[Xuyên Nhanh] Quái Đàm Nam Chủ Yêu Tôi

Chương 02: Ác ma của cô ấy (02)


8 tháng

trướctiếp

[[ Xuyên Nhanh ] Quái Đàm Nam Chủ Yêu Tôi]

Căn cứ vào ký ức mà hệ thống cung cấp cho Hạ Thiên, cô biết được trong gia đình bà Smith, tổng cộng có sáu đứa trẻ được bà ấy nuôi dưỡng, gồm hai bé gái và bốn bé trai. 

Người lớn nhất Frank Johnson năm nay mới mười bốn tuổi nhưng đã là tội phạm, từ việc trốn học khi còn ở trường đến việc ăn cắp, rồi cuối cùng là đánh nhau, cậu ta không chỉ giở thói bắt nạt người khác khi ở nhà mà ở trong trường, người này cũng không ra cái thể thống cống rãnh gì, thấy người ta liếc mắt nhìn mình thì lại tưởng người ta đá đểu, cảm thấy không ưa ai liền lao vào choảng nhau với người ta ngay và luôn. 

Ờ, nhưng mà tình hình hiện tại có hơi sai sai thì phải, bởi vì trước mặt cô là một Frank với gương mặt đầy nước mắt nước mũi đang chảy ròng ròng, hốc mắt đỏ lòm như quỷ, cả khuôn mặt đỏ bừng tím tái, tổng thể lại, trông Frank bây giờ kinh bỏ bố đi được ấy. 

Nhưng cô là Hạ Thiên, cô éo sợ nhá. 

"Đánh đánh đánh." 

Cô thậm chí còn đưa má phải của mình đến trước mặt Frank: "Đây này, giỏi thì đánh đê, tưởng con này sợ chắc? Thích thì lao vào, nhưng mà em nói trước cho anh zai biết trước không đến lúc đấy lại hồn bay lên trời, còn thân xác nằm dưới đất ha, chiều mai em có hoạt động phải xuất hiện trước mặt cộng đồng, anh có biết bà Pete, cái người thích xen vào việc của người khác trên đường phố không, thôi kệ, anh biết cũng được mà không biết cũng chả sao, chỉ cần hiểu người đó thích em nhất là được, ha! Mà mình chơi trò đố vui chút nhể? Nói này, hôm nay anh đòi làm tý công nghệ va với em, ngày mai bà ấy sẽ ngạc nhiên như thế nào đây ta, chả biết bà ấy có tìm bà Smith để cảnh cáo không nữa?"

Hạ Thiên trong nguyên tác chính là một người như vậy, cô bé vốn là đứa nhỏ ngọt ngào đáng yêu, thêm điều nữa là thành tích rất tốt, từ người lớn cho tới các bạn học, ai ai cũng thích cô, ngay cả quý bà Smith khi nói chuyện với Hạ Thiên cũng ôn hòa đi không ít, mặc cho ngày thường là gương mặt lạnh lùng khó ở, cau cảu cau cảu như chó cắn ma. 

Nhưng bộ mặt mà cô bé đối với "các anh chị em" trong gia đình này lại là một bộ mặt hoàn toàn khác, cô bé chín tuổi lấy danh lợi là đầu, đối xử với những đứa trẻ mồ côi rảnh rỗi chỉ biết đánh nhau gây sự với người khác hay những con người không thể mang lại bất cứ lợi ích gì cho cô bé như rác rưởi chỉ biết đi lại. 

Frank và Hạ Thiên vốn có mối quan hệ không tốt, nhưng cậu ta cũng chỉ là một trong những cô nhi ăn nhờ ở đậu. 

Sau đó, cậu ta lại bị khiếu nại đến cơ quan phúc lợi vô số lần nên phải đổi gia đình nuôi dưỡng. Vì lý do này, Frank tức giận không thể không nắm chặt nắm tay vì sợ bản thân có thể bóp chết con nhóc trước mặt: "Cái con nhỏ giả vờ giả vịt này! Đồ thiểu năng!" 

Hạ Thiên vui vẻ: "Này, anh nói thế có cảm thấy nhột không ạ? Anh có papa và mama dạy ăn dạy nói đàng hoàng đấy, các cậu có cu, à nhầm, các cụ có câu lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau. Chẳng lẽ anh không hiểu câu này à? Hay sáng chưa đánh răng? Phát ngôn nghe thối chết đi được!" 

"Bây giờ lại muốn làm sứ giả của chính nghĩa sao." Frank cười ra tiếng: "Mày không ở đây mà đi sớm vậy sao? Đừng có tưởng bở, mày nghĩ thằng quái thai này sẽ cảm kích mày hả!"

"Đàn ông con trai nói nhiều vãi, anh quản được chuyện của tôi sao."  Hạ Thiên tặng cho cậu ta một cái liếc nhìn khinh bỉ, sau đó rất vô tư vô lo mà nắm tay Matthew như chưa có chuyện gì xảy ra: "Chúng ta đi."

Trẻ con mà, đứa nào biết lấy lòng người lớn thì đứa đấy chiếm ưu thế, Frank tức giận đến mức chửi thề, cậu ta chửi rất hăng say, chửi như chưa bao giờ được chửi, nhưng chửi là việc của cái mõm còn có làm gì hay không thì không biết, bởi vì cậu ta không dám động đến một ngón tay của Hạ Thiên, cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Thiên lôi kéo Matthew đi xuống lầu. 

Chờ rời khỏi cái nơi ồn ào như vào chợ kia, Hạ Thiên rốt cục mới có cơ hội để quan sát Matthew Dennehy một chút.

"Chườm đá có thể giảm sưng."  

Cô bé đưa Matthew vào bếp và lấy túi đá ra khỏi tủ lạnh: "Cái này khá lạnh, nhưng em chịu đựng một chút thì mới đỡ được." 

Matthew không nói một lời. 

Từ khi Hạ Thiên kéo cậu bé ra sau lưng mình, ánh mắt của Matthew không hề rời khỏi người này. Thành thật mà nói, cái cảm giác đằng sau lưng có đôi mắt màu lam đi theo từng hành động của mình không thoải mái tí nào, nhất là cậu bé còn không nói lời nào, hỏi cũng không đáp lại, việc này khiến Hạ Thiên có ảo giác như bản thân là con mồi đang bị theo dõi. 

Chỉ là, kẻ săn mồi này năm nay vừa mới sáu tuổi à, hơi bị chill nha.

Mãi cho đến khi Hạ Thiên đặt túi đá lên gương mặt bầm tím của mình, Matthew mới kéo cái linh hồn đang đi nghỉ mát về, sau đó liền nhắm mắt lại. 

Đây là lần đầu tiên cậu bé lộ ra biểu tình mà con người nên có ở trước mặt Hạ Thiên. 

Ăn ngay nói thật là bé ngoan, nhưng nếu là Matthew thì có hơi dọa người xíu thôi mà. 

Rõ ràng bề ngoài là một đứa trẻ bình thường, ở bên trong cũng không phát hiện ra có điều gì bất ổn, càng không nói đến bộ dáng Matthew Denny rất đẹp mắt luôn. Sự tương phản này khiến Hạ Thiên cảm thấy bản thân phải suy nghĩ lại. truyện được dịch miễn phí bởi app t y t- ca lan tha

Bọn Frank bắt nạt Matthew cũng bởi vì cậu bé thật sự không giống con người -- lúc đầu, khi Matthew mới đến nhà bà Smith, tất cả bọn họ đều nghĩ rằng cậu bé không thể nói hoặc là một đứa trẻ mắc chứng tự kỷ, bởi vì ngoại trừ bà Smith, Matthew sẽ không phản ứng với bất kỳ lời nói và hành vi nào của người nào khác. Cho đến một lần, bà Smith không có ở nhà, Frank ở trên bàn ăn hùng hùng hổ hổ đẩy cậu bé một cái, sau đó nói cậu bé đơ như một khúc gỗ. 

Một Matthew Dennehy tinh xảo như búp bê tự nhiên cầm lấy con dao trên bàn ăn lao tới, nếu không phải Frank phản ứng kịp thời thì có khả năng cậu ta đã mất con mẹ nó một mắt rồi.

Kết quả cứ thế mà tiếp tục, nhưng quả thật, Frank Johnson cũng rất sợ Matthew, bình thường, cậu ta đều gọi thêm hai thằng nhóc lớn nữa để cùng nhau bắt nạt Matthew, và kết quả thì đời không như là mơ, hai bên đều bị thương.

"Thế nào, có thấy kích thích không?" Hạ Thiên cười khanh khách lộ vẻ thích thú. 

Sau khi thích ứng được với nhiệt độ của túi đá lạnh như trái tim crush dành cho người họ không thích thì Matthew mới chịu nhìn về phía Hạ Thiên. 

Trong nháy mắt, Hạ Thiên liền nghe thấy giọng nói của hệ thống vang lên ở trong đầu. 

[Trị số của hệ thống đã mở khóa.] 

Hệ thống gì?

Hạ Thiên còn chưa kịp phản ứng thì trong tầm mắt của cô đã xuất hiện hình ảnh không nên có trong hiện thực. 

Hai hàng chữ của hệ thống lơ lửng trên đỉnh đầu Matthew Dennehy. 

[Giá trị hắc hóa: 90, độ thiện cảm: 0, con đường hướng dẫn dài đằng đẵng, mong người chơi cố gắng.] 

Hạ Thiên: "…" 

WTF? Không phải chứ? Bản thân cô phải gồng cơ đít thít cơ mông để cứu thằng nhóc này, vậy mà độ thiện cảm vẫn ở con số trứng ngỗng là sao? Một chút cũng không lên, mịa ló! Còn cái cái giá trị hắc hóa nữa, sao lại là con số 90 to tổ bố tổ bà thế kia, đùa bà đây à?!  À mà, nếu giá trị hắc hóa đầy thì sẽ thế nào nhể! 

[Thì có khả năng kết của câu chuyện là Bad Ending(kết thúc rất tệ), tùy thuộc vào mỗi thế giới và mục tiêu công lược khác nhau nên sẽ xuất hiện những hậu quả khác nhau. Nhắc nhở thân thiện: Hệ thống này cũng không có chức năng lưu trữ nên hy vọng người chơi phải cẩn thận thì mới thăm dò được nha.] 

Nói cách khác, cô phải sống một cuộc sống như bao người bình thường khác, không được như các nữ chính khác có thể biết trước tất cả? Mịa! Sao số mình mình đen thế nhở? Cái giá trị hắc hóa kia nhìn thế nào cũng không ưa nổi, nghe cái tên là thấy có điềm rồi! 

Hạ Thiên có chút cạn lời, cô biết là bóng ma của tuổi thơ đã ảnh hưởng đến Matthew Dennehy, khiến cậu bé trở thành một tên sát nhân liên hoàn nhưng hãy nhìn cái này đi, đũy moẹ ló, cao tới 90 lận đấy. Cái con số của giá trị hắc hóa thể hiện điều gì...... 

Nó thể hiện rằng tên này ác từ trong trứng rồi! 

Mà thôi, quên đi, dù sao đến cũng đã đến rồi, còn có thể chạy được sao. 

Huống chi hệ thống vẫn đang chăm sóc cô mà, nó có bỏ cô đâu, ha ha ha, Hạ Thiên tự an ủi bản thân sao cho tự nhiên nhất có thể, bây giờ Matthew mới 6 tuổi thôi, nếu hệ thống thực sự ném cô vào thời gian Matthew ở bệnh viện tâm thần thì lúc đó, cô chỉ có thể nghĩ xem mình sẽ ngỏm kiểu gì thôi, chứ nghĩ gì giờ, xuyên vào lúc đấy thì hết mẹ đường xoay xở luôn. 

Còn bây giờ thì...... 

"Vẫn không nói lời nào là sao?" 

Hạ Thiên cảm thấy rất bất đắc dĩ, sự nhụt chí và thất vọng của cô xuất phát từ tận đáy lòng. Cô đưa tay sờ sờ đầu Matthew, mái tóc vàng mềm mại của cậu bé đem đến cảm giác rất tốt. 

"Em lớn lên thật sự rất đẹp đấy, có biết không? Nếu chịu cười nhiều hơn một chút, chị chắc chắn em sẽ được người khác yêu quý nhiều hơn." Hạ Thiên nói thầm: "Hãy vì bản thân em mà suy nghĩ, cho dù không thích thì cũng có thể giả vờ một chút mà, nói không chừng sẽ được người tốt nhận nuôi, chẳng phải sẽ tốt hơn ở chỗ này sao, mỗi ngày ở đây đều phải chịu đựng cái tên Frank ngu si tứ chi phát triển có gì vui đâu, phải không?" 

Ài, thôi vậy, nhiều lời cũng vô dụng.

Hạ Thiên đành phải đứng dậy: "Nói đừng trêu chọc Frank quả thật rất không thực tế, chị thấy cậu ta tức giận, đầu sắp xì khói rồi kia kìa. Nhưng chị nghĩ em có thể chọn một cách làm thông minh hơn....  Ít nhất thì em cũng đừng để mình phải chịu thiệt thòi!" 

Dựa vào những bộ phim mà cô đã xem, một cậu bé xinh đẹp như Matthew Dennehy phải có tương lai tuyệt vời thế nào, sau này có thể sẽ trở thành một anh chàng đẹp trai, một anh chàng thể thao trapboy chính hiệu.  Chỉ là, giá trị hắc hóa bây giờ đang ở con số 90, và hai chữ số này vẫn sáng loáng, to thù lù và bay lơ lửng trên đỉnh đầu Matthew, nó đã nói lên tất cả. 

Thật sự, có người sinh ra đã là tội phạm giết người rồi sao? 

Sau khi trở lại phòng ngủ, ngồi trên chiếc giường tàn nhưng không phế của mình, Hạ Thiên khom lưng chống gối, í nhầm, là ngồi khoanh chân chống gối suy nghĩ vẩn vơ. 

Việc này ngay cả nhà khoa học cũng chưa nghiên cứu rõ ràng, cô cũng không triển khai suy tính. 

Điều khiến Hạ Thiên lo lắng nhất là độ thiện cảm mà Matthew Denise hiện có với cô là 0.

Muốn hoàn thành nhiệm vụ, lấy được độ thiện cảm của mục tiêu công lược, đầu tiên phải khiến người ta cảm động mới được.  Nhưng vừa rồi, cô phải lấy hết sức bình sinh để ra tay ngăn lại hành vi mà những thằng thiểu năng hay làm của Frank, vậy mà, đm, độ thiện cảm của Matthew dành cho cô vẫn không chút sứt mẻ, một chút cũng không. 

Thằng nhóc này vậy mà không thèm cảm kích mỹ nữ xinh đẹp chính nghĩa như cô chút nào, đúng là... Chậc!

Nhớ lại khuôn mặt máy móc không có phản ứng của Matthew, Hạ Thiên thở dài thườn thượt. 

Trong lòng nghĩ thầm, muốn một người, một con vật nào đó cảm động, có sự yêu thích với mình rất dễ dàng, nhưng mà, cái quan trọng là đối phương không có tình người, nhá, cái này có khác đéo gì công lược một tảng đá đâu trời. 

"Ừm, tôi… muốn hỏi một chút!" Hạ Thiên gửi câu hỏi cho hệ thống, nếu như Matthew không có bị hắc hóa, độ thiện cảm cũng không tăng lên được thì mọi chuyện sẽ xảy ra như thế nào? 

[Trò chơi này có rất nhiều cách để hoàn thành, hệ thống rất hoan nghênh người chơi tự mình thăm dò.]

Cái hệ thống này có vấn đề à, cô tin nó mới lạ đấy, lúc trước nói cẩn thận thăm dò cũng là nó! Ai mà rảnh rỗi sinh nông nổi đi khám phá những khả năng khác nhau có thể lấy mạng mình bất cứ lúc nào chứ! 

Tuy nhiên, Hạ Thiên cũng hiểu được ý của hệ thống. 

Giá trị hắc hóa 0, độ thiện cảm 100 là hoàn thành trò chơi, giá trị hắc hóa 100 và độ thiện cảm 100 cũng là công lược thành công.  Trước đó hệ thống đã nói, cho dù Hạ Thiên không chơi với Matthew Dennehy, chỉ cần độ thiện cảm lên đến 100 thì hoàn thành trò chơi là điều bình thường.

Nhiều nhất thì, giá trị hắc hóa này sẽ ảnh hưởng đến kết quả, không cẩn thận nữa sẽ đe dọa đến sự an toàn và tính mạng của Hạ Thiên. 

"Nếu cả đời này tôi không đạt được chỉ tiêu thì sao?" Hạ Thiên lại hỏi. 

[Cửa ải sẽ phán định thất bại sau khi người chơi tử vong.] 

Nói cách khác, hệ thống này chỉ có hai tiêu chuẩn kết thúc: người chơi chết hoặc là hoàn thành trò chơi. 

"Nếu giá trị hắc hóa của Matthew Dennehy đã đầy, nhưng tôi và nhân vật trong nguyên tác có hành động khác nhau thì sao?"

[Hệ thống không có quyền phán định năng lực hành vi của nhân vật, mời người chơi tự mình quyết định.] 

Moẹ.... Nguy hiểm vãi. 

Theo nguyên tác, Matthew Dennehy là tội phạm giết người có nguyên tắc, ghê chưa ghê chưa, giết người còn phải có nguyên tắc, hờ hờ. 

Hạ Thiên vốn cho rằng chỉ cần cô không làm người đứng xem hay cổ vũ việc bắt nạt thì sẽ không bị Matthew Dennehy trưởng thành tìm tới cửa. 

Nhưng, đậu xanh rau má nó chứ, cái câu trả lời của hệ thống mơ hồ vãi đạn, hiểu theo cách của cô thì, nếu giá trị hắc hóa của Matthew đạt tới 100, việc cô có chết hay không, tất cả đều phụ thuộc vào tâm trạng của Matthew. 

Không được, vẫn phải chú ý đến cái giá trị hắc hóa kia.  Hạ Thiên cũng không muốn bản thân phải lao đầu vào nguy hiểm đâu, vì bảo vệ cái mạng nhỏ nhỏ xinh xinh của mình, cô quyết định rồi, để Matthew Denise làm người tốt là phương án an toàn nhất. 

Không nói đến những thứ khác, trước hết phải giải quyết cái thằng não có vấn đề từ trong bụng mẹ kia đã, cái tên Frank kia đúng kiểu, cái thể loại đã ngu nhưng cứ thích thể hiện mà. 

Nếu Matthew không còn bị bắt nạt khi ở nhà, giá trị hắc hóa sẽ không tăng nữa. 

Những người khác có thể hành động tùy theo hoàn cảnh còn cô thì... 

Sau khi có suy nghĩ kia, Hạ Thiên liền nằm lại trên giường một cách nặng nề.  Cô ngã về phía sau, chiếc giường cũ phát ra tiếng vang như đấm cái "bốp" vào tai người nghe, vào ban đêm, âm thanh trong phòng hết sức chói tai.  Quả nhiên, cô nhóc mười một tuổi ở bên cạnh phòng cô đã bắt đầu tức giận đập tường để cảnh cáo, cô nhóc này tên Leila. 

"Đmm, Matthew!  Tại sao mày không chết đi!" Cô nhóc hét lên, chửi bới và bắt đầu công cuộc nguyền rủa, âm thanh cách một bức tường vẫn truyền đến rõ ràng. 

Ài gù, thôi được, hiểu rồi đấy.

Trưởng thành trong hoàn cảnh này mà không hắc hóa mới gọi là ảo ma can na đa ấy! 

May mà Hạ Thiên không phải trẻ con thật sự, nếu không á, cô đã lao vào đại chiến 7749 hiệp với Leila rồi, với lại bây giờ cô hơi lười. 

Hạ Thiên ôm chăn lật người, vùi đầu vào trong gối.  Cái thân thể chín tuổi này vẫn rất dễ mệt mỏi, cô vừa nhắm mắt liền cảm thấy đầu óc mình dần thoải mái hơn, cơn buồn ngủ cứ thế ập đến.

Cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, mà giấc mơ nó nạ nắm, tất cả những gì trong mơ đều là chuyện xảy ra ban ngày: mặt thằng nhóc Frank đỏ lên, không nói hai lời liền tát người, còn có Matthew Dennehy với ánh mắt không có bất kỳ tình cảm nào, cứ như đang hận cái người tên Frank kia. 

Cho dù là ở trong mơ, Hạ Thiên cũng cảm thấy ánh mắt của Matthew rất lạnh lùng, nó khiến đáy lòng cô xuất hiện sợ hãi. Ánh mắt của cậu bé như có thể hóa thành hiện thực, giống như nó thật sự tồn tại, suy nghĩ này khiến Hạ Thiên bừng tỉnh. 

Căn phòng đêm khuya cuối cùng cũng yên tĩnh lại. 

Hạ Thiên mở mắt ra, kinh ngạc nhìn lên trần nhà, chỉ cảm thấy ánh mắt của Matthew thật đáng sợ, cái ánh mắt trong mơ kia vẫn còn rõ đến từng chi tiết. 

Vì vẫn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, Hạ Thiên liền ngáp một cái, cô bất đắc dĩ mà lắc đầu, thôi ngủ tiếp vậy, à rế, khoan, chờ một chút.

Phòng ngủ của cô chỉ có một cánh cửa sổ nhỏ, ánh trăng như có như không chiếu vào căn phòng, ánh sáng tuy mờ nhạt nhưng vẫn giúp nơi đây bớt âm u, đáng sợ. Dưới ánh sáng yếu ớt, Hạ Thiên có thể nhìn thấy rõ ràng một bóng dáng nho nhỏ ở chân giường. 

Đó là Matthew Dennehy! 

Không biết từ khi nào, cậu bé đã lén lút vào phòng ngủ của Hạ Thiên và đứng ở đuôi giường nhìn chằm chằm cô mà không nói một lời, cặp mắt xanh biếc trong veo màu của biển như khóa chặt Hạ Thiên, nhưng cái đáng nói là trong đó vẫn không chứa đựng bất cứ tình cảm nào thuộc về con người.

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp