[Xuyên Nhanh] Quái Đàm Nam Chủ Yêu Tôi

Chương 8: Ác ma của cô ấy (08)


8 tháng

trướctiếp

[[ Xuyên Nhanh ] Quái Đàm Nam Chủ Yêu Tôi]

Hạ Thiên suy nghĩ, có lẽ Matthew Dennehy trời sinh đã là một thợ săn. 

Khi bước trên tấm gỗ cũ kỹ của căn nhà tồi tàn, cậu bé có thể đi mà không phát ra tiếng động, như một kỳ tích, vì đôi khi, mèo cũng không thể đi nhẹ được như vậy. Matthew bò lên giường của Hạ Thiên rồi ngoan ngoãn ngồi trước mặt cô, hai người cách nhau không xa nhưng Hạ Thiên gần như không nghe thấy hơi thở của cậu bé. 

Trong căn phòng đen tối như tiền đồ của chị Dậu trong tác phẩm Tắt Đèn của nhà văn Ngô Tất Tố, đôi mắt xanh lam của Matthew gần như cũng tối đen theo, bóng tối như tăng thêm vẻ lạnh lẽo hờ hững của cậu bé. 

"Chị có thể hỏi em không?" Hạ Thiên thì thầm: "Tại sao bạn muốn giết Leila?"

Tầm mắt của Matthew dời xuống rồi dừng lại trên bàn tay phải đang đặt bên chân của Hạ Thiên. 

Quả nhiên là bởi vì Leila đã đẩy cô một cái. 

Đúng là trẻ con, Hạ Thiên nghĩ thầm.  Ngay cả khi chưa trải qua quá trình xã hội hóa*, cách suy nghĩ của Matthew Dennehy cũng trực tiếp hơn những đứa trẻ cùng tuổi. Độ thiện cảm của Matthew chỉ thay đổi có hai đến ba điểm thôi nhưng đều là do cô làm ra, chỉ có hai ba điểm thôi cậu bé đã vì cô mà làm đến mức này, vậy nếu như hai người họ mà trở thành bạn bè thì sẽ như thế nào? Oh my god! Nghĩ thôi đã biết bao nhiêu người phải trả giá đắt cho tình bạn bè của hai người rồi đấy. 

*Xã hội hóa là một khái niệm của nhân loại học và xã hội hoá được định nghĩa là một quá trình tương tác xã hội kéo dài suốt đời qua đó cá nhân phát triển khả năng con người và học hỏi các mẫu văn hóa của mình.

Hành vi của Matthew giống như một số loài động vật nhỏ sẽ giúp đỡ lẫn nhau để sinh tồn, ngoài bảo vệ nhau ra thì không còn ý nghĩa nào khác.

Là cô đã suy nghĩ sai nên khiến cậu bé cũng sai theo. 

Trong mắt Hạ Thiên, hành động giết người vì cô là hành động độc ác, đối với cô thì nó như một cực hình.  Tuy nhiên, đối với Matthew thì gánh nặng tâm lý của việc giết Leila còn không nghiêm trọng bằng việc giẫm chết một con kiến.

Cậu bé như một người có mọi thứ trừ cảm xúc, vì thế nên cậu bé sẽ không thể cảm nhận được sự trân quý của một sinh mạng hay đau khổ khi sinh mạng đó chết đi. 

Lẽ ra, đây phải là điều đầu tiên Hạ Thiên nên dạy cho cậu bé. 

"Chị rất vui, Matthew." Hạ Thiên nở nụ cười: "Em có thể ra tay bảo vệ chị.  Khi em lớn lên, em nhất định sẽ là một người đàn ông cao to mạnh mẽ, người phụ nữ nào có được em chắc chắn sẽ cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết.  Cảm ơn em rất nhiều, cho nên, hiện tại chúng ta là bạn bè, có đúng không?" 

[Mục tiêu công lược: độ thiện cảm của Matthew Dennehy +1, độ thiện cảm hiện tại: 3.] 

Nhanh như vậy đã tăng trở lại rồi! 

Trước đó, nhu cầu thực tế của Matthew được đáp ứng nên độ thiện cảm tăng lên, bây giờ tăng lên có lẽ là vì cậu bé cảm thấy giá trị của bản thân được công nhận, oh well, chẳng lẽ như thế cũng có thể gọi là thỏa mãn nhu cầu à? Chill ha!

Trong mơ hồ, Hạ Thiên thở phào nhẹ nhõm, thôi kệ mịa đi, đến đâu thì đến vậy, tốt xấu gì giá trị thiện cảm của Matthew cũng tăng trở lại rồi, giờ tìm cách tăng tiếp là được. 

Hơn nữa, cậu bé cũng có mong muốn bản thân được công nhận, chứng minh cậu bé có khả năng xã hội hóa*. 

*Tức là có khả năng tham gia và học hỏi các hoạt động xã hội.

"Vậy nên chị không muốn hai chúng ta vừa mới kết bạn đã phải xa nhau."  Hạ Thiên nắm lấy hai tay của Matthew: "Nếu em khiến Leila chết thì không chỉ mình em bị đuổi đi mà còn ảnh hưởng đến những người khác nữa, khi xảy ra chuyện lớn như vậy, bà Smith có lẽ cũng không thể tiếp tục thu nhận những đứa trẻ mồ côi khác. Đến lúc đó, chị sống thôi cũng khó khăn rồi chứ đừng nói gì đến việc đi tìm em, nếu tìm được thì không chắc hai chúng ta có thể lớn lên một cách an toàn." 

Matthew không nói gì. Cậu bé chỉ lẳng lặng quan sát hai tay Hạ Thiên, tầm mắt vững vàng tập trung vào vết thương trong lòng bàn tay cô. 

Sau khi xác nhận Hạ Thiên sẽ không làm gì tổn thương đến mình, Matthew liền bắt chước động tác của Hạ Thiên, nắm ngược lại ngón tay của cô. 

Hạ Thiên: ! 

Đây là, nghe lọt rồi.

"Em có hiểu ý chị không, Matthew."  Cô muốn rèn sắt khi còn nóng, một lần nữa nhấn mạnh: "Trong mắt người lớn, cướp mất sinh mạng là một chuyện vô cùng nghiêm trọng......  Được rồi, giá trị của mỗi sinh mạng quả thật không giống nhau, sau này chúng ta hãy nói tới cái này.  Nhưng trong thế giới của người lớn thì giá trị sinh mạng rất quý giá, ở trong các quy tắc của bọn họ là chí cao vô thượng, giết chết chuột đồng nhỏ sẽ làm cho quý bà Pete sợ hãi, mà giết chết Leila, bất luận em làm cái gì cũng không được tha thứ,... Ý chị là, toàn thế giới này, nếu là người lớn, ai cũng không tha thứ cho em!" truyện được dịch miễn phí bởi app t y t- ca lan tha

Hạ Thiên sợ Matthew không hiểu, hoặc cho rằng điều này không có ý nghĩa, lại nhấn mạnh thêm một bước: "Bọn họ không tha thứ cho em, chắc chắn sẽ mang em đi, nhưng chị không muốn hai chúng ta rời xa nhau.  Cho nên…  Đừng giết Leila và cũng đừng cố làm tổn thương bất cứ ai, được chứ?" 

Matthew không ngẩng đầu. 

Cậu bé chỉ tập trung đùa nghịch ngón tay của Hạ Thiên nên cô hoàn toàn không thể xác định cậu bé có suy nghĩ đến lời nói của cô hay không. 

"Cậu ấy đẩy chị một cái, chị có thể đẩy trở lại hoặc làm một số trò đùa dai khác: " Hạ Thiên tiếp tục nói: "Nhiều nhất cũng chỉ là cho nửa chai ớt bột vào mì Ý của cậu ấy mà thôi, nhưng đến đó là kết thúc rồi!  Tiến thêm một bước nữa sẽ vi phạm quy tắc của người lớn, bọn họ sẽ không vui và thậm chí còn tức giận nữa." 

Nói xong, Hạ Quý Thần dịch người về phía Matthew, cố gắng lại gần thêm một chút. 

"Frank, Justin và Johan đánh em, ba tên đó hoàn toàn vi phạm nguyên tắc của người lớn, bọn họ nên bị phạt.  Không phải bà Smith đã phạt họ vài ngày lao động sao?  Sau đó bọn họ chắc chắn sẽ không dám bắt nạt em giữa thanh thiên bạch nhật, chúng ta cẩn thận đừng để lộ nhược điểm của mình trước mặt ba người đó là được. Em thấy mà, đúng không, Matthew, nó thực sự rất đơn giản. Em không cần phải làm những điều trái với ý tưởng của mình, hơi động não một chút là có thể lợi dụng nguyên tắc của người lớn để cho mình cuộc sống tốt hơn, vì sao không thử chứ?" 

Hạ Thiên còn vô cùng thân thiết chọc chọc vào trán của Matthew. 

"Em thông minh như vậy, chị tin em có thể suy nghĩ cẩn thận những lời chị nói và trước khi hành động." Cô nói: "Đừng làm tổn thương người khác, làm chuyện như thế sẽ khiến chị và em phải rời xa nhau, được không?" 

Thật ra Hạ Thiên cũng không chắc chắn.  Cô còn tưởng rằng bản thân đã vận hành hết công suất của não để khuyên bảo Matthew, làm quen rồi giúp đỡ, nói chuyện sẽ giúp cậu bé, để cậu bé sẽ không làm ra loại chuyện nào như giết chuột đồng cơ. Nhưng không, đời không như là mơ, rõ ràng độ thiện cảm đã tăng, giá trị hắc hóa cũng đang giảm, vậy mà Matthew hoàn toàn có thể xuyên tạc lời nói của cô rồi suy tính theo hướng có lợi cho cậu bé. 

Bây giờ Hạ Thiên cảm thấy bản thân lại thao thao bất tuyệt như cái đài vậy, liệu rằng Matthew có thể nghe được bao nhiêu, có thể hiểu được bao nhiêu từ những lời đó? 

"Chị vốn có một người em trai, nhưng bây giờ em ấy sống ở bờ biển phía tây, cách chị quá xa."  

Tác phẩm "huyết ảnh sát khí" không hề đề cập đến những vấn đề xoay quanh cô bé Hạ Thiên, nhưng khi hệ thống đưa cô vào đây và cung cấp thông tin, nó cũng không có vô trách nhiệm đến mức bỏ qua gia đình của Hạ Thiên trong nguyên tác: Papa và mama của cô bé đang trên con đường phát triển, bởi vì phạm tội gì đó liên quan đến kinh tế mà phải vào tù.  Cô bé còn có một người em trai mình nhỏ hơn bốn tuổi, bởi vì lúc xảy ra chuyện, tuổi cậu nhóc đó còn quá nhỏ nên được người ta nhận nuôi. 

Mà trong lúc Hạ Thiên đang chờ nhận nuôi thì được cơ quan phúc lợi gửi nuôi ở nhà bà Smith.

"Chị nhìn thấy em liền nhớ tới thời điểm papa, mama và em trai chị ở bên cạnh."  Hạ Thiên thấp giọng bổ sung: "Thật ra chị cũng ích kỷ như bà Smith vậy, bà ấy vì trợ cấp chính phủ nên mới nhận nuôi chúng ta, mà chị thì lại muốn có người nhà nên mới đứng ra bảo vệ em." 

[Mục tiêu công lược: giá trị hắc hóa của Matthew Denny-2, độ thiện cảm +1, giá trị hắc hóa hiện tại: 85, độ thiện cảm: 4.] 

Nếu nghiêm túc suy nghĩ, Hạ Thiên không hề nói dối.  Cô muốn bồi dưỡng Matthew Dennehy, muốn cậu bé trở thành người tốt, để cậu bé lớn lên nhờ sự dạy dỗ của Hạ Thiên…  Nên tạm thời, cô chỉ nghĩ được làm sao để hai người bọn họ trở thành người thân trong gia đình hoặc bạn bè thôi! Còn về mối quan hệ khác, cô không cảm thấy ý tưởng nào vừa an toàn vừa nhanh chóng như ý tưởng này cả. 

Có tiến độ đã là chuyện tốt rồi, bây giờ có muốn nhanh cũng không nhanh được, vậy chẳng bằng từ từ hưởng thụ thôi. 

Trái tim treo lơ lửng của Hạ Thiên được thả trở lại một nửa, còn một nửa kia vẫn đang chill chill không chịu xuống. 

Vừa mới nghe được âm thanh của hệ thống nhắc nhở rằng giá trị hắc hóa đã giảm xuống còn 85, cô đang suy nghĩ xem mình nên thay đổi phương thức công lược như thế nào cho ổn. 

Điều gì sẽ xảy ra nếu Matthew Dennehy trời sinh đã là một tội phạm và không thể trở thành một người tốt?  Có lẽ Hạ Thiên nên trở thành đồng loã của cậu bé, hoặc là đối thủ cạnh tranh, rồi từ đó đạt được sự chú ý và tôn trọng của mục tiêu công lược. 

Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị Hạ Thiên ném đi ngay và luôn, thứ nhất là nó không an toàn, rất không an toàn luôn, năng lực của cô không đủ để bảo vệ cả hai đâu; thứ hai là ý thức hợp tác và cạnh tranh đều là sản phẩm của xã hội hoá, đối với Matthew hiện tại mà nói thì thôi, dẹp mịa đi, vấn đề này xa xôi vc ra. 

Mô phật! Cảm ơn hệ thống đã đưa cô đến đây khi Matthew chỉ mới 6 tuổi! Hạ Thiên cảm thán trong lòng, nhận thức của trẻ con rất đơn thuần, nhu cầu mà chúng cần cũng đơn giản và có thể phát hiện dễ dàng hơn, cho nên Hạ Thiên rất nắm chắc vấn đề độ thiện cảm của Matthew Dennehy gia tăng hay giảm bớt. 

Mặc dù cậu bé suýt nữa đã trở thành tội phạm giết người trước hai mươi mấy năm nhưng quả thật, Matthew đang từng chút từng chút học tập và ngày càng tiến bộ hơn.

Lúc Hạ Thiên mới xuyên qua, cậu bé hoàn toàn giống như một con rối gỗ xinh đẹp, mới qua vài ngày đã có thể đáp lại cô, đây là chuyện tốt.  Mà phần chạy lệch kia, cô chú ý một chút kéo lại là được. 

Đổi thành phiên bản của Matthew năm sau…  Hạ Thiên không nghĩ được bản thân sẽ làm gì để cứu cậu bé, mà nói đúng ra là không dám nghĩ á trời. 

"Em có thể hứa với chị sẽ không làm tổn thương người khác không?" Hạ Thiên lại hỏi: "Nếu không nói lời nào, chị coi như em đồng ý với chị nhé." 

Matthew cuối cùng cũng rời sự chú ý từ ngón tay của Hạ Thiên trở lại trên mặt cô, cậu bé nhìn chằm chằm cô rồi trầm tư một lát. 

Ngay khi Hạ Thiên cho rằng chuyện này cứ như vậy sẽ trôi qua, ai mà ngờ Matthew đang nắm chặt tay cô không buông liền phản ứng lại, cậu bé không hề báo trước mà chậm rãi gật đầu. 

Hạ Thiên: !!! 

Cô bỗng nhiên trợn to mắt. 

Trời ạ!  Đây là lần đầu tiên Matthew Dennehy trả lời cô luôn ấy, ố là lá, không phải cô tự suy bụng ta ra bụng người, mà thực sự là cậu bé đã trả lời, chỉ có điều là trả lời bằng hành động thôi à, hơi buồn xíu. 

Trách không được giá trị hắc hóa đang yên đang lành lại giảm, có thể bởi vì Matthew đã đồng ý với cách nói của cô, làm tổn thương người khác sẽ khiến cho bọn họ phải tách ra. 

U là trời! Đây chính là tiến bộ lớn thật lớn luôn ấy! 

Mấy tiếng đồng hồ trước Hạ Thiên vẫn còn đang trong trạng thái kinh hãi thì sau cái gật đầu định mệnh, trái tim băng giá nhiều mây chuyển nắng, cô vô cùng vui mừng vươn tay xoa xoa tóc Matthew. 

"Thật tốt quá, cảm ơn em!"  Lời cảm ơn của Hạ Thiên phát ra từ tận đáy lòng: "Quả nhiên bảo bối vẫn nguyện ý làm bạn với chụy mà, hí hí, được rồi, đến phiên em đó!"

Matthew vẫn lạnh lùng nhìn Hạ Thiên, cậu bé chớp chớp đôi mắt búp bê xanh màu biển, giống như đang hỏi ý đồ tiếp theo của cô là gì. 

"Chị dạy em nhiều như vậy rồi, giờ đến phiên em dạy lại chị nha." 

Chăm con hay chăm em cũng gần giống nhau, chỉ nói suông thôi sẽ rất vô dụng, cả hai phải tương tác với nhau mới có hiệu quả.  Cái gọi là xã hội hóa không phải cũng là học tập khi giao tiếp với người khác sao. 

Trước mắt, Matthew từ chối trao đổi với người khác, nhận định là vì cậu bé cảm thấy việc trao đổi với người khác không có ý nghĩa, cô phải nghĩ cách cổ vũ cậu bé chủ động trong việc này. 

Hạ Thiên nghĩ lại mình một chút, hừm, hình như lúc cô sáu tuổi thì điều cô ghét nhất chính là nghe người khác thao thao bất tuyệt, nói luôn mồm, nói không ngơi, mé, lúc đấy mới có sáu tuổi, nói nhiều như vậy ai mà hiểu chứ, chê nha. 

Nếu so sánh cô với Matthew thì đúng một trời một vực mà, cậu bé không chỉ nghe mà còn nghe lọt tai luôn, thậm chí còn có suy nghĩ của mình, ờ, mặc dù cái suy nghĩ đấy có hơi bất ổn xíu xiu, nhưng mà khum sao, Matthew có suy nghĩ của bản thân đã chứng minh cậu bé là người rất giỏi rồi. 

Đương nhiên, cô nghĩ sẽ có nhiều người không đồng tình nhưng có suy nghĩ của riêng mình với suy nghĩ lệch lạc là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau. 

"Chị rất tò mò." Hạ Thiên nói thật: "Tại sao em lại có thể đi qua đi lại mà không phát ra âm thanh thế? Đi bên ngoài không phát ra âm thanh đã là một kỳ tích rồi, vậy mà em lại có thể đi nhẹ nhàng không ồn ào trong căn nhà đã lên chức thái hoàng thái hậu, quá đỉnh luôn! À, làm thế nào mà em tìm thấy Leila ở trong rừng thế?  Leila luôn ngủ không ngon, cậu ấy luôn chê chị ồn ào, ở phòng bên cạnh mà không có ý thức gì cả. Hay Matthew dạy chị cách đi bộ mà không phát ra tiếng động đi. Không thì dạy chị làm sao có thể phát hiện tung tích người khác, được không?" 

Nói xong lời cuối cùng, Hạ Thiên còn cố ý kéo dài giọng, ít nhiều gì trong giọng nói vẫn có chút làm nũng. 

Thử một chút cũng không có hại, Hạ Thiên nghĩ thầm, kém nhất cũng chỉ là Matthew không có phản ứng thui à, như vậy cũng không khác gì cô đang làm nũng với đầu gỗ. 

Kệ đi, chỉ cần cô không cảm thấy mất mặt thì chả có vấn đề gì. 

"Chị đã dạy cho em rồi, em đến thử xem."  Hạ Thiên nắm tay Matthew, dùng giọng tội nghiệp để nói. 

Matthew ngước mắt lên. 

Không biết có phải ảo giác hay không, có thể là do trong phòng ngủ quá tối, Hạ Thiên giống như thấy được đôi mắt xinh đẹp như thủy tinh của cậu bé hiện lên vài phần cảm xúc, ố hố, hình như là kinh ngạc với một chút xấu hổ thì phải, nhưng mà, em ê, chụy còn chưa nhìn kỹ mà, sao biến mất lẹ thế. 

Sự việc xảy ra nhanh như tia chớp giữa bầu trời, dường như tất cả những gì cô nhìn thấy đều là ảo giác. 

Sau đó, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên bên tai cô như cho Hạ Thiên một đáp án khẳng định. 

[Mục tiêu công lược: giá trị hắc hóa của Matthew Dennehy -3, độ thiện cảm +1, giá trị hắc hóa hiện tại: 82, độ thiện cảm: 5.] 

Trong căn phòng mờ tối, âm thanh thứ hai vang lên tuy rất nhỏ nhưng lại cực kỳ trong suốt. 

Giọng nói trẻ con này đối với Hạ Thiên mà nói thì đúng là quá mức xa lạ, cô sợ muốn bay luôn cái nết trong người mình luôn, một hồi lâu mới ý thức được chuyện gì vừa mới xảy ra. 

Matthew mở miệng: "Được."

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp