[Xuyên Nhanh] Quái Đàm Nam Chủ Yêu Tôi

Chương 5: Ác ma của cô ấy (05)


8 tháng

trướctiếp

[[ Xuyên Nhanh ] Quái Đàm Nam Chủ Yêu Tôi]

Hòn đá sắc nhọn được đập xuống nhanh như chớp. 

Da thịt ở đầu con chuột tróc ra, xương cốt vỡ vụn phát ra tiếng vang vừa thanh thúy vừa nặng nề, âm thanh này đã phá vỡ sự yên bình và tĩnh lặng vốn có của khu dân cư vào đêm Giáng Sinh, hình ảnh này như một nghệ thuật gia đang trong quá trình tạo ra tác phẩm để đời của mình.

Máu thịt ấm áp bắn lên người Hạ Thiên khiến cô khiếp sợ ngã ngồi trên mặt đất. Sau đó lại ngẩng đầu thì vừa vặn đối diện với tầm mắt của Matthew. 

Giống như cô, khuôn mặt của Matthew cũng dính đầy vết máu. Da thịt trắng nõn không tỳ vết hay mái tóc rực rỡ mang màu vàng nắng, tất cả đều dính vết máu. 

Dưới dấu vết màu đỏ sậm, đôi mắt xanh biển trong suốt cùng màu với bầu trời và biển rộng vẫn trong suốt, xinh đẹp như trước.  

Trong đó không có bất kỳ cảm xúc nào. 

Không có sợ hãi, không có áy náy, cũng không có cảm giác phiền não sau khi mình làm sai.  Đối với Matthew Dennehy thì nhiệm vụ mà cậu bé đặt ra là dọn vườn, vì vậy không có sự khác biệt nào giữa việc xử tử một con vật gây hại cho mùa màng cùng con người hay việc dọn tuyết. 

Vài phút trước, Hạ Thiên còn thán phục trước dung mạo của Matthew, ngay sau đó, cậu bé liền dùng hành động để chứng minh với cô rằng mình hoàn toàn xứng đáng với hình tượng một tội phạm giết người hàng loạt trong nguyên tác. 

Ẩn chứa dưới lớp da của thiên sứ chính là linh hồn của một ác ma. 

Hạ Thiên chớp chớp mắt, phải mất một lúc thì cô mới bình tĩnh trở lại. 

Cô nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, tiến đến trước mặt Matthew, cầm một nắm tuyết đọng lau lên mặt Matthew. Tuyết trắng chạm đến da thịt hòa tan thành nước, mượn nước đá Hạ Thiên thô sơ giản lược thay cậu bé, thay chính mình lau đi vết máu trên mặt tóc, sau đó lại dùng bùn đất dưới tuyết đọng bao trùm lên vết tích vẩy lên quần áo. 

"Để bà Pete nhìn thấy sẽ không tốt." Hạ Thiên hạ giọng nói: "Bà ấy sẽ bị dọa."

Matthew vẫn thích làm búp bê nên không thèm mở miệng cũng như phản ứng lại lời của cô, cậu bé để mặc Hạ Thiên xử lý mọi thứ cho mình. 

Sau khi xóa sạch vết máu trên người, Hạ Thiên lại nhanh chóng xúc cái xác của con chuột đồng bị đập nát, hơn nữa còn cẩn thận lần lượt xúc đi tất cả những chỗ tuyết bị dính máu. 

Cô đã đọc qua không ít vụ án giết người liên hoàn, rất nhiều vụ đều nói, phần lớn những kẻ giết người liên hoàn thường có hành vi khác người, bọn họ biểu hiện qua những hành động nhỏ như đốt cháy và hành hạ động vật nhỏ đến chết. Hành vi của Matthew Dennehy là một trong những hành vi điển hình của một tội phạm, cậu bé thậm chí còn giống với những hung thủ thật sự tồn tại hơn ai hết, vì sao á? Vì ít nhất những tội phạm đó còn có thể giao tiếp trong thời thơ ấu. Mà bây giờ, Hạ Thiên cảm thấy mình giống mấy đứa bị tự kỉ hơn, moé, lấy lòng thằng nhóc này éo khác gì việc làm bạn với một tảng đá cả.

Có động lực, tốc độ dọn dẹp vườn hoa của cô cũng nhanh hơn trước. 

Hạ Thiên xóa bỏ tất cả dấu vết, toàn bộ quá trình này khiến cô cảm thấy bản thân đã sinh ra một loại ảo giác hoang đường, đó chính là giúp tội phạm giết người hủy thi diệt tích, nói nôm na dễ hiểu thì là đồng phạm ấy. 

Cô thở hồng hộc trở lại bên cạnh Matthew, từ đầu đến cuối, chỉ có mỗi cô còng lưng ra làm, còn cậu bé này thì hay rồi, vô cùng "ngoan ngoãn" đứng im một chỗ không làm gì thêm, nếu không phải Matthew vẫn còn thở thì cô tưởng mình đã bị lừa rồi, mịa, thằng nhóc này giống hệt một pho tượng được điêu khắc tỉ mỉ luôn, không cử động không chớp mắt không làm gì cả. 

"Sau này nhìn thấy các loại chuột, kể cả chuột đồng, hay các loài động vật có hại, em có thể lựa chọn xử lý bằng thuốc." Cô nói: "Người lớn không thích nhìn thấy cảnh máu thịt bay tứ tung, xương cốt nằm la liệt đầu, bọn họ mà thấy em làm vậy thì tất cả đều có phản ứng giống nhau, đều coi em là quái vật, sau đó sẽ giống như cái cách mà Frank bài xích em vậy, sẽ đối xử không tốt với em. Đều là xử lý sâu bệnh hay các loại động vật gây hại cho con người, vậy vì sao không lựa chọn phương thức bọn họ thích chứ?" 

Khi nói ra những lời này, tay Hạ Thiên vẫn run rẩy. 

Không phải xuất phát từ sợ hãi, mà là sau khi chứng kiến cảnh tượng máu tanh, Adrenaline (một loại hormon làm tăng huyết áp) theo bản năng tăng lên. 

Tốc độ nói chuyện của cô cũng nhanh hơn trước không ít. 

"Thế giới này có một khuôn khổ, Matthew."

Hạ Thiên đứng khoa tay múa chân vẽ ra một cái khung trong không khí để cậu bé trước mặt có thể hiểu. 

"Con người rất dối trá nên bọn họ đã quy định ra mấy cái pháp luật, đạo đức và những quy tắc tỉ mỉ khác, nếu ai có hành vi hoặc cử chỉ vượt qua những quy tắc này, bọn họ chắc chắn sẽ bị trừng phạt." 

Cô nhanh chóng nói tiếp: "Ví dụ như bà Smith không cho phép trong nhà nảy sinh mâu thuẫn, Frank vi phạm quy tắc nên cậu ta mới bị phạt. Nhưng chúng ta có thể sống thoải mái, là chính mình nhờ những quy tắc này, chỉ cần khéo léo một chút là được." 

Hạ Thiên cố gắng giải thích với Matthew, cô mong muốn cậu bé có thể hiểu những gì mình nói. 

"Ví dụ như lấy lòng cái người đã đặt ra quy tắc, bọn họ sẽ thích em hơn, sau đó người không biết quỷ không hay mà thiên vị em hơn những người khác." Hạ Thiên đề nghị: "Lại ví dụ như vận dụng dược vật cùng công cụ linh tinh để loại trừ các loại sâu hay các loại thú có hại mà không biến thành bộ dáng người lớn không thích, bọn họ sẽ thưởng cho em." 

"Có lẽ em không hiểu ý nghĩa về sự tồn tại của các quy tắc... Nhưng vì tốt cho bản thân, để không phải bị đánh, được thưởng nhiều, chỉ cần không đi làm chuyện mà người lớn chán ghét là được, như thế không tốt sao?  Ít nhất em cũng có kẹo ăn, thậm chí còn được bọn họ được bảo vệ." 

Chỉ là, cậu bé Matthew có vẻ hoàn toàn thờ ơ với những lời cô nói. truyện được dịch miễn phí bởi app t y t- ca lan tha

Đôi mắt màu xanh biển vẫn luôn tập trung vào Hạ Thiên, cậu bé vẫn chăm chú nhìn cô nói, vẫn quan sát cô tỉ mỉ, giống như Hạ Thiên là con mồi hoặc chỉ là bức tranh cần được nghiên cứu. 

Chỉ là, má nó trời ơi, Matthew đã nhìn cô suốt một ngày rồi đấy, chẳng lẽ còn chưa đưa ra kết luận gì sao? Nhìn gì nhìn lắm thế, cô biết cô đẹp nhưng nhìn lắm thế cô cũng biết ngại đấy được không?

Hạ Thiên có chút nhụt chí.  Cô cũng không biết Matthew có nghe hiểu hay nghe lọt được chữ nào không, cậu bé sẽ không cho cô bất cứ câu trả lời nào.  Không thể để cô cho Matthew Dennehy ăn đến mức độ thiện cảm đầy đủ được!

Quên đi, thôi thì bước từng bước một vậy, chạy nhanh quá không cần thận ngã sml mất. 

Hành động này vừa mới bắt đầu chưa đến hai mươi bốn giờ thôi, cô còn có thời gian để tìm hiểu suy nghĩ và hành vi của Matthew. 

"Thu dọn xong thì đi thôi." Hạ Thiên điều chỉnh ngữ khí của bản thân, cô để giọng của mình ở trạng thái thoải mái nhất có thể: "Nếu có lần sau…. Chị hy vọng em sẽ không giết bất kỳ con vật nào bằng tay không nữa, Matthew. Có biện pháp giải quyết, chúng ta chọn cái nào mà không khiến người khác sợ hãi chẳng phải sẽ tốt hơn sao?" 

May mà thủ đoạn "hủy thi diệt tích" của cô lưu loát cao siêu. 

Tuyết đọng tan nhanh rửa sạch vết máu, bùn đất che khuất vết bẩn làm cho ai nhìn qua cũng tưởng hai đứa nhỏ ở trong vườn hoa vui đùa, ném tuyết quá đà nên mới dẫn đến việc cả người ướt sũng, dính đầy bùn đất. 

Bà Pete thấy thế vui mừng khôn xiết: "Hai thiên thần nhỏ nghịch ngợm này, hai đứa lại tạo thêm việc cho bà Smith rồi." 

"Bà Smith không phiền đâu ạ." 

Hạ Thiên nghiêm túc trả lời: "Con sẽ sử dụng máy giặt a!" 

Bà Pete rất vui mừng: "Ôi, thật là một đứa trẻ hiểu chuyện!" 

Bây giờ là những năm 80 nên giá cả cũng không cao, mỗi lần Hạ Thiên giúp đỡ lao động có thể nhận được năm mươi xu tiền tiêu vặt nhưng hôm nay bà Pete không chỉ cho một đô la* mà còn tặng Hạ Thiên và Matthew mỗi người một chai nước ngọt. 

*1 đô la = 100xu

Sau khi ra ngoài, Hạ Thiên liền giúp Matthew vặn nắp chai nước ngọt.

"Em thấy đấy." Cô đưa soda cho Matthew: "Nếu hành vi giết chuột đồng của em mà bị phát hiện á, chắc chắn chúng ta sẽ không có soda miễn phí để uống đâu. Ài, thôi uống xong rồi hãy về nhà."

Ngày thường bà Smith sẽ không mua nước ngọt cho đám trẻ trong nhà!  Nếu để Frank và mấy thằng nhóc đàn em của cậu ta nhìn thấy, chai nước này nhất định sẽ bị cướp đi. 

Matthew ngoan ngoãn nhận lấy nước ngọt mà Hạ Thiên đưa tới, đưa vào miệng uống một ngụm. 

"Thế nào?"  Hạ Thiên cười tủm tỉm hỏi. 

Coca- Cola mấy chục năm trước, cô cũng chưa từng uống qua.  Hạ Thiên vặn mở nắp, vừa đưa đến bên miệng thì chợt nghe hệ thống nhắc nhở vang lên bên tai. 

[Mục tiêu công lược: độ thiện cảm của Matthew Dennehy +1, giá trị hắc hóa-1, giá trị hắc hóa hiện tại: 89, độ thiện cảm hiện tại: 3.] 

Bàn tay đang cầm nước ngọt của cô bỗng nhiên ngừng lại. 

Không chỉ độ thiện cảm tăng, ngay cả giá trị hắc hóa cũng giảm! 

Độ thiện cảm tăng lên thì khá dễ hiểu-- ngay cả lễ Giáng Sinh và năm mới bọn họ muốn uống coca cũng khó chứ đừng nói là ngày thường, vậy hóa ra, thứ hiếm lạ tới tay liền có thể thỏa mãn nhu cầu của Matthew à. 

Really? Chill vại? 

Về phần giá trị hắc hóa này...... 

Hừm! Chẳng lẽ Matthew nghe lọt tai những lời cô nói sao? 

Điều duy nhất Hạ Thiên có thể nghĩ thông suốt chính là hành vi sát hại động vật của cậu bé được cô giúp che giấu, bà Pete không phát hiện ra cho nên bọn họ nhận được phần thưởng. 

Những hành động liên tiếp của Hạ Thiên khiến Matthew nhận ra lời khuyên và đề nghị của cô là đúng, vì vậy cậu bé lựa chọn tiếp nhận lý do nghe vô lý nhưng khá thuyết phục ấy. 

Nếu đây là sự thật, vậy điều này chứng minh, bên dưới vẻ ngoài thờ ơ của Matthew là một đầu óc vô cùng tỉnh táo.

Cậu bé sẽ quan sát, xem xét và đánh giá thế giới bên ngoài, sau đó mới đưa ra kết luận của riêng mình, điều này chứng minh rằng Matthew cũng có khả năng học tập như những đứa trẻ khác, thậm chí còn siêu sao hơn. 

Không có cảm xúc không có nghĩa là trí tuệ bị rối loạn. 

Không hiểu sao cô lại cảm thấy Matthew có lẽ thông minh hơn những đứa trẻ bình thường- nếu không thì sao cậu bé có thể liên tục đùa giỡn thằng nhóc Frank lớn hơn mình tận tám tuổi? 

Tâm trạng vừa mới nhụt chí của cô chợt chuyển biến tốt đẹp. 

Về đến nhà, Hạ Thiên giúp Matthew cởi áo khoác, sau đó cầm quần áo bẩn chạy thẳng đến phòng giặt quần áo.

Cậu bé nghe lọt tai, nghĩa là cũng có khả năng giao tiếp. Một khởi đầu phải nói là amazing! Good Job, nếu như Hạ Thiên có thể thuận lợi giao tiếp với Matthew thì cô không tin bọn họ không thể trở thành người thân hay chỉ đơn giản là bạn bè khi cả hai đang sớm chiều ở chung. 

Nhưng nếu như trong lòng Matthew nho nhỏ của cô đã rõ ràng, vậy vì sao cậu bé lại không muốn trả lời thế giới bên ngoài, không muốn mở miệng nói chuyện chứ? 

Máy giặt bắt đầu hoạt động, tiếng kêu ù ù ù đau đầu không thôi. 

Hạ Thiên kéo một cái ghế tới và bảo Matthew ngồi xuống, còn mình thì cầm khăn tắm lau đi lau lại mái tóc ướt sũng của cậu bé. 

"Em nghe lọt tai mấy lời chị nói đúng không." 

Hoà với tiếng máy giặt là giọng nói nhẹ nhàng của Hạ Thiên: "Chị không muốn mình nói chuyện một người mà không khác gì nói với tảng đá cả, chị hy vọng mỗi một câu chị nói em đều chăm chú lắng nghe và đáp lại, chứ không phải ngồi không làm tượng." 

Matthew vẫn ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế nhỏ không nói tiếng nào.

"Con người hay động vật thì đều phải giao tiếp, vừa rồi em không trả lời chị, chị rất đau lòng đấy." Cô nói tiếp: "Chị thấy miệng mình sắp như cái sa mạc mất rồi, chị nói nhiều thế mà em lại không coi ra gì." 

Chiếc khăn mềm mại rời khỏi đỉnh đầu Matthew, sự tiếp xúc dịu dàng biến mất. 

Hạ Thiên ôm khăn tắm ngồi xổm xuống, lựa chọn mắt đối mắt cùng Matthew. 

"Chị cũng rất cô đơn, Frank là tên đáng ghét, Leila lại là người nóng nảy, chị hy vọng bản thân có thể kết bạn với em, Matthew." Cô nhìn vào mắt cậu bé trước mặt: "Nếu em nghe hiểu hết lời chị nói… Em có thể trả lời chị không?  Cho dù chỉ là nháy mắt mấy cái, gật gật đầu thôi cũng được." 

Matthew vén lông mi dày lên rồi nhìn về phía Hạ Thiên. 

"Chị có thể làm bạn với em không?"  Hạ Thiên hỏi. 

Cậu bé sáu tuổi không hề nhúc nhích. 

Một giây, ba giây, nửa phút trôi qua, 

Hạ Thiên bất đắc dĩ thở phào, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm. 

Được rồi, cái này cũng-- 

Ngay khi Hạ Thiên cho rằng sẽ giống như vô số lần hỏi thăm trước đó, sẽ không nhận được đáp lại, Matthew đột nhiên giơ tay lên.

Động tác của cậu bé quá nhanh, nhanh đến mức gần như không giống một đứa trẻ.  Khi đôi tay non nớt trắng nõn kia đưa đến trước mặt Hạ Thiên khiến cô hết hồn, Hạ Thiên cho rằng Matthew muốn công kích mình, giống như khi cậu bé đem hạt tiêu đổ lên mặt Frank, hay giống như việc cậu bé đập chết chuột đồng một cách tàn nhẫn. 

Nhưng nơi bàn tay đó hạ xuống chính là đỉnh đầu Hạ Thiên. 

Khi xúc cảm truyền đến, Hạ Thiên cảm thấy kinh ngạc cùng hoảng sợ, cô theo bản năng nhắm mắt lại. Một lát sau thấy không có cảm giác gì, cô mới biết bản thân không bị làm sao.

Cô chậm rãi mở mắt. 

Matthew tùy ý sờ sờ tóc Hạ Thiên, rất nhẹ, nói đúng ra là cậu không dùng chút sức nào, chỉ dùng ngón tay mềm mại cọ cọ tóc mái của Hạ Thiên. 

Ơ… 

Hạ Thiên nhìn Matthew với ánh mắt mờ mịt, đầy sự khó hiểu. 

Trong khi đưa tay sờ sờ mái tóc Hạ Thiên, Matthew vẫn duy trì gương mặt lạnh lùng khó gần. 

Ủa alo, rồi câu trả lời là gì thế bé ơi? Moẹ, cứ im ỉm im ỉm thể ai hiểu trời!

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp