Mỹ Nhân Cửa Hàng Son Phấn

CHƯƠNG 31: NGOAN LONG CHẾ NHẠO CÁ CHÉP TINH MẤT TIỀN (2)


8 tháng

trướctiếp

Thương Trì lừa được ba lượng vàng từ chỗ Tiểu Hạc Tử đang muốn đi tìm người bán hàng rong ở phố Đông Quan để mua một ít đồ chơi cho đỡ buồn chán. Vừa biến thành rồng còn chưa kịp xông lên trời thì lão cha Long Vương Thương Minh đang cầm mỹ nhân quyền trong tay xuất hiện trong đám mây, không nói hai lời gõ vào đầu Thương Trì một cái rồi quăng hắn xuống biển.

Một con rồng rơi thẳng từ bầu trời xuống dưới biển, ngay lập tức dưới biển nổi lên bọt sóng dữ dội, làm không ít mấy sinh vật nhỏ bé choáng váng.

Thương Minh thu hồi mỹ nhân quyền xong rồi lao xuống biển, thu ba lượng vàng Thương Trì vừa lừa được, lại nắm tai hắn, túm sừng rồng, tự tay đưa hắn vào trong đại lao: “Hết bệnh rồi thì ngồi tù đi, lớn đầu rồi mà không làm người ta bớt lo chút nào.”

Không phải so được với dáng người của Thương Minh, Thương Trì ngoan ngoãn vào trong đại lao rồi mới nói: “Ngồi tù thì ngồi tù, cha thu bạc của con làm gì?”

“Đây là tiền phạt. Con cứ ngồi đần người ra ở trong đại lao đi.” Thương Minh nói xong liền xoay người ngoi lên mặt biển, đạp lên đám mây ngũ sắc, cầm ba lượng vàng trong tay áo đến tửu lâu uống rượu.

Dưới biển phát ra tiếng vang lớn làm Kiều Hồng Hi bị tỉnh giấc, đeo giày ngủ màu hồng lên rồi khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng ra ngoài xem, nhưng lúc nàng ấy ra đến nơi thì mặt biển chỉ còn một ít bọt nước mà thôi.

Dường như tiếng vang lớn vừa rồi xảy ra ở trong giấc mơ.

“Chắc vừa nãy nằm mơ rồi.” Kiều Hồng Hi nhéo nhéo vành tai, nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề. Sau khi sợ bóng sợ gió một hồi, đầu óc nàng ấy cũng trở nên mơ màng.

Đảo mất một cái thấy Tiểu Hạc Từ còn chưa chải tóc cách đó không xa đang cầm chậu nước, ngồi trên một cục đá lớn thở ngắn thở dài.

Ngày thường, mỗi lần Tiểu Hạc Tử thức dậy đều tự mình vào bếp làm bữa sáng ăn. Xem hướng mặt trời, mới rạng sáng chưa được một khắc, không biết nàng ấy ăn sáng chưa hay là bị làm sao mà không có tinh thần vậy. Kiều Hồng Hi mang theo nghi ngờ đi tớ, hỏi: “Sao mà lại ngồi ở đây thế?”

Kiều Hồng Hi đi đến nhìn thấy mấy con cá vàng trong chậu nước của nàng ấy liền cảm thấy kỳ quái, là một con cá chép, ôm những con cá vàng này làm gì?

Tiểu Hạc Tử quay sang, chỉ vào cá trong chậu, ghé vào tai Kiều Hồng Hi thì thầm: “Kiều tỷ tỷ, Tiểu Hạc Tử sinh cá con rồi.”(Ứng dụng TᎩT)

“Cái gì?” Kiều Hồng Hi cũng không nhớ Tiểu Hạc Tử đã đi cưỡi trăng đạp gió¹ ở đâu nữa, chẳng lẽ cá không có chồng mà vẫn có thể có thai hả?

[1] Cưỡi trăng đạp gió: Ý ở đây là đi hẹn hò.

“Còn sinh tám con nữa.” Tiểu Hạc Tử kể lại cuộc trò chuyện với Thương Trì  cho Kiều Hồng Hi nghe, nghe xong Kiều Hồng Hi ngẩn người ra: “Kiều tỷ tỷ, thì ra ăn nhiều sẽ sinh cá con. Nhưng không sao, ta đưa cho Thương Trì ca ca ba lượng vàng rồi, Thương Trì ca ca nói về sau sẽ không sinh cá con. Nhưng Tiểu Hạc Tử không biết phải xử lý như thế nào với lũ cá con trong chậu.” ( truyện trên app T𝕪T )

Nghe Tiểu Hạc Tử nói xong liền biết được Thương Trì đùa ác ý, Kiều Hồng Hi tức giận đến khó thở, nàng ất thật sự muốn lấy kim chỉ khâu miệng Thương Trì lại.

Kiều Hồng Hi hít sâu mấy hơi, tạm thời đè xuống tức giận trong lòng xuống, nói với Tiểu Hạc Tử: “Tiểu Hạc Tử, Kiều tỷ tỷ hỏi muội, muội là loại cá gì?”

“Ta là cá chép.” Tiểu Hạc Tử nói.

Kiều Hồng Hi lại hỏi: “Muội nhìn kỹ càng một lần, trong chậu là cá gì?”

Tiểu Hạc Tử vốn định dứt khoát trả lời là cá chép, nhưng thấy Kiều Hồng Hi muốn nàng ấy nhìn kỹ xem, nàng ấy bèn áp sát lại nhìn.

Con cá nhỏ đầu nhọn, màu vàng óng ánh, đây không phải cá chép mà là cá vàng.

Tiểu Hạc Tử trả lời: “Là cá vàng.”

“Cho nên, cá chép có thể sinh ra cá vàng sao?” Kiều Hồng Hi uyển chuyển hỏi.

Tiểu Hạc Tử suy nghĩ mấy giây, nàng ấy nghĩ đến Thương Tiểu Lục và Thương Tiểu Thất, vì thế đáp lại: “Nhưng Kiều tỷ tỷ là con người, cũng sinh trứng rồng mà.”

“Ai, tuy nói như vậy nhưng lại không giống nhau. Những con cá này không phải do muội sinh ra, là Thương Trì ca ca trêu đùa muội, cá này, không phải do muội sinh.”

Trí thông minh của Tiểu Hạc Tử thường đảo ngược nhau, lúc cần thông minh thì đầu óc trở nên mơ hồ, lúc cần mơ hồ lại rất thông minh. Kiều Hồng Hi sốt ruột, cầm lấy chậu nước mà Tiểu Hạc Tử đang ôm, thả mấy con cá nhỏ trong vào trong biển.

Nhìn con cá vàng trở về biển khơi, lúc này Tiểu Hạc Tử mới biết mình bị lừa, miệng gắt gao mím lại: “Cho nên Tiểu Hạc Tử bị lừa rồi…”

“Muội yên tâm, Kiều tỷ tỷ nhất định sẽ trừng phạt hắn thật nặng.”  Nhắc đến Thương Trì, Kiều Hồng Hi liền nổi giận, trong lòng hung hăng mắng hắn một trận, mặt sa sầm vừa đi vừa dắt Tiểu Hạc Tử về phòng tắm rửa.

Nhưng Thương Trì bên này đang ở trong ngục ngây ngốc ước chừng nửa tháng, cho dù lửa giận của Kiều Hồng Hi có lớn thế nào đi chăng nữa thì sau nửa tháng cũng vơi hơn phân nửa.

Bùi Kiều rời khỏi Dương Châu, chẳng ai biết liệu nàng còn quay lại hay không.

Hầu hết người trên phố Đông Quan đều đã từng ăn món cá Liễu Kinh của nàng. Mỗi khi có một vị khách vào quán ăn cá Liễu Kinh, trước tiên Bùi Kiều đều sẽ đưa giấy bút qua cho khách viết thứ mà mình bị dọa sợ lên giấy.

Có người không sợ gì hết mà chỉ đói bụng thôi, lúc này Bùi Kiều dùng dầu vừng để chiên cá, lúc nào cảm thấy phiền muộn buồn bực thì làm món cá nướng phết tương hoa hồng bởi vì vị ngọt có thể khiến tâm tình người ta tốt lên. Nếu thứ gì đó bị dọa sợ thì dùng giấm đỏ cùng một ít cà chua và hành tây để làm món cá ngâm giấm, bởi vì vị chua có thể làm dịu tâm tình.

Có người đến rồi vội vàng đi, không có thời gian rảnh nhàn nhã để ngồi ở tiệm ăn cá, vì thế Bùi Kiều dùng lá sen gói gạo tẻ thơm cùng với mấy loại cá nhỏ thành một bọc cơm nhỏ rồi hấp chín, như vậy có thể cầm trên tay ăn mọi lúc mọi nơi.

Món cơm hấp lá sen này là một đặc sản ở Quảng Đông, năm đó Bùi Diễm mang Bùi Kiều và Hồ Tuy Tuy đi Quỳnh Châu, đi qua Quảng Đông liền ở lại đó thêm mấy ngày. Bùi Kiều từng ăn qua cơm hấp lá sen của Quảng Đông một lần liền nhớ mãi hương vị này.

Cơm hấp lá sen thơm có mùi thơm thoang thoảng của sen, khi ngửi vào đầu lưỡi cũng cảm thấy thanh ngọt, mở gói lá ra là gạo tẻ thơm được hấp mềm dẻo, hương lá sen thấm vào thịt cá làm vị cá càng tươi ngon hơn.

Cá trong tiệm cá hương con nào con nấy đều tươi béo, món chính là cơm, món phụ là đậu phộng, dưa leo muối, cà pháo là tính thêm tiền. Tiền cơm không đắt, chủ quán thì hiền lành có lễ độ, lâu dần, mỗi lần nhắc đến tiệm cá ngon nhất thì đều không hẹn mà cùng nhắc đến cửa hàng cá hương Liễu Kinh.

Ai từng ăn cá ở cửa hàng cá hương đều vì sự rời đi của Bùi Kiều mà cảm thấy tiếc nuối, còn người chưa bao giờ thì cũng thấy tiếc hận theo mặc dù họ chưa từng được nếm qua.

Lúc Bùi Kiều rời đi là cuối tháng năm, từ khi nàng rời khỏi Dương Châu, bầu trời luôn âm u và mưa liên tục không dứt.

Cơn mưa kéo dài khiến nỗi sầu lại tăng thêm.

Ngu Bán Bạch rất thích những ngày mưa như này, ngày nào cũng ra mở cửa tiệm, Di Hoành cũng ngày ngày tới quét dọn, có khi Ngu Bán Bạch sẽ để Di Hoành quét qua lá rụng bụi bặm trước cửa hàng của Bùi Kiều.

Nhưng cứ vào mùa mưa, chân tay Di Hoành sẽ trở nên cứng ngắc dị thường, thắt lưng cũng cong xuống, lúc mưa to gió lớn, hắn sẽ ôm cây chổi ghé vào bên cửa sổ ngước nhìn bầu trời, trong miệng lẩm bẩm liên tục: “Tháng sáu rồi sao vẫn còn mưa, nếu còn mưa tiếp nữa, thân thể ta sẽ hỏng mất.”

Bản thể của Di Hoành vốn là một tờ giấy được nhúng qua dầu vừng, dầu vừng có thể chống thấm nước nhưng lại không thể chịu được mưa liên tục như này.

Ngu Bán Bạch quan sát Di Hoành hồi lâu, có một ngày nhịn không được quan tâm hỏi hắn: “A Hoành, trong người không khoẻ sao?”

“Không phải, dạo này ta ngủ không ngon nên có chút mệt mỏi.” Di Hoành có khổ mà không thể nói, sớm biết vậy thì đợi một thời gian đã rồi hẵng giao Hành Vũ châu cho Thương Tiểu Lục.

Không nhận được câu trả lời mà mình muốn biết, Ngu Bán Bạch liền ngậm miệng đi làm việc của mình. Lại nói, mấy ngày mưa này làm mỹ phẩm cũng phiền phức, không thể phơi hương liệu cũng không dễ dàng nghiền bột, nếu không để ý một chút là sẽ bị ẩm ngay. Ngu Bán Bạch nhất thời không có chuyện gì để làm, chàng cầm quyển sách lên đọc được vài trang, bỗng trước mắt thoáng qua một thân ảnh quen thuộc, nhìn kĩ lại mới biết thì là vị cô nương ngốc nghếch Ngu Man Man.

Ngu Man Man khoác một chiếc áo ngọc trai tinh xảo trên vai, không che ô, khuôn mặt hậm hực cau có đi lại dưới cơn mưa phùn, không biết nhìn thấy ai đó, trên mặt rất nhanh nở nụ cười: “Tỷ tỷ, tỷ có thể mua cho ta một cái bánh bao được không?”

Vừa dứt câu, có một giọng nói ồn ào vang lên bên cửa sổ: “Ngàn vạn lần đừng để keo da chó Ngu Man Man kia phát hiện ra chúng ta ở đây, nếu không ví tiền sẽ bị vét sạch.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp