Mỹ Nhân Cửa Hàng Son Phấn

CHƯƠNG 5: HỒ LY TINH MUA ĐỒ, GIAO NHÂN BỐI RỐI


8 tháng

trướctiếp

Cá chép ở đây đương nhiên là ám chỉ mình, nhím là chỉ Nhím tinh Cảnh Vệ Từ. Vệ Từ này thích Kiều Hồng Hi đã lâu, trong lòng Thương Trì vẫn nhớ rõ. Khi gặp mặt, lưỡi bao nhiêu rãnh thì có bấy nhiêu, miệng sắc bao nhiêu cũng có bấy nhiêu.

Về phần ấp trứng, bởi vì năm đó Kiều Hồng Hi sinh hai quả trứng rồng, Thương Trì vui vẻ ấp hơn nửa năm trong nghêu cổ.

Tiểu Hạc Tử tràn đầy phẫn nộ: “Chỉ là hai cái biệt danh mà thôi, còn ấp trứng cũng chỉ là đùa giỡn, không cần nghĩ nhiều.”

Mọi người giật mình, lại hỏi: “Sư huynh Thương Trì này, vậy mà là nam tử ngày thường ở chỗ này ngực vỡ to đá lớn.”

“Đúng vậy.” Tiểu Hạc Tử trả lời: “Huynh ấy còn luôn nói ta mập, muốn ta ăn ít, muốn bỏ đói lột da ta.”

Mọi người bắt đầu đánh giá Tiểu Hạc Tử, đúng là có hơi mập, nhưng những lời này không nên nói trước mặt người khác. Mọi người khẽ gật gù, trong cổ họng ậm ừ vài câu rồi nói: “Nói như vậy, kỳ thật ăn ít đi cũng sẽ không đói, da dẻ cũng đẹp hơn.”

 

“Mỗi ngày ăn ít đi một chút, nhất định có một ngày sẽ đói làm yêu tinh da.” Tiểu Hạc Tử nắm chặt tay, loạng choạng phản bác.

...

Bên ngoài vô cùng náo nhiệt, cổng cũng đầy kín người. Ngu Bán Bạch đẩy xe lăn, tay cầm một chiếc ô giấy dầu Quỳnh Châu đến quan sát.

Thấy mở cửa, các quan viên yên lặng nhường đường, dù sao chỗ bọn họ đứng cũng là địa bàn của người ta.

“A, hôm nay thời tiết nóng như vậy, Tử Ngư công tử muốn mở cửa sao?”

“Không mở, bên ngoài náo nhiệt, ta đi ra xem một chút.” Ngu Bán Bạch cầm ô xem náo nhiệt, chàng ngồi trên xe lăn, thân thấp hơn một nửa, cầm ô cũng không che tầm mắt của người phía sau.

Ngu Bán Bạch đã gặp Tiểu Hạc Tử rất nhiều lần, trên má Tiểu Hạc Tử in hai đám mây hồng, thời tiết nóng bức, trong mây đỏ lại có một đám mây tím, tựa như hôm nay, khuôn mặt ửng hồng lại tim tím như bị cháy nắng, Ngu Bán Bạch không nhìn nổi, xoay xe lăn trở về trong giường, lấy ra một lọ bột làm dịu da sau khi phơi nắng để đưa cho Tiểu Hạc Tử, nhưng khi chàng ra lại cửa hiệu, vị trí vừa rồi đã có người.(Ứng dụng TᎩT)

Người đang đứng ở vị trí của chàng là Bùi Kiều, chủ tiệm cá đối diện, bên cạnh nàng còn có hai con Ngư Ưng mặt đỏ.

Nửa mặt dưới của Bùi Kiều được bao phủ bởi một chiếc mạng sa màu trắng bạc, vai trái đeo một cái bọc, mặc chiếc áo màu xanh nhạt cùng hai vạt áo đỏ cân xứng, dưới thắt lưng là chiếc váy sa tanh hoa màu xanh lục, dáng người cân xứng cao gầy, đứng đó bất động như gỗ, nghiêm túc nhìn Tiểu Hạc Tử nói chuyện, sau đó lấy một quyển sổ ra viết viết gì đó.

Ngu Bán Bạch không nhịn được liếc nhìn nàng, da thịt trắng hơn tuyết, lông mày lá liễu, khóe mắt ngọt ngào, đuôi mắt hơi vểnh lên như mắt hồ ly, đôi tay đang cầm tẩu mềm mại hồng hào nhưng lại có không ít vết chai sạn, hẳn là đôi tay này ngày ngày đều cầm dao làm thịt cá.

Tiệm cá hương là nơi bán cá, tuy nói cá ở đó là cá không có tu vi, Ngu Bán Bạch thân là người ở tiệm đối diện nên mỗi ngày đều được ngửi mùi thịt cá, khiến chàng cảm thấy buồn nôn như mình vừa đi hại một đứa trẻ, có lúc chàng còn thấy Bùi Kiều đứng trong cửa tiệm ăn đuôi cá chiên giòn, bèn giấu đuôi dưới lớp quần áo, trên vảy thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.

Thấy Bùi Kiều, trái tim Ngu Bán Bạch đập loạn nhịp, cất ô đi, tay chuyển hướng xe lăn, quay về cửa hàng son phấn.

Nhưng mà bánh xe trên mặt đất mới xoay được ba vòng, còn chưa tiến vào trong đã nghe thấy tiếng Bùi Kiều vang lên từ đằng sau: “Tử Ngư công tử, xin hỏi hôm nay cửa hàng son phấn có mở cửa không?”

“Ừm… Liễu Kinh cô nương muốn mua cái gì?” Tiệm cá hương ở phía đối diện đã mở cửa hơn nửa năm nhưng đây là lần đầu tiên chàng nói chuyện với Bùi Kiều, đôi tay đang đẩy bánh xe của Ngu Bán Bạch chợt cứng lại.

“Có thứ gì giúp mọc tóc không?” Bùi Kiều xấu hổ, âm thanh cũng vì thế mà trở nên đứt quãng.

Xung quanh có rất nhiều tạp âm, tiếng của Bùi Kiều lại nhỏ, Ngu Bán Bạch không nghe rõ, hai con Ngư Ưng kia không nhìn ra Bùi Kiều đang xấu hổ, miệng kéo ống tay áo nàng, vừa kéo vừa túm, giống như muốn túm nàng về phía Ngu Bán Bạch.

Đến trước mặt Ngu Bán Bạch, Bùi Kiều nhanh chóng khống chế lại đầu óc, nói lại: “Có thứ gì giúp mọc tóc không?”

Âm thanh tuy vẫn nhỏ, nhưng lần này Ngu Bán Bạch đã nghe rõ.

Thứ giúp mọc tóc? Ngu Bán Bạch lắc đầu, cảm thấy Bùi Kiều vì quá khẩn trương nên nói nhầm, thứ nàng muốn hỏi chắc là thuốc dưỡng tóc, trước khi trả lời cẩn thận chàng liếc nhìn mái tóc của Bùi Kiều, đen như gỗ mun, mềm mại lại rất dày, có độ đàn hồi, nhìn qua là biết đó là tóc thật chứ không phải tóc giả, có mái tóc đẹp thế này còn cần đến thuốc mọc tóc sao? Ngu Bán Bạch ngỡ rằng nàng nói sai rồi, ngập ngừng hỏi lại: “Thứ Liễu Kinh cô nương muốn là thuốc dưỡng tóc sao?”

Bùi Kiều kiên quyết lắc đầu: “Là thuốc mọc tóc, mẹ ta hay bị rụng tóc, một năm bốn mùa đều rụng, ta nghe người ở phố Đông Quan nói Tử Ngư công tử có thuốc mọc tóc tốt nên tới hỏi một chút.”

Vậy là không phải nói nhầm, Ngu Bán Bạch cũng không lắm lời đi hỏi chuyện riêng tư của người khác, di chuyển xe lăn, gật đầu nói: “Liễu Kinh cô nương cứ vào xem thử.”

Bùi Kiều chần chờ một chút rồi mới đi theo vào cửa hàng son phấn, Ngư Ưng cũng yên lặng bước đằng sau.

Đi qua ngạch cửa, từng đợt mùi hương ập tới, bên trong có bày một quầy gỗ hình cánh gà, trên đó chất đầy phấn son, phấn trang điểm, ở góc quầy có một bình nước hoa màu xanh đang từ từ tỏa hương thơm mát.

Xe lăn của Ngu Bán Bạch dừng ở trước quầy dầu dưỡng tóc, cầm lấy một cái bình sứ, mở nắp ra ngửi một chút rồi hỏi Bùi Kiều: “Rụng tóc nhiều có lẽ do dùng nhầm dầu gội hoặc dầu gội không tốt mới dẫn đến rụng, không biết ngày thường dầu gội của lệnh mẫu¹ thế nào, cách điều chế ra sao?”

[1] Lệnh mẫu là tiếng chỉ mẹ của người đối diện.

Nghe thấy thế, Bùi Kiều cẩn thận nhớ lại xem ngày thường mẹ gội đầu thế nào, hình như không có điều chế gì, chỉ một chậu nước sạch là có thể làm sạch từ ngọn tới đuôi. ( truyện trên app T𝕪T )

Bùi Kiều ngẫm nghĩ một hồi: “Ừm, không có, chỉ gội bằng nước sạch, nhưng sau khi gội sẽ dùng thêm chút dầu hoa quế dưỡng ẩm cho lông, mà dưỡng xong vẫn rụng, cha ta rất lo lắng, ngày nào cũng lượm được một mớ lông của mẹ, lượm nhiều đến mức mũi cũng không thở được rồi.”

Nói đến người cha nghiêm túc của mình, Bùi Kiều càng nói càng nhiều.

Bùi Kiều nói tóc thành lông, vài lần Ngu Bán Bạch muốn sửa lại cho đúng, nhưng lời nói vừa đến miệng lại từ từ nuốt về, cô nương trước mắt dáng người cao gầy nhưng mặt mày còn lộ ra vẻ non nớt, có lẽ tuổi không lớn, không biết nàng đến từ nơi nào, có lẽ có một số địa phương cũ nói “tóc” thành “lông”.

Tưởng tượng như vậy nghe qua cũng khá thú vị, Ngu Bán Bạch tự dặn chính mình không nên quá để ý: “Gội đầu không kỹ càng sẽ rụng nghìn sợi tóc. Dầu hoa quế là thứ tốt, dùng để dưỡng tóc thì không có vấn đề gì. Thế này đi, ta viết một phương thuốc để gội đầu, Liễu Kinh cô nương mang về cho lệnh mẫu dùng, dùng thử ba lần xem hiệu quả thế nào.”

“Nhưng ta sợ lửa, không dám đốt.” Nhắc tới lửa, hai vai Bùi Kiều không khỏi cứng lại.

“Không phải.” Ngu Bán Bạch nói xen vào giải thích: “Không phải đốt, là cầm, ừm, là cầm đi ấy.”

Bùi Kiều nghe rõ, chợt hiểu ra nàng hiểu sai nghĩa, vành tai hơi đỏ lên: “Ta, ta hiểu rồi.”

Ngu Bán Bạch lấy giấy bút ra, nghĩ một lúc rồi hỏi Bùi Kiều: “Lệnh mẫu có bệnh gì trong người không? Trên da có miệng vết thương chưa lành không? Da có bị ngứa không? Có đau không? Mắt có bị đỏ không?”

Có rất nhiều phương thuốc để gội đầu, nếu có miệng vết thương chưa lành thì dùng cúc hoa tán, da ngứa hoặc đau thì dùng phương thuốc gội đầu giúp giảm đau giảm ngứa, đỏ mắt phần lớn là vì trong cơ thể bị nóng, cần dùng phương thuốc gội đầu giúp thanh nhiệt. Mỗi phương thuốc đều có điểm khác nhau, hốt thuốc đúng bệnh mới có hiệu quả, Ngu Bán Bạch vừa rồi quên hỏi.

Liên tiếp năm câu hỏi, Bùi Kiều lắc đầu tù tì cả năm: “Mẹ ta chỉ nói là vào mùa đông thì da thịt lạnh vô cùng.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp