[Mỹ Thực] Sinh Hoạt Mỹ Vị Sau Khi Trở Về Thành Phố

Chương 43:Bánh gạo huyết chưng


8 tháng

trướctiếp

-[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha-

Sáng sớm hôm sau, La Thanh Mai mở cửa ra, liền nhìn thấy Vương Bích Ngọc yên lặng đứng ở cửa.

La Thanh Mai nhìn cô một cái, tóc vẫn như cũ xõa ra, cúi đầu, không muốn người khác nhìn thấy vết bớt trên mặt cô.

"Đi, theo tôi đi chợ." La Thanh Mai đẩy xe đạp, tháo giỏ tre ở ghế sau xe đạp, cô nói: "Ngồi lên đi. ”

La Thanh Mai đạp xe đi, liền nhìn thấy có một ít cửa hàng đã mở cửa, đó là cửa hàng ăn sáng, đặc biệt là quầy bán bánh quẩy, đồ chiên rán, mùi thơm ngào ngạt phảng phất cả khu phố khiến người ta phát thèm, lúc này cũng có mấy người đang xếp hàng đợi mua bánh.

Chiên bánh rán quả thực cũng không khó, bất quá La Thanh Mai cũng không có ý định làm cái này, bữa sáng có nhiều lựa chọn như vậy, cần gì phải chọn giống người khác?

Qua cầu, La Thanh Mai không đạp xe nữa, mà là xuống xe nhìn những người khiêng đòn gánh đang đi bộ bên đường.

Chợ bây giờ cũng có rất nhiều quầy hàng cho thuê, một ngày mười phân tiền, diện tích cũng nhỏ, số lượng cũng không nhiều, vốn đã bị cướp hết từ lâu.

Những người không có quầy hàng này chỉ có thể bày sạp mà bán bên ngoài hoặc chọn cách buôn bán hàng rong kéo hàng hàng đi rong ruổi khắp nơi mà rao bán.

Ở bên cạnh lối vào chợ, lúc này đã có người bày sạp, trên đó bày vài con dao phay cùng mấy con dao thái, một thanh niên trẻ tuổi trong miệng "a a" kêu lên, thỉnh thoảng cầm hai con dao khoa tay múa chân.

Đây là Ách Ba đang bán dao.

La Thanh Mai nghĩ đến số lượng dao trong tiệm cũng còn ít, lại có chút cùn, liền dừng lại chọn một cái, còn cẩn thận chọn thêm một khối đá mài.

Ách Ba dùng báo bọc lại dao thái cho La Thanh Mai, hướng nàng lộ ra một khuôn mặt tươi cười xán lạn.

Vương Bích Ngọc vội vàng đem dao thái và đá mài lấy lại bỏ vào giỏ trẻ, khu chợ này vốn cô ấy  đã từng tới, nhưng chưa bao giờ sớm đến vậy.

La Thanh Mai trả tiền, rồi cùng dẫn theo Vương Bích Ngọc đi vào bên trong, dừng lại trước quầy thịt quen thuộc.

“Đồng chí La tới rồi, hôm nay cô muốn mấy cân thịt?” Chủ quán nhìn thấy La Thanh Mai, cười ha hả nói, đây chính là khách hàng lớn nhất chỉ xếp sau khách sạn.

“Ông chủ, thịt hôm nay quả thực không tồi."

La Thanh Mai đảo mắt nhìn qua thịt lợn trên bàn, chọn hai miếng thịt lợn tổng cộng khoảng mười lăm cân, còn muốn hai cân xương sườn…

Hơn nữa cô muốn chủ quán để riêng cho cô phổi heo và tiết lợn, sau khi lấy thịt liền lập tức đem toàn bộ giỏ tre lấp đầy.

Vương Bích Ngọc đã sợ đến ngây người, trên tay cô ấy từ khi nào đã ôm theo nhiều thịt đến vậy?

La Thanh Mai gọi Vương Bích Ngọc một tiếng, ý bảo cô ấy đặt giỏ tre ở ghế sau xe đạp, lấy dây thừng buộc lại, còn cô thì lấy ví ra tính tiền.

Mua thịt lợn xong, La Thanh Mai dẫn Vương Bích Ngọc tiếp tục đi về phía trước, phát hiện một bãi đất trống khác ở lối ra khỏi chợ có một đám người vây quanh kèm theo đó là tiếng nói chuyện ồn ào.

Nhìn vào, có thể thấy đó là một sạp bán nghêu, sò, ốc, hến.

La Thanh Mai từ trong giỏ xe lấy một cái túi nhỏ, chen vào đám người đang lựa hải sản, mua một ít về,chỉ cần ngâm rửa nửa ngày cho sạch cát, buổi tối mang ra xào, hương vị chắc chắn là thơm ngon miễn bàn.

La Thanh Mai dẫn Vương Bích Ngọc đi một vòng, giỏ tre và giỏ trên xe đạp đã đầy, hai tay Vương Bích Ngọc cũng không có trống chỗ chút nào, mỗi người mang theo một túi lớn, túi nhỏ đầy ắp rau củ.

Lúc sắp ra khỏi chợ, La Thanh Mai suy nghĩ một chút, liền đi mua mấy cái khẩu trang vải.

Khẩu trang này được buộc dây, hơi dày, chỉ thích hợp cho mùa xuân và mùa đông, chờ cho đến khi thời tiết nóng thì có thể thay thế loại khác.

Trở lại cửa hàng, La Thanh Mai dặn dò Vương Bích Ngọc đôi ba câu, cô lập tức đến bể nước giếng trời để rửa sạch các thực phẩm vừa mua về, rửa vô cùng kỹ càng.

La Thanh Mai nhìn thoáng qua, liền đến trước bếp làm đồ ăn sáng.

Cô ấy lấy gạo rồi rửa sạch cho vào nồi đất để nấu, bởi vì là nấu với lửa nhỏ, nên phần canh gạo vẫn chưa tràn ra ngoài.

"Bà chủ La, giao đậu phụ đây." Một người đàn ông trung niên đứng ở cửa hét lên, và một tấm ván gỗ dài được buộc ở ghế sau của chiếc xe đạp ba bánh của hắn, trên mặt phẳng gỗ ấy chất đầy đậu phụ. 

Người đàn ông mang hai tấm đậu phụ vào trong cửa hàng, lại lấy ra một giỏ đậu phụ khô, "Hàng đều ở đây, bà chủ La xem qua một chút. ”

La Thanh Mai kiểm tra một chút, trên giấy viết số lượng đậu phụ, đậu phụ khô được giao và giá cả, rồi ký tên đưa cho người đàn ông: "Về tiền, nói với ông chủ, vẫn như cũ, buổi tối tôi sẽ thanh toán.”

Người đàn ông cẩn thận bỏ giấy vào túi và đạp chiếc xe đạp ba bánh để tiếp tục đi bán đậu phụ.

La Thanh Mai cầm dao thái cắt hai miếng đậu phụ trước, để lại một miếng, còn lại toàn bộ bỏ vào nồi kho.

Để lại miếng đậu phụ này, cô cầm trên tay, trực tiếp cắt vài nhát miếng đậu phụ liền trở thành những khối nhỏ vuông vức, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t

Dầu trong chảo dần nóng lên, đợi đến khi bốc khói, cô cho phần đậu phụ đã cắt vào, nhanh chóng đảo sơ, sau đó thêm nước tương, bột ngũ vị hương đặc chế, sau đó đổ tinh bột nước đã pha từ trước vào, cuối cùng rắc lên một ít hành lá, một đĩa đậu phụ xào nhỏ thơm ngon đã được hoàn thành.

"Bích Ngọc, ăn cơm thôi." La Thanh Mai để lại cho La Thanh Hồng một phần đậu phụ, hơn nữa tối hôm qua ăn đậu phộng thừa, đây chính là điểm tâm hôm nay.

Cháo trắng nấu đến sền sệt, Bích Ngọc không dám múc quá đầy, vùi đầu ăn cháo, cũng không gắp thức ăn.

La Thanh Mai dùng thìa múc cho cô ấy một thìa đậu phụ: "Mau ăn đi, lát nữa còn phải làm không ít chuyện.”

Đậu phụ non rất mềm, nước sốt cũng rất thơm, ăn kèm với cháo, lập tức mở ra một loại hương vị thơm ngon đến khó cưỡng.

Ăn xong điểm tâm, Vương Bích Ngọc vội vàng cầm bát đũa đi rửa, tiếp tục công việc vừa rồi còn dang dở.

La Thanh Mai đứng trước bếp, bắt đầu nêm nếm nồi thịt hầm này.

Thịt heo hầm muốn ngon thì cần phải tốn rất nhiều thời gian để nấu ra, cần phải thường xuyên bổ sung nguyên liệu và tiến hành tinh chỉnh hương vị bên trong. La Thanh Mai một mình trong bếp phải bận rộn nhiều chuyện, nên chuyện điều chỉnh, nêm nếm hương vị vẫn kéo dài đến bây giờ.

Thịt heo hầm sau khi được nêm nếm kỹ càng, mùi thơm bốc lên bay ra không còn nồng đậm như ban đầu, tất cả tinh hoa đều nằm trong nước hầm.

La Thanh Mai cầm muỗng múc một chút nước canh hầm, ánh mắt không khỏi híp lại, vẫn còn chưa đạt, vẫn phải nấu tiếp.

Cô cho thịt lợn đã rửa qua nước và chia đều vào nồi, đậy nắp nồi, sau đó chuẩn bị xử lý phần huyết lợn.

Máu lợn đã đông lại kết thành khối, La Thanh Mai đến gần ngửi một chút, không phải mùi hương khiến cô hài lòng.

"Bích Ngọc, đem phổi lợn đã rửa sạch vào nồi đun sôi nước, sau đó đeo găng tay cao su mới, bóp nát phần huyết heo trong chậu.".

Vương Bích Ngọc đáp một tiếng, bỏ phổi lợn đã rửa sạch vào trong nồi, xoay người đi lấy bao tay.

Tóc của cô bây giờ đã được buộc lại, vết bớt trên khuôn mặt càng rõ ràng hơn, từ mắt phải và xương gò má lan rộng đến thái dương, kéo dài cho đến tóc.

La Thanh Mai suy nghĩ một chút, lấy khẩu trang ra cho Vương Bích Ngọc: "Cô đeo lên xem.”

Khẩu trang lập tức che đi hơn phân nửa khuôn mặt Vương Bích Ngọc, chỉ cần điều chỉnh tóc và kẹp một chút, vết bớt hình như không còn xuất hiện rõ ràng nữa.

La Thanh Mai nói xong cầm một cái chén lớn, cho vào gia vị chuyên dụng dùng để khử tanh, thêm chút muối, một ít bột ngũ vị hương, một ít bột tỏi.

Cô đổ gia vị đã trộn vào chậu lớn để Vương Bích Ngọc trộn đều.

Vương Bích Ngọc không biết La Thanh Mai muốn làm cái gì, vùi đầu làm theo, cực kỳ kiên nhẫn bóp nát máu heo.

La Thanh Mai rửa sạch gạo nếp, tiếp đến lại lấy một cái đĩa được tráng men hình tròn có đường kính 50cm.

Sau đó lót lên đĩa một lớp lá chuối đã được rửa sạch.

Gạo nếp trộn với huyết lợn đã nêm nếm, thêm nước dùng gạo thích hợp, sau đó đổ vào đĩa và khuếch đại vào nồi để hấp.

Phải, cô muốn làm bánh gạo huyết chưng.

Bánh gạo thái lát để nướng, chiên hoặc xào đều rất ngon, La Thanh Mai cũng rất thích ăn.

Đặc biệt là nướng trên bếp than hồng, chỉ cần cho thêm một chút muối cũng có thể tạo ra món ăn ngon.

La Thanh Mai dặn Vương Bích Ngọc canh lửa, tự mình cầm sổ sách, đem mỗi một loại chi tiêu hôm nay đều ghi ra.

Cô lật xem sổ sách kế toán trước đó, mỗi ngày chi tiêu cùng thu nhập đều nhớ rất rõ ràng, nhất là số tiền mặt viết bằng bút đỏ, đặc biệt bắt mắt, nổi bật.

Trước mắt mà nói, thu nhập thuần mỗi ngày cũng không cố định, nhiều cũng có thể đạt tới mười khối trở lên, ít nhất có hai ba khối, bất quá điện nước cùng tiền gas đều chưa khấu trừ, vẫn chỉ có thể đợi đến cuối tháng thanh toán, sau đó khấu trừ một lượt, lúc đó mới biết được lợi nhuận tháng này thu được bao nhiêu.

Sau khi bắt đầu có khách đến, La Thanh Mai liền để Vương Bích Ngọc ở một bên ghi chú lại số lượng bán, đứng quầy thu ngân thanh toán thối tiền, chờ cô ấy quen thuộc hơn, việc này có thể giao cho cô ấy.

"Bà chủ, thịt hầm hôm nay có chút không giống mọi hôm.". Một khách quen ăn một miếng thịt, liền nếm ra sự khác biệt: "Ngon hơn đấy, cô đổi công thức à ? ”

La Thanh Mai từ phía sau cửa sổ ngẩng đầu nở nụ cười: "Công thức có điều chỉnh một chút. ”

"Cô chủ nhỏ à khi nào có món thịt kho, cô phải nói tôi trước một tiếng, để tôi ghé qua."

"Thịt heo ngon cũng không dễ mua, có cơ hội tôi sẽ nói sau." Trên thực tế, La Thanh Mai trong thời gian ngắn cũng không muốn làm thịt kho, bởi vì trước mắt nồi thịt kho này cũng không đạt lắm, cần phải làm lại thêm một nồi thịt kho mới cũng như nghiên cứu lại công thức một chút, quá phiền phức.

La Thanh Mai đem thịt cắt xong bỏ vào đĩa, Vương Bích Ngọc ở một bên lập tức cầm lấy, dùng giấy gói nhanh chóng bọc lại, dùng dây cột lại, đưa cho vị khách đang chờ đang chờ.

Hầu như đá số mọi người đều mang theo hộp cơm hoặc bát để mua, bởi vì sau khi mua thịt heo hầm, sẽ được La Thanh Mai cho thêm một muỗng sốt đặc biệt theo công thức riêng của cô, mang về nhà trộn cơm hoặc trộn mì đều khiến cho món ăn trở nên ngon đến lạ kỳ.

Loại nước sốt này vốn không phải là nước sốt của thịt hầm, mà nước sốt này là La Thanh Mai nấu riêng, từ yêu cầu của khách hàng mà làm ra.

Buổi trưa là thời điểm bận rộn nhất cuối cùng cũng đã trôi qua, trong quán không còn ai, La Thanh Mai cắt chút thịt kho, xào một đĩa cải mầm, hai người cùng ăn cơm trưa…

Buổi chiều, La Thanh Mai bảo Vương Bích Ngọc trông cửa hàng, thuận tiện cắt phổi heo thành từng khối, sau đó đi ra ngoài một chút, cô muốn tìm chỗ nào có bán xiên que tre.

Hai ngày nay cô dành không ít thời gian suy nghĩ về những món ăn để bán vào buổi tối, cuối cùng cô quyết định bán xiên que nướng.

Đậu khô, phổi lợn, bánh gạo huyết lợn, phù trúc,... Có thể xuyên qua xiên que tre, sau khi nướng lên có thể ăn tại chỗ hoặc mang đi.

Không thể không nói, từ những căn nhà cũ hai bên Sông Hoài Tần mà nay đã mở ra không ít cửa hàng, La Thanh Mai tìm được một cửa hàng chuyên bán vật dụng làm từ tre.

"Đồng chí La, cô xem có cần gì không? Tất cả đều có sọt tre, giỏ tre, rổ tre, ghế tre.Nếu không có những gì cô muốn, chúng tôi cũng có thể nhận đơn làm mẫu đồng chí cần. ”

Ông cụ có khuôn mặt tròn trịa phúc hậu, cười rộ lên hai mắt đều híp lại thành một đường, ông ấy nhiệt tình chào hỏi La Thanh Mai, khua môi múa mép giới thiệu về những sản phẩm trong cửa hàng.

La Thanh Mai nhìn ông cụ nhiệt tình này một cái, do dự hỏi: "Cháu muốn đặt một bó xiên que tre, ông có thể làm được không ? ”

Ông cụ có chút bất ngờ: "Loại xiên que tre sao?”

La Thanh Mai hình dung chiều dài và độ dày mong muốn: "Cháu muốn đặt trước một ngàn cây.”

Ông cụ vừa nghe, loại xiên que tre này cũng làm quá đơn giản đi, đưa cho con nít chúng cũng làm được.

Nhận đơn này rồi giao cho bọn nhỏ tập làm để luyện tập, có thêm chút tiền tiêu vặt.

Sau khi mặc cả, cả hai đặt ra một mức giá cho 1300 cây xiên que tre, hẹn hai ngày sau giao hàng.

La Thanh Mai giao tiền đặt cọc, rồi trở về, vừa về đến cửa hàng đã thấy khách hàng đứng xếp hàng trước cửa.

Nửa tháng kinh doanh, La Thanh Mai cũng rất quen thuộc với những người đến cửa hàng mua thịt kho, đậu phụ kho.

Những người thường xuyên đến là những người trẻ tuổi có việc làm, chưa lập gia đình, có tài năng nấu nướng, gia cảnh không tệ.

Cửa hàng ăn uống ở khu vực này vẫn rất nổi tiếng, cho dù mỗi ngày ghé đến một tiệm nhưng mãi vẫn không thử hết, số lượng quán ăn quả thực cũng không hề ít.

Ngoài ra, La Thanh Mai cũng khá thân với trẻ em khu này, và người khiến cô ấn tượng nhất trong đám trẻ là một cậu bé.

Bắt đầu từ ngày thứ ba sau khi cửa hàng khai trương, ngoại trừ buổi sáng, cậu ấy đều đến cửa hàng ăn cơm mỗi ngày.

Sau khi quen thuộc, La Thanh Mai biết cậu ấy tên là Lưu Triệu, cha mẹ bận rộn với công việc, quanh năm ở bên ngoài, chỉ có anh trai chăm sóc cậu ấy.

Nhưng anh trai lớn tuổi hơn cậu ấy rất nhiều, đã làm việc, đối với cậu ấy trên cơ bản chính là cho tiền, còn anh ta thì đi khắp nơi làm việc, trải nghiệm cuộc sống.

"Lưu Triệu, hôm nay đến sớm như vậy sao ?" La Thanh Mai vào cửa, liền nhìn thấy Lưu Triệu tan học ngoan ngoãn ngồi làm bài tập về nhà.

Đối với người nghiêm túc học tập, La Thanh Mai từ trước đến nay rất có thiện cảm, cũng tùy ý cho cậu ấy ngồi trong cửa hàng.

"Chị La, hôm nay chị nấu món ngon gì vậy ?" Đôi mắt của Lưu Triệu sáng lên.

"Chút nữa em sẽ biết." La Thanh Mai vỗ vỗ đầu Lưu Triệu: "Mau làm bài tập về nhà đi.”

La Thanh Mai cắt bánh gạo, sau đó thái thành lát, đánh trứng gà rồi thêm một ít nước sau đó khuấy đều, cho vào chảo chiên thành trứng chín sơ thì vớt ra.

Sau đó trong nồi cho tỏi băm nhỏ, rồi cho nấm hương, tôm vào, tiếp đến cho bắp cải vào xào chín sáu bảy phần, rồi cho bánh gạo đã cắt lên bắp cải, đậy nắp nồi, chỉnh lửa vừa và đợi sôi lên.

Đợi bánh gạo thấm phần nước súp, cô mở nắp nồi ra, thêm trứng đã xào từ trước, nêm vào một ít nước tương, muối, xào một lát, thế là xong một nồi bánh gạo xào.

Bánh gạo huyết chưng do La Thanh Mai làm đã được hấp chín kỹ xào cũng không bị nát, ngược lại, sau khi thấm phần nước súp, nó có màu đỏ sậm, trông có vẻ hơi đáng sợ, không ngon, nhưng hương vị vừa mềm vừa dính dính, thoang thoảng mùi tiết lợn và gạo nếp, cộng thêm các nguyên liệu như bắp cải, vừa ngon béo nhưng lại không ngấy.

Nồi bánh gạo huyết chưng xào này cũng không nhiều, La Thanh Mai chừa lại cho La Thanh Hồng một chén, cũng chia Lưu Triệu một chén nhỏ, còn lại mình cùng Vương Bích Ngọc thì để lại một phần, để chút nữa ăn lót dạ.

"Bà chủ, cô xào món gì vậy, thật thơm!" Một vị khách ở cửa sổ hét lên, cố gắng vươn người để nhìn thấy thức ăn trong nồi qua cửa sổ kính.

"Tùy tiện xào chút đồ ăn thôi." La Thanh Mai cười đáp.

"Bà chủ tôi năn nỉ cô, sau này hãy bán bánh gạo xào đi"

"Từ từ sẽ suy nghĩ đến." sau khi ứng phó với khách hàng, La Thanh Mai nói xong, trên tay  đã cân xong thịt khách hàng yêu cầu, rồi nhanh chóng thái lát mỏng…

Lưu Triệu thấy có người nhìn vào trong chén của mình, lập tức nhét bài tập về nhà vào trong cặp mà liền cầm chén vùi đầu ăn.

Cái thứ đồ ăn có màu không mấy đẹp mắt này là gì vậy, quả thực thật ngon !

Cậu ấy biết chị La không chỉ làm tốt món hầm, thật muốn mỗi ngày đều được ăn đồ ăn do chị La nấu, vậy nhất định so với món kho với cơm thì lại càng hấp dẫn hơn.

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp