[Mỹ Thực] Sinh Hoạt Mỹ Vị Sau Khi Trở Về Thành Phố

Chương 37: Canh giải nhiệt


8 tháng

trướctiếp

-[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha-

"Hiện tại em đang ở đâu?" La Thanh Hồng đi theo thằng bé đến đường Nam Môn.

Thằng bé ngẩng đầu nhìn La Thanh Hồng: "Ở quán ăn Đông Phương ạ."

La Thanh Hồng dừng bước, đó chính là quán ăn tốt nhất ở thành phố Đông Lương: "Vậy thì đi hướng này."

Lúc sắp đến quán ăn Đông Phương, một người trẻ tuổi liền vọt tới, thấy thằng bé vẫn còn khỏe mạnh mới thở phào nhẹ nhõm: "Cậu chủ nhỏ, cậu đã chạy đi đâu vậy, làm tôi lo lắng chết mất."

"Em đi ra ngoài mua đồ ăn." Thằng bé chỉ vật trong tay La Thanh Hồng nói: "Cha cùng với mẹ của em từ bệnh viện trở về rồi sao?"

"Trở về rồi." Người trẻ tuổi trả lời thằng bé, ai mà ngờ rằng cậu chủ nhỏ đang ngủ say lại tự mình chạy đi đâu mất.

La Thanh Hồng nghe bọn họ nói chuyện, lặng lẽ đưa túi giấy trong tay tới, đến bây giờ vẫn còn có kiểu xưng hô cậu chủ nhỏ như này sao?

Thằng bé quay đầu nhìn La Thanh Hồng, nghiêm túc nói: "Buổi chiều em sẽ tới lấy canh dễ ngủ nhé."

"Em yên tâm, sẽ làm xong cho em."

"Cảm ơn anh đã đưa em về, đồ ăn rất ngon." Thằng bé nói cảm ơn rồi đi vào quán ăn Đông Phương.

Người trẻ tuổi cười với La Thanh Hồng, sau đó cũng vội vàng theo sau thằng bé.

La Thanh Hồng gãi đầu, quay trở về, lúc này đang là buổi trưa, nhất định người tới ăn cơm rất đông, anh ấy phải tranh thủ trở về để giúp đỡ.

Thằng bé đi đến căn phòng ở tầng cao nhất của quán ăn Đông Phương, mới vừa mở cửa ra, Lương Đoan đang đứng ở cửa, thấy thằng bé thì thở phào nhẹ nhõm, rồi sau đó khuôn mặt nghiêm túc kéo con trai đến ngồi lên ghế sô pha.

"Lương Tư Kiệt, con đã biết lỗi chưa?"

"Cha ơi, con sai rồi, con không nên tự mình chạy ra bên ngoài." Lương Tư Kiệt cúi đầu nghiêm túc nhận sai.

"Cũng may là không có chuyện gì, nếu không cha mẹ biết phải tìm con ở đâu đây? Trong nước hiện giờ không phát triển bằng Hồng Kông với nước M, điện thoại vẫn chưa được sử dụng phổ biến, con có biết cha mẹ lo lắng bao nhiêu không?"

Lương Tư Kiệt cúi đầu rơi nước mắt: "Con xin lỗi cha."

"Ngoan lắm, Tiểu Kiệt biết lỗi rồi." Một vị phu nhân có gương mặt xinh đẹp ôm bé gái từ trong đi ra, cười nói: "Tiểu Kiệt, nói cho cha mẹ biết con ở bên ngoài làm gì thế."

Lương Đoan nghĩ lại mà sợ, xem ra sau này không thể phái hết vệ sĩ đi ra ngoài, vẫn phải giữ lại vài người để trông coi con trai mình.

Nhưng mà hắn nhìn con trai đang nghiêm túc kể chuyện mình làm những gì ở bên ngoài, nghĩ lại vẫn nên nhẹ tay một chút, để vệ sĩ bảo vệ trong âm thầm là được rồi.

Lương Đoan đang suy nghĩ, liền nghe được âm thanh kinh ngạc của Tần Luyến Luyến: "Con nói gì cơ? Con đi mua canh dễ ngủ cho em gái."

"Vâng ạ, em gái cứ khóc liên tục, ăn không ngon, ngủ không yên, nửa đêm còn phải đi bệnh viện, chắc chắn là bị bệnh. Con nghe ông nói, em gái còn bé như vậy nhất định là do bị hoảng sợ."

"Trẻ con khi bị hoảng sợ cần phải ổn định lại, uống canh dễ ngủ sẽ rất thích hợp."

Ánh mắt Lương Tư Kiệt lấp lánh: "Hơn nữa đồ ăn của quán ăn này rất ngon, con còn mua nhiều phần mang về để chúng ta cùng nhau ăn."

Lương Đoan cùng Tần Luyến Luyến không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên nói như thế nào mới không làm tổn thương tấm lòng của con trai, em gái chẳng qua là không thích nghi được với thời tiết ở đây, nên không cần ăn canh dễ ngủ gì đó.

"Chúng ta ăn cơm trước đi." Hiện tại điều tốt nhất Lương Đoan có thể nói là như vậy.

Lương Tư Kiệt mua thịt kho, trứng kho nước tương, cùng với vài món ăn khác đã được người giúp việc bày ra ở trên mâm, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t

Bên cạnh còn có thức ăn với canh của nhà hàng công.

"Món trứng kho nước tương ăn rất ngon, cha, mẹ, hai cũng nếm thử một chút." Lương Tư Kiệt giới thiệu món trứng kho nước tương mà thằng bé thích ăn nhất.

"Cha ơi, con tin lời của cha nói rồi, ở quê hương chúng ta thật sự cất giấu rất nhiều món ăn ngon."

Tầm mắt Lương Đoan rơi vào bát thịt kho được cắt thành từng khối kia, không khỏi hồi tưởng về quá khứ một chút, nhớ về món thịt heo sốt tỏi mà cha hắn từng làm.

Mà cha khi nấu món thịt kho là cắt thành khối rồi mới đem đi kho, không có giống như thế này đem kho xong rồi mới cắt. 

Thật ra thì Lương Đoan không có mong đợi gì nhiều, nhưng là do con trai tiến cử, vậy nên cũng nếm thử một miếng, trong nháy mắt kinh ngạc.

Hắn nhìn về phía vợ, phát hiện đũa của vợ liên tục gắp đến món ngó sen, đó là món cô ấy thích nhất.

Hắn làm theo nếm thử một miếng, hai người liền thì thầm thảo luận.

Lương Tư Kiệt nhìn cha mẹ đang dùng cơm, không có chú ý đến mình, lặng lẽ lấy một chút lòng đỏ trứng đút vào trong miệng em gái.

Thật ra thì mới vừa rồi thằng bé đã ăn no, nhưng vì em gái, thằng bé còn có thể ăn thêm một trái trứng kho nước tương nữa.

La Thanh Hồng trở lại quán ăn Mỹ Vị, nhìn thấy Hắc Bát cùng với đồng nghiệp của anh ấy đang bưng chén ăn ngốn nghiến, thấy La Thanh Hồng trở về, mấy người đó cũng không ngẩng đầu lên nhìn một cái.

Anh ấy nhìn lướt qua, không có người của nhà máy sản xuất máy móc, thì có chút thất vọng, tại sao không có ai tới ủng hộ? Chẳng lẽ mối quan hệ của anh ấy với người khác lại kém như vậy sao?

La Thanh Hồng chán nản đi vào sau bếp, thấy La Thanh Mai đang dọn dẹp một số đồ vật.

"Thanh mai, canh giải nhiệt còn thiếu gì không, để anh đi mua."

Ai biết được rằng, ngày đầu khai trương đã có người tới mua món ăn trong thực đơn đặc biệt, nên La Thanh Mai vẫn chưa chuẩn bị gì hết.

"Không cần đâu, anh giúp em trông coi quán một chút, em sẽ tự mình đi mua. La Thanh Mai lắc đầu: "Hôm nay tạm thời dùng thịt nạc trước đi."

"Được, em mau đi đi, anh sẽ thu tiền."

Đi trên đường Nam Môn sẽ có một tiệm thuốc Đông y, cô phải mua một ít nguyên liệu để làm món ăn.

Lúc La Thanh Mai quay trở lại, mấy người Hắc Bát đều đã rời đi, La Thanh Hồng đang lau bàn với gương mặt có chút uể oải.

Cô cảm thấy kỳ lạ, nên hỏi nhiều mấy câu thì mới biết được nguyên nhân: "Có lẽ đồng nghiệp của anh có việc phải làm thôi, từ nhà máy sản xuất máy móc đạp xe tới đây cũng phải mất rất nhiều thời gian, nói không chừng gần tối lúc bọn họ tan ca sẽ tới."

"Nhưng mà Hắc Bát cũng đến rồi." Nhà máy sản xuất máy móc ở ngay bên cạnh nhà máy thực phẩm, có thể xa đến mức nào?

La Thanh Mai vỗ vai anh mình: "Anh đừng suy nghĩ nhiều quá, bọn họ có thể tới ủng hộ thì đó là tình cảm, nếu không đến cũng không có sao. Anh vừa rồi đã đưa thằng bé trở về rồi chứ?"

"Đưa về rồi, thằng bé ở quán ăn Đông Phương, nhất định không phải là người bản xứ." La Thanh Hồng trong nháy mắt bỗng nhiên nhớ ra, anh ấy tiến lại gần nói nhỏ với La Thanh Mai: "Em biết gì không, có một người trẻ tuổi gọi thằng bé kia là cậu chủ nhỏ, chậc chậc, chắc là giai cấp phong kiến đó!"

"Những gia đình bình thường có ai để cho trẻ con mặc quần áo tây với giày da bao giờ?" La Thanh Mai nhìn La Thanh Hồng một cái: "Có lẽ bọn họ là hoa kiều đến đây để đầu tư mà thôi."

"Ở trong xưởng anh cũng từng được nghe nói qua, không chỉ có hoa kiều, chỉ cần là người có thể mang đến vốn đầu tư, cấp trên đều rất chào đón bọn họ, còn cho họ rất nhiều chính sách ưu đãi."

"Nhà máy sản xuất máy móc của chúng ta muốn giới thiệu kỹ thuật mới, nhưng mà thật sự rất khó, bởi vì nước ngoài vẫn luôn phong tỏa kỹ thuật của chúng ta." La Thanh Hồng nhắc tới chuyện này liền buồn bã.

"Vậy thì chúng ta tự mình nghiên cứu, ở trong xưởng các anh không phải có rất nhiều sinh viên hay sao?" La Thanh Mai cầm dao thái bắt đầu xắt thịt nạc.

"Em cho rằng những sinh viên đại học đó, ai cũng muốn lăn lộn với anh ở trong nhà máy sao!" La Thanh Hồng hừ một tiếng: "Anh cũng muốn nghiên cứu nhưng mà vấn đề mấu chốt là cái gì cũng không có."

Anh ấy cực kỳ yêu thích được làm việc với máy móc.

La Thanh Hồng than thở, thấy không có khách tới, anh ấy dứt khoát cầm một quyển sổ, ngồi một mình ở cửa viết một vài ý tưởng.

Bà chủ ở quán bên cạnh để cái chén không xuống, ánh mắt không khỏi liếc nhìn sang tủ bát, bên trong có nửa chén thịt kho cùng với một nửa tai heo kho, dường như là vừa mới ăn cơm xong!

Cô ấy đưa tay sờ bụng, quyết định đứng dậy rửa chén rồi sau đó đi sang quán bên cạnh làm quen với La Thanh Mai, nói không chừng sau này khi mua thịt kho, Thanh Mai còn có thể cho mình thêm một khối đậu phụ khô nữa.

Bà chủ bước vào quán ăn bên cạnh, cô ấy là một người khá hòa đồng, với ai cũng có thể tìm được đề tài để nói chuyện.

"Cô chủ nhỏ, có bận bịu không, đang làm gì đấy?"

La Thanh Mai nghe câu cô chủ nhỏ có chút không được tự nhiên, cô cười nói: "Kêu em là Thanh Mai đi, gọi cô chủ có chút không quen."

Cô vừa mới nấu xong canh giải nhiệt, thời gian hầm canh này cũng không ngắn.

"Chị tên là Kiều Tiểu Na, em cũng có thể gọi chị là chị Kiều." Kiều Tiểu Na nuốt nước miếng: "Thanh mai là một cái tên rất hay, nó làm chị nghĩ đến rượu mơ①."

① rượu mơ: vì Thanh Mai có nghĩa là cây mơ xanh.

"Chao ôi, không được, tại sao chị càng nghĩ lại càng thèm ăn quả mận chua vậy." Kiều Tiểu Na lau miệng: "Hiện tại không có khách tới, chúng ta ngồi một chỗ nói chuyện phiếm đi, toàn bộ mọi ngóc ngách trên đường Nam Môn này không có chuyện gì mà chị không biết, em muốn nghe chuyện gì đều có thể hỏi chị."

La Thanh Mai rót một chén nước cho Kiều Tiểu Na: "Bánh xốp của nhà chị Kiều làm thơm lắm, em ở tận đây vẫn có thể ngửi được mùi."

"Bánh vừa mới ra lò ăn mới ngon, chị đặc biệt giới thiệu với em món bánh nướng thịt giòn, chỉ có nhà chị mới làm ra được mùi hương này đó." Chị Kiều vô cùng tự hào nói.

"Buổi tối lúc tan ca, sẽ có rất nhiều người đi ngang qua đây, nếu em treo ở cửa một tấm bảng thực đơn, sẽ có rất nhiều người thuận đường mua một ít thịt kho, đậu phụ kho, buôn bán sẽ rất đắt khách."

Kiều Tiểu Na lo lắng, bởi vì buổi trưa hôm nay La Thanh Mai buôn bán không được tốt lắm: "Chờ đến lúc quán ăn của em có tiếng tăm, thì cũng không cần phải lo lắng gì cả."

"Cám ơn chị Kiều đã chỉ bảo." La Thanh Mai cười nói, ngày nay những việc như xuất hiện trên báo chí, trong tạp chí, quảng cáo trên tivi, để đánh bóng tên tuổi thì chỉ có những nhà máy lớn mới có thể làm như vậy.

"Này, chị nói thật, ban đầu các em mua cái nhà này, đúng là coi tiền như rác mà." Kiều Tiểu Na là một người không giấu diếm được ở trong lòng, bây giờ lại có người chịu nghe mình nói, liền thẳng thừng nói hết mọi chuyện ra ngoài.

"Giá cả quá cao, chắc chắn các em bị lừa rồi đấy, ban đầu nên kéo dài thời gian tìm hiểu thêm một chút."

"Chuyện mà mình đã làm thì không thể hối hận nữa chị ạ, chủ yếu là em phải tiếp tục mở quán." La Thanh Mai cười nói cùng Kiều Tiểu Na hỏi thăm về chuyện rạp chiếu bóng.

"Bây giờ là mùa xuân, người xem chiếu bóng rất ít, đợi đến khi mùa hè, người ở trên đường sẽ đông hơn, rất náo nhiệt, buôn bán cái gì cũng đều bán được rất tốt."

Kiều Tiểu Na đưa tay chỉ thẳng đến một cái quán ở bên trái.

"Người thân của gia đình kia đã không còn, bọn họ thường hay bán đậu phộng, em cẩn thận một chút, đừng có trêu chọc đến gia đình của bà ấy, có thể gặp xui xẻo đó."

La Thanh Mai gật đầu một cái, tiếp tục ngồi nghe, Kiều Tiểu Na thật sự đem những chuyện về các gia đình sống trên đường Nam Môn, từ họ tên, nghề nghiệp đến đời sống của họ, toàn bộ đều kể ra hết.

Kiều Tiểu Na vui vẻ nói chuyện, lúc trở về miệng vẫn chưa ngừng nói, ôi, thật là dễ chung sống với cô gái này.

Cách làm canh giải nhiệt có chút phức tạp, dù sao cũng là cho trẻ con ăn, La Thanh Mai nấu xong sẽ giữ ấm sẵn canh giải nhiệt ở trong nồi, đợi đến buổi chiều thì mang qua đó.

Trong thời gian này, lại bán được nửa cân thịt kho, mấy khối đậu phụ.

Nhanh chóng tới năm giờ chiều, cả nhà Lương Tư Kiệt  xuất hiện ở quán ăn.

La Thanh Mai thấy cả nhà ai cũng đều là trai tài gái sắc, thì không khỏi xiêu lòng, chẳng lẽ là do môi trường nước ngoài nuôi dưỡng con người tốt hơn sao?

"Chị ơi, em tới rồi, xin hỏi canh giải nhiệt đã xong chưa ạ?" Lương Tư Kiệt đi tới đằng trước cửa sổ thủy tinh, ngước đầu lên nghiêm túc nói.

"Đã nấu xong rồi, em muốn dùng ngay bây giờ sao?" La Thanh Mai thấy một bé gái đang được ôm trong ngực, mặc quần áo màu hồng, sắc mặt thật sự rất tệ, ánh mắt mơ màng, hoàn toàn không có tinh thần hoạt bát của một đứa trẻ.

Thằng bé nói là đã một tuổi rồi, cô còn cho rằng con bé khá lớn, bây giờ nhìn lại thì cùng lắm là chỉ được tám tháng hơn.

"Cái này là canh giải nhiệt, uống nhân lúc còn ấm sẽ có hiệu quả rất tốt." La Thanh Mai đem bát canh để ở trước mặt Tần Luyến Luyến.

Tần Luyến Luyến cười với La Thanh Mai một cái, nhìn bát canh trước mặt mình, không biết được bên trong đã cho những gì, đây thật sự là canh giải nhiệt sao?

Cô ấy cầm thìa canh uống thử một ngụm, quả thật là có mùi thuốc, nhưng mà rất nhạt.

"Mẹ ơi, mẹ cho em gái uống nhanh đi, uống xong là sẽ khỏe lại thôi." Lương Tư Kiệt thấy Tần Luyến Luyến bất động nửa ngày, không khỏi sốt ruột.

Lương Đoan thấy Tần Luyến Luyến nhìn mình, thật ra thì hắn cũng không phản đối: "Đã dám treo bảng lên bán món này, nhất định là không có vấn đề gì, nếu không sẽ bị mang tiếng xấu, dù muốn buôn bán tiếp thì cũng sẽ không bán được đâu."

"Bị khó chịu thời tiết nhiều ngày như vậy, dùng cách gì cũng đều không được, ngày hôm qua còn bị viêm dạ dày ruột②, chi bằng thử một chút đi."

② viêm dạ dày ruột: Viêm dạ dày ruột hoặc tiêu chảy nhiễm trùng (tiếng Anh: gastroenteritis) là một tình trạng viêm nhiễm đường tiêu hóa liên quan đến cả dạ dày và ruột non. Nó gây ra hỗn hợp vừa tiêu chảy, nôn mửa, đau bụng và chuột rút. Hệ quả là sốt, thiếu năng lượng và mất nước có thể xảy ra, và có thể kéo dài ít hơn 2 tuần.

Tần Luyến Luyến thổi thìa canh, đút tới miệng con gái, phát hiện ra con bé không hề ghét nó, uống hết ngụm này đến ngụm khác, trong lúc không để ý liền uống xong hết bát canh.

Lương Tư Kiệt vui vẻ vỗ tay: "Em gái giỏi quá, em sẽ nhanh chóng tốt hơn thôi." Thằng bé vừa nói vừa chạy đến trước cửa sổ thủy tinh, đưa cho La Thanh Mai hai tờ tiền: "Tiền của chị đây."

Lúc rời đi, một nhà bốn người còn mua thêm một ít món kho, đặc biệt là mua hết toàn bộ món ngó sen gói.

Lúc này, người tan ca lần lượt trở về, thấy một quán cơm mới mở, nhịn không được muốn nếm thử một chút.

Buổi tối, quả thật số lượng người mua đậu phụ kho, thịt kho được nhiều hơn, ngày kế tiếp, mười cân thịt hầu như đều bán sạch, chứ đừng nói chi tới đậu phụ, hoàn toàn không còn dư miếng nào.

Hai anh em bận rộn làm việc cả một ngày, tùy tiện ăn chút cơm tối, xong rồi bắt đầu tính toán sổ sách, đang tính thì La Thanh Hồng đột nhiên mở miệng nói: "Thanh Mai, em có cảm thấy người đàn ông của gia đình bốn người kia có chút quen mắt không?"

"Có phải vậy không? Em không cảm thấy như thế." La Thanh Mai ngáp một cái: "Tắm rửa rồi đi ngủ thôi, đừng suy nghĩ nhiều quá."

Buổi tối, ở quán ăn Đông Phương, Lương Tư Kiệt đã ngủ say, Lương Đoan cùng Tần Luyến Luyến thay phiên nhau ôm con gái, mấy hôm trước con gái cũng không ngủ được, chỉ cần có chút tiếng động thì sẽ bị giật mình tỉnh giấc, vừa rời khỏi lồng ngực của cha mẹ sẽ bắt đầu khóc.

Nhưng tối nay bọn họ dỗ con gái ngủ hình như dễ dàng hơn so với mấy ngày trước đó, cẩn thận đặt con bé xuống, thấy con bé không có tỉnh lại, hai người không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng có thể ngủ ngon một đêm.

Bọn họ vốn cho rằng ban đêm sẽ phải gặp khó khăn với con bé như trước, nhưng không nghĩ tới trừ lúc thay tã, con bé ngoại trừ khó chịu ê a mấy tiếng, thì thời gian còn lại ngủ rất say.

Hai người vốn dĩ không xem canh giải nhiệt kia thật sự có tác dụng, nhìn thấy vậy cũng sợ ngây người, thật sự là đã có tác dụng sao?

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp