Sau Khi Bật Nắp Quan Tài Ra, Ta Bắt Đầu Bắt Quỷ Kiếm Tiền

Chương 6


8 tháng

trướctiếp

Cậu học sinh mặc đồng phục ngồi ở trên ghế run bần bật, mấy bạn nam cùng tuổi cũng mặc đồng phục khác nhìn thấy, không chút nghĩ ngợi, lập tức cười nhạo: “Này, Liêu Minh, lại phát bệnh đấy à?”

Cơ thể cậu học sinh tên là Liêu Minh này hơi co rúm lại, không dám nói lời nào.

Bởi vì có đôi mắt Âm Dương, nên ở trường học cậu thường xuyên bị các bạn khác bắt nạt.

Tuy Liêu Minh có thể nhìn thấy quỷ, nhưng hiện giờ là thế kỷ 21, hầu hết mọi người chỉ tin vào khoa học. Bởi vậy, cho dù cậu nói thế nào, cũng chẳng ai tin.

Không chỉ không tin, mà còn cảm thấy đầu óc cậu bị úng nước.

Thấy Liêu Minh giống hệt như trước kia co rúm lại không nói lời nào. Mặc cho bọn họ nói gì, Liêu Minh vẫn là bộ dạng muốn đánh muốn mắng đều được, dù sao thì cậu ta đều không cãi lại hay phản kháng lại, những hứng thú nhất thời của mấy bạn nam kia không khỏi tan đi không ít.

Mấy nam sinh kia lại châm chọc mỉa mai Liêu Minh vài câu, thấy cậu vẫn co rúm lại không có phản ứng gì, bọn họ lập tức không có hứng thú mà chuyển chủ đề.

“Này, Phòng Tử, cậu làm bài tập chưa?”

“Bài tập? Bài tập là gì thế?”

“Ha ha ha, tớ biết biết ngay cậu chưa làm mà!”

“Đúng rồi, Thái Chu, nghe nói có một bạn nữ lớp ba tỏ tình với cậu à?”

“Haiz, đừng nói nữa, nhớ đến là thấy xui rồi...”

Mấy nam sinh kia ríu rít chụm đầu nói chuyện phiếm, giọng cực lớn.

Tuy Liêu Minh cảm thấy ồn ào, nhưng vì sợ bị đánh, nên dù khó chịu đến đâu, cậu cũng không dám mở miệng nói gì.

Nhưng trên xe không chỉ có một mình cậu, mà còn có người khác nữa.

Trừ tài xế và ông chú phụ xe ra, trên xe còn có sáu người khác.

Bốn học sinh mặc đồng phục bao gồm cả cậu, còn hai người còn lại... Ah, một người đàn ông trưởng thành mặc âu phục, cùng với một con quỷ không có động tĩnh gì sau khi lên xe.

Mấy cậu bạn kia cãi nhau ầm ĩ ở trên xe, âm thanh cực lớn khiến người trên xe đều nghe thấy, người đàn ông trưởng thành mặc âu phục kia kiên nhẫn chịu đựng một lát, kết quả nhịn một hồi lâu còn không thấy mấy cậu học sinh nam này thu liễm, vì thế người đàn ông lập tức không nhịn được.

Chỉ thấy người đàn ông mặc âu phục bỗng dưng quay đầu lại, tức giận nói với mấy bạn nam kia: “Nhãi ranh, mẹ các cậu không dạy các cậu là ở chỗ nhiều người nên nhỏ giọng một chút hay sao?”

Mấy cậu học sinh nam này có thói quen bắt nạt kẻ yếu hơn mình, trước mặt Liêu Minh từ trước đến nay đều là vẻ kiêu ngạo tự phụ đến cực điểm, nhưng nếu là đụng đến người mạnh hơn bọn chúng, thì khí thế của bọn chúng sẽ nhanh chóng yếu xuống.

Mấy nam sinh này nghe vậy, ngượng ngùng ngậm lại miệng.

Lúc này sắc mặt của người đàn ông mặc âu phục mới tốt hơn.

...

Xe buýt rốt cuộc cũng yên tĩnh xuống.

Nhìn ba nam sinh kia ngồi ở trên ghế giận mà không dám nói gì, Liêu Minh chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái.

Nhưng chưa được yên tĩnh bao lâu, bên tai cậu lại truyền đến tiếng ầm ĩ.

Thế nhưng lần này không phải tiếng ồn ào trong xe, mà là ngoài xe.

Tiếng khua chiêng gõ trống vang dội từ ngoài xe truyền đến.

Mấy cậu học sinh kia vừa lúc rảnh rỗi không có việc gì, không biết làm gì. Bởi vậy, sau khi nghe được âm thanh này, bọn họ không chút do dự thò đầu nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy ba nam sinh thò đầu nhìn ra ngoài kia lập tức kêu lên một tiếng.

Bởi vì tiếng khua chiêng gõ trống này, là truyền đến từ một đội đưa tang.

Chỉ thấy phía trước cách xe buýt không xa, một đội đưa tang đi ngược chiều với xe buýt đang chầm chậm đi về phía trước dọc theo ven đường. 

Tất cả người trong đội đưa tang đều mặc một chiếc áo xô màu trắng, cúi đầu, đội một chiếc giấy mũ màu trắng nhòn nhọn trên đỉnh đầu. Liếc mắt một cái xem qua, trước mắt đều là màu trắng.

Mà bởi vì trước mắt toàn là màu trắng, cho nên cái quan tài lớn màu đen trong đội đưa tang kia càng trở nên dị thường và dễ thấy.

Trong đội đưa tang, người đi đầu ôm bài vị, chậm rãi đi về phía trước để dẫn đường.

Những người ở giữa thì cùng nhau khiêng cỗ quan tài lớn màu đen kia.

Còn những người đi cuối trong đội ngũ, cũng chính là người khua chiêng gõ trống.

Đội ngũ đưa tang được phân công rõ ràng và trật tự, dị thường đến hài hòa. Nhưng không biết vì sao, toàn bộ đội ngũ lại lộ ra một loại quỷ dị.

Đội đưa tang đi về phía trước một cách chậm rãi, cũng không biết là muốn khiêng quan tài đến chỗ nào nữa.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Ba cậu học sinh nam thò đầu nhìn ra bên ngoài kia, tò mò nhìn đội đưa tang cách đó không xa, trên mặt cũng không có một chút sợ hãi nào cả.

Một bạn nam trong đó quay đầu lại, nói với người bên cạnh: “Này, Phòng Tử, cậu nói xem rốt cuộc là bọn họ muốn đưa đến đâu?”

Bạn nam bị gọi là “Phòng Tử” kia nhún nhún vai, trả lời: “Tớ làm sao mà biết được.”

Lúc này một bạn nam khác trong số bọn họ, khẽ liếc nhìn qua đội đưa tang kia trước rồi quay đầu lại nhìn về phía sau xe nói: “Tớ đoán là họ muốn đưa đến phần mộ tổ tiên đi? Không phải nói người ở quê nhà, sau khi chết, đều sẽ chôn chung vào phần mộ tổ tiên hay sao?”

Bạn nam đầu tiên, sau khi nghe xong, vẫy vẫy tay, nói: “Bây giờ là thế kỷ 21 rồi, còn phần mộ tổ tiên gì nữa, tớ cảm thấy hẳn là không phải.”

Vào lúc bạn nam kia đang muốn phản bác lại, thì bạn nam được gọi là ‘Phòng Tử ’ ở chính giữa kia đã không chịu được nữa, chậc một tiếng, không chút nghĩ ngợi nói: “Có gì hay đâu mà tranh luận? Trực tiếp mở miệng đi hỏi một chút không phải tốt sao?”

Chỉ là sau khi bạn nam kia dứt lời xong, trong nháy mắt, khung cảnh như ngưng trệ lại.

Trong tích tắc, hai bạn nam còn lại giống như bị chặt mất lưỡi, không có tiếng nói.

Qua một hồi lâu, hai người bọn họ mới tìm được tiếng nói của mình.

Chỉ thấy bạn nam tóc khá ngắn kia hơi mất tự nhiên sờ sờ mũi, nói: “Mọi người đưa tang đến đâu... Hỏi người khác như vậy, không thích hợp lắm đâu?”

Một bạn nam khác phụ họa thêm: “Đúng vậy, tớ cũng cảm thấy vậy.”

Chờ hai người họ nói xong, bạn nam đưa ra cách nên đi hỏi trực tiếp kia khinh thường liếc mắt nhìn hai người họ một cái, nói: “Không phải chứ, tớ bảo này... Còn không phải là mở miệng đi hỏi một câu hay sao? Có chuyện gì lớn đâu, sợ cái gì chứ... Lá gan ngày thường của bọn cậu đâu rồi? Đều đi đâu rồi? Bị chó ăn hết rồi hả?”

Hai bạn nam kia nghe vậy, biểu tình có chút lúng túng nói: “Mặc kệ nói như nào thì lúc người ta đang đưa tang mà quấy rầy họ, nhiều kiêng kị lắm...”

Nghe xong, trong giây lát, biểu tình của bạn nam kia có chút quái dị.

Chỉ thấy biểu tình của hắn quái dị nói: “Không phải chứ... Thái Chu, Ngụy Thành... Đây là thế kỷ 21 đấy, đừng nói với tớ rằng hai cậu vẫn còn tin vào những học thuyết xằng bậy về quỷ thôi. Chẳng phải là hai cậu đã học qua khoa học và lịch sử rồi hay sao? Đều trả lại cho giáo viên rồi hả?”

Thái Chu cùng Ngụy Thành xấu hổ gãi gãi đầu.

Tuy rằng bọn họ không tin quỷ thần thật, nhưng không biết vì sao, khi nhìn đội ngũ đưa tang này, trong lòng hai người bọn họ luôn có một loại cảm giác sởn tóc gáy.

Giống như có gió lạnh thổi qua sau lưng, lông tơ dựng đứng hết cả lên vậy đó.

Nhìn Phòng Á Tư với dáng vẻ không chút sợ hãi nào, trong chốc lát hai người Thái Chu và Ngụy Thành cảm thấy có chút mất mặt.

Vì thế, hai người bọn họ liếc nhìn nhau một cái, sau đó thật ăn ý mà nói với Phòng Á Tư: “Cậu không sợ, vậy giờ cậu đi hỏi đi! Không hỏi được thì cậu là cháu trai của bọn tớ!”

Phòng Á Tư nghiễm nhiên không sợ, hắn hừ nhẹ một tiếng, trả lời: “Hỏi thì hỏi, chẳng lẽ tớ còn sợ chắc?”

Nói xong, hắn thật sự nói được làm được, hướng ra bên ngoài gọi một tiếng này.

Theo một tiếng này của Phòng Á Tư, bước chân của đội đưa tang dừng lại.

Tiếp theo, mọi người đồng loạt ngẩng đầu, nhìn về phía xe buýt.

Không biết là bởi vì ánh mặt trời bên ngoài quá chói mắt, hay là vì hoa mắt mà…..Phòng Á Tư híp híp mắt lại, hắn không nhìn rõ mặt của những người này.

Ở trong tầm mắt của hắn, gương mặt của những người này đều là màu đen sì, mơ hồ không thấy rõ.

Trong lòng Phòng Á Tư cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng rất nhanh sau đó, hắn đã vứt những nghi vấn này ra sau đầu.

Chỉ thấy Phòng Á Tư cao giọng, hét về phía đội đưa tang: “Mấy người muốn đến đâu vậy...”

...

Không có tiếng trả lời.

Người trong đội đưa tang nhìn Phòng Á Tư bằng ánh mắt âm u, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Sau khi nhìn thấy tình huống này, Liêu Minh ở bên trong xe, lập tức mở to mắt hoảng sợ.

Liêu Minh liếc mắt nhìn đội ngũ đưa tang, chỉ thấy cậu nhanh chóng thu hồi ánh mắt, thân thể rụt về phía sau, giống như nhìn phải thứ gì đó cực kỳ đáng sợ vậy đó. 

Cậu gắt gao ôm lấy tay của chính mình, cả người không ngừng phát run.

Bởi vì ‘người’ trong đội đưa tang kia đều không phải người sống.

... Mà là quỷ.

Nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện ra, bọn họ... Đều là nhón chân lên để đi đường.

Mà nhón chân lên để đi, chỉ có người chết.

Liêu Minh ngồi ở trên ghế run bần bật, mấy bạn nam kia chỉ nghĩ cậu ‘bệnh lại tái phát’, vẫn không để trong lòng.

Bên kia, Phòng Á Tư thò người ra ra ngoài cửa sổ, chờ đối phương đáp lời, nhưng mà hắn đợi một hồi, cũng chưa thấy đối phương đáp lại.

...

Chiếc xe dần dần đi xa.

Mắt thấy đội đưa tang cách ngày càng xa, Phòng Á Tư có chút buồn bực rụt đầu lại.

Sau khi rụt đầu lại, Phòng Á Tư chợt nhớ đến gì đó, chỉ thấy cả người hắn cứng đờ lại.

Là hắn nhớ lầm sao? Vừa rồi đội đưa tang, hình như... Đều không có bóng phản chiếu.

Càng nghĩ trong lòng hắn càng thêm hốt hoảng, vì thế Phòng Á Tư một lần nữa ló đầu ra, quay đầu lại nhìn về phía mà đội đưa tang đi qua.

Nhưng mà, đội đưa tang kia đã biến mất rồi .

Ban ngày ban mặt, cứ như vậy mà biến mất không một chút dấu vết.

Đây là một sườn núi hoang dã ở nông thôn, chỉ có một con đường chính, chung quanh đều là đất trống. Cho nên cứ cho là rời khỏi đường chính đi đến chỗ khác, thì cũng không thể nào có khả năng mà biến mất một cách nhanh như vậy được.

Vậy mà, đội đưa tang cứ như vậy mà biến mất rồi.

Không phải là ảo giác, mà là sự thật.

Tuy Phòng Á Tư là một người theo chủ nghĩa duy vật, từ trước đến nay hắn luôn tin vào khoa học, lấy chủ nghĩa Mác-Lênin làm gốc, nhưng đội ngũ đưa tang vừa rồi, khiến hắn không thể thừa nhận rằng bọn họ quá quỷ dị.

Phòng Á Tư thu hồi ánh mắt, nuốt nước miếng.

Phòng Á Tư run run rẩy rẩy hỏi hai người bên cạnh: “Vừa rồi hai người các cậu có chú ý tới hay không, đội đưa tang kia... giống như... không có bóng.”

Phòng Á Tư vừa dứt lời, hai người kia lập tức run lên một cái.

Run run xong, Thái Chu trả lời trước: “Không thể nào đâu? Không có bóng, vậy chẳng phải là quỷ sao?”

Nghĩ đến cảnh tượng này, Ngụy Thành sợ đến mức chân mềm nhũn.

Sau đó, Ngụy Thành không chút nghĩ ngợi trả lời: “Chắc chắn là cậu hoa mắt rồi, làm gì có người nào không có bóng chứ?”

Phòng Á Tư giật giật khóe miệng, nhưng hắn lại phát hiện ra hắn không cười  nổi.

Như là an ủi người khác, lại giống như an ủi chính mình, hắn thấp giọng lầm bầm lầu bầu nói: “Hẳn là hoa mắt đi, ha ha.”

Nói xong, ba người bọn họ lâm vào trầm mặc. Trong lúc nhất thời, không ai trong số bọn họ mở miệng nói chuyện cả.

Cùng lúc đó, sắc trời ngoài cửa sổ nhanh chóng tối sầm xuống.

Nhìn sắc trời ngoài xe, ông chú phụ xe ngồi ở đằng trước buồn bực móc điện thoại ra xem giờ.

17:49:13

Chưa đến 6 giờ.

Xem xong, trong lúc nhất thời ông chú phụ xe lại càng buồn bực hơn.

Kỳ quái.

Còn chưa đến 6 giờ, sao trời lại tối như vậy?

Nhưng thật mau, ông chú phụ xe đã dẹp bỏ nghi hoặc này ra sau đầu.

Bởi vì hành khách mới tới rồi.

Cách đó không xa, một người phụ nữ trung niên mặc áo vải cũ nát tay xách một cái giỏ tre đứng ở ven đường, giơ tay vẫy vẫy về phía xe buýt, tỏ vẻ mình muốn lên xe.

Thấy thế, ông chú phụ xe không chút nghĩ ngợi yêu cầu tài xế dừng xe lại, để người phụ nữ trung niên đi lên.

Nhưng vào lúc này, Liêu Minh nãy giờ vẫn im lặng lại đột nhiên đứng lên, hoảng sợ mà nói với người bán vé: “Đừng... Đừng cho bà ấy lên xe!”

Nghe được lời này, ông chú phụ xe khó hiểu quay đầu lại, nhìn về phía Liêu Minh.

Liêu Minh nhìn người phụ nữ trung niên ngoài xe, sắc mặt tái nhợt như không còn chút máu nào hết.

Cả người Liêu Minh phát run mở miệng nói: “Tuyệt đối không được cho bà ấy lên xe, bà ấy... bà ấy là...”

Không đợi cậu nói xong, hai người Phòng Á Tư và Ngụy Thành đang ngồi nghiêng người về phía bên phải sau lưng cậu đã đánh gãy lời nói của cậu bằng vẻ mặt ghét bỏ, chỉ thấy bọn họ nói: “Chú không cần nghe cậu ta đâu, đầu óc cậu ta có bệnh đấy.”

Liêu Minh lắp bắp trả lời: “Tớ... Tớ không phải...”

Nhưng giờ đã muộn rồi rồi.

Ông chú phụ xe đã yêu cầu tài xế mở cửa xe ra để người phụ nữ trung niên kia đi lên rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp