi mặc kệ cậu có thái độ với người khác ra sao, nhưng với em trai tôi thì không được.”

“Ừm, vậy cậu cũng phải cho tôi một cơ hội chứ?”

“Cũng không phải là không thể.”  Thẩm Dịch thấy ánh mắt đối phương đột nhiên sáng lên, một tay cởi áo choàng, xắn tay áo đến cẳng tay, lộ ra đường cong cơ bắp: “Chỉ cần cậu đối chiến cơ giáp thắng tôi một trận.”

“Mẹ kiếp!” Kỷ Nhiên tức giận vò đầu bứt tóc: “Nhưng tôi đánh không lại cậu, điểm nhiệm vụ cậu tích gấp đôi tôi rồi.”

“Vậy thì đừng nói nữa.”

“...”

*

Phòng ăn.

Bữa cơm tối lần này rõ ràng là phong phú hơn hai ngày trước, những món ăn tinh xảo bày đầy bàn như không cần tốn tiền. 

Thẩm Ngôn vừa rồi đã ăn được một nửa, vì vậy tốc độ ăn của cậu cũng chậm lại rất nhiều.

Ai ngờ trong đĩa ăn lại có thêm một miếng thịt mỡ, là Thẩm Dịch gắp cho. Giọng điệu anh nhẹ nhàng, lại có thể cảm nhận được sự quan tâm một cách rõ ràng: “Bồi bổ thân thể nhiều vào.”

“Vâng.” Thẩm Ngôn cảm ơn rồi gắp lên ăn.

“Tiểu Ngôn, em nếm thử cái này. Món này rất ngon, em ăn nhiều một chút.” Kỷ Nhiên ân cần mà cười, nụ cười trên mặt sáng như mặt trời:” Còn muốn ăn gì nữa, anh gắp giúp em.”

Thẩm Ngôn liếc anh ta một cách kỳ quái: “... Cảm ơn, không cần.”

Sau khi Kỷ Nhiên bị từ chối cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào, vẫn cười nói với Omega mà mình yêu thích. Nhưng khi thỉnh thoảng bị bạn mình nhìn với ánh mắt hình viên đạn, anh ta cũng kiềm chế bớt, nhưng rất nhanh lại giở thói quen cũ, cứ lặp đi lặp lại như vậy, trông cũng rất hài hòa.

Thẩm An tức giận đến mức mũi cũng sắp cong lên, dùng dao cắt thức ăn thật mạnh cho đến khi đĩa kêu ken két, hận miếng thịt ở trên đĩa không phải là Thẩm Ngôn.

Hai Alpha ưu tú như vậy lại vây quanh một mình Thẩm Ngôn, không ai thèm nhìn cậu ta một cái.

Đây là lần đầu tiên cậu ta cảm nhận được cảm giác bị bỏ rơi rõ ràng như vậy, trước khi Thẩm Ngôn đến, cậu ta mới là người được yêu thích.

Từng làn sóng hận thù và xấu hổ dâng lên trong lòng, làm cậu ta vô cùng khó chịu.

Thật ra cậu ta cũng có mấy phần hảo cảm với Kỷ Nhiên, đối phương không giống người vô tình như Thẩm Dịch, cả người toát ra sự xa cách với người khác, mà anh ta có một kiểu tính cách vui vẻ và hài hước. Không chỉ đẹp trai mà còn thường xuyên mang quà đến.

Thẩm An vốn cho rằng Kỷ Nhiên cũng có ý nghĩ như vậy với mình, nhưng bây giờ cậu ta mới phát hiện, tất cả chỉ là vọng tưởng của bản thân.

Ngay cả mẹ Thẩm cũng vô cùng thích Kỷ Nhiên, về gia cảnh, ngoại hình và năng lực của anh ta đều xuất sắc, bà ta còn định mai mối cho hai người. Nhưng bây giờ xem ra kẻ ngu mới không biết Alpha này có ấn tượng tốt với Thẩm Ngôn hơn.

Trong lòng mẹ Thẩm cũng cảm thấy khó chịu, mặc dù hai người đều là con trai của bà ta, nhưng xét về mức độ thân thiết, Thẩm An mới là người được bà ta nuôi lớn.

Nếu so với Thẩm Ngôn mà kém hơn, chẳng phải chứng minh Thẩm gia giáo dục thất bại sao? Chuyện đó thật sự là một cái tát vào mặt bà ta.

Huống chi mẹ Thẩm cảm thấy đứa con trai này không giống một Omega mềm yếu chút nào, bà ta có dự cảm rằng sau này Thẩm Ngôn nhất định sẽ thoát khỏi sự khống chế của Thẩm gia, điều này khiến bà ta cảm thấy bất an.

Mọi người trong bữa ăn đều có suy nghĩ của riêng mình, đặc biệt là Thẩm An, căn bản không ăn được mấy miếng.

“Cơm cũng ăn rồi, giờ cậu về đi.” Vừa cơm nước xong, Thẩm Dịch đã mở miệng đuổi người.

“Ai da, trễ như vậy rồi.” Kỷ Nhiên nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ thấy bầu trời đen kịt, cười nói: “Bác trai bác gái, tối nay cháu có thể làm phiền gia đình được không?”

Thẩm Dịch không chút khách khí mà vạch trần anh ta: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì ngồi xe huyền phù đến nhà cậu chỉ mất mười phút.”

“Nhưng hôm nay tôi không lái xe đến đây.” Kỷ Nhiên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Hơn nữa cậu vì muốn về nhanh mà tăng tốc như điên, đến giờ còn hơi mệt nè, hừ.”

Anh ta cong eo, giả vờ xoa bụng.

“Được rồi.” Cha Thẩm cắt ngang lời con trai lớn, mở miệng nói: “Tiểu Kỷ đêm nay ở đây đi, nhân tiện để bác sĩ trị liệu đến khám thử.”

Trong thời đại tinh tế, bởi vì sự tồn tại của các thiết bị trị liệu đa chức năng, khoang trị liệu và các loại thuốc đặc trị, điều kiện của các bác sĩ tư nhân rất cao, họ chỉ phục vụ các quý tộc, chi phí tất nhiên cũng rất đắt, ít nhất cũng vài trăm nghìn tinh tệ trở lên.

“Không cần đâu.” Kỷ Nhiên vội vàng từ chối: “Nhưng Thẩm Dịch lần này đi làm nhiệm vụ về rất vội, có thể đã bị thương”

“Tôi không sao”. Thẩm Dịch sắc mặt lạnh nhạt: “Chỉ bị trầy da chút thôi, đã dùng máy trị liệu xử lý rồi.”

"Ừ.” Cha Thẩm nhìn con trai lớn một cái, xác nhận anh không sao liền không để ý đến anh nữa, vào thư phòng làm việc của mình.

Buổi tối, Thẩm Dịch đi qua tìm em trai, Kỷ Nhiên cũng mặt dày đi theo.

Thẩm Dịch nhớ đến chiếc vòng ức chế pheromone trên cổ Thẩm An. Chiếc vòng được thiết kế tinh xảo, ở giữa khảm một viên đá năng lượng màu lục lớn bằng ngón tay cái, trong suốt, tỏa sáng như pha lê.

Anh nghe quản gia khoe khoang rằng viên đá năng lượng này đã được bán đấu giá với giá gần 4 triệu tinh tệ, khi đó có rất nhiều Omega tranh giành nó, cuối cùng Thẩm gia đã đấu giá thành công.

Hơn nữa, với thiết kế cùng với những đồ trang trí khác, vòng cổ này của Thẩm An giá trị phải hơn 500 vạn.

Không chỉ có Thẩm gia, loại vòng cổ khảm đá năng lượng này gần như đã trở thành biểu tượng của Omega quý tộc.

Ngoài kiểu dáng tinh tế, nó còn có thể tạo thành một tấm chắn bảo vệ cao cấp trong lúc quan trọng, chống lại sự đánh dấu của Alpha, bảo vệ Omega.

Mà Thẩm Ngôn chỉ đeo một chiếc vòng bạc đơn giản nhất quanh cổ, độ an toàn rất thấp.

Nghĩ đến đây, trong lòng anh run lên, đồng thời có một sự tức giận và buồn bã khó tả.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Từ lâu anh đã biết cha mẹ mình không phải là kiểu cha mẹ dịu dàng ân cần, trong mắt họ lợi ích của gia đình là trên hết, thứ còn lại chính là thể diện.

Từ nhỏ anh chính là thứ để cha mẹ khoe khoang, dường như sự tồn tại của anh chỉ có ý nghĩa khi anh mang lại danh dự cho gia tộc. Còn về việc anh cần gì, sống thế nào cũng chẳng quan trọng.

Vì vậy anh đã rời xa gia đình thà rằng ra ngoài làm nhiệm vụ hơn là trở về nhà.

Nhưng đối xử với anh như vậy là đủ rồi, anh tuyệt đối sẽ không để em trai mình bị đối xử như vậy.

“Ngày mai anh dẫn em đi mua quần áo, rồi mua thêm cả vòng ức chế mới.” Đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Dịch hiện lên một chút dịu dàng: “Em có yêu cầu gì cứ việc nói, anh sẽ cố gắng hết sức đáp ứng.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thẩm Ngôn sờ sờ vòng cổ của mình rồi mỉm cười: “Anh hai thấy nó xấu sao? Nhưng em thật sự rất thích.”

Trên chiếc cổ trắng nõn thon dài của Omega đeo một chiếc vòng đơn giản, ánh kim loại phản chiếu lên da thịt trắng như ngọc, xương quai xanh bên dưới lộ ra khi cử động tạo thành một vòng cung xinh đẹp, quả thật... rất phù hợp.

Kỷ Nhiên chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đi, nhưng cảnh tượng đó đã in sâu trong đầu anh ta.

Dáng vẻ Omega đeo chiếc vòng cổ không chỉ đẹp mà còn có một vẻ... vừa vặn và gợi cảm khó tả. Khiến người ta muốn bạo lực bẻ nó ra, lưu lại vết đỏ trên làn da non nớt trắng như ngọc, sau đó cắn một cái ở tuyến thể sau gáy của Omega, hung hăng đâm thật mạnh…

!!

Kỷ Nhiên giật mình: Mẹ kiếp, anh ta đang nghĩ cái quái gì vậy.

Phát tình vì một Omega tuyến thể còn chưa hoàn toàn phát dục sao? Từ khi nào mà anh ta trở nên đói khát như vậy.

Thẩm Ngôn không muốn vòng đeo cổ, cậu muốn thứ khác: “Anh hai, anh có thể cho em một chiếc cơ giáp không?”

“Cơ giáp ở Đế quốc là vũ khí hạn chế, nếu không có nguyên nhân gì đặc biệt, mà em còn là một Omega... Chỉ sợ rất khó xin.” Kỷ Nhiên vì muốn được chú ý nên đã giành trả lời trước, lại nói tiếp: “Tuy nhiên Thẩm Dịch có một cơ giáp dùng để luyện tập, không thì dùng của anh cũng được.”

“Dùng của cậu đi.” Thẩm Dịch im lặng một chút, cơ giáp của anh vì tập luyện quá nhiều nên đã báo hỏng: “Nợ cậu một ân tình.”

“Với tôi mà còn khách sáo gì chứ? Tôi đã thay cái khác rồi, coi như đây là quà gặp mặt tặng cho em trai Tiểu Ngôn là được rồi.”

Kỷ Nhiên thấy Omega hai mắt sáng lên, tâm trạng lại càng vui hơn: “Nó là cơ giáp cấp năm, tính năng cũng không tệ lắm, ngày mai anh dạy em điều khiển, thế nào?”

Thẩm Dịch lại nhíu mày.

Anh không muốn Kỷ Nhiên tiếp cận em trai bảo bối của mình, nhưng với tư cách là người chỉ huy nhiệm vụ lần này, ngày mai anh phải lập tức quay về tổng bộ quân đội báo cáo, cả đi lẫn về ít nhất cũng mất nửa ngày.

Nghĩ đến đây, anh không thể không dùng ánh mắt cảnh cáo đối phương, dặn dò người bạn này đừng làm chuyện dư thừa.

Kỷ Nhiên cười rạng rỡ, vỗ vai trấn an anh nhưng trong lòng thực sự rất vui.

Ngày mai khi giải thích thao tác sẽ có tiếp xúc thân thể, thuận tiện còn có thể khiến Thẩm Ngôn nhìn thấy kỹ năng điều khiển cơ giáp xuất sắc của anh ta, nếu có thể sùng bái anh ta thì càng tốt.

Anh ta rất tự tin với chuyện này, có biết bao nhiêu Omega bị anh ta mê hoặc chỉ vì nhìn thấy anh ta điều khiển cơ giáp.

Hâm mộ kẻ mạnh là bản chất của con người, dù qua bao lâu cũng sẽ không thay đổi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp