[Mỹ Thực] Sinh Hoạt Mỹ Vị Sau Khi Trở Về Thành Phố

Chương 8: Bánh trứng rau hẹ


8 tháng

trướctiếp

[[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha]

Hôm nay Khâu Ái Đình về sớm, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi bánh trứng rau hẹ, mắt cô ấy lập tức sáng lên.

Cô ấy hít hít, ấy, sao như phát ra từ sân nhà cô ấy vậy nhỉ?

Cô ấy vỗ nhẹ vào cửa, La Thanh Mai đi ra mở cửa, ngay lập tức, mùi hương trở nên nồng nàn hơn.

“Thanh Mai, cậu đang làm món gì ngon vậy?” Khâu Ái Đình đẩy xe đạp sốt ruột hỏi.

La Thanh Mai mỉm cười khóa cửa lại, trả lời câu hỏi của Khâu Ái Đình: "Tôi làm bánh trứng rau hẹ, cậu có muốn thử không?"

"Được, được chứ!" Khâu Ái Đình lớn tiếng đáp.

Trong nồi bột của La Thanh Mai có khoảng 200 cái bánh mì dẹt được trải ra, không có cái nào lớn, chỉ to bằng lòng bàn tay, hai đĩa chất đầy một đống.

La Thanh Mai cầm một cái cho cô ấy: "Cậu thấy ăn có hợp khẩu vị không?"

Khâu Ái Đình rửa tay, nóng lòng cắn một miếng: "Oa, ăn ngon quá!"

Cô ăn nhiều đến mức lông mày nhướng lên: "Cho thêm chút nước sốt hay gì đó vào sẽ hoàn hảo hơn."

“Hôm khác tôi sẽ nấu nước sốt, làm một loại bánh mì dẹt khác.” La Thanh Mai cười nói, chỉ cần có điều kiện, cô vẫn thích làm rồi ăn.

Trong miệng Khâu Ái Đình ngậm một cái bánh, khom lưng lục tìm trong khoảng trống dưới tủ, lôi ra một cái chai thủy tinh cao bằng bàn tay: "Cậu thấy tương này có thể chấm ăn được không?"

La Thanh Mai dùng giẻ lau sạch cái chai, sau khi vặn nó ra, một mùi chua xộc vào mũi cô làm cô bị sặc, ho không kiểm soát.

Khâu Ái Đình cũng ngửi thấy mùi đó, cô ấy xấu hổ nói: "Lại hỏng rồi."

La Thanh Mai đóng nắp lại sau mới thấy dễ chịu hơn: "Sao cậu không ăn?"

"Cái này, ha ha, tôi không biết làm, tôi chỉ là thích tích góp đồ thôi, không nghĩ đến cất đi sẽ bị hỏng."

Khâu Ái Đình rất xấu hổ, mặc dù cô ấy làm việc trong nhà máy thực phẩm nhưng điều đó không có nghĩa là kỹ năng nấu ăn của cô ấy tốt, thực tế thì cô ấy chỉ biết nấu cháo và mì nước, ngoài ra không còn gì khác.

“Sau này tôi sẽ dạy cậu một số công thức món ăn đơn giản.” La Thanh Mai cười: “Nước trong ấm rất nóng, cậu có thể dùng được đấy.”

Khâu Ái Đình nuốt miếng bánh trong tay xuống, cảm thấy cơn ớn lạnh trên người đã biến mất, cô ấy lấy chìa khóa mở tủ: "Thanh Mai, để tôi đổi bột mì lấy một ít bánh hẹ với cậu."

"Nhất định Ái Hồng sẽ thích ăn, đến tôi còn thích mà."

La Thanh Mai thấy Khâu Ái Đình lật tung túi và lọ trong tủ ra để xem, một lúc sau đồ bên trong đã lộn xộn không có trật tự, tay cô tự nhiên có hơi ngứa, muốn sửa sang dọn dẹp lại này kia hộ Khâu Ái Đình, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t.

Khâu Ái Đình thực sự tìm thấy rất nhiều thứ, chẳng hạn như bột mì, bột nếp, bột khoai lang và các loại đồ khô, một số đã bị ẩm mốc do bảo quản không đúng cách, một số thì bị lẫn mùi, thậm chí có một số được gián "chăm sóc"...

"Ái Đình, mọi khi cậu vẫn để những đồ này thế này à?" La Thanh Mai nhìn thấy những thứ bị hư hỏng thì đau lòng vô cùng.

Khâu Ái Đình thở dài: "Tôi cũng muốn làm gì đó để ăn, nhưng mấy tháng nay lại bận quá."

Vừa nói, cô ấy vừa liếc La Thanh Mai, nhưng nghĩ đến quan hệ của hai người còn chưa thân thiết như vậy, đành lại nuốt lời vào trong.

“Tôi đổi một nửa cái bánh thôi, hai cân đủ không?” Khâu Ái Đình quay người đi lấy cái cân.

“Tôi cũng dùng than với dầu của cậu rồi, cũng phải tính những thứ này nữa.” La Thanh Mai nghĩ, nếu cô muốn chính thức bắt đầu kinh doanh thì cô thực sự phải giải quyết những chuyện này.

“Ái Đình cậu chớ vội đã, lại đây chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi.” La Thanh Mai kéo một chiếc ghế đẩu đặt cạnh lò, vừa sưởi lửa vừa tán gẫu.

"Ừm, cậu nói đi." Khâu Ái Đình ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn không thể ngừng liếc món bánh trứng rau hẹ bên cạnh.

"Lúc đó tôi thuê phòng quên không nói với cậu, sau này có thể tôi sẽ làm một ít đồ ăn bán lấy tiền, định dùng phòng bếp, cậu xem tiền thuê nhà tính lại như nào được không?"

Giữa kinh doanh đồ ăn và bán lẻ đồ ăn hoàn toàn là hai tình huống khác nhau, để tránh xung đột sau này, La Thanh Mai nghĩ tốt hơn hết là nên nói rõ với Khâu Ái Đình.

"Bán đồ ăn lấy tiền cũng tốt, hiện tại không còn ai bắt nữa." Khâu Ái Đình liên tục gật đầu: "Tiền thuê vẫn như cũ, muốn dùng nhà bếp cũng được."

"Nếu dùng hết đồ thì tôi sẽ cấp bù lại cho cậu." La Thanh Mai vẫn khăng khăng nói.

Khâu Ái Đình nhìn vẻ mặt nghiêm túc của La Thanh Mai, cô ấy suy nghĩ một lúc: "Được thôi. Nhưng có một số việc tính toán rõ ràng quá thì không ổn, cậu đưa em trai tôi trở về giúp tôi nên tôi sẽ chuẩn bị cho cậu những thứ thuận lợi, đây là trợ giúp lẫn nhau."

Cuối cùng, La Thanh Mai nhận hai cân bột mì của Khâu Ái Đình, loại bột này tốt hơn nhiều so với loại cô mua, hẳn là được xay trong tháng này.

Sáng sớm hôm sau, La Thanh Mai lấy nửa còn lại của món bánh trứng rau hẹ đạp xe đi làm.

Bận rộn cho đến trưa, cô tận dụng thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi xin phép sư phụ Lương đến nhà máy sản xuất máy móc bên cạnh để đưa bánh trứng rau hẹ cho La Thanh Hồng.

Dưới mắt La Thanh Hồng có hai quầng thâm đen thật lớn, hiển nhiên là anh ấy lại thức khuya, uể oải nói: "Thanh Mai, sao em lại tới đây?"

“Anh hai, anh lại thức khuya nữa thế?” La Thanh Mai đưa túi giấy dầu trong tay cho anh ấy: “Này, em làm bánh trứng rau hẹ cho anh đấy, lúc nào ăn thì đặt hai miếng lên trên cơm một lúc."

“Gần đây gặp phải một số vấn đề, hôm nay có thể giải quyết được rồi.” La Thanh Hồng ngáp một cái, cầm lấy túi giấy dầu: “Khi nào thì em mới có thể làm mì sợi cho anhđây?”

"Học ở nông thôn với người ta đấy, cái này em làm riêng, đừng ăn hết ngay." La Thanh Mai dặn dò, cô đã tăng cường hiệu quả của rau hẹ vào bánh.

Hiển nhiên La Thanh Hồng không nghe theo, gật gù rồi quay trở lại mở túi giấy ra, vừa đi vừa ăn.

Anh cắn một miếng, món bánh trứng rau hẹ nguội cũng chẳng khó ăn, càng nhai càng thấy ngon, khi đến dưới nhà trọ, anh tình cờ gặp phải Kiều Công.

Kiều Công được xem như là sư phụ của La Thanh Hồng, quan hệ giữa hai người rất tốt, nhìn đồ ăn trong tay La Thanh Hồng, ông ấy không khỏi tò mò: "Thanh Hồng, em đang ăn gì thế?"

“Em gái em đặc biệt làm bánh trứng rau hẹ cho em, thầy có muốn ăn thử không?” La Thanh Hồng khách khí hỏi.

Kiều Công nghe vậy hai mắt bừng sáng: "Tôi thích ăn rau hẹ nhất đấy, cho tôi thử đi."

Kiều Công cắn một miếng đã cảm thấy rất ngon miệng, không khách khí mà lấy phần lớn trong tay La Thanh Hồng: "Chị dâu em hấp bánh bao, lát nữa cho em mấy cái mà ăn."

Hắc Bát biết được từ một người anh em rằng đoàn xe của đội vận tải thành phố đã trở về, anh ấy cố gắng đợi đến trưa rồi ngay lập tức đạp xe về nhà, gõ cửa nhà bên cạnh.

Một người đàn ông đến mở cửa sân, không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Hắc Bát ngoài cửa.

Anh cao lớn, tuấn tú, mày kiếm mắt sáng như sao, lúc không cười không giận mà uy, khiến người ta không dám tự phụ.

Trong nháy mắt Hắc Bát thẳng tắp thắt lưng, sùng bái kêu lên: "Anh Ngôn, anh về rồi!"

Hà Tại Ngôn gật đầu: "Vào đi, trên bàn có dứa đóng hộp."

Hắc Bát bước vào nhà, chào ông nội Hà và bà nội Hà trước, sau đó cầm một cái bát để đổ hộp ra, lúc này nhìn thấy một chồng bánh trứng rau hẹ trên bàn liền đưa tay lấy một cái để ăn.

"Ông nội Hà ơi, đây là bánh trứng rau hẹ ông làm sao ạ? Ngon quá đi." Hắc Bát uống hộp canh, ăn bánh trứng rau hẹ, không hề thấy hai thứ ăn chung với nhau sẽ khiến mùi vị bị lẫn lộn.

Ông nội Hà lắc đầu: "Không phải ông, là con bé Ái Đình kia mang tới đấy."

“Khâu Ái Đình?” Hắc Bát đặt bát xuống, lau miệng: “Cậu ấy biết nấu ăn khi nào vậy? Cậu ấy chỉ biết nấu mỗi cháo thôi, cái kiểu bị cháy khét lẹt ý.”

“Đừng nói Ái Đình như thế, người ta cũng sẽ tiến bộ mà.” Bà nội Hà vặn lại.

"Anh Ngôn, đầu lưỡi anh tốt, nếm thử món bánh trứng rau hẹ này đi."

“Tôi ăn rồi, không phải Ái Đình làm.” Giọng điệu Hà Tại Ngôn bình tĩnh, nhưng lại rất chắc chắn.

Ngay lập tức Hắc Bát trở nên đắc ý: "Tôi đã bảo rồi, Ái Đình cậu ta sao có thể làm bánh ngon như vậy được chứ."

“Hắc Bát, cậu rảnh quá thì ăn xong đi làm việc đi.” Hà Tại Ngôn liếc anh ấy một cái, lạnh lùng nói.

“Anh Ngôn, tôi đi trễ cũng được mà, chuyến đi của anh có gì mới mẻ không, kể cho tôi nghe đi!” Mặc dù Hắc Bát lái xe ở nhà máy thực phẩm nhưng về cơ bản thì tuyến đường tuyến đường của anh ấy sẽ không đi ra khỏi thành phố Đông Lương.

“Đi làm.” Hà Tại Ngôn nhíu mày, sao càng lớn càng không nghe lời thế?

Hắc Bát thấy Hà Tại Ngôn cau mày, lập tức không dám ở lại nữa, vội vàng chào hai vị cao tuổi, rời đi như một làn khói.

Sau khi Hắc Bát rời đi, Hà Tại Ngôn nhìn đĩa bánh trứng rau hẹ trên bàn, tiếc nuối nghĩ sao chúng lại nguội rồi?

Ông nội Hà nhìn qua đã biết Hà Tại Ngôn nghĩ gì: "A Ngôn, để ông đi hấp lại bánh trứng rau hẹ cho con nhé."

“Ông nội, để cháu tự làm ạ.” Hà Tại Ngôn hâm nóng bánh trứng rau hẹ, bưng đến trước mặt hai người lớn tuổi: “Cùng ăn đi ạ.”

"Xin lỗi ông nội, con chỉ tìm được một vị đầu bếp, nhưng ông ta không muốn quay lại, chính sách bây giờ đã nới lỏng, ông ta dự định tự mình mở cửa hàng lập nghiệp."

Hà Tại Ngôn cắn một miếng bánh trứng rau hẹ, khuôn mặt có chút ủ rũ.

“Đều là sói mắt trắng*.” Bà nội Hà lẩm bẩm nói: “Năm đó nhà họ Hà đối xử với bọn họ tốt biết bao, thế mà lúc nhà họ Hạ xảy ra chuyện, bọn họ chạy nhanh hơn bất cứ ai.”

*Vô ơn

Ông nội Hà sửng sốt một chút, sau đó vỗ tay bà nội Hà: "Xã hội mới rồi, người ta có lựa chọn của người ta, không thể ép buộc được. Hơn nữa, công thức đều ở trong tay chúng ta, không phải sợ."

Hà Tại Ngôn nắm tay bà nội Hà, nghiêm túc nói: "Bà nội ơi, con sẽ khôi phục lại vinh quang cho tiệm bánh nhà họ Hà của chúng ta."

Anh nhất định sẽ làm, mà có lẽ sẽ không chỉ là mở một cửa hàng nhỏ như vậy.

Bà nội Hà đột nhiên cười nói: "Bà tin A Ngôn."

Hà Tại Ngôn đi cùng ông cụ, khóe miệng hơi nhếch lên, khuôn mặt ôn hòa, trong mắt tựa như có ánh sao lấp lánh, không khỏi nghĩ đến câu thơ "mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song"*.

*Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song: ý chỉ quân tử thanh tao như ngọc sáng, trên đời khó gặp người thứ hai.

Chờ bà nội Hà đi ngủ trưa, ông nội Hà và Hà Tại Ngôn mới nói chuyện, có một số việc không nên để bà nội Hà biết, sợ bà cụ tức giận làm hại cơ thể.

Ba giờ hơn, Hà Tại Ngôn ra ngoài với đội vận tải thành phố, một là để giải quyết ít chuyện, hai là để xem xét sự phát triển thị trường hiện tại của thành phố Đông Lương.

Chỉ là anh không ngờ đội vận tải còn nhiều việc hơn anh nghĩ, đến khi anh có thể rời đi thì đã qua giờ tan sở cao điểm, những chợ nhỏ hình thành tự phát kia cũng đã đến lúc tàn.

“Anh Hà, anh Hà.” Đột nhiên, Hà Tại Ngôn nghe thấy một giọng nói quen thuộc, anh vừa quay đầu lại đã thấy một cô gái đi xe đạp dừng bên cạnh mình, cậu bé Khâu Ái Hồng ngồi phía trước kích động vung vẩy cánh tay ngắn nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp