[Xuyên Nhanh] Quái Đàm Nam Chủ Yêu Tôi

Chương 11 Ác ma của cô ấy (11)


8 tháng

trướctiếp

[[ Xuyên Nhanh ] Quái Đàm Nam Chủ Yêu Tôi]

Lông vũ khắp giường khiến Hạ Thiên sững sờ tại chỗ.

Cô hoàn toàn không nghe thấy tiếng Matthew đang đi tới cho đến khi cô nhận ra có một bóng người nhỏ bé đang đứng phía sau cô.

Sự xuất hiện bất ngờ khiến Hạ Thiên kinh ngạc, cô từ từ quay đầu lại, một cậu bé sáu tuổi đang đứng sát bên cô.

 Ánh sáng lờ mờ khiến Hạ Thiên không nhìn rõ mặt, nhưng trong bóng tối vẫn cô vẫn cảm nhận được đôi mắt của cậu bé đang nhìn chằm chằm vào cô. Matthew nhìn cô chăm chú, như thể đang quan sát và thăm dò, dưới ánh nhìn đó, bên trong căn phòng tăm tối, Hạ Thiên cảm thấy bản thân như đang bị thú dữ theo dõi.

 "Em sao……"

 Hạ Thiên đang định hỏi em làm sao thế, nhưng gần thốt ra tiếng thì cô thay đổi ý định, ngồi xổm xuống hỏi: "Đây là quà của em hả?"

 Matthew không trả lời.

 Cậu bé tiến thêm nửa bước, không chừa một khoảng cách nào giữa hai người.

Sau đó giơ tay lên, vòng qua cổ Hạ Thiên ôm cô thật chặt.

Thằng nhóc hâm này muốn ôm ư?

Dựa theo lối suy nghĩ và hành vi của Matthew Dennehy, hành động ôm như thế này có lẽ không tồn tại trong quan niệm sống của cậu bé. Hạ Thiên bỗng nhớ lại lúc cô tạm biệt với cặp song sinh Fawkes hồi sáng nay, Lily đã ôm Hạ Thiên rất thoải mái.

Hiện tại cậu bé đang ôm cô giống hệt với cái ôm của Lily lúc đó.

Cậu bé vẫn chỉ biết học theo hành động của người khác.

Hạ Thiên khẽ thở dài.

Cô cũng giơ tay ôm lấy lưng Matthew: "Cám ơn quà của em nhé, chị --- Ừm hứm?"

Đang nói giữa chừng, Matthew bỗng nhiên dùng trán cọ cọ má Hạ Thiên.

Hành động của cậu bé khiến Hạ Thiên giật mình, trời đậu má cọ cọ luôn sao, mái tóc vàng óng mềm mại cọ vào da Hạ Thiên khiến cô ngứa ngáy. Cô muốn lùl lại, không ngờ đôi tay đang nhẹ nhàng ôm lấy cổ mình bỗng nhiên siết chặt lại, không cho Hạ Thiên lùi ra.

Cuối cùng cậu bé cũng mở miệng nói lời vàng ngọc: "Mùi của cô ấy."

Hạ Thiên: "Gì cơ?"

Matthew dừng lại, hiếm khi cậu bé lộ vẻ khó chịu: "Trên người chị."

Hạ Thiên:"..."

Ý là vì buổi sáng Hạ Thiên ôm người ta nên trên người có dính mùi của Lily.

Vậy mà cũng ngửi ra được hả trời, mũi chóa hả ?! Hạ Thiên dở khóc dở cười, nhưng cô nghĩ lại, trước đây cậu cũng từng tìm thấy chính xác dấu vết của Leila trong rừng, vậy thì cậu bé có thể ngửi thấy mùi hương của Lily trên người cô cũng không có gì lạ cả.

Đầu tiên là tặng cô một món quà ... mọe khủng bố vãi, sau đó lại còn nói không thích mùi của người khác trên cơ thể cô. Nói thế nào nhỉ, ẹc… Hạ Thiên bỗng nghĩ đến chú mèo con mang chuột chết về cho chủ nhân, sau đó cọ cọ lên chân chủ nhân để khoe khoang công lao.

 Chỉ có điều là may nó không đáng sợ như vậy!

 Hạ Thiên bất đắc dĩ nở một nụ cười: "Có thể buông chị ra để chị đi bật đèn không?"

 Matthew không buông tay ngay lập tức.

Cậu bé lại xoa má và tóc của Hạ Thiên, chóp mũi cao thanh tú đảo quanh mặt cô, giống như đang xác nhận Hạ Thiên không có mùi của người khác, sau đó cậu bé mới hài lòng buông cô ra.

Cuối cùng cũng tự do rồi! Hạ Thiên xoay người bật đèn ngủ.

Ánh sáng dịu nhẹ đột nhiên tràn ngập phòng ngủ khiến bầu không khí trở nên bình thường hơn rất nhiều.

"Cám ơn quà của em nhé." Hạ Thiên lại nói: "Em thật có lòng."

Vừa nói, cô vừa vô thức đưa tay ra——

Khi đầu ngón tay của Hạ Thiên sắp chạm vào đỉnh đầu của Matthew, cô dừng lại một chút.

Chỉ trong tích tắc, đôi mắt của Matthew như một lưỡi kiếm.

Bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của cậu bé, Hạ Thiên bỗng hiểu ra hành vi bất thường của Matthew vào ban ngày.

Cô cũng chạm vào tóc của Noah như vậy, nhưng khi cô định xoa đầu Lily, Matthew bất ngờ đưa tay ra ngăn cô lại.

Là vì chuyện này à?

Lòng bàn tay của Hạ Thiên đặt lên đầu Matthew, cô xoa đầu cậu bé khiến tóc cậu rối bời.

"Em không thích chị kết bạn với Noah và Lily, phải không?" Cô hỏi, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t- ca lan tha

Matthew nói ngắn gọn: "Không thích."

Hạ Thiên: "Tại sao thế?"

Hiếm khi thấy một biểu cảm xuất hiện trên khuôn mặt thanh tú của Matthew.

Lông mày cậu bé hơi nhíu lại, sau đó ánh mắt lóe lên, như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

"Em thử rồi, em không thích." Cậu bé lặp lại.

“Gì cơ?” Hạ Thiên vẫn không hiểu suy nghĩ của cậu bé.

"Như chị từng nói, trao đổi và chia sẻ." Matthew hơi cau mày: "Em không thích."

"..."

Thảo nào cậu bé lại tự dưng tỏ vẻ ghét bỏ như vậy.

Chính Hạ Thiên đã đề nghị kết bạn với cặp song sinh nhà Fawkes, cô nói rằng chia sẻ và trao đổi có thể đổi lấy sự yêu thích của người khác, đó là một điều hạnh phúc.

Matthew Dennehy đã nghe theo lời khuyên của cô.

Cậu bé đã làm rất tốt, mặc dù thái độ của Matthew lạnh lùng, nhưng đối với Noah và Lily vừa mới chuyển đến đây, Matthew trầm lặng và xinh đẹp là người bạn cùng tuổi đầu tiên mà họ kết giao. Cặp song sinh rất thích Matthew, lẽ ra đó là một chuyện tốt, nhưng dù Matthew đã cố gắng hết sức thì có lẽ cậu bé vẫn không nhận được bất kỳ niềm vui nào từ chuyện đó.

Thế nên cậu bé mới nói "Em không thích".

Dựa theo suy nghĩ của Matthew, Noah và Lily không khác gì những loài ngoại lai xâm lấn, ngoại trừ việc tranh giành lãnh thổ, tài nguyên hoặc thậm chí là giành lấy sự chăm sóc của đồng đội, còn lại thì không có tác dụng gì cả.

Cô cũng mong muốn cặp song sinh vui vẻ và hoạt bát sẽ đưa Matthew đi chơi cùng.

Hay là mình vội vã quá? Hạ Thiên bất đắc dĩ nghĩ.

"Không thích thì thôi vậy."

Hạ Thiên nhượng bộ: "Chúng ta không làm bạn với bọn họ nữa, được không?"

Chuyện này phải từ từ, không vội được. Dù sao thì Matthew cũng không làm tổn thương hai đứa trẻ, kịp thời ngăn chặn tổn thất vẫn tốt hơn.

Nhưng Matthew lại lắc đầu.

"Em không thích nó, nhưng nó cần thiết." Matthew tiếp tục giao tiếp bằng những từ ngữ đơn giản nhất.

"Cần thiết?" Hạ Thiên chớp mắt, khuyến khích Matthew tiếp tục: "Matthew nói là cần thiết ở khía cạnh nào?"

"Quy tắc của người lớn." Matthew trả lời.

 Hạ Thiên:! !

Tên tổ tông này hiểu hết!

Cô từng nói với cậu bé thế giới này có quy tắc, cậu bé nên hành động theo các quy tắc do người lớn đặt ra. Lúc Hạ Thiên đang lải nhải mọi thứ, Matthew vẫn không ừ hử gì, hóa ra cậu bé đã lắng nghe tất cả mọi thứ!

Matthew Dennehy đang quan sát thế giới theo cách riêng của mình và cậu bé chấp nhận bất cứ điều gì môi trường xung quanh phản hồi lại cậu. Giống như tờ giấy trắng tinh, nó sẽ thể hiện màu sắc như thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào cách người viết nghĩ.

Nhận ra được điểm này, cuối cùng Hạ Thiên cũng thấy yên lòng.

Cô rất sợ bản thân chỉ đang cố hòa tan, chill chill với một con rắn, làm nhiều chuyện như thế cuối cùng chỉ tổ uổng công.

Nhưng hiện tại, ngay cả khi thái độ của Matthew vẫn thờ ơ, giá trị hắc hoá của cậu bé vẫn cao tới tám mươi, thì câu nói đơn giản của cậu bé vẫn khẳng định những cố gắng vừa qua của Hạ Thiên, hu hu cuối cùng cũng hồi đáp mỹ nhân đây.

 "...Tốt lắm."

Niềm vui của Hạ Thiên là thật lòng, cô xúc động nói: "Đúng vậy! Em kết bạn, bà Smith sẽ rất vui. Hơn nữa nếu chơi với hai đứa nhỏ song sinh, Frank sẽ không có cơ hội bắt nạt em."

Matthew: "Có thể kiên trì."

Có nghĩa là, cậu bé không thích cặp sinh đôi, cũng không cảm thấy niềm vui nào từ việc chia sẻ và trao đổi — thậm chí cậu bé còn cảm thấy hơi bị xúc phạm. Nhưng việc trở thành bạn của Noah và Lily khiến Matthew được bà Smith chú ý nhiều hơn, cũng ngăn cản Frank soi mói cậu bé. So với cái lợi thì chịu thiệt hại một chút vẫn có thể chấp nhận được.

"Nếu em muốn nhận được thứ gì đó, em phải cho đi." Hạ Thiên khẳng định: "Đạo lý đối nhân xử thế là như vậy đấy."

Cô không mong đợi Matthew lớn lên sẽ trở thành một người có sự đồng cảm, công bằng và nhân từ như cặp song sinh Fawkes.

Chưa nói tới chuyện khác, Hạ Thiên cũng cảm thấy bản thân mình làm không được. Miễn là cậu bé tuân thủ các nguyên tắc đạo đức và pháp luật của thế giới này, không vi phạm pháp luật và không làm tổn thương người khác, cho dù cuối cùng Matthew không học được sự cảm thông và lòng trắc ẩn, hay chỉ giả vờ vì tư lợi, thì cậu bé vẫn sẽ tốt hơn hầu hết mọi người trên thế giới này.

 Nhưng...

"Em không thích chia sẻ." Hạ Thiên tò mò hỏi: "Vậy tại sao em lại tặng quà cho chị?"

Tầm nhìn của Matthew lại chuyển về chiếc giường phía sau Hạ Thiên.

Cậu bé im lặng một lúc rồi đáp: “Muốn có được thì phải cho đi”.

 Hạ Thiên:"..."

Ồ đúng là học hỏi nhanh thật đấy.

“Chị có vui vẻ không?” Matthew nói tiếp.

Đây là lần đầu tiên cậu bé chủ động hỏi thăm Hạ Thiên. Cậu bé nhìn cô bằng một đôi mắt lạnh lùng, bày tỏ sự nghi ngờ của mình.

Chậc, nhìn gì mà nhìn dữ zị, cô đây không phải muốn khiến Matthew nản lòng. Nhưng bất kỳ người nào về đến nhà, phát hiện cửa mở toang, lại còn thêm cái giường lông vũ dính máu cũng không vui vẻ nổi biết không hảaa!

Hạ Thiên không giật mình và hét lên, đấy là do cô can đảm lắm rồi đóa.

“Chị thích chim bồ câu trắng, bởi vì chị thích cách chúng tung cánh và bay tự do,” Hạ Thiên cẩn thận cân nhắc lời nói: "Nếu chúng chết, chúng sẽ mất đi sự hấp dẫn nhất của giống loài.”

Lúc Matthew nghe thấy câu này, sự tò mò trên khuôn mặt thanh tú của cậu bé biến mất ngay lập tức.

 "Không chết."

Giọng điệu của cậu bé vẫn đều đều không thay đổi, nhưng Hạ Thiên vẫn cảm thấy không khí xung quanh Matthew lạnh hơn một cách khó hiểu.

Không chết?

WTF, Hạ Thiên quay người lại, ánh mắt rơi vào mấy cái lông vũ dính máu kia. Nhìn thấy hành động của cô, Matthew bổ sung: "Bị thương, mấy con."

Cho nên mấy chục cái lông chim này, là cậu bé đi trộm về! Chắc bà Fawkes sắp chết vì đau khổ mất!

Hạ Thiên toát mồ hôi lạnh: Cái này có tính là phá hoại tài sản của người khác không nhỉ, nếu bị phát hiện thì có bị đuổi đi không? Tuy bắt chim bồ câu không phải là việc tốt, nhưng so với việc giết chuột đồng cái roẹt như lần trước thì kể ra cũng coi là có tiến bộ rồi.

Ít nhất thì những con chim bồ câu vẫn còn sống.

 "Không vui?"

Hạ Thiên hồi thần, nhìn thấy vẻ mặt u ám của Matthew, cô khẽ đưa tay lên sờ chóp mũi cậu bé.

Những ngón tay mềm mại chạm vào chóp mũi, Matthew nhăn mũi theo bản năng khiến đôi gò má động đậy làm cơ mặt của cậu bé trở nên sống động hơn rất nhiều.

Hạ Thiên biết cậu bé đang không vui lắm, nên cô cố ý cong miệng cười: “Nhận được quà của em, chị vui lắm, mặc dù món quà này không phải là thứ chị muốn.”

Matthew nhìn lên lần nữa.

"Khi em tặng quà cho chị, cho dù mục đích là gì đi nữa, thì cuối cùng vẫn là mong chị vui vẻ."

Cô nắm lấy tay Matthew.

"Đây là bản chất của việc tặng quà đó Matthew ạ." Hạ Thiên kiên nhẫn giải thích: "Những gì em tặng cho đối phương không phải là vật chất, cũng không phải là thứ để thỏa mãn nhu cầu, mà là mong muốn giành được hạnh phúc của đối phương và chúc phúc cho họ."

Vừa nói Hạ Thiên vừa chỉ vào ngực mình.

"Chị hiểu ý của em, chỗ này của chị cảm thấy ấm áp lắm." Cô cười nói: "Cám ơn em nhé."

Hiện tại thì Hạ Thiên đã nghĩ ra cách đối phó với những chiếc lông vũ này rồi.

Cô đứng dậy, thu dọn những chiếc lông vũ màu trắng vương vãi trên giường, tách riêng những chiếc lông vũ dính máu ra: “Đi thôi, chị đã nghĩ ra nên tặng gì cho em rồi.”

Vừa mới ăn tối xong nên còn lâu mới đến giờ đi ngủ.

Hạ Thiên lấy chiếc túi thủ công từ trong ngăn kéo ra.

Bà Smith không sửa quần áo cho trẻ em vào các ngày trong tuần, đây là những kỹ năng sống mà trẻ em phải học. Nhưng đối với tâm hồn đã trưởng thành của Hạ Thiên, công việc may vá này còn có một mục đích khác.

Dưới cái nhìn của Matthew, cô dành chưa tới một tiếng đồng hồ đã làm xong một chiếc lưới đơn giản, ở giữa được đan bằng những sợi len trắng. Hạ Thiên lại lấy ra sợi chỉ mỏng màu trắng, xâu những chiếc lông vũ không dính máu vào dưới tấm lưới.

"Dream Catcher*, cho em đó."

*Dream Catcher: Lưới giấc mơ, ảnh minh họa.

 

Hạ Thiên đặt món đồ chơi mới vào lòng bàn tay của Matthew.

"Treo nó trước cửa sổ đi. Người ta nói rằng chỉ những giấc mơ đẹp mới có thể đi qua Dream Catcher, những cơn ác mộng sẽ bị lọc ra. Từ giờ trở đi, những giấc mơ khủng khiếp sẽ không bao giờ quấy rầy em nữa."

Cô đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ vào ngực Matthew giống như cô vừa chỉ vào trái tim mình.

"Đây là lời chúc phúc chị muốn gửi đến em thông qua món quà này, em có cảm nhận được không?"

Matthew cầm chiếc vòng Dream Catcher màu trắng và nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu.

Trong lúc Hạ Thiên đang nghĩ Matthew không quan tâm lắm thì bỗng lời nhắc của hệ thống quen thuộc vang lên bên tai cô.

[ Mục tiêu công lược: độ thiện cảm của Matthew Dennehy -5, độ yêu thích +5, giá trị hắc hoá hiện tại: 75, độ thiện cảm hiện tại 11. ]

 Hạ Thiên:! ! !

Tăng năm điểm thật kìa! Vậy là cậu bé có xúc động đúng không?

Nếu không nhờ có hệ thống nhắc nhở, chỉ nhìn bề ngoài Matthew thì cô không thể đoán được cậu bé đang suy nghĩ cái gì!

Nhưng tiếng bíp của hệ thống vẫn không dừng lại.

[Chúc mừng người chơi, mục tiêu Đột kích đã đạt tới mười điểm yêu thích, giai đoạn tiếp theo của cốt truyện phụ tuyến nghĩa sắp bắt đầu. ]

Khoan đã ... âm mưu gì đây?

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp