[Mỹ Thực] Sinh Hoạt Mỹ Vị Sau Khi Trở Về Thành Phố

Chương 27: Lại nói về tiền


8 tháng

trướctiếp

[[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha]

La Thanh Mai nói chuyện xong với sư phụ Lương rồi quay lại, vẻ mặt không có gì thay đổi, nhưng những người khác không nén được tò mò.

Cô có chút bất đắc dĩ, tại sao lòng hiếu kỳ của một số người lại nhiều như vậy, một hai phải đi hỏi chuyện của người khác.

Mãi đến khi tan làm, mọi người trong nhà ăn đều rời đi, sư phụ Lương mới dẫn La Thanh Mai đến phòng làm việc.

Trưởng phòng Lý nhìn vẻ cà lơ phất phơ của cháu trai không khỏi nổi nóng: “Siêu Việt, bác đang nói chuyện với cháu, cháu có bỏ vào tai hay không?”

Lý Siêu Việt khịt mũi, cầm một cuốn sách võ thuật đến từ Hồng Kông mà đọc nó một cách mê mẩn.

“Siêu Việt!” Trưởng phòng Lý giật lấy cuốn sách từ tay Lý Siêu Việt ném xuống đất.

“Chậc, bác phiền phức quá đấy, làm gì phải ầm ĩ như vậy? Ai trong nhà máy này sẽ tin là cháu nghiên cứu ra?”

Lý Siêu Việt có một chức vụ ở trong nhà máy, mỗi ngày không cần phải làm bất cứ việc gì, quá chừng nhẹ nhàng nên hắn mới không muốn kiếm việc cho mình làm!

“Bác nói với cháu rồi đấy, lát nữa cháu phải cùng bác đi học tỷ lệ pha chế và quy trình sản xuất.”

Trưởng phòng Lý phớt lờ lời nói của Lý Siêu Việt: “Siêu Việt, chừng mấy tháng nữa là có giám đốc mới đến rồi, tân quan thượng nhậm tam bả hỏa, người này có thể không nể mặt mũi của nhà họ Lý chúng ta, bác phải đánh đòn phủ đầu trước.”

(*) Tân quan thượng nhậm tam bả hỏa: mang nghĩa quan viên mới nhậm chức cần phải làm những việc tỏ rõ tài cán, khiến quần chúng tâm phục khẩu phục.

Đáy mắt Lý Siêu Việt hiện lên một tia không kiên nhẫn: “Vâng ạ.”

Nếu đã đi theo bác kiếm sống, vậy cứ ngoan ngoãn nghe lời đi.

Hắn đi theo trưởng phòng Lý đến phòng làm việc của giám đốc Kim, đèn bên trong sáng trưng, một già một trẻ ngồi trước mặt giám đốc Kim, hình như muốn nói gì đó.

Gõ cửa đi vào, ánh mắt Lý Siêu Việt không khỏi ngó nhìn cô gái kia một cái, cảm giác trong lòng thịch một cái, cô gái này thật xinh đẹp, không biết là ai nhỉ?

Trưởng phòng Lý nhìn thấy Lý Siêu Việt đang ngẩn người, dùng sức kéo hắn.

Giám đốc Kim nhìn trưởng phòng Lý và Lý Siêu Việt, đẩy hợp đồng đã viết xong ở trên bàn: “Đây là những gì khi nãy chúng ta thỏa thuận. hai người xem đi, còn cần bổ sung gì không?”

Trưởng phòng Lý cúi đầu đọc hợp đồng, mọi thứ đã bàn bạc đều được viết trong đó, sư phụ Lương và La Thanh Mai sẽ bắt đầu huấn luyện Lý Siêu Việt và không được để lộ chuyện này ra ngoài.

Hợp đồng kẹo lần này là do trưởng phòng Lý bày ra, lại còn bị hãm hại một vố nên bà ta soi xét vô cùng cẩn thận, nghĩ hết tất cả các cạm bẫy có thể xảy ra.

Thế nhưng trưởng phòng Lý xem tới xem lui nhưng không ký tên, trái lại lấy từ trong túi ra một xấp tiền đưa cho sư phụ Lương: “Đây là số tiền đã thỏa thuận, trước tiên để Siêu Việt của tôi học xong rồi hẵng nói tiếp.”

Sư phụ Lương khựng lại, vươn tay lấy tiền, lạnh giọng nói: “Bây giờ chúng tôi vào bếp dạy đồng chí Lý cách làm kẹo.”

Lý Siêu Việt lấy lại tinh thần, cười nói: "Vậy đi thôi, tôi nhất định sẽ chăm chỉ học tập.”

Gian bếp sau của nhà ăn, có hai cái giỏ được mang từ nhà kho ra, ngoài lô kẹo cứng không bán được ra thì còn rất nhiều nguyên liệu khác.

La Thanh Mai lấy ra một túi nhựa cây rong đỏ, nhấn mạnh cách thức hòa tan và công dụng của nó.

“Thế theo lời cô nói, chúng ta cũng có thể tự làm thạch trái cây sao?” Hai mắt Lý Siêu Việt lóe sáng cắt lời La Thanh Mai.

“Đúng rồi, nước đường không cần quá đặc.” La Thanh Mai nói tiếp: “Cậu dựa theo ý tưởng của mình làm một bát thử xem.”

Vừa rồi trong mắt Lý Siêu Việt không có ác ý, cũng không có bất kỳ dục vọng khiến người ta chán ghét, nhưng điều đó không có nghĩa là La Thanh Mai có thái độ tốt với hắn.

Trưởng phòng Lý thấy La Thanh Mai không tận tình chỉ dạy Lý Siêu Việt, đang định bước tới trách móc thì sư phụ Lương đã cản lại, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t

“Trưởng phòng Lý, có một số việc chị không nên nhúng tay quá nhiều, chúng tôi nói được là làm được.”

Sắc mặt trưởng phòng Lý cứng đờ, hừ lạnh một tiếng: “Tốt nhất là các người đừng có giở trò.”

La Thanh Mai không quan tâm Lý Siêu Việt làm thế nào, cô tìm thấy một lọ nước đường đã chế biến ở trong giỏ, cực kỳ đặc.

Cô nhấp thử một miếng, vẻ mặt không khỏi có chút hoảng hốt.

Kiếp trước muốn ăn kẹo còn khó hơn bây giờ, cho dù ở trong cung cũng không có nghĩa là được ăn thường xuyên.

Khi cô còn nhỏ, mẹ của cô đã từng trộn hỗn hợp bột gạo với bột mì, đun sôi thành một bát nước màu hơi vàng, uống chỉ có chút vị ngọt nhưng quả thực ngon hiếm thấy.

Màu của hũ nước đường này hình như hơi hơi trong suốt, rất sền sệt, hoàn toàn khác với loại nước đường trong trí nhớ của cô, đây lại là kỹ thuật chế biến mà cô không biết.

Trong tình huống này, tự nhiên cô muốn nấu lại bát nước đường của ngày đó, nếu bỏ thêm nhựa cây rong đỏ vào, chắc chắn hương vị sẽ càng khác.

Lý Siêu Việt cho nhựa cây rong đỏ vào nước đường, nghiêng đầu nhìn La Thanh Mai, bắt gặp vẻ mặt buồn bã và ngẩn ngơ của cô, như thể đang nghĩ đến chuyện đau lòng gì đó.

Hắn đảo mắt, thấy trong hộp đủ loại trái cây khô, mứt hoa quả, trái cây tươi, rất rõ ràng là bác hắn mang hết cả nguyên liệu ở trong kho ra.

Hắn nhấc nồi lên, lấy mấy cái bát xếp thành hàng, cho vào mỗi bát những thứ khác nhau, chẳng hạn như trái cây sấy khô, mứt kẹo hoặc trái cây tươi, sau đó đổ mỗi bát nửa thìa nước đường.

Để tăng tốc độ làm lạnh, trưởng phòng Lý còn mang đá viên đến, Lý Siêu Việt đặt những chiếc bát này vào hộp xốp chứa đầy đá viên, lại quay sang nhìn La Thanh Mai.

“Cô muốn làm gì?” Hắn thấy La Thanh Mai tự nhiên múc bột mì với bột khoai lang, sau đó từ từ cho nước vào và khuấy đều rồi đặt chúng lên bếp đun nóng.

La Thanh Mai mím môi không trả lời.

Lý Siêu Việt rất tò mò, hắn ném kẹo vào trong nồi xong mặc kệ, đi đến bên cạnh La Thanh Mai nhìn chăm chú.

“Cậu không khuấy thì sẽ bị khét.”

Lý Siêu Việt hét lên chạy đến nồi của mình, không ngừng khuấy, nhưng ánh mắt vẫn tò mò liếc nhìn nồi của La Thanh Mai.

La Thanh Mai mặc kệ Lý Siêu Việt, thấy trong nồi đã gần chín, cô lại cho thêm nước sôi và tăng lửa lớn tiếp tục nấu.

Sau khi nước được đun sôi, La Thanh Mai đổ đầy một cái bát và uống một hớp nhỏ, hương vị rất giống trong trí nhớ, có vị ngọt nhẹ và mùi thơm độc đáo của ngũ cốc.

La Thanh Mai nhấm nháp bát nước không quá ngọt này, nhớ lại lời của mẹ mình ở kiếp trước trước khi chết: Nếu con có cơ hội và năng lực, con có thể tự do quyết định một cuộc sống cho riêng mình.

Vậy tại sao cô phải cố chấp làm việc tại nhà máy làm gì?

La Thanh Mai cẩn thận suy nghĩ cửa ải này, trong lòng cô sáng tỏ thông suốt, uống cạn một hơi nước ngọt trong bát.

Đối với mình bây giờ đổi một công thức chế biến lấy năm mươi ngàn phân cũng đáng, thế này cô cũng có vốn liếng bắt đầu công việc buôn bán nhỏ của mình mà không cần phải lo trước lo sau.

La Thanh Mai đổ nhựa cây rong đỏ còn thừa vào nồi, lại thêm một ít nước đường, sau đó vừa khuấy vừa phân tâm trông Lý Siêu Việt bên cạnh.

Sau khi nước đường của Lý Siêu Việt được đun sôi thành mật đường, hắn đổ mật đường lên thớt, rắc trái cây khô yêu thích của hắn rồi khuấy không ngừng, đợi nhiệt độ nguội đi mới bắt đầu gói thành viên.

La Thanh Mai nhìn động tác của hắn không khỏi nheo mắt, động tác của người này rất thành thạo, có một số kỹ thuật rõ ràng chỉ có sư phụ Bạch Án mới có.

Người này thật sự là cậu chủ nhỏ kém cỏi trong mắt sư phụ Lương sao?

Tên nhãi này là đang giả heo ăn thịt hổ!

(*) “Giả heo ăn thịt hổ” ám chỉ việc cố ý giả vờ yếu đuối để đối phương sơ suất rồi nhân cơ hội phản công hoặc giành thắng lợi vào thời điểm quan trọng.

Ngay cả La Thanh Mai cũng kinh ngạc thì huống chi là sư phụ Lương, ông cụ từng là học trò của thầy Bạch Án, càng hiểu rõ kỹ thuật khuấy tay của Lý Siêu Việt vừa rồi tuyệt đối phải luyện qua mấy năm.

Ông cụ liếc nhìn trưởng phòng Lý, rõ là cháu trai của bà ta có năng lực, tại sao không để cháu trai của mình giải quyết vấn đề này mà lại tốn tiền đi mua công thức của La Thanh Mai?

Hình như hố trưởng phòng Lý lấy năm mươi ngàn phân thế này có vẻ quá ư là tuyệt! Sư phụ Lương nghĩ nghĩ, Lý Siêu Việt đó đúng là tên lừa đảo.

Làm sao trưởng phòng Lý biết được khi toàn bộ sự chú ý của bà ta đều đổ dồn vào hộp xốp bây giờ?

Bà ta lấy bát ở trong hộp xốp ra, ngạc nhiên khi thấy nước đường bên trong đã đông đặc thành thạch, trong lớp thạch trong suốt màu vàng nhạt có thể nhìn thấy trái cây khô, mứt hoa quả, v.v.. Màu sắc hết sức ngon mắt.

Trên khuôn mặt hà khắc của trưởng phòng Lý hiếm khi nở được nụ cười, bà ta vui vẻ cầm thìa và múc một miếng trong bát thạch màu cam.

Sư phụ Lương nhìn những bát thạch chứa đầy trái cây, màu sắc và độ trong suốt đều rất đẹp, người mới học có thể làm được vậy sao?

“Sư phụ Lương, ông nếm thử kẹo tôi làm đi.” Lý Siêu Việt vừa nói vừa ân cần đưa một viên cho La Thanh Mai.

La Thanh Mai xua tay, nồi của cô cũng đã gần sôi thành mật đường, lúc này, cô thêm một chai sốt táo vào, tiếp tục đun và khuấy, sau đó đổ lên thớt và trộn đều để nó nguội, cuối cùng làm ra mẻ kẹo có màu vàng mật và bông mềm hơn.

“Trưởng phòng Lý.” La Thanh Mai nhìn trưởng phòng Lý đã ăn đến bát thạch thứ hai, nói: “Tôi nghĩ chúng ta cần thương lượng lại thù lao.”

“Cô có ý gì?” Trưởng phòng Lý đặt bát xuống nói.

“Tôi không chỉ dạy đồng chí Lý cách chế biến lại những viên kẹo này mà còn nói với cậu ta cách sử dụng nhựa cây rong đỏ và phạm vi ứng dụng. Trên cơ sở này, ngoài thạch trái cây cậu ta làm ra thì nó còn có thể dùng để làm kem que, đồ hộp, hoặc là sữa bò…”

“Năm mươi ngàn phân không đủ cho giá trị của những cái này, đồng chí Lý, cậu nói đúng không?” La Thanh Mai quay sang hỏi Lý Siêu Việt.

Lý Siêu Việt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của La Thanh Mai, nghĩ đến cách miêu tả về các nữ hiệp sĩ trong tiểu thuyết, cũng khá là giống, hắn lơ đãng gật đầu, dù sao cũng không thiếu tiền.

Trưởng phòng Lý trừng mắt nhìn Lý Siêu Việt, đúng là không bớt lo, bà ta nhìn về phía La Thanh Mai: “Cô cam đoan Siêu Việt đã học hết rồi chứ? Tôi làm sao tin cô được?”

Sư phụ Lương hiểu ý của La Thanh Mai, ông cụ nói: “Đồng chí Lý Siêu Việt cực kỳ thông minh, học gì là hiểu nấy, bằng chứng là số kẹo do cậu ấy làm ra, cho thấy trò giỏi hơn thầy.”

Trưởng phòng Lý nghe thấy sư phụ Lương khen ngợi Lý Siêu Việt, vui mừng híp mắt: “Đúng vậy, đầu óc Siêu Việt nhà tôi từ nhỏ đã thông minh rồi.”

“Đưa ông thêm năm mươi ngàn, không thể thêm nữa.” Tâm trạng trưởng phòng Lý tốt lên, đưa tiền vô cùng hào phóng.

La Thanh Mai không khỏi nhướng mày, cô chỉ vờ thử một lần, vậy mà đã thành công!

Thì ra điểm đột phá của trưởng phòng Lý nằm ở Lý Siêu Việt, khen Lý Siêu Việt càng nhiều thì bà ta càng vui vẻ.

Giám đốc Kim mặt không đổi sắc đứng sang một bên, ngó ngó nhìn nhìn,  một trăm ngàn phân cứ thế mà ra đi, giàu có và quyền lực như vậy, cũng may ông ấy không đi đối chọi với bà ta.

Nếu là ông ấy, cấp trên bổ nhiệm giám đốc mới làm gì, trực tiếp để trưởng phòng Lý làm luôn là xong rồi.

Trưởng phòng Lý mở túi xách, lấy ra một xấp tiền đưa cho La Thanh Mai: “Cầm đi.”

La Thanh Mai không khách sáo, cô lấy tiền bỏ vào túi, nhìn độ nặng của cái xấp này, cô sẽ dặn dò Lý Siêu Việt thật rõ.

Cô tìm giấy bút, nhanh chóng viết ra mấy chữ rồi đưa cho Lý Siêu Việt: “Nếu muốn biết nhiều hơn thì hôm nay cậu phải đích thân hướng dẫn nhà máy sản xuất những viên kẹo và thạch trái cây mà cậu đã làm.”

Lý Siêu Việt nhìn nội dung được viết trên giấy, sắc mặt hơi thay đổi, tư thế đứng vốn có chút cà lơ phất phơ cũng thay đổi.

Hắn nhìn La Thanh Mai với vẻ phức tạp: “Ý cô là sao?”

“Cậu đã bị kìm hãm rất lâu rồi. Thử một lần đi, cậu sẽ biết lời tôi nói là thật hay giả.” La Thanh Mai không muốn Lý Siêu Việt bỏ mặc vấn đề của nhà máy, việc này sẽ khiến trưởng phòng Lý thường xuyên tìm cô gây rắc rối.

Cái La Thanh Mai viết không phải là công thức bí truyền gì mà chỉ là một câu hướng dẫn, kiếp trước cô biết sư phụ Bạch Án có tay nghề phân chia đẳng cấp, cô đã viết một nửa điểm chính của bậc thứ nhất, nếu như Lý Siêu Việt thật sự giả heo ăn thịt hổ, chắc chắn hắn có thể hiểu được.

Lý Siêu Việt nhìn La Thanh Mai một lát rồi cười: “Được, tôi đồng ý với cô.”

Hắn càng ngày càng thấy hứng thú với cô gái trước mặt, thế mà còn nhìn ra được mình đang bị kìm hãm: “Nếu như tôi thăng tiến, tôi sẽ báo đáp cô.”

“Báo đáp thì không cần, dù sao chỉ cần cậu làm tốt việc này, không gây phiền phức cho người khác là được rồi.” La Thanh Mai thản nhiên nói, cô cũng không hy vọng tiền đến tay mình lại bay mất.

La Thanh Mai không muốn đắc tội một người có thể dễ dàng mang theo một trăm ngàn phân bên mình, có lẽ nếu cô gợi ý cho Lý Siêu Việt một chút gì đó thì có thể nhận được ân tình từ nhà họ Lý, đây là việc khá là có lời.

Những bát thạch kia đã được trưởng phòng Lý mang đi, sau khi dọn dẹp nốt thì chỉ còn lại sư phụ Lương và La Thanh Mai.

Sư phụ Lương đưa năm mươi ngàn phân cho La Thanh Mai: “Cháu giữ đi, cân nhắc kỹ xem nên gửi vào ngân hàng hay là mua nhà.”

“Sư phụ Lương giữ đi ạ. Nếu không có ông giúp đỡ thì cháu cũng không lấy được tiền.” La Thanh Mai lắc đầu.

Thế nhưng sau cùng cô cũng không cản được sư phụ Lương, đành phải nhận hết số tiền và đưa ra suy nghĩ của mình.

“Cháu cũng nghĩ rồi ạ. Với số tiền này thì cháu có thể mở một cửa hàng thay vì làm công nhân thời vụ ở nhà máy.”

Sư phụ Lương tán thưởng gật đầu: “Tốt lắm tốt lắm. Sư mẫu của cháu nhất định sẽ rất vui vẻ.”

Có điều ông cụ đột ngột thay đổi chủ đề: “Chỉ là ông đề nghị cháu nên làm cho xong tháng này, tìm mặt bằng với nguyên liệu đồng thời nghĩ xem để ai thay việc, sau đó chọn ngày lành tháng tốt khai trương.”

La Thanh Mai cũng thấy có lý: “Vâng ạ, cháu nghe theo ông.”

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT. ( truyện trên app T Y T )


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp