Mỹ Nhân Chiến Bại Chinh Phục Mọi Vì Sao

Chương 30


7 tháng

trướctiếp

Bác sĩ trị liệu Sở Mạc đang ở bên cạnh chuẩn bị thuốc cho cậu, Thẩm Ngôn suy nghĩ một lát, mở quang não trên cổ tay lên.

Lần này đột nhiên hôn mê, chắc mấy người Nhiễm Tân Ngữ sẽ rất lo lắng.

Mới vừa mở ra, lời mời kết bạn trên mạng xã hội liền điên cuồng vang lên, mở ra xem thì toàn là lời mời từ những người không quen biết.

Cũng không biết lấy đâu ra phương thức liên lạc của cậu.

[Chào cậu, bạn học Thẩm Ngôn, tôi là phóng viên của giải trí Times, cậu có tiện phỏng vấn không? Chỉ cần năm phút là được, sẽ gửi cậu tiền nhuận bút.]

[Thật xin lỗi, tôi là fan của cậu, bởi vì quá thích cậu nên mới nhịn không được muốn bày tỏ với cậu! Cậu thật sự quá đẹp trai, vừa đẹp vừa ngầu, là ‘Omega ánh sáng’ của chúng ta! Hy vọng tin nhắn này không quấy rầy tới cậu]

[Thẩm Ngôn, cậu còn nhớ tôi không, tôi là Tông Vu! Cùng lớp với cậu, có tiện kết bạn không?]

Thẩm Ngôn nhìn lướt qua số lời mời, ừm, 99999+.

Cho nên, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?

Đầu ngón tay trắng như ngọc gõ gõ vách ngoài khoang chữa trị, Omega rũ mắt, trong đôi mắt màu tím thoáng kinh ngạc, khả năng rất lớn là thân phận bại lộ.

Cậu nguy trang kém vậy sao?

Nhưng cũng tốt, cậu cũng không muốn cứ giấu giếm mãi.

Bỏ qua hết lời mời kết bạn, đồng thời đặt trạng thái từ chối lời mời kết bạn, Thẩm Ngôn mở tin nhắn ra xem.

Đúng như dự đoán, bốn người của Chiến đội cơ giáp Omega quả nhiên đều vô cùng quan tâm cậu, liên tiếp nhắn tin hỏi thăm.

Đặc biệt là Nhiễm Tân Ngữ, cô vốn tưởng Thẩm Ngôn có việc nên đi về, không ngờ cậu lại giả dạng tân sinh dư bị đi khiêu chiến Hạ Lăng.

Lúc nhìn thấy gương mặt kia của đối phương, cô sợ ngây người.

Vì cả quá trình trình đều khiếp sợ, sau trận đấu cũng không tìm được bóng dáng của Thẩm Ngôn.

Bây giờ vừa thấy đối phương online, cô đang ngồi canh quang não đến mức khẩn trương lập tức gửi tin nhắn qua.

Nhiễm Tân Ngữ: [Thầy Thẩm Ngôn, sức khoẻ cậu hiện tại thế nào? Còn khó chịu không?]

Thẩm Ngôn: [Không sao, khá hơn nhiều rồi.]

Nhiễm Tân Ngữ lập tức thở phào nhẹ nhõm: [Cậu không sao thì tốt, lần này làm tôi sợ muốn chết. Tôi đã giúp cậu xin chính trị viên nghỉ, cậu ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.]

Nói chuyện vài câu, cô nhịn không được chia sẻ tin tức mới nhất với Thẩm Ngôn.

[Thầy Thẩm Ngôn, lần này cậu hoàn toàn nổi tiếng rồi! Hot search hôm nay đều liên quan tới cậu, Tinh Võng hoàn toàn bùng nổ vì cậu.

Ai cũng không ngờ tới vị tân sinh thần bí kia là cậu, càng không ngờ tới cậu lại đánh với Hạ Lăng bất phân thắng bại, đã khiến cho rất nhiều Omega có ý chí hơn!]

[Hiện tại có rất nhiều fan ủng hộ cậu, không ít người gọi cậu là “Omega ánh sáng”. Nói cậu đã phá vỡ rất nhiều ấn tượng rập khuôn về Omega, tôi thấy danh hiệu này rất êm tai, cũng rất thích hợp cậu.]

Nhiễm Tân Ngữ: [À, đúng rồi, lúc cậu hôn mê, Hạ Lăng đã ôm cậu ra. Vì vậy, khu CP đã sớm bùng nổ rồi.]

Nếu nói vũ hội lần trước chỉ là ngoài ý muốn, những người đó một hai phải dùng lễ nghi để giải thích, lần này hiển nhiên không có gì để tranh cãi.

Trước  mắt bao nhiêu người, có bao nhiêu kênh phát sóng trực tiếp quay được vẻ mặt nôn nóng của Hạ Lăng, hình ảnh cắn rớt găng tay được coi là kinh điển.

Đối với người có bệnh sạch sẽ như Hạ Lăng, có thể làm được tới vậy, đủ để chứng minh người kia vô cùng đặc biệt với hắn.

Nghĩ đến đây, Nhiễm Tân Ngữ lập tức hưng phấn lên, lần này fan CP bọn họ có thể giẫm đối phương dưới chân.

Mà tầm mắt Thẩm Ngôn dừng ở câu’“Hạ Lăng đã ôm cậu ra’, cứng đờ vài giây, trong lòng có một dự cảm xấu: [… Ôm kiểu gì?]

Nhiễm Tân Ngữ trả lời như lẽ đương nhiên: [Đương nhiên là ôm công chúa rồi, hôm nữa hắn ôm đặc biệt chặt, hoàn toàn không muốn đưa cậu cho người khác.]

Bởi vì cái này, khu CP đã sớm điên rồi.

Thẩm Ngôn: …!

Cậu giơ tay che kín đôi mắt, lông mi nhỏ dài mềm nhẹ chạm vào lòng bàn tay, khé run lên.

Tuy biết Hạ Lăng là vì cứu cậu, nhưng cảm giác này hơi quái quái.

Thôi vẫn là đừng suy nghĩ.

Thẩm Ngôn lấy lại bình tĩnh, bắt đầu xem xét những tin khác.

Hòm thư hiển thị có bốn email đánh dấu cần xem gấp, âm thanh nhắc nhở cứ cách một lúc lại vang lên một lần, chứng tỏ mấy email này vô cùng quan trọng.

Cậu click mở cái đầu tiên, bìa là một thanh trường kiếm rút khỏi vỏ, thân kiếm vô cùng sắc bén, vỏ che kín hoa văn phức tạp màu đen, cho dù cách màn hình vẫn cảm nhận được sát khí và sự bất phàm.

Phía trên có ký tên – đến từ phòng tuyển sinh Học viện Quân sự Đệ Nhất.

Thẩm Ngôn xem sơ qua nội dung, đại ý chính là Học viện Quân sự Đệ Nhất rất thưởng thức thiên phú và thực lực của cậu, hy vọng cậu có thể ưu tiên chọn Học viện Quân sự hàng đầu là họ, cũng hứa hẹn các loại ưu đãi.

Bìa thư thứ hai là tinh đồ lộng lẫy, gần như bao quát toàn bộ tinh vực thuộc sở hữu của đế quốc.

Phía đông nam tinh cầu thủ đô được đánh dấu đặc biệt, hiển thị vị trí của Học viện Quân sự Tinh Hà, cũng là một trong bốn Học viện Quân sự lớn, nội dung trong thư cũng cơ bản giống nhau.

Hai bức thư bên dưới lần lượt là từ học viện Cửu Châu và Lạc Hải gửi tới.

Nói cách khác, Thẩm Ngôn chỉ dựa vào một cuộc so tài đã nhận được thông báo trúng tuyển của bốn Học viện Quân sự lớn.

Ánh mắt Thẩm Ngôn lại rơi vào cái đầu tiên.

So với học viện khác, cậu càng nghiên về Học viện Quân sự Đệ Nhất, dù sao cậu chỉ chọn học viện có thực lực mạnh top 1.

Ngoài cái này, mục tiêu nhiệm vụ thứ nhất - Hạ Lăng cũng ở đây, chỉ là - -

Thẩm Ngôn: “Hệ thống, có phải là còn mục tiêu nhiệm vụ khác không?”

Hệ thống: “Vâng. Nhưng ký chủ không cần lo lắng, ngài rất nhanh sẽ được gặp. Ngài muốn chọn Học viện Quân sự Đệ Nhất sao?”

Thẩm Ngôn: “Ừ.”

Hơn nữa cậu cũng không định đổi ý.

Hệ thống thở phào nhẹ nhõm, Học viện Quân sự Đệ Nhất là địa điểm quan trọng của nhiệm vụ. Nếu không có gì bất ngờ thì cả ba mục tiêu nhiệm vụ đều sẽ tụ tập ở đây, đến lúc đó sợ rằng vô cùng kích thích.

Nhưng mà … nó nhìn dáng vẻ chưa nghĩ thông của ký chủ, trong lòng yên lặng thở dài, có lẽ đối phương căn bản không cảm nhận được.

Đang suy nghĩ, có tiếng gõ cửa.

Người đầu tiên vào là Thẩm Dịch, chuẩn bị đưa cậu về.

Thẩm Ngôn nhìn sắc trời bên ngoài đã tối xuống, cậu đã nằm ở bệnh viện nguyên buổi trưa thêm nửa cái buổi tối, đã đến lúc phải về nhà.

Sau khi tinh thần lực khôi phục, cậu cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều, sắc mặt cũng không tái nhợt như trước khiến cậu có lòng tin là vết thương của mình sẽ hồi phục.

Nụ cười xán lạn trên mặt Kỷ Nhiên đã quay lại, mừng thầm trong lòng, cuối cùng có thể ném cái tên tình địch đáng ghét kia đi rồi.

Đúng lúc mấy người chuẩn bị rời đi, Hạ Lăng bước vào, hơi thở dốc. Hắn nhìn thanh niên đã khôi phục như cũ, thần kinh căng thẳng cũng thả lỏng: “Xin lỗi, có thể để tôi và Thẩm Ngôn nói riêng vài câu được không?”

Thẩm Dịch sắc mặt lạnh lùng, đối với tất cả Alpha dám dám bắt cóc em trai mình, anh đều không có tí hảo cảm nào.

Nhưng quyền lựa chọn vẫn nằm trên tay Thẩm Ngôn, anh sẽ không can thiệp ý kiến của đối phương.

Thẩm Ngôn đương nhiên không từ chối: “Được.”

Vì thế, Thẩm Dịch nghe Thẩm Ngôn trả lời xong, kéo Kỷ Nhiên đang vẻ mặt khó chịu, lưu luyến không rời đi ra khỏi phòng, còn cẩn thận đóng cửa lại.

“Anh tìm tôi … có chuyện gì?”

Nghĩ đến cảnh mình bị hắn ôm lên xe huyền phù với tư thế như vậy, Thẩm Ngôn có hơi mất tự nhiên.

“Tôi hy vọng cậu có thể đến Học viện Quân sự Đệ Nhất.”

Hạ Lăng nắm chặt hai tay, giọng nói hết sức thành khẩn, đôi mắt xanh thẳm dán chặt trên người Thẩm Ngôn: “Mặc dù nói vậy có hơi lỗ mãng, nhưng… Học viện quý tộc Tinh Nhã có lẽ cũng không thích hợp cậu.”

Một ngôi sao mới có thiên phú lóa mắt như thế, nên đến nơi thích hợp với cậu, để cho càng nhiều người biết đến cậu, yêu thích cậu, mà không phải ở lại Học viện quý tộc Tinh Nhã học những chương trình học vô dụng kia.

“Ừm, tôi biết rồi.”

Thẩm Ngôn không giấu giếm gì, đôi mắt tìm cũng nhìn chăm chú vào Hạ Lăng: “Thật ra vừa rồi tôi đã nhận được thư trúng tuyển của bốn Học viện Quân sự lớn. Mà tôi chọn cái đầu tiên, Học viện Quân sự Đệ Nhất.”

“…Vậy tôi đại diện Học viện Quân sự Đệ Nhất hoan nghênh em, đàn em Thẩm Ngôn.”

Đôi môi mỏng của Hạ Lăng cong lên thấy rõ, giống như băng tuyết hòa tan, âm thanh mát lạnh trong trẻo mang theo cảm xúc kích động khó kiềm chế.

Trong lòng hắn có một cảm xúc kích động không tên, chưa bao giờ vui sướng kích động bao phủ hắn như vậy, tiếng tim đập rõ ràng trong lòng ngực, nhiệt liệt như biểu diễn hòa âm.

‘Thẩm Ngôn sẽ đến trường của hắn.’

Ý nghĩ này đánh vỡ nội tâm bình tĩnh từ trước đến giờ của Hạ Lăng.

Lúc này, Thẩm Ngôn lại ngửi được mùi hương xen lẫn giữa băng sương và gỗ tùng, nhàn nhạt, giống như một cái lưới lớn bao vây lấy cậu, sau đó từng chút buộc chặt, giống như đi săn mà vây lấy cậu đến không có kẽ hở.

Vì vậy mỗi lần cậu hít thở đều có thể ngửi được mùi hương gỗ tùng lành lạnh – giống như cả người đều bị hơi thở đặc biệt của đối phương bao phủ.

Pheromone “gỗ mùa đông” cấp cao nhất, áp chế hoàn toàn các alpha khác.

Chỉ là lần này, tác dụng của nó không phải áp chế mà là — dụ dỗ.

Không chỉ thể hiện hảo cảm, đồng thời hắn cũng hy vọng đối phương có thể thích và tiếp nhận pheromone của mình.

Tuyến thể sau cổ hơi nóng lên, Thẩm Ngôn mới nhớ lúc cải trang cậu đã gỡ vòng cổ xuống.

Sau đó chiến đấu hỗn loạn, lại hôn mê giữa chừng, vì vậy không biết đã rơi rớt chỗ nào.

Omega giơ tay che sau gáy, không dấu vết mà lùi lại vài bước, đôi mắt màu tím có chút nghi hoặc.

Tính luôn lần vũ hội đó, đây là lần thứ hai rồi.

Là ý mà cậu nghĩ sao?

‘Chắc là không phải.’ Thẩm Ngôn nhanh chóng phủ nhận trong lòng.

Bây giờ độ hảo cảm của Hạ Lăng còn cách 60 rất xa, không thể nào từ bằng hữu chuyển thành thích.

Huống chi tuyến thể cậu chưa phát triển, căn bản không có pheromone để đáp lại.

Nhưng dù là có ý gì, cậu đều không thích cảm giác này.

Lại bị từ chối.

Hạ Lăng nhìn động tác lui lại của  Omega, môi mỏng mím chặt, rũ mắt che giấu bi thương nơi đáy mắt.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, pheromone xung quanh Thẩm Ngôn bị thu lại hết.

‘Có lẽ em ấy không thích mùi hương này.’ Hạ Lăng bình tĩnh mà nghĩ.

Đối với Alpha mà nói, không thể nghi ngờ đây chính là đả kích vô cùng nghiêm trọng, mà lúc này hắn đang nghĩ – –

Sau này không cần tiết pheromone trước mặt cậu ấy nữa.

Hai người không ai lên tiếng, không khí có chút đình trệ.

Thẩm Ngôn: “Tôi sẽ nhanh chóng trả lời thư, nếu không còn chuyện gì…”

“Khoan đã.” Hạ Lăng lấy một cái hộp từ trong túi ra, mở ra, là một vòng cổ màu tím nhạt.

Vòng cổ này tương tự như cái màu bạc trước kia của Thẩm Ngôn, thiết kế đơn giản trang nhã, không giống những vòng cổ được khảm đá năng lượng xa hoa, nhưng kết cấu sáng bóng và thủ công tinh xảo lại cho thấy được sự bất phàm.

Nhìn kỹ, mặt ngoài vòng cổ tỏa ra ánh sáng màu tím nhạt lung linh như hoa violet, trong suốt như nước mùa xuân sắp tràn ra, trong đến có thể soi ra bóng người.

Toàn bộ vòng cổ đều là tự nhiên, không có bất kỳ dấu vết chế tác nào, mặc dù không chói mắt như đá quý, nhưng ánh sáng lại rực rỡ sáng chói, tinh xảo tao nhã, tuyệt đối không phải vòng cổ bình thường.

“Xin lỗi, lúc đối chiến làm mất vòng cổ của cậu, đây là nhận lỗi với cậu.” Ngón tay thon dài đưa vòng cổ ra.

Thấy đối phương không có ý định nhận, khóe môi Alpha càng mím chặt, ngón tay nắm chặt hộp trang sức, cố gắng làm cho giọng nói bình tĩnh nhất có thể: “Cậu… không thích sao?”

“…”

Không biết vì sao, lúc trước cương quyết từ chối Thường Hạo cũng không có cảm giác gì, nhưng đối mặt với đôi mắt thất vọng này, một lời cậu cũng không thể nói.

“… Không thích cũng không sao.” Giọng điệu Hạ Lăng vẫn bình thường, chỉ là hàng mi rũ xuống giống như băng tuyết buông xuống: “Em thích kiểu dáng gì có thể nói với tôi, lần sau tôi…”

“Cảm ơn, tôi rất thích.” Thẩm Ngôn nghe mình nói như vậy.

Cậu thật sự rất thích, dù là màu sắc hay kiểu dáng đều vô cùng vừa ý.

Nhưng mà, bằng trình độ nhạy cảm với vật liệu của cậu, cái vòng cổ này không đơn giản như bên ngoài, thậm chí còn quý hơn “Ngôi sao tử vận” kia.

… Thôi được rồi.

Giữa bạn bè với nhau tặng quà cũng không có gì, cậu cũng tặng quà cho mấy người Nhiễm Tân Ngữ mà, lần sau lại đáp lễ Hạ Lăng vậy.

Thẩm Ngôn không xoắn xuýt nữa, đang định lấy hộp trang sức từ tay đối phương, không ngờ Alpha lại không buông tay.

Đầu ngón tay của hai người chạm nhau giữa không trung, đồng thời cảm nhận được một cảm giác tê dại như điện giật.

Hạ Lăng ngước mắt, dùng đôi mắt xanh thẳm mà Thẩm Ngôn khó có thể từ chối kia nhìn cậu: “Vòng cổ này quả thật có hơi đặc biệt, để tôi giúp em đeo được không?”

Lại là loại ánh mắt này.

Mong đợi, nhẫn nhịn, khắc chế, đồng thời xen lẫn cả thấp thỏm và mất mát, khiến dù là ai cũng không nỡ từ chối.

“…Được rồi.”

Thẩm Ngôn xoay người quay lưng về phía đối phương, gỡ một nút áo ra, kéo cổ áo về phía sau, để lộ chiếc gáy trắng nõn thon dài trước mắt người kia.

Da thịt ở đó trắng nõn không tỳ vết, dưới ánh đèn sáng bóng óng ánh, mịn màng như bạch ngọc thượng hạng, vì động tác cúi đầu mà hiện ra đường cong lưu uyển chuyển xinh đẹp, vô cùng quyến rũ.

Mà tuyến thể mới bị pheromone kích thích hơi gồ lên, trên da thịt trắng nõn hiện lên chút hồng phấn, giống như nụ hoa sắp nở mềm mại đang chờ hắn hung hăng cắn xuống, cho pheromone của mình vào.

Ánh mắt Hạ Lăng hơi tối lại, hô hấp trở nên dồn dập, hắn nhịn không được muốn đưa tay chạm vào nơi đó - -

Thực tế hắn càng muốn hôn lên, hôn lên từng chút từng chút, không chừa một tấc nào.

Thẩm Ngôn cảm thấy hơi lạnh, sau gáy nhạy cảm mà hơi run lên, cậu đưa tay sờ phía sau cổ, liền cảm giác được chạm vào vòng cổ, mát lạnh như ngọc, lại rất nhẹ, mang lên cũng không có cảm giác gì.

Có lẽ là ảo giác.

Quả nhiên như cậu đoán, vòng cổ dùng vật liệu đặc biệt chế tác, không có cảm giác gò bó như vòng cổ màu bạc, hoàn mỹ dán sát vào da, trừ khi đưa tay lên sờ, nếu không căn bản không có cảm giác nó tồn tại.- Đọc truyện miễn phí tại TᎽT 

Chỉ là khi mang lên có cảm xúc lạnh lẽo của ngọc thạch, làm Thẩm Ngôn nghĩ tới pheromone mang theo chút lành lạnh của Hạ Lăng.

“Em đeo rất đẹp.”

Alpha dán tầm mắt vào chiếc cổ thon dài trắng nõn của Thẩm Ngôn, rất lâu cũng không thể rời mắt.

Vòng cổ tím nhạt dán sát vào cổ, làm cho màu da càng thêm trắng nõn, gợn sóng nhàn nhạt như nước chảy linh động, thậm chí theo ánh sáng thay đổi mà thay đổi độ sâu, cùng con ngươi màu tím của đối phương giao hòa cùng nhau, đẹp không gì tả nổi.

Đây mới là vòng cổ thích hợp nhất với cậu, khiêm tốn nhưng lộng lẫy, đơn giản mà trang nhã, mang theo ánh sáng rực rỡ nội liễm, tự nhiên mà thành.

Lúc biết Thường Hạo đưa cho Thẩm Ngôn vòng cổ khảm “Ngôi sao tử vận”, Hạ Lăng liền có ý tưởng này.

Mặc dù thanh niên không nhận, nhưng hắn vẫn cảm thấy nghẹn trong cổ họng, mấy ngày đi học đều không tập trung, chẳng qua chỉ mình hắn biết.

Nếu Thẩm Ngôn nhận? Vậy anh sợ rằng mình sẽ - -

Sẽ thế nào hắn cũng không biết.

Nhưng chỉ cần nghĩ tới Thường Hạo, pheromone của hắn liền không thể khống chế mà dao động, muốn hung hăng áp chế hắn ta, giẫm nát tự tôn của hắn ta không chút lưu tình, còn thê thảm hơn trong vườn hoa lần trước.

Lúc đó nếu không phải băn khoăn Thẩm Ngôn, tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho hắn ta như vậy.

Hạ Lăng nhắm mắt, hóa ra đây chính là dục vọng chiếm hữu ẩn sâu trong xương cốt của Alpha.

Từ nhỏ đến lớn hắn chỉ chuyên tâm huấn luyện, rất ít khi thay đổi cảm xúc, tố chất tâm lý vững vàng đến mức các giáo quan cũng thấy không bằng.

Hạ Lăng cho rằng mình sẽ không có loại ý nghĩ này.

Nhưng thực tế hắn không có gì khác với những alpha khác.

Vậy nên hắn mới tìm vật liệu tốt nhất, thợ thiết kế xuất sắc nhất, phỏng theo vòng cổ màu bạc trên cổ Thẩm Ngôn thiết kế ra cái này.

Hắn cảm thấy với tính cách của Thẩm Ngôn, nhất định sẽ thích.

Sự thật chứng minh, phán đoán của hắn chính xác.

Nhìn Thẩm Ngôn rời đi, Hạ Lăng lấy từ trong áo ra một chiếc vòng cổ màu bạc, chính là cái mà Thẩm Ngôn “không may làm mất”.

Hắn dùng đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve, hết lần này đến lần khác, cho đến khi mặt ngoài của vòng cổ nóng lên mới cúi đầu khẽ hôn một cái, như đang hôn môi Omega hắn yêu mến.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp