Lộ Cảnh Ninh đến tương đối muộn, trên cơ bản thử thách dành
cho tân sinh gần như kết thúc, lúc này người đang đứng trên đài thi đấu hẳn là
người phía trước cậu.
Cậu liếc nhìn thẻ thông tin trận đấu hiển thị bên cạnh. Nam
sinh kia tên là Văn Tinh Trần và người còn lại trên sâu đấu là một vị đàn anh
năm ba.
Nếu không phải huy chương trên vai của hai người có màu sắc
bất đồng thì cũng không dễ dàng phân biệt được thân phận của cả hai, khi nhìn
chiều cao của hai người rất dễ khiến người ta nghĩ rằng Văn Tinh Trần mới là
sinh viên cuối cấp.
Lộ Cảnh Ninh không khỏi liếc thêm vài lần, trong lòng có
chút chua xót.
Alpha cái khác không tính, gen ảnh hưởng đến chiều cao cùng
thực lực rất mạnh, đừng nhìn cậu cao 1m8 khi đứng cùng với Beta thì cũng không
tính là thấp, nhưng so với những Alpha có gen tốt như cũ cũng không đủ nhìn.
Hơn nữa, cái người tên Văn Tình Trần kia hiển nhiên không
phải chỉ có mỗi chiều cao.
Dựa theo miêu tả của Vu Kình Thương, trước khi người này lên
sân thi đấu, tân sinh năm nhất trên cơ bản đều bị đánh bại thê thảm làm cho
tinh thần của các tân sinh năm nhất nhất thời sa sút. Hiện tại cục diện trên
sân hiển nhiên đã hoàn toàn ngược lại, Văn Tinh Trần trước mắt đã liên tục
chiến thắng, đánh bại hai vị tiền bối, chỉ cần đánh thắng thêm một trận là có
thể đạt thành tựu huy hoàng một chọi ba.
Thắng liền ba ván, cùng với khái niệm thử vận khí lấy được
một hai ván là hoàn toàn bất đồng.
Có người nói rằng Quân sự Đế Hải đã suốt ba năm không ai có
thể hoàn thành thử thách này.
Lúc này không chỉ các sinh viên năm nhất tinh thần tăng vọt,
mà còn có các giáo viên của tứ đại học viện đang theo dõi trận đấu trên mặt
cũng lộ ra vẻ hưng phấn nhàn nhạt.
Không uổng công cả buổi chiều bọn họ ngồi tới mông cũng phát
đau, rốt cuộc cũng chờ được hạt giống tốt, nhất định phải lấy được.
Lộ Cảnh Ninh dựa vào cây cột bên cạnh, nghiêng đầu nở nụ
cười đầy ẩn ý. Vừa rồi cậu phát hiện ra một điều rất thú vị. Tuy rằng quá trình
đối chiến trên sân thoạt nhìn đặc sắc vạn phần, nhưng từ khu vực dự bị nơi cậu
đang đứng, thoáng thấy một vài chuyển động nhỏ rất khó phát hiện. Tân sinh
Alpha này đang từng bước lên kế hoạch để thua trong lần thử thách này.
Tuy phát hiện này có vẻ hơi kỳ quái, Lộ Cảnh Ninh mặc dù
không hiểu nhưng cũng không có hứng thú lắm chỉ ngẩng đầu lên lười biếng ngáp
một cái. Có chút mệt rã rời. Hiện tại thời gian không còn sớm, cậu chỉ muốn trở
về kí túc xá đánh một giấc.
Văn Tinh Trần không ngoài dự kiến mà thua cuộc, khi ra khỏi
sân đấu, gương mặt trước sau như một vẫn lạnh nhạt thờ ơ, dường như sự thất
vọng nặng nề của sinh viên năm nhất không liên quan gì đến hắn.
Trên đường ra khỏi sân thi đấu khi đi ngang qua khu chuẩn bị
thách đấu, hắn chợt nghe thấy một giọng nói giễu cợt vang lên: "Người anh
em đánh thật vất vả."
Trong một góc không có quá nhiều ánh sáng của khu chuẩn bị,
hắn ngẩng đầu nhìn lại, mới phát hiện có một người đang đứng dựa vào tường,
khuôn mặt vênh váo đến cực điểm, cười tủm tỉm nhìn về phía hắn.
Văn Tinh Trần hiển nhiên không nghĩ tới sẽ gặp được một
Omega ở chỗ này, không bị mê hoặc bởi bề ngoài của đối phương, trái lại hắn khẽ
nhíu mày trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc. Ngay khi lông mày nhăn lại Lộ
Cảnh Ninh ít nhiều cũng đoán được tâm tư của hắn, cảm thấy có chút buồn bực,
tức khắc ngoài cười nhưng trong không cười bổ sung một câu: "A, không đúng,
phải nói diễn rất vất vả."
Văn Tinh Trần rốt cuộc cũng cẩn thận nhìn cậu, trong ánh mắt
thâm thúy tựa hồ có hàn quang mơ hồ, ý tứ hàm xúc không rõ.
Tầm mắt như vậy nếu rơi vào trên người những người khác đúng
là lực uy hiếp mười phần, thế nhưng Lộ Cảnh Ninh lại làm như không thấy gì,
lười nhác dựa vào tường, bắt gặp ánh mắt của hắn liền nở nụ cười. Quả thực đúng
là khiêu khích người khác. Sợ thiên hạ chưa đủ loạn, từ trước đến nay cậu vẫn
luôn là người như vậy.
Văn Tinh Trần thanh âm trầm thấp mang theo chút từ tính:"Cậu
đã nhìn ra?"
Lộ Cảnh Ninh nhướng mày: "Cầu xin tôi đừng nói ra
ngoài?"
"Không cần thiết."
Văn Tinh Trần bỗng nhiên cười khẽ, giọng điệu có chút trêu
chọc: "Thật bất ngờ, không nghĩ tới đánh một vòng khiêu chiến, còn được
người ta chú ý như vậy."
Lộ Cảnh Ninh: "???"
Lời nói này có phải hay không có vấn đề? Như thế nào đột
nhiên giống như biến thành cậu đang có âm mưu gì đó với gia hoả này.
Sau khi cân nhắc, Lộ Cảnh Ninh đang định chế nhạo, đã thấy
Văn Tinh Trần đã xoay người rời đi, từ xa chỉ lưu lại một câu ý vị không rõ
"Vòng khiêu chiến cố lên", bóng lưng cao gầy lộ ra vẻ bình tĩnh lãnh
đạm.
Nếu không phải vừa rồi châm chọc cậu, trong đôi mắt kia lộ
ra một tia tà khí u ám, e rằng bản thân đã bị dáng vẻ không dính khói lửa phàm
tục lừa cho mất lý trí. Quan trọng nhất chính là cậu - Lộ Cảnh Ninh cư nhiên
lại ăn thiệt từ miệng người khác.
Cậu chuẩn bị cất bước đuổi theo thì một người đàn ông trung
niên mặc đồ nhân viên đi đến thúc giục: "X9879, như thế nào còn chưa đi
lên? ". Nội tâm Lộ Cảnh Ninh: "... Mẹ kiếp".
Nam nhân trung niên mới vừa vào cửa đụng phải cậu, vừa nhìn
thấy bộ dạng của Lộ Cảnh Ninh thì sửng sốt, đột nhiên không thúc giục nữa:
"Bạn nhỏ, hiện tại ngươi có thể đổi ý bỏ thi đấu... ".
Lộ Cảnh Ninh thật vất vả mới khống chế được vẻ mặt tức giận,
không kiên nhẫn nói: "Em không thay đổi chủ ý, không bỏ thi đấu, cứ lên
đi".
Nói xong liền đem ba lô trên vai ném sang một bên, cũng
không thèm đi bậc thang cứ thế mà chống tay ở trên mặt đất hơi dùng sức liền
nhẹ nhàng mà xoay người nhảy lên đài thi đấu.
Lúc này tất cả mọi người mới khôi phục tinh thần sau thất
bại của Văn Tinh Trần, không hề chớp mắt mà nhìn chăm chăm lối vào mong chờ
người khiêu chiến tiếp theo. Ai ngờ rằng không thấy bóng dáng người nọ đâu, lại
bị bộ dáng phóng túc quá mức của đối phương làm cho kinh ngạc.
Phản ứng đầu tiên, thao, thoạt nhìn lại là một vị cao thủ.
Phản ứng thứ hai, người nọ thoạt nhìn giống như có điểm hơi
mảnh mai.
Sau đó, cao thủ này bộ dạng tựa hồ quá mức đẹp mắt.
Cuối cùng, cao thủ này....????
Thế nhưng lại là một Omega?!!!!
Tiến hoan hô chói tai, nhức óc tức khắc không đến hai giây
liền lâm vào một mảnh yên lặng quỷ dị, ở một góc khác lại có một giọng nói khí
lực mười phần như quỷ khóc sói gào mà kêu lên: "A a a a a Lộ Cảnh Ninh cậu
mẹ nó cuối cùng cũng đến!!! Tớ phải sinh khỉ con cho cậu!!!".
Trong sự im lặng như thế này, hò hét như vậy có vẻ đặc biệt
vang dội, rõ ràng.
Tất cả mọi người theo bản năng hướng về phía cái người mới
gào, chỉ thấy một thân ảnh cường tráng đang kích động mà vặn vẹo cái eo của mình,vẻ
mặt chờ mong cùng ngưỡng mộ. Mọi người yên lặng mà nhớ kĩ gương mặt dũng cảm
này, lòng tràn đầy ghét bỏ mà thu hồi tầm mắt.
Chết tiệt, một Alpha sẽ sinh con cho một Omega? Năm nay rốt
cuộc Quân sự Đế Hải tuyển chủng loại dị nhân gì vậy? Bất quá... Nếu như Omega
này sinh khỉ con cho bọn họ, bọn họ chấp nhận!!!
Lộ Cảnh Ninh trên sân đương nhiên cũng nghe được sự ứng cứu
gần như thiêu đốt sinh mệnh của Vu Kình Thương, không khỏi xấu hổ đứng ngây
người, dùng thái độ thờ ơ lạnh nhạt "Tôi không biết người này là ai "
mặt vô biểu tình mà đứng đó, ngay cả dư quang khóe mắt cũng không liếc qua bên
kia nửa cái.
Đứng trước mặt cậu là người vừa rồi "đánh bại" Văn
Tinh Trần. Sinh viên năm ba tên là Trạm Xã, phản ứng cơ hồ cùng những người
khác giống nhau như đúc, một lúc sau, mới có chút không xác định mà hỏi:
"Em là... Omega?".
Lộ Cảnh Ninh biết anh ta muốn nói cái gì, đơn giản hoạt động
gân cốt, cười như không cười mà nhìn hắn, hỏi lại:"Chẳng lẽ tôi thoạt nhìn
giống Alpha?"
Trạm Xã bị cậu làm cho nghẹn lại: "Không, anh không
phải có ý tứ này"
Lộ Cảnh Ninh tiếp tục cười: "Hay là, anh biết tôi là
Omega có chút thương hương tiếc ngọc, cứ thế mà đầu hàng?"
Trạm Xã: "Đương nhiên không... "
Lộ Cảnh Ninh đưa hai tay về phía trước xoa nắn, tiếng khớp
xương răng rắc vang lên, cậu lười biếng nhướng mi: "Này cũng không phải,
kia cũng không phải, nhiều lời như thế làm cái gì, còn muốn đánh nữa
không?".
Vừa nói cậu vừa quay sang nhìn trọng tài: "Có thể bắt
đầu rồi chứ?"
Trọng tài cũng là một sinh viên năm ba, đang phát ngốc mà
nhìn cậu, bỗng nhiên đụng phải tầm mắt của đối phương, trên mặt không biết vì
sao mà đỏ lên, hoang mang rối loạn mà tuyên bố nói: "Thi đấu bắt đầu
—!".
Ngay khi vừa dứt lời, đồng hồ đối chiến cũng bắt đầu đếm
ngược.
Trạm Xã vẫn có chút ngây người như trước.
Anh ta cũng không phải là chưa từng đánh nhau với Omega. Lớp
học của bọn họ cũng có Omega, ngày thường đi học trong quá trình huấn luyện
nhiều ít cũng sẽ bàn luận với nhau.
Nhưng hôm nay anh ta đến đây với thân phận là học trưởng để
tôi luyện cho đám tân sinh, thậm chí để thu hẹp khoảng cách sinh viên mới và
cũ, nhà trường đã quy định rằng việc sử dụng pheromone bị cấm trong quá trình
thi đấu. Là một sinh viên năm ba, bản thân anh ta vẫn như cũ chiếm ưu thế tuyệt
đối.
Mấy trận trước đối mặt với một số tân sinh Alpha thì không
sao, hiện tại muốn anh ta ở trước mặt mọi người đánh nhau với một Omega thật
đúng là sợ không cẩn thận không kiểm soát được sức lực, làm người ta bị thương.
Trạm Xã do dự đứng yên, Lộ Cảnh Ninh lại không có nửa điểm
gánh nặng trong lòng.
Hoạt động xong gân cốt, khoé miệng của cậu hơi cong lên:
"Học trưởng, nếu anh không ra tay, vậy tôi liền không khách khí!".
Nói xong cũng không đợi Trạm Xã đáp lại, dưới chân vừa di
chuyển trong nháy mắt đã tới gần trước mặt anh ta.
Trạm Xã nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ đột nhiên phóng đại mấy
lần, còn chưa kịp cảm nhận được hơi thở vuốt ve làn da, chỉ cảm thấy một trận
trời đất quay cuồng, trong nháy mắt đã mất đi thăng bằng.
Giây tiếp theo, toàn bộ cơ thể đã hoàn toàn ngã xuống, anh
ta chưa kịp phản ứng thì khung cảnh trước mắt đã biến thành những dây đèn trên
đỉnh nhà thi đấu. Sau lưng lại truyền đến một trận đau đớn, toàn bộ hội trường
hoàn toàn im lặng. Bị đánh bại trong nháy mắt, làm Trạm Xã có chút bối rối.
Không có một âm thanh nào phát ra, trọng tài sững người vài
giây mới định thần lại, tuyên bố kết quả: "Lộ, Lộ Cảnh Ninh giành chiến
thắng!".
Chỉ mất chưa đầy mười giây bấm giờ trong đó còn có vài giây
do trọng tài sững sờ. Trạm Xã nhìn thời gian tạm dừng, trong đầu tràn đầy đều
là dấu chấm hỏi.
Chuyện gì vừa xảy ra? Tại sao anh ta lại bị ném ra khỏi sân
mà không có bất kỳ điềm báo nào?
Trước một giây còn phiền não như thế nào mà động thủ với đối
phương, giây tiếp theo cứ như vậy... thua? Trạm Xã nằm tại chỗ không thể hồi
phục lại tinh thần.
Cứ thế mà bại dưới một Omega kì lạ làm anh ta có chút tiếp
thu không nổi. Lúc này, trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một gương mặt tươi
cười, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Lộ Cảnh Ninh cả người treo trên lan can đài thi đấu cúi đầu
cười tủm tỉm cúi đầu nhìn anh ta: "Học trưởng đắc tội nha".
Sau hai phút im lặng, phòng thi đấu dường như bỗng nhiên nổ
tung, hoàn toàn sôi trào.
"Ngọa tào, tôi vừa rồi là nằm mơ sao? Tôi đang nhìn
thấy gì?!"
"Chuyện quái gì đang xảy ra với Omega này vậy? Tốc độ
của động tác kia, quả thực a!"
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Giả, phải không? Có phải
hay không cố ý thua cuộc?"
"Mặc dù vừa rồi Trạm Xã không có động tĩnh gì, nhưng...
Tôi cảm giác cho dù có di chuyển cũng không thể thay đổi được kết quả
gì?"(App TᎩT)
"Quá nhanh! Động tác đó thực sự quá nhanh! Đây là lần
đầu tiên tôi thấy chiêu thức chiến đấu lưu loát dứt khoát như vậy!"
"Tam quan của tôi đang bị đả kích! Có phải tất cả Omega
của Quân sự Đế Hải đều là quái vật không?"
....
Ngay tại sân thi đấu cứ thế thay nhau vang lên câu thảo
luận, không biết ai bỗng nhiên phát ra tiếng thở dài cảm khái một câu, thể hiện
hoàn toàn tiếng lòng của mọi người: "Omega này, quả thực A bạo!"