Tróc Quỷ Ký

Chương 21: Đêm Kinh Hồn


8 tháng

trướctiếp

Trong lòng vẫn mặc niệm tất cả đều là mơ, sau đó tôi chậm rãi mở mắt vừa nhìn, trong lòng muốn khóc cũng có, bởi vì Tiểu Hoa vẫn còn bị treo trên đỉnh đầu tôi. 

“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tại sao lại như vậy?”

Lòng tôi tràn đầy khủng hoảng và sợ hãi, tôi cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, sau đó muốn đi thả Tiểu Hoa xuống, nhưng tay tôi vừa đặt lên đùi cô ấy, cô ấy đột nhiên nhếch miệng cười, lần này cô ấy lại cười thành tiếng. Đây là một tiếng cười nhe răng vô cùng quỷ dị, làm cho người nghe sởn gai ốc, có thể dọa người cho đến chết tươi.

Tôi lại bị cô ấy cho dọa thêm một lần nữa đến nỗi ngã ngồi dưới đất.

Thành thật mà nói, tôi không thể tin rằng tất cả những điều này có thể trở thành sự thật.

Lúc này, tôi đột nhiên nghĩ đến một biện pháp từng thấy trong phim, đó chính là nếu muốn biết mình có nằm mơ hay không, vậy thì cắn lưỡi.

Nghĩ tới đây, tôi liền hạ quyết tâm, cắn vào đầu lưỡi của mình nhất thời liền đau đến run rẩy, mạnh đến mức giật mình một cái, đau đến mức tôi lập tức tỉnh lại thì ra đây quả nhiên là một giấc mơ.

Chỉ là khi tôi nhìn về phía trước, nhất thời bị dọa đến choáng váng. Chỉ thấy lúc này tôi đứng ở trong phòng, trong tay nắm một sợi dây thừng đang chuẩn bị chui đầu vào trong dây thừng!

“Mẹ nó, sao có thể như vậy?”

Tôi sợ tới mức da đầu liền nổ tung, bà lão không phải rõ ràng đã bị Thiên Sư Trương thu nhận sao, làm sao tôi còn có thể tự mình dùng dây thừng treo cổ giống như đêm qua chứ? Chuyện quái gì đang diễn ra ở đây vậy?

Một ngày trước, tôi nhìn thấy bà lão treo cổ dưới gốc cây hòe, cuối cùng biến thành tôi treo cổ. Lúc này đây, tôi nhìn thấy Tiểu Hoa thắt cổ trong phòng, cuối cùng cũng biến thành tôi thắt cổ trong phòng, con mẹ nó cảnh ngộ hai đêm liên tiếp này lại giống nhau.

Chẳng lẽ người hại tôi không phải là bà lão? Hoặc là nói, người hại tôi không chỉ là bà lão còn có những người khác?

Nỗi sợ hãi bao trùm lấy tôi một lần nữa. Trong lòng tôi kinh hoảng sợ hãi.

Trái tim nhỏ của tôi lại thình thịch nhảy dựng lên một lần nữa, tôi biết lúc này đây nếu không phải tôi nghĩ ra cắn đầu lưỡi một cái, có lẽ tôi đã xong đời thật.

Tuy rằng hai lần đều cùng lúc sắp chết thì thoát, nhưng điều này càng làm cho tôi cảm thấy sợ hãi không thể nào hít thở được!

“Tiểu Hoa! Phải, Tiểu Hoa đâu?”

Tôi vội vàng nhìn lên giường, chỉ thấy trên giường trống trơn, Tiểu Hoa đã biến mất...

Lúc này, khóe mắt tôi thoáng nhìn thấy cửa phòng vậy mà đã mở rộng.

Lúc này đây, tôi thật sự là ngây ngẩn cả người, nghĩ thầm chẳng lẽ lần này vẫn là nằm mơ chẳng lẽ tôi còn chưa từ trong mơ tỉnh lại sao?

Tôi cắn nát đầu lưỡi lần nữa, đau đến run rẩy thế nhưng lúc này đây không còn là mơ, lúc này đây hết thảy trước mắt đều là sự thật.

Sao cửa lại mở? Sao Tiểu Hoa lại biến mất? Cô ấy đâu rồi? Tại sao tôi lại treo cổ?

Một đống lớn nghi hoặc xông lên đầu, nhất thời dồn đến mức tôi vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, đối với tất cả những chuyện không biết này, tôi cảm thấy bất lực cùng với không biết phải làm sao.

Tôi vội vàng gọi tên Tiểu Hoa vài tiếng, nhưng cũng không thấy cô ấy đáp lại, vì thế tôi liền luống cuống, trong lòng quát to một tiếng “không được” cô ấy nhất định đã xảy ra chuyện!

Nghĩ tới đây tôi lập tức liền chạy ra ngoài, tiếp theo liền nhìn thấy dưới ánh trăng, có một bóng lưng màu trắng đang từ bên ngoài đường đi đến. Người này tuy quay lưng về phía tôi, hơn nữa còn cách tôi một khoảng, nhưng tôi liếc mắt một cái liền nhận ra, đó chính là Tiểu Hoa. Tuyệt đối không sai, bởi vì trước khi ngủ cô mặc chính là một bộ quần áo trắng. - Ứng dụng TY T

Lập tức, tôi đuổi theo Tiểu Hoa, vừa đuổi vừa gọi tên cô ấy.

Bên ngoài trăng lạnh sao thưa trên đường vắng vẻ không có một bóng người nào, cũng chỉ có một bóng lưng áo trắng đi về phía trước. Không biết vì sao, Tiểu Hoa cứ như vậy vội vã đi về phía trước, đối với tiếng gọi của tôi cũng không có chút phản ứng nào. Nói như nào giờ, cô ấy cho tôi cảm giác thật giống như là đang mộng du, căn bản là không nghe thấy tôi gọi tên của cô ấy.

Khi tôi đuổi theo cô ấy, đã đi tới một ngã tư đường bên ngoài, ngã tư đường này chính là ngã tư đường lúc trước tôi và Tiểu Lưu, lão Vương nhặt được tiền vàng.  Mà người áo trắng trước mắt tôi cũng chính là Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa đi tới ngã tư đường này, liền dừng lại. Thành thật mà nói, tôi không biết tại sao cô ấy lại đến đây, tại sao cô ấy không quan tâm đến tiếng gọi của tôi.

Ngay lúc tôi đang tò mò chỉ thấy Tiểu Hoa đột nhiên đi tới ven đường, sau đó cúi người xuống, giống như muốn đi nhặt cái gì đó. Tôi vừa nhìn, má ơi, làm tôi giật nảy mình, chỉ thấy trước mắt Tiểu Hoa, lại có một đống tiền lớn.

Phải, đó là tiền, cả đống tiền.

Đương nhiên, sở dĩ tôi nhìn thấy số tiền này sẽ sợ hãi, đó là bởi vì số tiền này toàn bộ con mẹ nó là tiền âm phủ!

Nhìn thấy Tiểu Hoa khom lưng muốn đi nhặt tiền, tôi sợ tới mức tim đập thình thịch, bởi vì đây không phải là cũng ngày quỷ tiết nhặt tiền sao?

Lập tức tôi liền vội vàng chạy tới, ngay khi Tiểu Hoa sắp đưa tay về phía đống tiền chết kia thì ôm lấy cô ấy.

Tôi lớn tiếng kêu: 

  • “Tiểu Hoa, đừng đi nhặt, đó không phải tiền.”

 

Bị tôi đột nhiên ôm từ sau lưng như vậy, hét lớn một tiếng trực tiếp làm cô ấy sợ tới mức cả người run lên, hung hăng giật mình một cái. Tiếp theo, cả người cô giống như tỉnh táo lại quay đầu lại nhìn thấy là tôi đang ôm cô ấy, không khỏi đỏ mặt hỏi: 

  • “Anh Nhị Cẩu, anh......Anh đừng như vậy.”

 

Vừa thấy cô ấy tỉnh táo, tôi cũng vội vàng buông cô ấy ra.

Lúc này Tiểu Hoa cũng phát hiện mình đang đứng trên đường, nhất thời có vẻ bối rối hỏi tôi, sao cô ấy lại ở đây?

Tôi nói:

  •  “Cái này còn phải hỏi, vừa rồi em một mình ra khỏi cửa, tôi gọi em cũng không đáp, giống như bị ma ám vậy.”

 

  • “Em...Sao em không nhớ gì cả?”

 

Tiểu Hoa đương nhiên không biết mình vừa làm gì.

  • “Tôi nghĩ em có thể là bị trúng tà rồi, bởi vì...... Bởi vì em vừa rồi đang muốn đi nhặt số tiền này, cho nên tôi mới ôm lấy em.”

 

Nói lời này đồng thời, tôi chỉ chỉ đống tiền âm phủ bên cạnh đường kia.

Nhìn thấy đống tiền kia, Tiểu Hoa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nhìn trái nhìn phải không có một bóng người, lập tức ôm lấy cánh tay tôi, nghĩ mà sợ:

  •  “Sao có thể như vậy, sao em lại đi nhặt những thứ xui xẻo kia. Đúng rồi, anh em không phải là nhặt số tiền này, sau đó liền xảy ra chuyện sao?”

 

Tôi gật đầu, trong lòng mơ hồ cảm thấy hết sức bất an, tôi nói cho cô ấy biết, khi cô ấy một mình ra khỏi phòng, tôi cũng không hiểu sao suýt chút nữa thắt cổ trong phòng, cho nên tôi hoài nghi đây là có người đang hại chúng tôi. ( truyện trên app T𝕪T )

Nghe nói như thế, Tiểu Hoa vô cùng sợ hãi cô hỏi: 

  • “Không phải anh nói bà lão kia hồn tiêu phách tán rồi sao?”

 

Tôi bất đắc dĩ lắc đầu bởi vì tôi cũng không biết đây hết thảy đến cùng con mẹ nó là xảy ra chuyện gì. Chỉ là có một điểm tôi vô cùng chắc chắn, đó chính là tất cả chuyện này tuyệt đối không bình thường, tôi sống hai mươi năm cho tới bây giờ cũng sẽ không mộng du, làm sao có thể tự mình lấy dây thừng đi thắt cổ, huống chi Tiểu Hoa còn một mình chạy đến ngã tư đường nhặt tiền, cái này càng thêm không bình thường, hết lần này tới lần khác giao lộ này chính là nơi lần trước chúng tôi nhặt tiền. Cho nên, tôi cho rằng đây tất cả nhất định là có người đang giở trò quỷ sau lưng, chính là vì muốn lấy tính mạng của chúng tôi!

Tôi an ủi Tiểu Hoa một chút, bảo cô ấy không cần lo lắng nói cho cô ấy biết, trời vừa sáng sẽ dẫn cô ấy đi tìm sư phụ Thiên Sư Trương của tôi.

Sau khi trở lại phòng thuê, chúng tôi không ngủ nữa, hai người đều ở trong trạng thái sợ hãi bất an.

Cứ như vậy, chúng tôi ngồi thẳng đến sáng. Khoảng chừng hơn bảy giờ, chúng tôi liền đi ra ngoài, đi thẳng đến bệnh viện số hai của thành phố, tìm sư phụ.

Bệnh viện số hai thành phố là một cái bệnh viện tâm thần, tôi cũng là lần đầu tiên tới. Chúng tôi đi tới cửa sổ hỏi thăm, hỏi nhân viên y tế trực ban kia:

  • “ Có phải ở đây có một người tên là Thiên Sư Trương hay không?”

 

Nhân viên y tế kia nhướng mày hỏi: 

  • “Thiên Sư Trương? Anh nói là Trương Tiểu Mai sao?”

 

  • “Trương Tiểu Mai?” tôi sửng sốt.

 

Nói thật, Thiên Sư Trương lúc trước chỉ nói với tôi, có việc thì đến viện hai thành phố tìm ông ta, nói là tìm Thiên Sư Trương, nhưng tôi thật sự không biết tên thật của ông ta là gì. Vì vậy, tôi nói: 

  • “Tôi đang tìm một ông già sáu hoặc bảy mươi tuổi, và người đó là một người đàn ông.”

 

Nhân viên y tế kia nói: 

  • “Anh tìm có phải là Thiên Sư Trương tự xưng chưởng môn phái Mao Sơn kia không?”

 

Tôi vừa nghe vội vàng gật đầu, nói chính là ông ta.

Nhân viên y tế nói: 

  • “Vậy thì không sai, ông ta chính là Trương Tiểu Mai. Nhưng hai người là ai?”

 

Tôi nói với đối phương, tôi là đồ đệ của Thiên Sư Trương, hôm nay có việc tới tìm ông ta.

Nào ngờ vừa dứt lời, nhân viên y tế lại nói: 

  • “Chết rồi, đêm qua Trương Tiểu Mai đột nhiên phát bệnh tim chết, người hôm qua đã được đưa đến nhà tang lễ.”

 

Vừa nghe lời này, tôi trợn tròn mắt đầu "Ong" một tiếng.

Thì ra, những lời sư phụ nói lúc trước rằng “dương thọ” của ông ta đã hết, tất cả đều là sự thật, ông ta đã chết thật rồi!

Nhất thời, mũi tôi cay cay trong lòng đau khổ. Đúng vậy, tuy rằng chúng tôi mới quen biết hai ba ngày, tuy rằng ngày hôm qua ông ta cũng đã nói cho tôi biết ông ta sắp chết, nhưng hôm nay nghe được tin dữ của ông ta, tôi vẫn nhịn không được cảm thấy đau lòng.

Sư phụ đã chết, vậy trên đời này thật sự không có ai có thể giúp tôi......


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp