[Mỹ Thực] Sinh Hoạt Mỹ Vị Sau Khi Trở Về Thành Phố

Chương 40: Chúng ta nói chuyện đi


8 tháng

trướctiếp

-[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha-

La Thanh Hồng tan ca sớm, trước tiên chạy đến nhà máy thực phẩm một chuyến, anh ấy muốn tìm sư phụ Lương nói chuyện để thăm dò ý kiến của ông cụ như thế nào.

Nhưng mà hỏi thăm một chút, thì Trần Đại Tiên nói sư phụ Lương có việc đã sớm tan ca rồi.

Anh ấy có chút tiếc nuối, thôi được rồi, để sáng mai lại đến.

La Thanh Hồng đang định đi, thì Lâm Quý Mỹ vội vàng gọi anh ấy lại: "Thanh Hồng, Thanh Hồng, cậu đợi một chút."

"Chị dâu, làm sao thế?" La Thanh Hồng hơi nghi hoặc hỏi.

"Cậu có biết Thanh Mai đang ở đâu không? Tôi từ nhà mẹ đẻ trở về mang theo ít đồ cho em ấy."

Lâm Quý Mỹ rất hài lòng đối với công việc ở hiện tại, với lại nghe nói tháng sau cô ta có thể trở thành nhân viên chính thức, khẳng định việc này chính là nhờ có công lao của cô em chồng.  

Cô ta mặc dù thích chiếm lợi một chút, nhưng cũng không phải là người vong ơn bội nghĩa①, nên muốn tự mình nói lời cảm ơn với La Thanh Mai.

Ban đầu La Thanh Hồng muốn từ chối, nhưng là anh ấy nghĩ lại nói: "Chị đem đồ vật đưa cho tôi, tôi trở về sẽ đưa cho Thanh Mai."

Lâm Quý Mỹ có chút thất vọng, La Thanh Hồng rõ ràng là không có ý định cho mình gặp mặt La Thanh Mai.           

Lúc cô ta nói chuyện yêu đương với La Thanh Bằng, không bao lâu sau La Thanh Mai xuống nông thôn, ngày bọn họ kết hôn cũng không có trở về, cô ta cùng với cô em chồng này không có sống chung với nhau, cũng không hề thân quen.

Lâm Quý Mỹ mang theo một cái bao tải tới, đưa cho La Thanh Hồng: "Cũng không phải đồ vật gì tốt, đây là măng khô mà nhà bà ngoại tôi phơi, cậu đưa thêm đồ ăn này cho Thanh Mai giúp tôi."

"Có thời gian rảnh rỗi, các cậu trở về cùng ăn một bữa cơm." Cô ta lại nghĩ đến chuyện gì đó, vội vàng giải thích nói: "Tôi không có mời Thanh Lan, nên cậu cứ yên tâm."      

La Thanh Hồng gật đầu: "Cảm ơn chị dâu, có thời gian rảnh chúng tôi sẽ trở về." Việc La Thanh Mai mua nhà mở quán cơm, anh ấy không muốn để cho người trong nhà biết.

Lâm Quý Mỹ quay trở lại làm việc, cô ta là người có chút thói hư tật xấu, nhưng mà mối quan hệ xung quanh của cô ta cũng không tệ, cùng nhóm bác gái ở trong bếp đều rất thân thiết.

Cô ta đang làm việc, liền nghe được có người nhắc đến La Thanh Mai, dửng thẳng tai nghe xong, lập tức kinh ngạc đến ngây người.

La Thanh Mai mở một quán cơm thịt kho ở trên đường Nam Môn? Lâm Quý Mỹ không có nói chen vào, nhưng trong lòng lại có nhiều cảm giác phức tạp, hỗn loạn, nói không nên lời.

Thật may, không có ai biết cô là chị dâu của La Thanh Mai, nếu không những vấn đề này không biết nên trả lời với đồng nghiệp như thế nào.       

Lâm Quý Mỹ một bên rửa chén một bên suy nghĩ, mất một khoảng thời gian dài, cô ta mới quyết định là giả vờ không nghe thấy những lời nói của ngày hôm nay, cũng sẽ không nói với ai hết.          

Lúc La Thanh Hồng khiêng bao măng khô trở về quán cơm, La Thanh Mai đang cắt thịt, đợi đến lúc đưa tiễn khách xong, cô mới nói với La Thanh Hồng: "Anh hai, em có làm một chút chả giò chiên, anh mang qua đưa cho sư phụ Lương với sư mẫu Lương giúp em."

La Thanh Hồng nhìn thấy một ít chả giò chiên bên trong cái mẹt, có chút thèm, cầm lấy một cái bỏ vào miệng cắn.

"Ồ, ở bên trong em cho những gì?" La Thanh Hồng híp mắt: "Có mực ống, cải thảo, đậu phụ, củ cải đúng không?"

La Thanh Mai vỗ xuống mu bàn tay La Thanh Hồng: "Muốn ăn thì đợi em làm cho anh ăn, còn đây là em làm riêng cho bọn họ, nhân lúc trời không có mưa, anh tranh thủ thời gian đạp xe mang qua đó giúp em, rồi trở về muốn ăn bao nhiêu thì có bấy nhiêu."           

"Được được được, anh đi ngay bây giờ." La Thanh Hồng cầm hộp cơm, đem từng cái chả giò chiên tinh xảo, nhỏ nhắn xếp vào trong.

La Thanh Hồng nhanh chóng đạp xe đi đến nhà của sư phụ Lương, nhưng mà có điều làm anh ấy ngạc nhiên, người mở cửa lại là sư mẫu Lương, còn sư phụ Lương vẫn chưa trở về.

Sư phụ Lương không phải đã sớm tan làm rồi sao?  

"Sư mẫu, đây là chả giò chiên của Thanh Mai làm, cháu mang qua một ít để cho hai người nếm thử."

Sư mẫu Lương nhìn thấy La Thanh Hồng cũng có chút bất ngờ: "Vào nhà uống chén nước đi, đường Nam Môn xa chỗ này như vậy, sao không đợi đến sáng mai rồi đưa cho ông Lương?"   

"Còn chẳng phải là Thanh Mai muốn để hai người ăn mẻ chả giò mới chiên xong sao?" La Thanh Hồng cười nói, sư phụ Lương không có ở nhà, chuyện mà anh ấy muốn hỏi cũng không hỏi được, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t

Anh ấy cùng sư mẫu Lương nói thêm vài câu, liền vội vàng đạp xe đi. Trở lại đường Nam Môn thì trời đã tối đen, đèn ở ven đường cũng không sáng sủa, La Thanh Hồng nhìn thấy quán ăn Mỹ Vị mở cửa ra, trên bàn bày nhiều món ăn nóng hổi.

"Thanh Mai, anh về rồi." La Thanh Hồng gọi một tiếng, rửa tay, rồi ngồi xuống múc một chén canh.

Canh rau má thịt nạc rất thanh đạm, cũng rất ngon miệng, có mùi thơm mát đặc trưng của rau dại.

La Thanh Hồng một hơi uống hết nửa bát, cầm lấy vỏ bánh chả giò bắt đầu cuốn đồ ăn.   

La Thanh Mai bưng hai bát cơm chiên ra, hai người ăn trong yên lặng một lúc lâu, cô mới hỏi: "Anh có gặp được sư phụ Lương không?"

"Không có gặp, thực ra hôm nay anh tan ca sớm, chạy đến nhà ăn nhưng không tìm được ông cụ, trong nhà cũng không thấy, anh cũng không dám nói với sư mẫu Lương chuyện sư phụ Lương đã tan ca từ sớm rồi."            

"Chắc là ông ấy có công chuyện gì đó." La Thanh Mai ăn hai miếng, liền buông đũa xuống, thò tay xuống sờ lên tờ giấy ở trong túi.

"Đúng rồi, anh hai, họ tên của sư phụ Lương là gì?"

La Thanh Hồng cũng đã hỏi thăm, anh ấy cau mày suy nghĩ: "Hình như là gọi Lương Đồng, Lương Đồng Minh, chính là cái tên này."   

Ngày hôm sau, mây trên trời tất cả đều phân tán, bầu trời quang đãng, hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời.

La Thanh Mai bận rộn hết một buổi sáng, đem thịt cùng đậu phụ đều bỏ vào trong nồi kho, cô suy nghĩ, đi tới cửa, hỏi Kiều Tiểu Na đang ở bên cạnh: "Chị Kiều, ở gần đây có chỗ nào có thể gọi điện thoại không?"

"Gọi điện thoại?" Kiều Tiểu Na đi tới, nghi hoặc mà hỏi: "Em muốn gọi cho ai?"

"Liên hệ với một người bạn." La Thanh Mai nói, từ thành phố Đông Lương đến tỉnh Quảng Đông mất một ngày hai đêm, cả nhà Lương Tư Kiệt chắc là đã đến nơi rồi.

"Ngay tại chùa Nam Hoa ở hướng đối diện có một cái bưu điện, không xa lắm nên em đạp xe đến đó rất nhanh." Kiều Tiểu Na nhiệt tình nói: "Chị sẽ giúp em trông coi quán ăn."

La Thanh Mai cảm kích cười một tiếng: "Cảm ơn chị Kiều." Cô nói xong đẩy xe đạp ra, đi đến chỗ bưu điện mà Kiều Tiểu Na nói.

Cô quyết định gọi điện thoại cho gia đình Lương Tư Kiệt để hỏi thăm mọi chuyện, hỏi một chút xem có tín vật hay là vết bớt gì đó, phải có tin tức xác thực mới nói cho sư phụ Lương biết việc này, tránh làm cho họ bị hụt hẫng.

La Thanh Mai gọi điện thoại tới, mãi một lúc lâu, cuối cùng bên kia cũng  có người nghe máy.

Cô hít một hơi thật sâu hỏi: "Xin hỏi Lương Tư Kiệt có ở đây không?"

Nghe máy chính là một ông lão, giọng của ông ta có chút kỳ lạ: "Thật ngại quá, cậu chủ nhỏ của chúng tôi vẫn chưa có trở về."

La Thanh Mai khẽ nhíu mày: "Vậy ông có thể liên hệ với ngài Lương giúp tôi có được không?"

Ông lão hiểu rõ mục đích của La Thanh Mai, ông ta lạnh lùng nói: "Xin lỗi cô, tôi chỉ có thể chờ bọn họ liên hệ với tôi mà thôi."    

"Ông có biết khi nào bọn họ sẽ trở về không?"

"Thật ngại quá, chuyện của chủ nhân, phận người làm chúng tôi cũng không biết."

La Thanh Mai cau mày cúp điện thoại, xem ra số điện thoại này không có sai, đúng là của nhà họ Lương, lần này không liên hệ được, vậy thì đợi đến lần sau đi.

Cô đạp xe quay trở về, vừa đi ngang qua một giao lộ, dư quang khóe mắt nhìn thoáng qua thấy một người có gương mặt khá quen thuộc.

La Thanh Mai vội vàng quay đầu lại nhìn đi, nhìn tới nhìn lui một vòng, cuối cùng cũng thấy được người mà mình muốn tìm.

"Vị đồng chí kia, xin chờ một chút."

Người bị gọi quay lại nhìn La Thanh Mai, không khỏi dừng bước, cười nói: "Là cô sao, cô chủ nhỏ."      

La Thanh Mai nắm tay cầm xe đạp: "Các anh còn chưa đi sao?"     

"Có chuyện xảy ra nên phải trì hoãn lại." Người trẻ tuổi cười cười: "Cô chủ nhỏ còn có việc gì sao?"      

"Lần này các anh tới thành phố Đông Lương, có phải là muốn tìm một người hay không?"           

La Thanh Mai thấy người trẻ tuổi cũng không định trả lời câu hỏi của mình, cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: "Anh dẫn tôi đi gặp ngài Lương, tôi có việc muốn nói với ngài Lương một chút."

Người trẻ tuổi khẽ nhíu mày, vẻ mặt lạnh nhạt: "Có chuyện gì cô chủ nhỏ có thể nói trực tiếp với tôi, tôi có thể thay cô truyền đạt."

La Thanh Mai từ chối: "Chuyện này rất quan trọng, tôi muốn gặp mặt nói chuyện." Cô lại bổ sung: "Trước đó anh có thể hỏi ý kiến ông chủ nhà anh một chút, có muốn gặp tôi hay là không, để cho ngài Lương quyết định."

Người trẻ tuổi nhìn La Thanh Mai thật kĩ, nhìn thấy ánh mắt trong veo của cô, cùng với vẻ mặt kiên định, trầm mặc nói: "Đi thôi."

La Thanh Mai đẩy xe đạp đi theo sau lưng người trẻ tuổi, lượn quanh một đoạn đường, về tới quán ăn Đông Phương.

"Cô đợi ở đây, tôi đi hỏi ý kiến một chút."

Người trẻ tuổi một đường đi thẳng đến tầng cao nhất, nhìn vệ sĩ rồi gõ cửa.

Lương Đoan ngồi ngay ngắn ở trên ghế sô pha, vẻ mặt tiều tụy, hắn nhìn người trẻ tuổi một chút: "Gia An, có chuyện gì."

"Thưa ngài, tôi vừa rồi đụng phải cô chủ nhỏ của quán ăn Mỹ Vị ở trên đường, cô ấy kiên trì nói rằng có việc muốn nói với ngài."   

"Người đâu?"

"Đang ở phòng khách dưới lầu một."

"Cậu đưa cô ấy lên đây đi." Lương Đoan uống một ngụm trà: "Gia An, cậu không cần khẩn trương đến như vậy, ở trong nước không có ai biết được thân phận của tôi."            

Tề Gia An không nói chuyện, xuống lầu dẫn La Thanh Mai đi lên.

La Thanh Mai đi lên tầng cao nhất, nhìn thoáng qua cơ thể khỏe mạnh của vệ sĩ giữ cửa, trầm mặc xuống, người này hình như không phải là người đơn giản.

"Nghe Gia An nói em có chuyện muốn nói với anh?" Lương Đoan ra hiệu cho La Thanh Mai ngồi xuống, cười nói: "Uống trà đi."

La Thanh Mai khóe miệng cong cong: "Đúng vậy, em còn nghĩ rằng các anh đã rời khỏi thành phố Đông Lương."

"Vốn dĩ là định đi rồi, nhưng Tiểu Kiệt đột nhiên lại sốt cao, liền phải thay đổi lộ trình."

"Hy vọng con trai của anh sớm ngày khỏe lại." La Thanh Mai nói, ngón tay để ở phía dưới xiết chặt lại: "Thứ lỗi vì em đã mạo muội, lần này anh đến thành phố Đông Lương để tìm người thân có phải không?"

Lương Đoan híp mắt xuống, cũng không phủ nhận: "Không sai, em có manh mối gì sao?" Hắn không có hỏi La Thanh Mai làm sao biết được chuyện này.

La Thanh Mai suy nghĩ hỏi: "Xin hỏi họ tên của anh là gì và anh bao nhiêu tuổi? Với lại anh có tín vật hoặc là có vết bớt nào đó để phân biệt hay không?"

"Lương Đoan, 47 tuổi, sinh ra ở thành phố ven biển." Lương Đoan cũng không trả lời vế sau của câu hỏi kia.            

"Dáng dấp của anh cùng với một vị trưởng bối của em có điểm giống nhau, rất trùng hợp nữa là, ông cụ cũng họ Lương, nghe nói năm xưa con trai của ông cụ cũng qua đời."

Hô hấp của Lương Đoan rối loạn hai nhịp: "Vị trưởng bối này của em có họ tên là gì?"

"Lương Đồng Minh." Nói xong, La Thanh Mai khẽ nhíu mày.

Không thể không nói, Lương Đoan nghe được cái tên này liền cảm thấy thất vọng, nhưng nghĩ tới có thể người đó sẽ sửa tên đổi họ, hắn không nên từ bỏ sớm như vậy.

"Ngài Lương có bận bịu gì không? Em sẽ bàn bạc với vị trưởng bối kia một chút, nếu ông cụ không có ý kiến thì các anh gặp mặt nói chuyện một lần, có lẽ sẽ rõ ràng hơn."        

"Không thể nói cho em biết về tín vật hay vết bớt sao?" La Thanh Mai hỏi lại lần nữa, lần trò chuyện này, La Thanh Mai biết mình đang ở vào trạng thái bị động.

"Thật xin lỗi." Lương Đoan lắc đầu: "Chuyện này không tiện để nói."        

"Cám ơn em đã đặc biệt chạy đến đây một chuyến." Lương Đoan không thu hoạch được manh mối gì cả, nhưng mặc kệ dù có như thế nào đi nữa, đã biết họ tên rồi, trước tiên để cho vệ sĩ điều tra lại thông tin, sau đó đi gặp một lần rồi lại tính tiếp.          

"Làm phiền em bận bịu nấu giúp anh hai phần canh giải nhiệt, giấc ngủ của con gái của anh được cải thiện không ít."       

"Được." La Thanh Mai gật đầu đáp ứng, đang muốn chào tạm biệt rồi rời đi, liền thấy Lương Tư Kiệt từ trong phòng đi tới, sắc mặt thằng bé có chút đỏ, đôi mắt lờ mờ, trông có vẻ rất buồn ngủ.          

"Chào chị." Lương Tư Kiệt nằm bò lên trên đùi Lương Đoan, giọng khàn khàn nói: "Em muốn ăn trứng kho nước tương."

"Chờ em khỏi bệnh rồi, chị mời em ăn nhé." La Thanh Mai biết người khi bị bệnh rất khó chịu, cô vỗ về Lương Tư Kiệt hai câu, liền rời khỏi quán ăn Đông Phương.

La Thanh Mai đứng ở cửa quán ăn, ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời tháng ba cũng không quá nóng nực, ánh nắng tươi sáng mà dịu dàng.

Cô suy nghĩ, đạp xe đạp đi bưu điện, vừa rồi lúc cô gọi điện thoại, hình như nhìn thấy bên cạnh máy điện thoại có sổ ghi chép danh bạ.

Anh hai cứ một mực không chịu đi tìm sư phụ Lương, vậy thì cô sẽ đi tìm, đường quá xa, đi đi về về thì không lo nổi chuyện trong quán ăn.

Nếu mà gọi điện thoại, bao giờ cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

La Thanh Mai bước vào bưu điện, chờ người khác ở phía trước nói chuyện điện thoại xong, liền đi đến lật sổ ghi chép ở bên cạnh máy điện thoại ra xem, quả nhiên là tìm thấy được số điện thoại của nhà máy thực phẩm Hồng An.

Lúc này sư phụ Lương chắc là đang bận, lúc đầu cô nghĩ sẽ phải chờ thật lâu, nhưng không nghĩ tới sư phụ Lương lại nhận điện thoại rất nhanh.

La Thanh Mai nói đơn giản tình huống xong, sư phụ Lương trầm mặc nói: "Ông biết rồi, nếu hắn có tâm sẽ tự tìm đến ông." Nếu như không tìm đến, ông cụ sẽ tự mình đi một chuyến.

Sư phụ Lương cúp điện thoại, kinh ngạc đứng im một chỗ, trong đầu đều là những câu nói của La Thanh Mai về họ tên rồi tuổi tác.

Ở một bên, giám đốc Thạch thấy vẻ mặt ông cụ có chút không đúng: "Làm sao thế?"       

"Không có gì, ông uống trà đi, tôi về nhà ăn đây."

Giám đốc Thạch nhìn dáng vẻ vội vã của sư phụ Lương, không khỏi thở dài, bọn họ quen biết nhau rất nhiều năm, hai cái thân phận của ông cụ đều là do ông ấy sắp xếp.

Bởi vì biết rõ điều đó, ông ấy mới hiểu được vướng mắc trong lòng của sư phụ Lương, ôi, đều là người số khổ!

Sau khi La Thanh Mai rời đi, Tần Luyến Luyến ôm con gái từ trong phòng đi ra.  

Cô ấy nhìn Lương Đoan: "Vừa rồi cuộc nói chuyện của bọn anh, em đều nghe hết rồi, cô ấy không hiểu rõ về gia đình chúng ta, sẽ không có lý do gì để lừa gạt chúng ta cả. Cô ấy tự mình tìm đến đây, hỏi tín vật, vết bớt của anh, đoán chừng là định điều tra chúng ta trước để nói lại với trưởng bối."

"Nhưng mà họ tên không khớp, anh…"        

"Đứa trẻ để em trông nom, anh để vệ sĩ điều tra địa chỉ, sau đó tự mình đi gặp xem sao?"

Lương Đoan trầm mặc không nói chuyện, lại uống thêm vài chén trà: "Được rồi, dù sao cũng muốn thử một chút."  

Giữa trưa, thời điểm bận rộn nhất đã qua, sư phụ Lương đang muốn tìm chỗ để ở một mình, liền nghe nói có người muốn gặp, nhờ chuyển lời giúp là hiện tại đang chờ ở ngoài cửa chính.        

Có người nhiều chuyện hỏi: "Là người thân trong nhà đến sao?"    

Sư phụ Lương nghe vậy đột nhiên trong lòng cảm thấy lo lắng.

Ông cụ khoát tay với người chuyển lời, trước tiên dặn dò Trần Đại Tiên cùng Lâm Hữu Nghị sắp xếp công việc, sau đó cởi tạp dề ra rồi đi ra ngoài. Ông cụ đi đến phòng bảo vệ, liếc mắt nhìn thấy được bên cạnh tường có hai người trung niên, ông cụ không khỏi dừng bước, có chút giật mình.

Ông cụ nhớ lại những lời nói của giám đốc Thạch, suy nghĩ rất nhiều các loại khả năng, chỉ có khả năng này là không dám nghĩ tới.

Ông cụ nhìn người trung niên kia đi đến trước mặt của mình, nghiêm túc nói: "Chúng ta nói chuyện đi."

①vong ơn bội nghĩa: Đó là những kẻ sống chỉ biết mình, quên đi ân tình của những người đã giúp chúng vượt qua hiểm cảnh.

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp