Ai Nói Omega Không Thể A Bạo

Chương 8


8 tháng

trướctiếp

Khương Loan yếu đuối bất lực ở trên tay Lộ Cảnh Ninh thử giãy dụa một chút, bỗng nhiên cảm thấy bị đào thải ra khỏi sân cũng không phải chuyện xấu gì, vạn nhất omega điên cuồng này một lời không hợp tiếp tục lấy hắn làm vũ khí hình người công kích cơ giáp, thật sự là trò chơi kết thúc.

          Thân thể nhỏ bé như vậy của hắn, biểu diễn thái sơn áp đỉnh* cho các tân sinh khác còn chưa tính, đối mặt với loại vật khổng lồ khổng lồ như cơ giáp này liền có vẻ đặc biệt bất lực.

*Thái sơn áp đỉnh: Chịu áp lực như có núi lớn đè lên

          Cũng may Lộ Cảnh Ninh dường như cũng không để ý tới hắn, đánh giá chung quanh một chút, tìm một nơi tương đối an toàn nhẹ nhàng nâng tay lên, cứ như vậy đưa hắn, ừm, ném đi.

          Khương Loan đặt mông ngồi trên mặt đất, đối mặt với hành động qua cầu rút ván này tâm tình có chút phức tạp, ngay cả niềm vui chạy trốn trong chỗ chết cũng thoáng phai nhạt không ít.

          Không khỏi lâm vào suy nghĩ sâu xa.

          Khương đại thiếu gia hắn trước kia cũng là nhân vật số 1 trong vạn Omega, lướt qua vạn bụi hoa, sao từ sau khi đụng phải omega Lộ Cảnh Ninh này, cảm giác mình càng ngày càng không đáng giá đây?

          Điều khiến anh không thể chấp nhận nhất chính là, hiện tại toàn bộ lực chú ý của mọi người đều rơi vào trên người Lộ Cảnh Ninh, tựa hồ hoàn toàn không để ý tới hắn "lặng lẽ rời khỏi sân khấu".

          Mẹ kiếp, hắn không có cảm giác tồn tại như vậy sao?

          Khương Loan tràn đầy oán niệm nhìn về phía hai bóng dáng chạy như bay. Sau đó cũng giống như những người khác, phát hiện hai người đối mặt với truy kích chặt chẽ đột nhiên dừng bước không hề báo trước, quay đầu tại chỗ.

          Khương Loan biết chân tướng mặt không chút thay đổi.

          Những tân sinh khác vẻ mặt chết lặng.

          Phản ứng đầu tiên: Tại sao bọn họ dừng lại???

          Phản ứng thứ hai: Họ không phải là muốn cứng đối cứng đi? Ồ, con người và máy móc chiến đấu? Làm thế nào nó có thể được!

          Sau đó, giây tiếp theo: Tấn công rồi! Tấn công rồi! Mẹ kiếp, bọn họ thật sự tấn công rồi!

          Kỳ thật cũng không chỉ có đám tân sinh kia bất ngờ, ngay cả hai vị điều khiển cơ giáp cũng căn bản không nghĩ tới học đệ hiện tại lại gan lì như vậy, dưới sự truy kích của cơ giáp không chỉ không chạy, xem cục diện này tất nhiên còn muốn đánh một trận?

          Nguyên bản súng bắn không ngừng nghỉ bởi vì trong lúc nhất thời do dự mà ngừng lại mấy giây.

          Mà chỉ là trong nháy mắt ngắn ngủi, cũng đã đủ để cho Lộ Cảnh Ninh cùng Văn Tinh Trần thuận lợi tiếp cận cơ giáp.

          Gần như cùng lúc xuyên qua trung tâm của hai cơ giáp, Lộ Cảnh Ninh hướng Văn Tinh Trần nhẹ nhàng huýt sáo: "Chọn một cái?”

          Văn Tinh Trần cũng không nghĩ nhiều, tùy ý chỉ vào đại gia hỏa bên tay phải kia: "Bên ta.”

          OK~!

          Lộ Cảnh Ninh không nói hai lời trực tiếp xoay người một cái, nhanh nhẹn vô cùng cứ như vậy kéo lên chiếc cơ giáp kia.

          Văn Tinh Trần cũng bắt đầu ngay lập tức.

          Chờ hai người điều khiển hoàn hồn, cả hai đã thành công nhảy lên cơ giáp được chọn tương ứng và tiến vào điểm mù của khoang điều khiển.

          Không thể nhìn thấy tình huống phía trên cơ giáp bản thân, người điều khiển chỉ có thể thông qua hành động của bóng người phía sau cơ giáp đối phương để  suy đoán đại khái tình huống của bản thân.

          Máy truyền tin ở bên trong tiến hành trao đổi thường xuyên ——

          "Ngươi cẩn thận một chút, hắn ta đang cố gắng mở cửa khoang của ngươi."

        "Yên tâm đi, chỉ cần bên trong không thao tác, ngoại lực lớn hơn nữa cũng không có khả năng phá khoang điều khiển."

          "Để cho bọn họ vẫn treo ở trên như vậy cũng không phải là biện pháp hay, bằng không thử bắn một chút?"

          "Ngươi nghĩ cái gì thế! Đây là tài sản công, nếu làm hỏng, ngươi bồi thường hay tôi bồi thường?”

          "Vậy thì... Tôi có nên thử di chuyển không? Có lẽ tôi có thể ném ai đó xuống?"

          “Chủ ý này không tệ, tôi cũng thử xem!”

          Bên ngoài không nghe được bọn họ trao đổi, mọi người chỉ trơ mắt nhìn hai chiếc cơ giáp dưới sự điều khiển của người điều khiển, bỗng nhiên cuồng loạn lắc lư.

          Hình ảnh như vậy nếu phối hợp với nhạc nền, đại khái chính là chuyển động lần lượt tấn công còn rất có tiết tấu.

          Lộ Cảnh Ninh trườn lên trên cơ giáp, ở trên bề mặt bóng loáng gian nan tìm một chỗ mượn lực ổn định thân thể, trong lòng cũng thầm mắng: Rung cái gì rung, cơ giáp điên rồi sao?

 

          Lực trên tay Lộ Cảnh Ninh cực kỳ mạnh, chỉ là một cái điểm tựa nho nhỏ là cũng có thể bám chắc vào đó, ngẩng đầu nhìn về phía Văn Tinh Trần, liền thấy mi tâm của người đàn ông này quả nhiên đã không kiên nhẫn nhíu lại.

          Không đợi chào hỏi, liền thấy hắn thực hiện một cú nhảy nhỏ nhờ lực rung và trực tiếp nhảy lên cánh tay cơ giáp.

          Lộ Cảnh Ninh nghi hoặc chớp chớp mắt, liền thấy Văn Tinh Trần một tay treo trên cánh tay cơ giáp bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cậu, dùng tay kia khoa tay múa chân hai cái.

          Rất nhiều người còn mơ hồ, nhưng Lộ Cảnh Ninh lại lộ ra nụ cười hiểu rõ, bỗng nhiên buông tay ra, đáp lại một cái động tác OK.

          Theo cách này, điều đó có nghĩa là không có điểm đòn bẩy nào cả.

          Mọi người trơ mắt nhìn bóng người kia từ phía trên cơ giáp rơi xuống, vốn còn tưởng rằng đây rốt cuộc là từ bỏ ý định đùa giỡn, sau đó bọn họ đã bị một trận tiếng động quái dị dẫn tới chú ý.

          Ngẩng đầu lên, thấy cơ giáp Văn Tinh Trần đang ở đột nhiên rung chuyển dữ dội một cách kỳ lạ.

          Văn Tinh Trần treo trên cánh tay cơ giáp bỗng nhiên theo đà rung lắc của cơ giáp mượn lực, nhất thời đem chấn động vốn không nhỏ mở rộng đến tối đa hóa.

          Mắt thấy cơ giáp dưới sự lắc lư thật lớn sẽ hoàn toàn mất đi thăng bằng, hắn nắm lấy cánh tay cơ giáp thuận thế rơi xuống, dư quang đảo qua điểm rơi, trong nháy mắt chân chạm đất đem toàn bộ lực lượng trên người ngưng tụ trên tay.

          Đột nhiên dùng sức một cái, ngay cả cả cơ giáp cũng bị triệt để ném ra ngoài.

          Người điều khiển hoàn toàn chưa kịp phản ứng, ở trong buồng lái chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, xuyên thấu qua màn hình tầm nhìn có thể nhìn thấy hình ảnh cơ giáp khác phóng đại vô hạn trước mắt, dưới khiếp sợ quá độ tay run lên, không cẩn thận va chạm đến một cái nút điều khiển.

          Cơ giáp chỗ Lộ Cảnh Ninh đảo mắt đã bị quân bạn lật ngược đè lên mặt đất, cậu dựa vào thao tác trượt dốc quyết đoán vừa rồi hoàn mỹ tránh được. Vừa ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy trong vũ khí laser gần như dán mặt đối mặt với cậu mơ hồ lóe lên một tia hồng quang yếu ớt.

          Nhận thấy sự khác thường ở đây, ngay cả Quế Lương Triết trên bục cũng không thể ngồi yên, một sải chân lao ra khỏi sân khấu.

          Loại vũ khí laser này dưới bắn phá thông thường lực sát thương quả thật rất thấp, nhưng nếu như trước đó tiến vào tích lực, giá trị sát thương sẽ hoàn toàn không giống.

          Huống chi, vẫn là khoảng cách gần như vậy.

          Nếu thật sự bị trúng như vậy, chỉ sợ sẽ...

          Tại thời điểm nguy cơ như vậy, có người đã không khống chế được mà kinh hô thành tiếng, theo bản năng che mắt lại.

          Nhưng thấy ánh sáng thâm thúy trong đáy mắt Lộ Cảnh Ninh chợt lóe lên, tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc bỗng nhiên xoay người, quỷ mị vô cùng tránh đi.

          Cũng không nhìn thấy bước chân cậu cụ thể động đậy như thế nào, một giây sau đã đặt ở phía sau vũ khí laser, cứng rắn bẻ xuống.

          Con đường xạ tuyến cứ như vậy đột nhiên bị xoay chuyển một góc độ, cùng lúc đó tích lực hoàn thành, chùm tia laser đỏ tươi bắn ra ngay chính giữa khớp chân cơ giáp của chiếc cơ giáp phía dưới.

          Chùm tia laser trong gang tấc mang theo nhiệt độ nóng rực, trên khớp nối cánh tay cơ giáp khó khăn lắm mới có thể xẹt qua, trong nháy mắt một chuỗi tia lửa bắn ra bốn phía.

          Cả sân huấn luyện nhất thời tràn ngập một mùi khét nồng nặc, mắt thường có thể thấy được vỏ ngoài cơ giáp cứ như vậy bị hòa tan một khối, mơ hồ có thể thấy khung xương kim loại bên trong.

          Hai cơ giáp khác đã sớm quên động tác, giống như những người khác trong sân nhìn một màn kinh tâm động phách bên này.

          Nếu như vừa rồi xạ tuyến quá gần như vậy thật sự đánh vào thân thể con người, hậu quả tựa hồ có chút không thể tưởng tượng nổi.

          Ngay khi tất cả mọi người còn đang ngẩn người, ngược lại thì người trong cuộc  Lộ Cảnh Ninh không có nửa điểm giác ngộ chạy trốn trong chỗ chết.

          Cậu cắn răng hung hăng dùng sức, cứng rắn đem vũ khí laser khổng lồ đang ôm trong tay từ trên cánh tay cơ giáp bẻ xuống, thở dài một hơi, hướng người cách đó không xa chào hỏi: "Văn Tinh Trần, lại đây giúp một việc?”

          Văn Tinh Trần đối với biểu hiện vừa rồi của cậu hiển nhiên cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, bất quá cũng không nói thêm gì, giẫm lên hai chiếc cơ giáp đi tới, cùng Lộ Cảnh Ninh một trái một phải đem vũ khí laser nặng nề kia giơ lên cao, rũ mắt nhìn cậu một cái: "Đếm số?”

          Lộ Cảnh Ninh tâm tình vui vẻ nhếch khóe miệng, cười đến vẻ mặt tươi sáng: "3, 2, 1——! ”

          Theo dư âm của con số thứ ba hạ xuống, chỉ thấy vũ khí laser dưới sự hợp lực của hai người nặng nề nện xuống chân cơ giáp bị hao tổn.

          Tiếng va chạm kim loại kịch liệt nhất thời vang vọng khắp nơi.

          Rất nhiều người theo bản năng nhắm mắt lại, chờ đến lúc mở mắt ra lần nữa, chỉ nhìn thấy linh kiện rơi xuống đất.

          Cái chân cơ giáp kia không có vỏ ngoài bảo hộ, dưới sát thương trùng kích thật lớn, hoàn toàn cùng cơ giáp phân gia.

          Xung quanh lâm vào một mảnh yên tĩnh quỷ dị.

          Ai nói với họ chuyện gì vừa xảy ra? Chẳng lẽ đây là tay không hủy cơ giáp trong truyền thuyết sao?

          Lộ Cảnh Ninh đứng ở giữa một đống đổ nát, cảm thấy mỹ mãn vỗ vỗ tro tàn trên tay, đưa tay một phen ôm lấy bả vai Văn Tinh Trần, không chút do dự hướng hắn giơ ngón tay cái lên: "Văn Tinh Trần, rất tốt, mười phần ăn ý!”

          Văn Tinh Trần cũng không khách khí: "Đa tạ khen ngợi. ”

          Lộ Cảnh Ninh nhìn lướt qua đống đổ nát phía sau, trong lòng càng thoải mái, nhịn không được đều sắp hát lên.

          Hai chiếc cơ giáp, hai chiếc cơ giáp, đắc ý, đắc ý mù quáng ~ một chiếc không có vũ khí, một chiếc không có đùi, thảm hề hề hề, thảm hề ~!

          Chậc, đuổi theo đi, có bản lĩnh đuổi theo đi? Xem họ mày lấy cái gì để bắn tao!

          Cậu cứ như vậy ở trước mắt bao người bước đi bất cần đời trở về, cùng Văn Tinh Trần bên cạnh đặc biệt thong dong tạo thành đối lập rõ ràng.

          Khương Loan ngồi trên mặt đất xem xong toàn bộ quá trình, đối mặt với hai đồng đội sóng vai trở về, miệng há thành hình chữ "O".

          Còn gì nữa? Hai vị, quả thực rất trâu bò!

          Hắn sửa sang lại suy nghĩ hỗn loạn một chút, đang nghĩ dùng cái gì để biểu đạt một chút tình cảm kính ngưỡng như tinh hà tràn ngập của mình. Còn chưa kịp mở miệng, đã thấy trước mặt bỗng nhiên tối sầm lại, một thân thể khổng lồ bất ngờ không kịp đề phòng liền vọt tới trước mặt, trong giọng nói thô cuồng tràn đầy sùng bái.

          "Mẹ kiếp, Lộ Cảnh Ninh, mặc kệ cậu ghét bỏ tôi đến mức nào tôi cũng phải nói cho cậu, cậu vừa rồi thật sự quá đẹp trai! Tôi chưa bao giờ thấy một Omega có thể có sức mạnh hủy diệt lớn như vậy! Nói cho tôi biết, cậu chính xác làm thế nào để làm điều đó và dạy cho tôi đi! Chỉ có thể nói cậu thật không hổ là một tay Lộ bá bá dạy ra, đương nhiên, tôi không phải nói cậu không tốt, chỉ có thể nói, chỉ có thực lực tuyệt đối mới có thể chống đỡ được xung lực phá hoại này. Thật sự, quả thực là rất đẹp trai! Tôi có thể rất chắc chắn rằng sau này cậu sẽ được ghi lại trong lịch sử, anh trai của tôi!”

          Khương Loan: "..."

          Quên đi, cầu vồng rắm gì đó, hắn thua rồi!

 

              ......

 

          Thẳng đến khi sát hạch chấm dứt đếm ngược nhắc nhở xóa sạch, tất cả mọi người trong sân đều cảm thấy có chút choáng váng.

          Ngay từ đầu bởi vì Lộ Cảnh Ninh, bọn họ vô tình bị loại rất nhiều, nhưng cũng là bởi vì cậu cùng Văn Tinh Trần, bọn họ mới giải trừ được hai cái cơ giáp, giảm bớt rất lớn độ khó né tránh, từ đó tăng lên tỷ lệ sống tuyệt đối.

          Tâm tình của những người sống sót khó tránh khỏi có chút phức tạp, đây đại khái chính là vừa yêu vừa hận trong truyền thuyết.

          Đội của Lộ Cảnh Ninh là đội ngũ duy nhất trong sân sống sót, không nghi ngờ gì đã giành được điểm cao nhất, với tổng cộng 280 điểm được phân bổ.

          Khương Loan và Vu Kình Thương đã sớm cười đến mức hai mắt cũng không thấy.

          Ổn định, ổn định, chỉ cần kiểm tra pheromone không quá tệ, tiến vào Tứ Viện là cái chắc rồi!

          Ngay khi chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên có người từ phía sau hô hoán bọn họ.

          Lộ Cảnh Ninh quay đầu lại, chỉ thấy viện trưởng tứ viện Quế Lương Triết đang đứng cách đó không xa trầm mặc nhìn mình.

          Cậu sờ sờ chóp mũi, làm bộ ho nhẹ một tiếng: "Cái kia, viện trưởng, ta biết biểu hiện của tôi có chút quá mức nổi bật, nếu như người phi thường chân thành mời tôi sớm gia nhập tứ viện..."

          Quế Lương Triết không để ý tới cậu, mặt không chút thay đổi lấy ra một tờ hóa đơn: "Vị bạn học này, tuy là cơ giáp kiểu cũ, nhưng dù sao cũng là ngươi làm hỏng máy móc công cộng, xin bồi thường toàn bộ, đây là danh sách.”

          Lộ Cảnh Ninh đang đắc ý nói đột nhiên dừng lại, hơn nửa ngày, mới nghẹn ra một chữ: "Mẹ kiếp?”

          Tác giả có lời muốn nói: Lộ Cảnh Ninh: Tôi tựa hồ cảm nhận được toàn thế giới thâm trầm ác ý?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp