[Mỹ Thực] Sinh Hoạt Mỹ Vị Sau Khi Trở Về Thành Phố

CHƯƠNG 6: CẢM ƠN CÔ


8 tháng

trướctiếp

[[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha]

Không hề do dự, La Thanh Mai quyết định thuê căn phòng này của Khâu Ái Đình, cô thật sự không muốn ở nhà thêm một ngày nào nữa.

Cô và Khâu Ái Đình kí với nhau một bản hợp đồng đơn giản, rồi trả trước ba tháng tiền nhà.

Sau khi La Thanh Mai trở về, cô mang theo tất cả tiền trong người, mà sự thật đã chứng minh, quyết định này của cô là hoàn toàn đúng đắn, à không, điều này thật sự có ích.

Trên đường trở về nhà tối đen như mực, La Thanh Hồng lấy cây đèn pin cố định lại trên đầu xe, chở theo La Thanh Mai cùng đi về nhà.

“Thanh Mai, em biết được được bí mật gì của Thanh Lan sao?”

La Thanh Mai nghe vậy thì thở dài: “Anh hai, bí mật này tạm thời em sẽ không nói ra.”

La Thanh Hồng suy nghĩ một lúc rồi sau không nghĩ nhiều nữa, giữa đàn bà con gái với nhau có một số vấn đề mà người ta sẽ mãi mãi không thể nào hiểu được.

Sáng sớm ngày hôm sau, La Thanh Mai đem theo hành lý của mình gửi tạm ở chỗ của La Thanh Hồng, đến chiều tối sau khi tan làm cô lại tới lấy.

Buổi chiều hôm đó, La Thanh Mai và Lý Tiểu Liên tiếp tục được chủ xưởng gọi tới phân xưởng để hỗ trợ, cô vẫn không nói một lời nào, còn Lý Tiểu Liên thì ngược lại, rất hưng phấn.

Khi từ xưởng quay trở lại nhà bếp, cô ấy không thể nhịn được nữa mà tìm La Thanh Mai nói chuyện.

“Thanh Mai, cô nói xem chúng ta có thể sẽ được điều qua bên kia làm việc không?” Hôm qua chỉ có cô ấy và La Thanh Mai được điều đi hỗ trợ, dì Lâm kia vẫn ở lại đây, nghĩ lại thật sự có chút kích động.

La Thanh Mai nhìn Lý Tiểu Liên một cái rồi nói: “Tôi cũng không biết, trước tiên cứ làm tốt những việc này đi đã.”

Lý Tiểu Liên đương nhiên là không nghe lọt tai những lời La Thanh Mai nói, cô ấy cầm cái xơ mướp trong tay, miệng lúc khép lúc mở không biết đang nói thầm cái gì.

La Thanh Mai cũng mặc kệ, cô nhịn cả một ngày cuối cùng cũng sắp được tan làm rồi, cô phải nhanh chóng đến nhà họ Khâu sửa sang lại giường chiếu mới được.

Cô cảm thấy thật may mắn vì khi trở về từ nông thôn còn mang theo cả chăn bông, nếu không bây giờ lại phải mất công đi mua cái mới, vậy thì sẽ rất phiền đây.

“Thanh Mai, Thanh Mai.” Khâu Ái Đình nắm tay Khâu Ái Hoành đứng ở phía sau cửa nhà bếp, vẻ mặt lo lắng.

“Thanh Mai, tối nay tôi phải tăng ca, cậu có thể đưa em trai tôi về nhà giúp tôi với được không? Thằng bé sẽ tự rửa chân, rửa mặt rồi đi ngủ luôn.”

La Thanh Mai nhìn cậu nhóc cao chưa tới eo mình rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”

“Cảm ơn cậu, hôm nào tôi mời cậu ăn cơm nhé.” Khâu Ái Đình nói xong liền để Khâu Ái Hoành lại, sau đó vội vàng đi mất, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t.

Khâu Ái Hoành vẫn còn nhớ La Thanh Mai, cậu nhóc biết chị gái này về sau sẽ ở chung nhà với mình.

Cậu đi lên phía trước, nhỏ giọng nói: “Chị Thanh Mai.”

“Ái Hoành lại đây, em đợi chị một lát.” La Thanh Mai lấy một chiếc ghế đẩu nhỏ để Khâu Ái Hoành ngồi một góc, sau đó tiếp tục làm việc.

Lý Tiểu Liên đứng nhìn một hồi, cô ấy không biết rằng La Thanh Mai vậy mà còn quen biết công nhân trong xưởng, hơn nữa nhìn họ còn rất thân thiết.

Không biết cô ấy lại nghĩ ra cái gì, biểu cảm khuôn mặt liền thay đổi, sau đó cúi đầu làm việc tiếp và cũng không còn đến tiếp cận La Thanh Mai nữa.

La Thanh Mai không để ý tới điều này, những công việc trong nhà bếp cô đều làm rất tốt. Khi chuẩn bị rời đi, cô cầm theo túi xách của mình và dắt Khâu Ái Hồng tới nhà máy cơ khí ở bên cạnh.

Từ cổng chính nhà máy thực phẩm đến cổng chính của nhà máy cơ khí cũng phải mười mấy phút, từ rất xa đã có thể nhìn thấy mấy ống khói lớn của nhà máy cơ khí rồi.

Lúc đầu, La Thanh Mai còn lo rằng Khâu Ái Hoành không đi được quãng đường xa như vậy, không ngờ rằng tốc độ của cậu nhóc này không hề chậm chút nào, thế là cô cũng chẳng cần phải đi chậm lại để chờ cậu nữa.

La Thanh Mai hỏi người gác cổng và biết được rằng, La Thanh Hồng vẫn chưa đi, cô liền kéo Khâu Ái Đình ngồi xổm ở một góc nghịch mấy viên đá.

Ước chừng khoảng gần nửa tiếng sau, La Thanh Hồng mới mang theo hành lý của La Thanh Mai vội vội vàng vàng đẩy xe đạp ra.

“Thanh Mai, để em chờ lâu rồi, đi thôi, anh hai đưa em đi.”

La Thanh Hồng nhìn thấy Khâu Ái Hoành cũng hơi bất ngờ một chút: “Đợi đã, để anh mượn người ta con xe ba bánh.”

Anh ấy dỡ hành lý xuống, quay người đi vào trong xưởng, chỉ trong chốc lát, anh ấy đã lái một chiếc xe ba bánh ra, chất hành lý lên và cho hai người nữa ngồi vào nhìn vẫn rộng rãi hơn nhiều.

“Anh hai, anh phải tăng ca sao?” La Thanh Mai thấy La Thanh Hồng vẫn chưa thay quần áo công nhân ra, liền hỏi.

“Ừm, anh xin nghỉ một tiếng. Thanh Mai, anh xin lỗi, anh hai không thể giúp em sửa lại phòng rồi.”

“Không sao đâu anh hai, em có thể tự làm được.”

Đi được nửa đường thì thấy một cửa hàng dịch vụ tiện lợi, La Thanh Mai bảo La Thanh Hồng dừng xe lại cho cô vào mua ít mì sợi.

Đến nhà họ Khâu, La Thanh Hồng giúp cô chuyển hành lý vào trong phòng, sau đó liền nhanh nhanh chóng chóng quay lại xưởng.

La Thanh Mai bật đèn lên, sau đó đi ra ngoài sân khóa trái cửa cổng lại, lúc cô quay người lại thì thấy Khâu Ái Hoành đang múc nước trong vạc bằng chậu rửa mặt.

“Ái Hoành, đừng dùng nước lạnh, để chị đun cho em một ấm nước nóng.” La Thanh Mai để Khâu Ái Hoành ngồi bên cạnh lò, còn cô thì bắt đầu nhóm lửa, định làm một bát mỳ ăn.

Sống ở đây không thể không dùng nhà bếp nên cô phải nói chuyện lại với Khâu Ái Đình, khoản tiền này sẽ được tính riêng.

Trong khi chờ nước sôi, La Thanh Mai đi vào căn phòng bên trái, cô phát hiện giường và bàn ghế đều đã được lau dọn sạch sẽ.

Khâu Ái Hoành đi theo phía sau La Thanh Mai, nhỏ giọng nói: “Tối hôm qua chị của em đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, chị có thể trực tiếp trải chăn ra nằm.”

La Thanh Mai xoa đầu Khâu Ái Hoành: “Cảm ơn mọi người nhé!”

Sau khi dọn giường xong, La Thanh Mai nhét hai túi hành lý của cô vào trong tủ đầu giường, khi có thời gian cô sẽ thu dọn sau.

Nước trên bếp sôi rồi, La Thanh Mai pha một chậu nước ấm cho Khâu Ái Đình rửa chân, sau đó cô lấy nồi chuẩn bị nấu mì: “Ái Hoành, em có muốn ăn cùng chị không?”

Khâu Ái Hoành sờ bụng mình, cậu nhóc do dự một chút rồi gật đầu, ở nhà trẻ cậu đã được ăn cơm, nhưng vẫn thường xuyên cảm thấy không đủ no.

“Chị Thanh Mai, trong tủ cũng có mì, để em lấy cho chị.” Khâu Ái Hoành lấy chiếc chìa khóa từ dưới viên gạch ở góc bàn, mở chiếc tủ ở bên trên ra.

La Thanh Mai đang định cản thì Khâu Ái Hoành đã mở tủ bát ra rồi, cô thấy trong ngăn tủ có rất nhiều đồ, không khỏi trầm mặc.

Trước tiên, Khâu Ái Hoành lấy một cái túi nhựa nilon đựng mì ra đưa cho La Thanh Mai, sau đó lại lấy ra hai miếng bột xoắn chia cho cô một cái: “Chị Thanh Mai, chị ăn đi.”

“Ái Hoành, em…” La Thanh Mai muốn nói cậu nhóc này tại sao lại không có tí cảnh giác nào với người lạ vậy chứ, nhưng cô nghĩ lại, đây mới chỉ là một đứa nhóc sáu tuổi, có thể mong chờ được gì từ cậu nữa?

Cô trả lại mì cho cậu nhóc và cười nói: “Để lần sau hãy nấu.”

La Thanh Mai nhìn cái bánh xoắn trong tay, ngửi ngửi một cái, nó đã có mùi hôi rồi, chắc là do bảo quản không đúng cách để bị ẩm.

Cô nghĩ một hồi sau đó vẫn ăn, mùi vị không ngon lắm nhưng không phải là không thể chấp nhận được.

La Thanh Mai đổ đầy nước vào một cái nồi nhỏ rồi đặt lên bếp đun nóng, sau đó, cô tới luống rau trong vườn hái một ít rau. Hôm qua, cô thấy trong đó có một số loại hành lá, hành thái có thể ăn kèm được.

Khâu Ái Hoành ngâm hai chân trong chậu, hai bàn tay nhỏ xoa vào nhau, ánh mắt cậu nhóc từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào động tác của La Thanh Mai.

Nước trong nồi sôi lên, cô bỏ vào một ít muối, sau đó cho một nắm mì vào, dùng đũa khuấy đều lên.

Trước khi nấu mì, cô đi rửa cái thớt và dao phay, bắt đầu thái hành lá, hành đã thái xong thì được bỏ vào hai cái bát lớn có hình con gà trống, tiếp đến thì cho thêm muối, xì dầu, mỡ heo vào.

Khâu Ái Hoành nhìn không hiểu lắm, cậu lau khô chân, bê chậu nước vào trong sân, sau đó ngồi xổm ở bên cạnh lò nhìn La Thanh Mai với mì.

Sợi mì nóng hổi thả vào trong bát, dùng đũa khuấy lên, rất nhanh liền ngấm màu của nước tương, hành lá xanh biếc cũng bị đảo lên, mùi mỡ lợn và nước tương hòa quyện vào nhau xộc lên mũi.

Cậu nhóc không khỏi hít sâu một cái, sao lại thơm như vậy chứ? Còn thơm hơn cả chị cậu làm.

La Thanh Mai thấy biển cảm của Khâu Ái Hoành thì không khỏi bật cười, cô đặt hai bát mì lên bàn, sau đó lấy thêm hai cái bát nhỏ rồi đổ nước mì vào mỗi bát.

Cô vừa thấy có hại tiêu nên rắc một ít vào trong nồi canh, sau đó cho phần hành lá còn thừa vào.

Bát canh nóng hổi, cho thêm hành lá và hạt tiêu làm tỏa ra một mùi thơm khác, hơi ngấy nhưng lại rất hấp dẫn.

“Ái Hoành, uống chút canh này, có thể khiến em bớt lạnh đấy.”

Khâu Ái Hoành uống một ngụm canh rồi lè lưỡi: “Chị Thanh Mai, nó hơi cay, vẫn là ăn mì ngon hơn.”

La Thanh Mai biết không phải ai cũng có thể ngửi được mùi của hạt tiêu, cô cười nói: “Vậy ăn mì trước đi.”

La Thanh Mai ăn một chút mì, mỡ heo không còn mới nữa, nước tương không được chất lượng nhưng cô đã thêm một ít dấm và dầu mè vào, hương vị vẫn có thể chấp nhận được.

“Ngon quá, ngon quá đi mất.” Khâu Ái Hoành dùng đũa quấn sợi mì lên, không ngừng nhét vào trong miệng: “Chị nấu ăn còn ngon hơn cả chị của em nấu.”

“Em ăn từ từ thôi, không cần phải vội, uống miếng canh đi này.”

La Thanh Mai không khỏi bật cười, có người thích đồ ăn của mình làm thì đã là một chuyện rất vui với cô rồi.

Khâu Ái Hoành ăn mì xong thì bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, La Thanh Mai đưa cậu vào phòng, đắp kín chăn cho cậu, sau đó bắt đầu thu dọn tàn cuộc.

Khâu Ái Đình có lẽ không thường xuyên dùng nhà bếp, trong lò bụi bám rất nhiều, đáy nồi sắt trên bếp có một lớp gỉ màu vàng, còn muôi và thìa thì vẫn có vết bẩn dính vào.

Trong nhà cũng không có bó củi nào, ngược lại thì có rất nhiều than đá, xem ra nhà họ Khâu chủ yếu là đốt than đá rồi.

La Thanh Mai thấy Khâu Ái Đình vẫn chưa về nhà, cô liền đun một ấm nước nóng, tìm được nửa túi thuốc tẩy rồi bắt đầu lau dọn nhà bếp.

Cô là một người thích nấu ăn, thật sự không thể nhìn nổi nhà bếp bị bỏ bê như thế này, dù sao thì bây giờ cô cũng đang có thời gian, liền nhân lúc này dọn dẹp lại một chút.

Khâu Ái Đình tăng ca trở về đường Xuân Hoa cũng đã gần mười một giờ, cô ấy đi rẽ vào con hẻm nhỏ, nghĩ đến việc mình sẽ đánh thức La Thanh Mai để nhờ cô mở cửa giúp thì có hơi ngại.

Ai biết rằng cô ấy vừa gọi một tiếng thì liền nghe thấy tiếng cửa lớn mở ra ngay, sau đó là tiếng bước chân: “Ai ở ngoài cửa đó?”

“Là tôi, Ái Đình.” Khâu Ái Đình vội nói.

Sau khi cửa cổng mở ra, Khâu Ái Đình dắt xe đạp đi vào, cô ngượng ngùng nói với La Thanh Mai: “Thật ngại quá, làm cậu tỉnh giấc rồi.”

“Không sao đâu, tôi vẫn chưa ngủ.” La Thanh Mai lắc đầu: “Cậu có đói không?”

“Tôi không đói, tôi vừa ăn chút đồ trong xưởng rồi.” Khâu Ái Đình nói, đưa cho La Thanh Mai một cái túi giấy bằng nắm tay: “Đây là bánh táo đỏ, cậu nếm thử xem.”

“Cảm ơn cậu, tôi không có đói, tôi vừa nấu mì ăn rồi, các loại gia vị, xì dầu dùng của cậu sau này tôi sẽ quy ra tiền trả cho cậu.”

Khâu Ái Đình cất xe xong, nhìn nhà bếp gần như mới tinh thì không khỏi ngây người ra, thật lâu sau cô mới nói: “Không cần trả tiền cho tôi đâu, dù sao những cái đó cũng không dùng tới.”

“Tôi thấy cũng sắp Tết rồi nên nhân tiện dọn sạch nhà bếp này cho cậu, cậu không phiền chứ?” La Thanh Mai để ý ánh mắt của Khâu Ái Đình, liền giải thích với cô ấy.

“Sao lại phiền được chứ, tôi đang cảm thấy cậu thật là chăm chỉ, quá lợi hại, sao mà cậu làm nó gọn gàng được như vậy chứ?”

Những chai lọ trên bếp được La Thanh Mai sắp xếp lại nhìn rất thuận mắt, chưa kể đến số bát đĩa trong rổ, cái nào cái nấy cũng đều được úp ngược lại rồi xếp ngay ngắn.

Khâu Ái Đình trước giờ không biết rằng nhà bếp của mình lại có thể sạch sẽ, ngăn nắp được như vậy: “Cảm ơn cậu, Thanh Mai.”

Nhà bếp sạch sẽ, ngăn nắp này làm cô nhớ tới mẹ cô lúc bà còn sống, khi đó cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ phải cùng với em trai nương tựa lẫn nhau.

La Thanh Mai vỗ vai Khâu Ái Đình: “Trong bếp có nước nóng, cậu mau rửa chân rồi đi ngủ đi, mai còn phải dậy sớm nữa.”

 Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp