Mỹ Nhân Chiến Bại Chinh Phục Mọi Vì Sao

Chương 6


8 tháng

trướctiếp

Sau khi ăn xong, Thẩm Ngôn đi tìm người cha rẻ tiền của mình. Nếu đối phương nói muốn bồi thường, thì cậu cũng không khách khí.

Thẩm Ngôn đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn một chiếc cơ giáp.”

Thậm chí cậu còn không thèm nói kính ngữ, bởi vì họ không xứng.

Nghe được câu này cha Thẩm lập tức cau mày, giữa hai lông mày hình thành một rãnh sâu, phá hủy hoàn toàn khuôn mặt tuấn tú đó.

Ông ta mắng mỏ không thương tiếc: "Nói bậy bạ! Một Omega thì muốn cơ giáp làm gì? Đó không phải là thứ mà mày có thể chơi. Nếu mày có thời gian sao không theo mẹ học…" 

Thẩm Ngôn lười lắng nghe bài phát biểu dài dòng của ông ta, dùng sức ho khan hai tiếng, bên môi lập tức hiện ra một vệt đỏ tươi, đột ngột cắt đứt lời chưa nói ra của đối phương.

Cậu giơ tay lau vết máu loang lổ, cau mày nói: “Vậy không cần cơ giáp, đổi thành khoang trị liệu.”

Cha Thẩm còn chưa nói hết câu đã bị cắt ngang một cách tàn nhẫn, suýt nữa thì nghẹn chết.

Gân trên trán ông ta nổi lên, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt yếu ớt của đối phương, lại nhớ tới bản giám định y tế do Trung tâm cứu trợ Omega gửi tới, ông ta cũng nén giận: “... Được, cha bảo quản gia chuẩn bị.”

“Được, phiền nhanh một chút.”

Thẩm Ngôn nói xong liền tiện tay vứt lại khăn lụa dính máu, sải bước đi không chút luyến tiếc, cũng không thèm liếc nhìn đối phương một cái.

Cha Thẩm: “......”

Sao ông ta lại thấy mình giống như chiếc khăn tay kia, dùng xong là bị vứt đi?

Đây là thái độ đối với một người cha sao? Thật nực cười!

Tốc độ vận chuyển của thời đại tinh tế cực kỳ nhanh. Ban đêm, Thẩm Ngôn đã cởi hết quần áo, nằm thư thái trong khoang trị liệu màu trắng mà quản gia mua cho.

Khoang trị liệu này hiệu quả không tệ, Thẩm Ngôn tra trên Tinh Võng, giá gần mười triệu tinh tệ, mặc kệ có thể chữa trị vết thương cho cậu hay không, ít nhất nằm trong này cũng khá thoải mái.

Trên thị trường có rất nhiều loại khoang trị liệu, giá cả từ hơn trăm nghìn đến mấy trăm triệu tinh tệ đều có, hiệu quả trị liệu cũng khác nhau. Trong đó, đắt nhất là phòng trị liệu cấp đặc biệt của quân khu, có thể nhanh chóng khôi phục tinh thần lực và thể lực, thường dùng trong chiến tranh quy mô lớn, đặc biệt là đối với các tướng lĩnh cấp cao trong chiến tranh.

Trước đây Thẩm Ngôn có khoang trị liệu chuyên dụng của mình, được chế tạo bằng các vật liệu cao cấp ở quân đội, giá trị cao tới chục tỷ, chi phí nghiên cứu lại càng không thể tính được.

Đương nhiên hiệu quả cũng đặc biệt xuất sắc, chỉ cần không phải vết thương vĩnh viễn, ngủ một giấc là có thể khôi phục hơn phân nửa, dùng trên chiến trường chống địch rất hiệu quả..

Toàn bộ tinh tế cũng chỉ có cậu có vinh dự này.

Không biết sau khi cậu ‘chết’, khoang trị liệu kia còn không?

Nếu còn, nên được giao cho…

Đột nhiên từ não truyền đến một cơn đau nhói, đôi mắt của Thẩm Ngôn đột nhiên tối sầm lại, đôi môi đau đớn rên rỉ, ngay lập tức có những giọt mồ hôi lạnh tuôn ra trên vầng trán tái nhợt.

Vùng não bị tổn thương cùng với ký ức hỗn loạn, cảm giác này khiến cậu rất khó chịu.

Thẩm Ngôn ho khan một tiếng, mùi máu tanh nồng nặc dần dần tràn ngập không gian nhỏ bé, sau khi cơn đau qua đi, toàn thân cậu đổ mồ hôi lạnh, môi hé mở, thở hổn hển.

Vài giọt nước mắt sinh lý đọng lại trên hàng mi cong và dài của Omega trượượt vào trong tóc mai đen nhánh theo động tác chớp mắt, vết máu khô đọng trên môi lại tô điểm thêm cho nhan sắc, trông có vẻ hơi yếu ớt.

Nhưng tình trạng này chỉ diễn ra trong thời gian ngắn, Thẩm Ngôn từ từ chìm vào giấc ngủ trong khoang trị liệu.

Một đêm ngủ ngon giấc.

Buổi sáng, chưa đến năm giờ cậu đã dậy.

Sau khi nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ và thay quần áo, Thẩm Ngôn mới nhớ ra rằng mình không cần huấn luyện cơ giáp nữa.

Đôi mắt màu tím xinh đẹp ấy sững sờ trong giây lát.

Không có cơ giáp, nhất thời cậu không biết mình phải làm gì.

Bây giờ vẫn còn sớm, mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh, ngay cả những người hầu cũng chưa dậy.

Thẩm Ngôn một mình bước ra khỏi phòng, đi ra bên ngoài biệt thự, ngước nhìn ánh nắng xuyên qua bầu trời.

Vài tia nắng chiếu vào khuôn mặt thanh tú của thanh niên, phảng phất có một tia sáng vàng nhạt bao quanh người, cả biểu cảm cũng trở nên dịu dàng. Màu tím tươi sáng như nhảy múa trong đôi mắt xinh đẹp, toàn bộ vẻ đẹp thu vào tầm mắt, ngưng tụ thành tiểu cảnh thu nhỏ, lộng lẫy và đầy màu sắc.

Chỉ cần đứng thôi, cậu đã là một bức tranh hoàn hảo.

Thẩm Ngôn tắm trong ánh ban mai, ánh sáng lúc này không chói chang như buổi trưa, trong hơi ấm còn có một tia mát lạnh, rất thoải mái.

Không khí cũng rất mát lành, có chút hương thơm sau khi tưới cây cỏ, khiến người ta phải hít sâu thêm vài hơi.

Trong một khoảnh khắc, cậu gần như yêu nơi này.

Không phải vì khung cảnh nơi đây, mà vì đây là lần đầu tiên cậu có thể cảm nhận được khung cảnh thiên nhiên trong lành đến thế.

Trước đây, trang viên dù lớn bao nhiêu, phòng ở dù lộng lẫy đến đâu cũng chỉ là nơi cậu ở và rèn luyện, cậu chưa từng để nó ở trong lòng.

Thẩm Ngôn làm một động tác khởi động đơn giản, chạy dọc quanh biệt thự hơn chục vòng, cuối cùng giảm tốc độ, dừng lại bên ngoài vườn hoa hồng được người hầu chăm sóc cẩn thận.

Cậu thoải mái nhảy xuống từ hàng rào cao, đập vào mắt cậu là một vùng rộng lớn màu đỏ, sáng như ngọn lửa đang cháy ngang ngược chiếm lấy tầm nhìn của người xem.

Hương thơm ngọt ngào nồng nặc xông vào khoang mũi che lấp hoàn toàn mùi cỏ nhẹ, như thể trên đời chỉ còn lại những bông hồng nở rộ này.

Ấm áp và tràn đầy sức sống.

Thật ra Thẩm Ngôn không thích màu sắc sặc sỡ như vậy, cũng không thích mùi hương nồng nặc như vậy, nhưng hôm nay cậu ở trong khu vườn hoa hồng nhỏ này gần nửa giờ, ngay cả quần áo cũng vương một mùi hoa hồng nhàn nhạt.

Cậu trở về phòng tắm rửa, lúc ra ngoài lại đụng phải Thẩm An từ cửa bên cạnh đi ra.

Không có người khác bên cạnh, Thẩm An không còn tỏ ra vẻ ngọt ngào trên mặt, thay vào đó có chút u ám. Dưới mắt cậu ta có quầng thâm dày đến mức lớp trang điểm cũng không che được, chứng tỏ giấc ngủ của cậu ta rất kém.

Thẩm Ngôn thì ngược lại, sắc mặt còn tái nhợt nhưng lại tràn đầy năng lượng, thậm chí khóe môi hơi nhếch lên, có thể thấy tâm tình của cậu rất tốt.

Lúc hai người đi ngang qua nhau, Thẩm An dừng lại, phảng phất ngửi được hương hoa hồng nhàn nhạt trên người đối phương.

Người anh trai này của cậu ta thích hoa hồng sao?

Chậc, những người rẻ tiền cũng có những sở thích rẻ tiền như vậy.

Tâm trạng tốt của Thẩm Ngôn kéo dài đến trưa.

Sau bữa trưa, vẻ mặt cha Thẩm nghiêm túc nói với Thẩm Ngôn: “Cha và mẹ con đã bàn bạc qua, mấy ngày nữa sẽ đưa con đến Học viện quý tộc Tinh Nhã. Là học viên chuyển trường, con nhất định phải nghiêm túc nghe giảng, không được để cho thành tích quá kém để người khác chê cười!”

Mẹ Thẩm cũng thở dài một hơi: “Chúng ta không cần con giống Tiểu An mọi môn đều giỏi, chỉ cần đừng để các môn điểm dưới mức trung bình rồi làm mất mặt Thẩm gia ta. Có gì không rõ thì hỏi Tiểu An, hiểu không?”

Thẩm An ôm cánh tay mẹ Thẩm, ngoan ngoãn cười.

Lần này cậu ta không nhiều lời, chỉ giễu cợt liếc Thẩm Ngôn một cái.

Học viện quý tộc Omega không phải là nơi có thể gây rối, có rất nhiều gia tộc địa vị cao hơn Thẩm gia, ai cũng không dễ chọc, khi mới vào trường cậu ta đã bị không ít người nhắm vào.- Ứng dụngTᎽT

Huống chi hiện tại chương trình học đã tiến hành hơn phân nửa, Thẩm Ngôn còn xuất thân từ hoang tinh, chưa bao giờ tiếp xúc với chương trình học cho quý tộc, sợ rằng đến lúc đó sẽ rất xấu mặt.

Đến lúc đó, cha mẹ nhất định sẽ chán ghét Thẩm Ngôn, một người làm mất mặt Thẩm gia.

Thẩm An hả hê nghĩ, nhưng không biết vì sao trong đầu lại nhớ tới tác phong ăn uống hoàn hảo của Thẩm Ngôn, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Cậu ta không hiểu người anh trai tới từ hoang tinh này học lễ nghi ở đâu ra, đúng là quá vô lý.

Thẩm Ngôn chẳng thèm quan tâm Thẩm An đang nghĩ gì, nhưng Học viện Quý tộc Tinh Nhã hoàn toàn không nằm trong sự cân nhắc của cậu.

Nghĩ đến những bài học lộn xộn lung tung trong sách, cậu nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy đau đầu.

Ở kiếp trước, Thẩm Ngôn tốt nghiệp học viện quân sự Thánh Á số một tinh tế, chỉ mất hai năm để học xong chương trình học bốn năm, mười lăm tuổi vào học viện, mười bảy tuổi đã tốt nghiệp.

Dù thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ nhưng sức mạnh tổng thể của cậu vẫn hoàn toàn xứng đáng đứng đầu, kỷ lục mà cậu tạo ra đến nay vẫn chưa có ai phá được.

Thẩm Ngôn hỏi hệ thống: “Tao có thể không đến Học viện quý tộc Tinh Nhã không? Alpha cấp cao chắc hẳn là nên ở Học viện quân sự phải không.”

Hệ thống: “À... Ký chủ quên rồi sao, Học viện Quý tộc Tinh Nhã đối diện với học viện quân sự Đệ Nhất của Đế quốc, chỉ cách nhau một con phố. Hai trường cũng thường xuyên tổ chức hội giao lưu, cơ hội tiếp xúc rất nhiều.”

Thẩm Ngôn mặt không biểu cảm: “... Thì sao?”

Hệ thống trả lời một cách cẩn thận: “Ừm… dựa theo cốt truyện trong sách, 'Thẩm Ngôn' cũng đến Học viện quý tộc Omega….”

Thẩm Ngôn mím môi không vui.

Nhưng nghĩ lại, Thẩm gia cũng không đủ khả năng đưa một Omega vào trường quân đội. Xem ra chỉ có thể đến nơi gọi là học viện Omega này, sau đó lại tìm cách khác.

“Nhớ năm đó, mẹ cũng tốt nghiệp ở Học viện Quý tộc Tinh Nhã.”

Mẹ Thẩm như nhớ lại thời còn sinh hoạt vườn trường, nửa khoe nửa hoài niệm mà nói: “Đó là Học viện Omega tốt nhất ở Tinh cầu Thủ Đô, nơi mà tất cả các Omega đều hướng tới. Các giảng viên đều là được trả mức lương đặc biệt cao mời về, độ chuyên nghiệp vang danh khắp cả Đế quốc, chỉ có như vậy mới có thể bồi dưỡng ra quý tộc Omega hoàn mỹ nhất.”

“Nhớ năm đó mẹ được hạng nhất ở lớp cắm hoa, còn nhận được một cái huy hiệu đá thạch anh độc nhất vô nhị.”

Nghĩ đến đây, giọng điệu mẹ Thẩm không giấu được sự tự hào, lưng bà ta cũng thẳng lên một chút.

Trong lòng Thẩm Ngôn cực kỳ khó chịu, không nhịn được nhíu mày, lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ đang nói nhảm kia.

Chỉ là tùy ý liếc mắt một cái, nhưng không biết vì sao cả người bà ta như bị dội gáo nước lạnh, tiếng nói đột nhiên ngừng lại.

Trong một khoảnh khắc, bà ta dường như cảm thấy có một sức ép không thua gì một Alpha cấp cao, nhưng sức ép khủng khiếp đó lại đến từ đứa con trai ở hoang tinh này.

Sao có thể như vậy được?

Rõ ràng cậu chỉ là một Omega mảnh mai. ( truyện trên app T𝕪T )

Mặc dù đang nghĩ như vậy, nhưng đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của người khác, mẹ Thẩm lại chỉ có thể cười trừ, không dám nhìn vào đôi mắt tím hấp dẫn kia

**

Có lẽ vì không thể chiếm được chút lợi thế nào với Thẩm Ngôn, cho đến lúc ăn tối cậu ta và mẹ Thẩm không gây ra chuyện gì quá lớn nữa.

Lần này Thẩm An dùng bữa rất yên tĩnh, lông mi cụp xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn của mình. Không liếc mắt nhìn cậu, nhưng tay vẫn không ngừng run rẩy.

Mẹ Thẩm định khoe món ăn mới, nhưng nhớ tới ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Ngôn, bà ta lại nuốt lời vào trong.

Không khí yên lặng đến lạ thường trong một lúc, chỉ có tiếng dao nĩa va vào nhau.

Thẩm Ngôn không có ý định duy trì lễ nghi bàn ăn, mà thay vào đó là thả lỏng tư thế.

Cậu nửa dựa vào ghế da như đang ở nhà, vòng eo vẽ ra một vòng cung đẹp mắt, ngón tay thon dài nghịch dao trên bàn giống như nghịch một món đồ chơi nhỏ, cậu cắt xong thức ăn chỉ với vài nhát dao rồi dùng nĩa cho vào miệng.

Như vậy có thể cải thiện đáng kể tốc độ và hiệu suất, đồng thời cũng duy trì phong thái tao nhã, có thể được coi là một kỹ xảo lười biếng.

Bữa tối mới được nửa chừng, quản gia đã vội vàng chạy tới, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, giọng điệu vừa hưng phấn vừa sốt sắng: “Định vị quang não của Đại thiếu gia đang báo ngài ấy đã tiến vào khu vực trung tâm của Tinh cầu Thủ Đô, có thể sắp đến nơi rồi!”

Nhà ăn đột nhiên trở nên hỗn loạn.

“Tiểu Dịch sắp về rồi? Nào, mang đôi bông tai phỉ thúy cho tôi.”

“Phòng bếp làm thêm một phần bữa tối, dùng nguyên liệu tốt nhất để nấu ăn…"

“Trời ơi, đại thiếu gia sắp về rồi.”

“Mọi người, mau ra cửa nghênh đón đại thiếu gia!”

Thẩm Ngôn buông bộ dụng cụ ăn, hơi sửng sốt, Thẩm Dịch... về sao?

Không phải quanh năm anh đều đi làm nhiệm vụ không về nhà sao?

Cha mẹ Thẩm và người hầu vội vàng chạy tới cửa biệt thự, liền nhìn thấy một luồng ánh sáng màu bạc bay cực nhanh về phía biệt thự, cách mặt đất nửa mét thì dừng lại.     

Tốc độ cực cao mang theo một đợt sóng nhiệt, mọi người đều phải giơ tay lên che.

“Mẹ kiếp, Thẩm Dịch, cậu có chậm chút được không, xe đua không nhanh bằng cậu nữa, tôi sắp nôn rồi…”

Cửa xe bật mở kèm theo một giọng điệu tức giận, hai Alpha mặc đồng phục chiến đấu màu đen nhảy xuống khỏi chiếc xe huyền phù, vững vàng đáp trên mặt đất.

Người đàn ông phía trước sắc mặt bình thường, trên người nồng nặc mùi máu tươi, còn người phía sau mặt mũi nhếch nhác, che miệng ho khan dữ dội, bộ dạng thê thảm như sắp chết đến nơi. 

Cho dù hai người trước mắt trạng thái có hơi chật vật, cũng không thể không thừa nhận cả ngoại hình lẫn dáng người bọn họ đều rất đẹp.

Bộ quân phục ôm sát làm nổi bật dáng người cao lớn thẳng tắp của họ, do vận động lâu dài nên tỷ lệ cơ thể rất cân đối, vai rộng eo hẹp, chiếc quần quân đội quấn quanh đôi chân dài thẳng tắp và thon thả của họ. Ngũ quan tuấn tú hiếm có, có lẽ là người có địa vị cao trong quân đội. 

“Đại thiếu gia.”

“Chào đại thiếu gia.”

“Tiểu Dịch, mau lại đây cho mẹ xem, mẹ nhớ con…”

“Hoan nghênh anh Thẩm Dịch về, em rất vui!”

......

Phớt lờ ồn ào xung quanh, Thẩm Dịch thản nhiên lấy một chiếc áo choàng khoác lên người để che đi vết bẩn khắp người. Anh dùng ánh mắt thờ ơ tìm kiếm một vòng trong đám đông, cuối cùng nhìn chằm chằm vào một Omega, người mà anh chưa từng gặp ở nhà, rồi sải bước về phía Omega đó.

Không cần người khác nhắc nhở, anh gần như lập tức khẳng định: đây là em trai anh, người thân cùng huyết thống với anh.

Sự hưng phấn đã mất đi từ lâu đột nhiên dâng trào trong lòng, giờ phút này tim anh đập rất nhanh, tiếng ‘thình thịch, thình thịch’ tràn ngập trong màng nhĩ, Alpha bước nhanh làm cho áo choàng đung đưa dữ dội, giống như tâm trạng gấp gáp của anh lúc này.

Thẩm Ngôn ngước mắt lên, nhìn  anh trai trên danh nghĩa đang bước nhanh đến trước mặt mình.

Alpha có khuôn mặt điềm tĩnh do dự đưa tay ra, nhưng dường như anh nhớ ra gì đó, bàn tay chỉ dừng lại trên đỉnh đầu cậu, sau đó nhanh chóng thu về.

Sau đó, một giọng nói khàn khàn mang theo nụ cười vang lên bên tai Thẩm Ngôn: “Tiểu Ngôn, lần đầu gặp mặt. Anh là anh của em——Thẩm Dịch.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp