Mỹ Nhân Cửa Hàng Son Phấn

CHƯƠNG 18: ĐỒNG LÒNG CỨU NGOAN LONG, HỒ LY TINH RƠI LỆ (2)


8 tháng

trướctiếp

Thương Trì thở dài, có ý định bán thịt trên rồng trên người, Bùi Kiều nghe thấy thì rất vui mừng, chiếc đuôi lông lá sau người cũng lộ ra. 

Thân phận Hồ Ly tinh bị bại lộ mà nàng cũng không lo lắng, ngồi một không nói chen vào để cho Thương Trì yên tĩnh suy nghĩ: “Vậy Long tiên sinh hãy suy nghĩ thật kĩ nhé.”

Bùi Kiều uốn gối đỡ đầu, nhìn chăm chăm dáng vẻ suy nghĩ của Thương Trì. Trong sách nói mắt rồng bộc lộ sát khí, sừng rồng kiên cố đến mức có thể xuyên thủng tường sắc, vuốt rồng có thể làm nát xương, phun bọt như mưa, không cánh có thể bay, người mang tuyệt kỹ vô cùng uy phong.

Mà con rồng trước mắt này lại chẳng uy phong tí nào, một tai cụp một tai thẳng, ánh mắt u tối mơ hồ, lông dưới lưng gáy không chút rực rỡ, từng túm lông nối nhau còn xấu hơn người mẹ hói đầu của nàng, Bùi Kiều thầm nghĩ: Ăn thịt của hắn có khi nào sẽ làm giảm thọ kém trí không.

Những lời ấy vừa ra khỏi miệng Thương Trì liền hối hận, thịt rồng trên người nào có thể tùy ý bán, hắn nhắm mi mắt ra vẻ suy nghĩ.

Nghĩ một hồi là cả đêm.

Bùi Kiều chống không nổi cơn buồn ngủ trong đầu, biến thành hồ ly, bốn vuốt giấu vào ngực, cuộn tròn thành một cục dựa vào người Ngư Ưng ngủ.

Một con Ngư Ưng khác tỉ mỉ, giang cánh che người cho Bùi Kiều.

Trong mơ, Bùi Kiều thấy cha và mẹ, giấc mộng vô cùng đẹp, chiếc lưỡi hồng hào mềm mại thè ra ngoài môi.

Thương Trì tu vi thấp vừa bị trói lại phát sốt, bây giờ dẫu cho hắn muốn thừa cơ bỏ trốn thì cũng không có năng lực đó.

Ngày hôm sau, một luồng ánh sáng dịu dàng chiếu lên mi mắt, trong mơ Bùi Kiều cảm nhận được liền biết là trời đã sáng, mắt chưa mở đã lắc lắc đầu cho mấy cọng lông vụn trên người rớt xuống rồi mới mở mắt. 

Thương Trì còn nằm trên đất suy nghĩ, vào buổi sáng mắt của hắn có thêm mấy phần anh khí. Bùi Kiều lười biến về hình người, liền ở dạng hồ ly quết đuôi xuống đất bước đến chỗ Thương Trì, thành khẩn hỏi: “Long tiên sinh, ngươi nghĩ xong chưa?”

“Ta phát sốt rồi, không thể bán thịt rồng cho ngươi.” Thương Trì chậm chạp nói.

Đầu Bùi Kiều nghiêng sang phải một chút, không hiểu giữa hai chuyện này có quan hệ gì.

Thương Trì hít mũi, ba chữ một câu, mỗi lần nói ba chữ đều phải hắng giọng một cái như tiên sinh giảng bài vậy: “Người phát sốt, cả người nóng, thịt nửa chín, cắt thịt ra, sẽ hư thối. Ăn vào bụng, không trị bệnh, không thêm thọ, cắt như vậy, có ích gì?”

Chưa dừng lại Thương Trì còn nói thêm một câu: “Phải ăn thịt rồng lẫn cả máu thì mới có thể trị bệnh kéo dài tuổi thọ.”

Bùi Kiều vừa đi qua đi lại vừa suy nghĩ, cái đuôi quết trên đất, đỉnh đuôi nhọn không chịu khống chế mà gật gật.

Nghe người nói phải nghiêng đầu vẫy đuôi, có phần giống loài chó, Thương Trì xem thường mà hừ một tiếng, lòng thầm nghĩ: Thân phận thấp hèn mà ăn thịt rồng, lúc chết nhất định xuống địa ngục.

Bùi Kiều suy nghĩ hồi lâu.

Nhìn dáng vẻ Bùi Kiều đắn đo nghĩ ngợi, Thương Trì thả lỏng rung đuôi, trong lòng vô cùng tự tin không bao lâu nữa Bùi Kiều sẽ thả mình đi.

Qua một lúc, Bùi Kiều biến về hình người hai tay chống gối đứng dậy nói: “Vậy đợi ngươi hết sốt rồi bán thịt cho ta cũng không muộn. Ta đi tìm cho ngươi ít thuốc.”

Con hồ ly này sao lại không theo kế hoạch của mình? Thương Trì lo lắng.

Bùi Kiều đứng dậy thì bỗng sực nhớ nhà mình không có thuốc, cơ thể nàng vốn khoẻ mạnh nên từ lúc lọt lòng đến nay rất ít khi sinh bệnh, nàng cầm bút tùy tiện vẽ vài nét trên giấy, vẽ ra hình dạng của thảo dược rồi nói với Ngư Ưng: “Ngươi ra ngoài thành hái một ít về đây.”

Ngư Ưng gật đầu, nhớ kĩ hình dáng thảo dược, vỗ cánh vài cái rồi bay lên trời, chưa đến nửa khắc đã ngậm thảo dược bay về.

Bùi Kiều múc một chậu nước, tỉ mỉ rửa sạch thảo dược, sau đó đưa vào miệng Thương Trì: “Nhai không nuốt vào bụng, ăn xong sẽ bình phục lại.”

Thương Trì chẳng thèm nhìn, khẽ cười nói: “Rồng và các ngươi đều có cùng thân phận là yêu ma, nhưng loài rồng không giống các loài khác, rồng chúng ta phải ăn rễ bản lam¹ mới có thể hồi phục.”

[1] Rễ bản lam là vị thuốc bắc dùng để giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh.

Nghe được lời nói khinh thường của Thương Trì, Bùi Kiều cũng không tức giận, ngược lại hai mắt sáng lên, răng ngọc hơi lộ ra, hồn nhiên đáp: “Này, vậy ngươi và chó cũng giống nhau nhỉ, lúc trước ta có nuôi một con chó lớn, lúc sốt cao cũng muốn ăn rễ bản lam, hì hì.”

Mặt của Thương Trì trong nháy mắt đã đen như than, hồ ly to gan, kém mồm kém miệng, lại so sánh hắn với chó.

...

Phục Song có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra đường đường là Long thái tử ở Đông Hải, lại bị một hồ ly nhỏ tay không tấc sắt bắt được. ( truyện trên app T𝕪T )

Mà hồ ly nhỏ này, còn muốn lấy thịt của hắn để ăn.

Kiều Hồng Hi nghe được tin xấu này, đầu bỗng dưng choáng váng, toàn thân như ngã khụy, suýt nữa không đứng vững: “Hồ ly nhỏ đó ở đâu?”

Phục Song nhắm mắt để nhớ lại: “Là Bùi Liễu Kinh trong tiệm cá hương Liễu Kinh.”

“Nàng là một Hồ Ly tinh?” Kiều Hồng Hi kinh ngạc.

Kiều Hồng Hi hiếm khi đến phố Đông Quan. Còn Bùi Kiều mới ở phố Đông Quan được hơn một năm, nàng ấy chỉ gặp qua Bùi Kiều một lần. Có điều hai bé con Ngoan Long của nàng ấy thường đi đến cửa hàng cá hương của bà chủ Bùi Liễu Kinh, còn có cửa hàng son phấn của Ngu Tử Ngư, nghe nhiều, Kiều Hồng Hi tự nhiên sẽ nhớ kĩ.

Trong trí nhớ Kiều Hồng Hi, lông mày Bùi Kiều hơi nhạt màu, có điều chỉ là cô nương mười lăm mười sáu tuổi, thích ăn cá, lại nhát gan, không thường xuyên trò chuyện với người khác.

Một Hồ Ly tinh nhát gan có thể dụ được Ngoan Long ư? Kiều Hồng Hi không thể tin được.

“A a! Bùi Liễu Kinh là Hồ Ly tinh!” Tiểu Hạc Tử cả kinh đến mức vai run lên, tứ chi cứng ngắc, chân trái không tự chủ lùi về sau một bước, nàng ấy quên sau chân mình là biển cả, không đứng vững, thế là té ngửa xuống biển.

Trong lúc Tiểu Hạc Tử còn đang kinh ngạc thì té xuống biển, quên biến thành cá nên trôi nổi theo làn sóng rồi.

Đã biết Thương Trì đang ở đâu, Kiều Hồng Hi không chắc chắn lắm về việc đi cứu, có thể đi cứu một con rồng mà không để lộ thân phận, đúng là có chút khó khăn.

Phục Song cũng không tìm được cách hay nào, vuốt cằm, chạm vành tai, gấp đến độ trong miệng thốt ra: “Phá cửa mà vào, thân phận thần tiên của chúng ta sẽ bị bại lộ. Giết hồ ly diệt khẩu, vậy thì chẳng có lương tâm, lao vào cứu lại không thực tế, trừ khi đưa Bùi Liễu Kinh ra ngoài. Đốt cháy nơi đó thành tro bụi, chỉ càng trống trải thêm thôi, ngay cả khi chỉ có một con tiểu hồ ly cũng không đối phó nổi.”

“Chốt, phải đưa Bùi Liễu Kinh ra ngoài.” Kiều Hồng Hi vỗ ngực để bình tĩnh nhưng lòng vẫn thấp thỏm bất an, cách thì có, nhưng không thể đưa Bùi Kiều ra. Phục Song đề nghị đi đến phố Đông Quan trước, dù sao ở Đông Hải cũng sốt ruột, chi bằng đi đến phố Đông Quan tìm một chút, còn nghĩ cách khác nữa.

“Được.” Kiều Hồng Hi về lại phòng chỉnh lại dung nhan, chải đầu tóc qua loa, khoác bên ngoài chiếc áo thủy điền mới tinh, váy dưới thay chiếc váy mỏng nhẹ dệt bằng vải đen, hai tay áo xắn lên, theo Phục Song đi đến phố Đông Quan.

Thấy hai người muốn rời khỏi, Tiểu Hạc Tử đạp hai chân một cái, từ trong biển bơi lên khỏi mặt biển, mang trên vai một cái túi, túi phồng lên, bên trong chứa một ít bánh ngọt bánh bao, nàng ấy nắm lấy tay Kiều Hồng Hi, cũng muốn đi cùng.

Tiểu Hạc Tử nhíu mày mím môi, còn nín thở, một dáng vẻ thấy chết không run, ai không biết còn tưởng rằng nàng ấy sắp lên chiến trường ác liệt, Kiều Hồng Hi hỏi: “Muội không sợ à?”

“Sợ!” Tiểu Hạc Tử nói thật: “Nhưng ‘một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao’ mà, thêm một người, thêm một cái đầu, mặc dù đầu óc Tiểu Hạc Tử không được linh hoạt, nhưng mong Kiều tỷ tỷ đừng chê.”

“Không chê.” Kiều Hồng Hi cười đáp.

Ba người hợp thành đội đi đến phố Đông Quan, dù biết Thương Trì ở bên trong cửa hàng cá hương nhưng bây giờ không thể thực hiện kế hoạch được, bèn đợi đến khi mặt trời xuống núi.

Bà Hoa Tam là một người bán hoa gặp bọn họ đứng trước cửa tiệm cá hương Liễu Kinh lâu như vậy, khom người, đi ngang qua hỏi: “Các ngươi muốn ăn món cá Liễu Kinh của Liễu Kinh sao?”

“Đúng vậy...” Không ngờ sẽ có người đến bắt chuyện, Kiều Hồng Hi lắp ba lắp bắp, chỉ nói được hai chữ.

Bà Hoa Tam đưa tay lau mồ hôi trên trán, thốt ra ba tiếng than: “Ai! Ai! Ai! Cửa hàng đã lâu không mở cửa, không ai biết bên trong thế nào, có điều mỗi ngày hai con Ngư Ưng đều sẽ đi bắt cá, khi trở về sẽ mang theo cá sống, chắc là cho Bùi Liễu Kinh ăn, cũng không biết có phải Bùi Liễu Kinh đang bị bệnh hay không .”

Bà Hoa Tam đang nói chuyện, chân đi về phía trước, tiếng nói chuyện phía sau càng ngày càng nhỏ.

Kiều Hồng Hi tiễn bà Hoa Tam đi xa, gấp đến độ vò đầu bứt tai. Lúc này, Ngu Bán Bạch đang ngồi xe lăn đi ra từ tiệm son phấn, xõa tóc xuống, đầu đội tấm khăn quấn màu đen, bên tóc mai cài một bông hoa, thân trên mặc bộ đạo bào màu xanh lam rộng rãi có cổ tay áo nhỏ màu trắng, lớp áo trong kín đáo, thân dưới mặc một chiếc quần cao tới eo, chân đi giày khảm đụn mây, trên đùi đặt một cái giỏ trúc, trên tay cầm một chiếc ô giấy dầu, một mình chàng tự đẩy xe lăn, đi chậm như rùa ra ngoài thành.

Phục Song nhìn tấm khăn trên đầu Ngu Bán Bạch, lẩm bẩm: “Trời nắng nóng như vậy, hắn đội tấm khăn làm gì...”

Nói dứt đoạn, trên đỉnh đầu có tiếng đập cánh, ngẩng đầu nhìn lên, hai con Ngư Ưng sóng vai nhau bay ra khỏi thành.

Bọn chúng lại muốn đi bắt cá.

Tiểu Hạc Tử thấy Ngư Ưng, lúng túng sợ hãi, vội bảo vệ đầu, ngồi xổm xuống gục mặt vào hai chân run lẩy bẩy.

Phục Song hỏi: “Ngư Ưng thôi mà, ngươi sợ đến thế sao?”

Tiểu Hạc Tử chỉ tay vào con Ngư Ưng đã đi xa rồi nói: “Đây là Ngư Ưng của Bùi Liễu Kinh, hai con Ngư Ưng này từng muốn ăn ta, Bùi Liễu Kinh là Hồ Ly tinh chỉ thích ăn cá, sau hôm đó, nàng nhất định đã biết ta là một con cá chép, nếu như bị Ngư Ưng trông thấy, Tiểu Hạc Tử sẽ bị bọn chúng ngậm lấy rồi mang đi làm cơm tối, Phục Song đại nhân, ngài có thể bắt con Ngư Ưng cho Tiểu Hạc Tử cưỡi không?”

Nghe Tiểu Hạc Tử nói, Phục Song nhìn Ngư Ưng, rồi nhìn lại hướng mà Ngu Bán Bạch rời đi, khóe miệng khẽ nhếch, sắc mặt rạng rỡ: “Khà khà, ta có một cách hay, một cách hay có thể khiến Bùi Liễu Kinh ra ngoài.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp