Mỹ Nhân Chiến Bại Chinh Phục Mọi Vì Sao

Chương 20


8 tháng

trướctiếp

Vốn tưởng rằng hôm nay sóng yên biển lặng, ai dè sau khi tan học, cửa học viện xuất hiện rất nhiều Alpha cao lớn mặc đồng phục tác chiến.

Thì ra đây là ngày nghỉ hai tuần mới có một lần của học viện quân sự Đệ Nhất.

Học viên có thể ra cổng học viện ăn bữa tiệc lớn, về nhà thăm cha mẹ, hoặc là đi hẹn hò với người yêu Omega của mình, trong cường độ huấn luyện cao như vậy có được hôm nghỉ xả hơi.

Thẩm Ngôn mới vừa ra khỏi cổng học viện đã bị vô số ánh mắt của Alpha phong tỏa.

Rất nhiều Alpha xem ảnh chụp và video của cậu trên diễn đàn, lại không ngờ người thật còn đẹp hơn trong video.

Cho dù đã dùng kỹ thuật thực tế ảo tiên tiến nhất cũng không thể miêu tả được khí chất tuyệt đỉnh của cậu, ở trước mặt người thật, những công nghệ cao đó mỏng manh như tờ giấy.

Nhìn gần, Omega đẹp đến kinh người.

Tỷ lệ cơ thể hoàn mỹ, làn da như ngọc, khi đôi mắt màu tím kia nhìn qua, bọn họ thậm chí quên cả thở, tim đập hoàn toàn mất kiểm soát.

Một đám Alpha cao lớn anh tuấn sắc mặt đỏ bừng đứng cách cậu không xa, trong ba tầng ngoài ba tầng, không gian xung quanh bị bao vây chật cứng.

Nhưng tạm thời không có ai tiến lên hỏi phương thức liên lạc, đối mặt với dung nhan xinh đẹp tinh xảo như thần kia, nội tâm bọn họ lại sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm, gần như không có cách nào nhìn thẳng vào đôi mắt lộng lẫy như đá quý ấy.

“Thẩm, Thẩm Ngôn, là thế này… anh, anh…”

Một vị Alpha mặc đồ tác chiến màu trắng cố lấy dũng khí muốn bước tới gần, nhưng không thể hiện được mà tự tin kiêu ngạo trước đây, ngược lại lắp ba lắp bắp, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói được, không kiềm được phiền muộn không thôi.

Hắn ta chính là Alpha lớp tinh anh, không phải người bình thường, phải tự tin lên, tự tin!

“Anh muốn, muốn thêm phương thức liên lạc với em, có thể không!” Alpha hít sâu một hơi, một câu cuối cùng gần như là hét lên.

Bởi vì không dám nhìn thẳng đôi mắt xinh đẹp kia, Alpha không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, màu đỏ trên gương mặt đã lan tới cổ.

Hắn ta cứ đáng thương như vậy mà đứng trước mặt Thẩm Ngôn, giống học sinh tiểu học đang bị thầy giáo trừng phạt, đang thấp thỏm chờ hồi đáp.

Bởi vì giọng hắn ta không nhỏ, xung quanh có không ít Omega tò mò nhìn sang, trường hợp này có hơi xấu hổ.

Nhưng những Alpha khác không cười nhạo hắn ta, bởi vì tâm tình của bọn họ… cũng y như vậy.

Bọn họ không khác gì nhau, đều có nguyện vọng hèn mọn là muốn lấy lòng đối phương.

Đối mặt với nhiều ánh mắt cực nóng như vậy, Thẩm Ngôn không có chút cảm giác không được tự nhiên nào, chỉ cong cong môi: “Không thể thêm phương thức liên lạc, nếu có vấn đề gì mọi người có thể lên “khu giải đáp nghi vấn tác chiến” của trường học để nhắn lại.”

Đó là trang diễn đàn của học viện quân sự Đệ Nhất, chuyên để thảo luận chiến thuật chưa hoàn chỉnh hoặc phương án cải tiến, là bảo tàng mà gần đây Thẩm Ngôn mới phát hiện.

Omega ngước nhìn bọn họ một cái, mọi người tự giác tránh ra một lối đi.

Thẩm Ngôn lại cười với bọn họ một cái, cánh môi tuyệt đẹp hơi cong, giống như hoa đào ngày xuân nở rộ, hồng hào mềm mại, hết sức xinh đẹp.

Nhân lúc bọn họ ngây người, Omega đã đến khu dừng xe số 1.

Vốn tưởng rằng như vậy đã kết thúc, nhưng không ngờ lúc Thẩm Ngôn chuẩn bị đến xe huyền phù lại bị một Alpha lớp tinh anh đột nhiên xuất hiện, ngang nhiên chặn đường cậu.

Không chỉ vậy, sau lưng của hắn ta còn có năm sáu tên đàn em đi theo, đều là Alpha thân hình cao to.

Họ cứ như vậy bao quanh lại, tạo ra cảm giác áp bức mãnh liệt.

Thẩm Ngôn không nhịn được cau mày, quét nhìn nhanh một vòng, tính toán cách phá vòng vây.

Có điều, xe huyền phù nằm sau lưng bọn họ, tránh đi là không thể, chi bằng trước tiên xem bọn họ muốn gì.

Alpha cầm đầu cao hơn cậu nửa cái đầu, vạt áo đồ tác chiến không được gài kỹ càng, trông có vẻ hơi xốc xếch, toát ra vẻ lưu manh. Một đôi chân dài nghịch thiên được bao bọc trong giày quân đội.

Hắn ta có một mái tóc màu đỏ chói lọi, trên gương mặt điển trai treo một nụ cười kiêu ngạo, dáng vẻ rất không dễ chọc.

Alpha cao lớn từ từ ép sát lại gần Thẩm Ngôn, giơ tay liền muốn chụp lên vai phải cậu, bị cậu nhanh nhẹn nghiêng người né tránh, lui ra sau vài bước kéo dài khoảng cách.

“Thân thủ không tệ.” Alpha hơi sửng sốt, không ngờ cậu sẽ phản ứng nhanh như vậy.

Trong mắt hắn ta tràn ngập hứng thú, tùy tay hất mái tóc đã chải chuốt kỹ càng, lộ ra khuôn mặt đẹp trai: “Tôi là Thường Hạo, cậu nhớ tôi không?” 

“Ừ, nhớ. Tìm tôi có chuyện gì?”

Ngay cả tên quân sĩ gặp một lần trên tinh hạm Thẩm Ngôn cũng có thể nhớ rõ, đừng nói chi đến người đã gửi cho cậu vô số tin nhắn.

Chỉ là hơn một tuần rồi, không ngờ tên Thường Hạo này sẽ xuất hiện lần nữa.

“Hừ, cậu nhớ thì tốt.”

Thường Hạo nâng nhẹ cằm, nhướng mày lên, biểu cảm ngạo nghễ nhưng lỗ tai lại hơi đỏ lên.- Ứng dụngTᎽT

Trước khi tới, hắn ta vốn định giáo huấn đối phương một chút, cho đối phương biết sự lợi hại của hắn ta. Dù sao lần trước cũng làm hắn ta vô cùng nhục nhã.

Nhưng mà suy nghĩ đó lúc nghe được Thẩm Ngôn nhớ tên của hắn ta đã biến mất không còn chút nào, chỉ còn tiếng tim đập như reo hò trong lòng ngực, thình thịch vang dội.

Alpha móc móc túi, lôi ra một cái hộp trang sức tinh xảo.

Có thể do tâm trạng khẩn trương, lúc mở ra tay hắn run lên, sức lực mạnh đến mức trực tiếp bẻ gãy nắp hộp.

‘Má, thật là mất mặt.’

Thường Hạo bực bội mà cào tóc một cái, mở nắp hộp đã bị bẻ gãy ra, bên trong là một vòng cổ được khảm đá năng lượng màu tím, vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ.

Trong thẩm mỹ của nhân dân đế quốc, từ trước đến nay luôn tôn vinh màu tím.

Đá năng lượng màu tím cũng chứa mức năng lượng cao nhất, giá cả ở nhà đấu giá luôn luôn cao ngất ngưởng.

Vòng cổ này so với vòng cổ được khảm năng lượng thạch màu xanh lục của Thẩm An quý hơn không biết bao nhiêu lần.

“Cho cậu. Trước kia ở nhà đấu giá lấy được, lại tìm đại sư châu báo nổi tiếng thiết kế, rất xứng với cậu.” Alpha không nói thêm lời nào đưa hộp trang sức ra ngoài.

Thường Hạo vốn muốn trực tiếp nhét vào tay Thẩm Ngôn, nhưng nhớ lại đối phương có thân thủ vô cùng nhanh nhẹn, liền từ bỏ ý định này.

Hắn cứ cầm hộp đưa ra giữa không trung như vậy, hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Ngôn, có cảm giác bướng bỉnh như đối phương mà không nhận hắn ta sẽ không để xuống.

“Tôi không cần, cũng không thích.” Thẩm Ngôn không hề bị lung lay.

Cậu cảm thấy Alpha trước mặt thật sự nên đi khám đầu óc.

Thường Hạo tức khắc thẹn quá thành giận, hộp trang sức cũng bị hắn ta bóp biến dạng, hắn ta cắn răng nói: “Hôm nay cậu nhất định phải nhận! Không thì đừng hòng rời khỏi đây.”

“Nhận đi, anh Hạo cố ý mua cho cậu đó.”

“Đá năng lượng này rất quý giá, bán đấu giá cũng hơn mười triệu , nếu là tôi đã sớm nhận rồi.” ( truyện trên app T𝕪T )

“Đúng vậy, nhận lấy đi, đừng phụ tâm ý của anh Hạo.”

“Mỹ nhân nên phối với loại châu báu sang quý như vậy, cái trên cổ cậu thật không thích hợp.”

“Anh Hạo nói đúng, hôm nay cậu không nhận đừng mơ chạy khỏi!”

Đám Alpha phía sau Thường Hạo ồn ào, cãi cọ ầm ĩ làm Thẩm Ngôn  càng nhăn mày chặt hơn, đã tính toán lấy cứng đối cứng.

Hệ thống: “Mé, cái tên Alpha này cũng thật là kiêu ngạo, ký chủ nhất định phải cho hắn ta một bài học!”

Thẩm Ngôn: “Tao cũng thấy nên làm như vậy.”

Hệ thống: ? Trời ạ, ký chủ lại còn phụ họa nó!

Vì thế, Thường Hạo nhìn thấy Omega nâng lên đôi mắt tím xinh đẹp yên lặng nhìn hắn ta, rồi đưa tay về phía hắn ta.

Alpha tim đập thình thịch, cho rằng đối phương muốn nhận lấy quà của hắn ta, trong nháy mắt vô cùng vui vẻ, trên mặt hiện lên tươi cười sáng ngời.

Nhưng mà giây tiếp theo ⎯

Bàn tay thon dài trắng nõn kia cầm lấy cổ tay hắn ta, đột nhiên kéo về phía trước, sau đó đè lại bả vai hắn ta vặn về phía sau, sức lực lớn đến mức hắn ta không cách nào tránh thoát.

Đồng thời đầu gối uốn cong vô cùng đau nhức, "bụp" một tiếng, Alpha thân hình cao lớn bị chế trụ hai tay nửa quỳ trên mặt đất, lưng bị một đôi chân dài gắt gao ngăn chặn, tóc đỏ xốc xếch rũ xuống hai bên má, cúi đầu chật vật không chịu nổi.

Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt, tất cả mọi người đều ngây người, khiếp sợ đến không khép được mồm.

Chờ mọi người nâng Thường Hạo đang che cánh tay từ mặt đất dậy, Omega đã sớm nhẹ nhàng nhảy lên xe huyền phù, biến thành một luồng ánh sáng bay đi mất.

"Chết tiệt, anh Hạo, anh Hạo, anh có sao không?”

“Cánh tay còn cử động được không? Em đi lấy máy trị liệu lại.”

"Tôi không bị hoa mắt đúng không? Tên Omega này, cậu, cậu ta lại dám⎯”

Cậu ta lại dám nhấn anh Hạo trên mặt đất như vậy!!

Má, đây là Omega thật sao?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp