[Mỹ Thực] Sinh Hoạt Mỹ Vị Sau Khi Trở Về Thành Phố

Chương 19: Mời


8 tháng

trướctiếp

[[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha]

La Thanh Mai làm liên tục đến mười giờ tối, cuối cùng cũng làm xong tất cả bánh bát đường trắng.

Từng cái bánh bát đường khéo léo xinh đẹp, nhìn từ xa giống như cành một thân cây nấm trắng cuống dày. Cô dự định sẽ bán năm phân tiền hai cái, một mao tiền năm cái, nếu như lúc đó bán không được thì sẽ hạ giá sau.

Cô bỏ bánh vào mấy cái giỏ trúc, La Thanh Mai không chắc có cả thảy bao nhiêu cái bánh bát đường, nhưng dù sao số lượng chắc chắn sẽ hơn một ngàn cái.

Sáng sớm hôm sau, La Thanh Mai dậy thật sớm làm một ít đồ ăn sáng, chờ La Thanh Hồng tới, hai người hợp lực khiêng giỏ trúc đến miếu Thành Hoàng.

Khâu Ái Đình uống tạm một bát cháo rồi đi ra ngoài, nghe đâu chiều hôm qua cô ấy cùng với Hắc Bát đi tới nhà máy thực phẩm, hai người đã đặt mua mấy trăm đồng tiền đồ, phải dùng ô tô mới vận chuyển được tới miếu Thành Hoàng.

La Thanh Hồng ở lại chờ lát nữa La Thanh Mai tới thì xuất phát cùng nhau. Chẳng qua La Thanh Mai không nghĩ tới, La Thanh Hồng sẽ không đi một mình.

"Thanh Mai, đã chuẩn bị xong đồ chưa? Anh đã mượn xe của anh Ngôn, vậy nên chút nữa chúng ta không cần phải đi xe đạp nữa."

La Thanh Mai nhìn hai người cùng nhau tiến vào, gật đầu nói:

“Em đã chuẩn bị xong hết rồi, hai người ăn sáng không? Em có nấu một ít cháo, nếu không thì hai người ngồi xuống uống bát cháo rồi hẵng đi.”

“Được.” Hà Tại Ngôn gật đầu nói, vươn tay múc cháo.

Anh cố ý không ăn sáng ở nhà, mục đích là sang nhà La Thanh Mai ăn chực, cháo trắng được nấu hơi đặc, món ăn kèm là cải thảo trắng xào, trứng tráng cà rốt, tuy đơn giản nhưng ăn cùng cháo rất hợp.

La Thanh Mai nghĩ rằng sức ăn của hai người đàn ông chắc chắn không nhỏ, cô liền đặt một đĩa bánh bát đường lên bàn.

“Nếm thử xem em làm có ngon hơn lần trước không?”

La Thanh Hồng lấy đũa gắp một cái nhét vào miệng, hàm hồ trả lời: “Anh thấy vẫn như vậy, không có gì thay đổi hết.”

Ngược lại, Hà Tại Ngôn tiếp tục nếm thử bánh, sau đó nhìn La Thanh Mai trả lời: “Lần này ngon hơn lần trước, bánh cũng dai hơn, quan trọng là mức lửa được em khống chế rất tốt.”

La Thanh Mai chạm vào ánh mắt anh, đôi mắt Hà Tại Ngôn dường như biết nói, trong đó tràn ngập sự tán thưởng dành cho cô.

Mặt cô hơi nóng lên, nhìn sang chỗ khác: “Lần này em điều chỉnh một chút tỷ lệ lên men của sữa gạo, tất nhiên ăn sẽ ngon hơn.”

“Món này nhất định sẽ bán chạy.”

“Vậy em mượn lời chúc tốt lành của anh.”

Tất cả bánh bát đường đều được bỏ lên trên xe ba bánh, La Thanh Mai bảo La Thanh Hồng lên xe trước, cô tự mình chuyển cái ghế đẩu lên trên, rồi leo vào phía sau thùng xe.

La Thanh Hồng ngồi cạnh Hà Tại Ngôn, cách lan can nói chuyện với La Thanh Mai và Khâu Ái Hồng ngồi ở khoang sau.

“Thanh Mai, chiếc xe ba bánh này rất tiện lợi đúng không? Dùng để chở khách hay vận chuyển đồ đạc gì cũng tốt cả. Sau này nếu rảnh rỗi, anh sẽ mua một chiếc về kiếm chút tiền tiêu vặt.”

Thân sau của xe ba bánh có mái vòm được hàn bằng thép, bọc một lớp vải dù màu xanh để che mưa chắn gió, rất thích hợp làm xe chở hàng.

La Thanh Mai nhìn chiếc xe, trong đầu xuất hiện suy nghĩ khác với La Thanh Hồng: “Chỉ chở khách và chuyển đồ thôi sao? Chi bằng anh nhập một số thứ về kinh doanh, cái nào cũng khó kiếm tiền như nhau, đương nhiên phải chọn cái nào kiếm được nhiều tiền hơn chứ.”

La Thanh Hồng nghe vậy không khỏi ngớ người, không biết trả lời ra sao, chỉ có thể chậm rãi nói: “Muốn kinh doanh cũng không dễ dàng như vậy.”

“Không có chuyện gì dễ dàng cả, chỉ cần nỗ lực một chút, quan trọng phải có đủ dũng khí.” La Thanh Mai cười nói, nếu bị bức bách, nhất định cô sẽ đi tìm biện pháp giải quyết vấn đề.

Hà Tại Ngôn lái xe, lắng nghe được cuộc trò chuyện của hai anh em: “Hiện tại chính sách nhà nước đã thay đổi, đầu năm nay, chỉ cần chịu khó, thận trọng một chút không sợ không kiếm được tiền.”

La Thanh Hồng quay sang hỏi Hà Tại Ngôn: “Đã có ai mở xưởng quy mô nhỏ ở thành phố Đông Lương chưa?”

“Có thì có, nhưng mà số lượng không nhiều, từ sau khi mấy ông chủ ở thành phố Viên bị bắt, rất nhiều người cũng bị hù dọa.”

La Thanh Hồng suy nghĩ một lúc: “Em thấy công việc của em khá ổn định, nên sẽ không suy nghĩ tới việc này nữa.”

Hà Tại Ngôn nhìn La Thanh Hồng, muốn nói lại thôi, dù sao anh cũng không muốn thuyết phục, có một số chuyện không phải người ngoài nói vài ba câu có thể thay đổi được, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t

“Anh hai, bây giờ không giống ngày xưa, có bao nhiêu công việc có thể làm ổn định suốt đời chứ?”

Nghĩ ngợi hồi lâu, La Thanh Mai nói: “Em nghĩ, nếu anh muốn ổn định trong cuộc sống này, một là có nhà riêng, hai là có tay nghề tốt. Đến lúc thế giới có thay đổi bao nhiêu anh cũng không sợ.”

“Một công việc mà nhiều người có thể làm, sẽ dễ dàng bị thay thế, chỉ có chịu khó nắm giữ kỹ năng, tập luyện tay nghề đỉnh cao thì hoàn toàn không cần phải lo lắng.”

Hà Tại Ngôn nghe vậy, siết chặt vô lăng trong tay, anh rất kinh ngạc khi La Thanh Mai nói những lời như vậy, nhưng trong lòng lại âm thầm vui vẻ. Đúng là cô gái mà mình coi trọng, quả nhiên không giống những người khác.

Vẻ mặt La Thanh Hồng mờ mịt: “Nhưng mà cuộc sống bây giờ đều không phải vậy sao? Có nghề nghiệp kiếm bát cơm qua ngày, phòng ở được đơn vị chia cho, không cần phải lo lắng gì cả.”

“Không cần lo lắng gì cả sao?” La Thanh Mai không hề nghĩ như vậy: “Làm sao anh khẳng định được cái bát cơm trên tay anh sẽ không bao giờ bị cướp đi chứ? Hơn nữa phòng ở được phát ra có thể thu hồi lại bất cứ khi nào, đến lúc đó anh định trở thành người vô gia cư hả?”

La Thanh Mai rất ghét khi phải ở chung một căn phòng với người khác.

Kiếp trước cô xuất thân là một cung nữ tầng chót, phải ở chung một căn phòng với những cung nữ khác, kiếp này khi còn bé phải ở chung phòng với La Thanh Lan, sau khi về nông thôn vẫn phải chen chúc với những nữ thanh niên tri thức khác, mấy năm gần đây cuối cùng cô cũng trải nghiệm được cuộc sống thoải mái.

Lần này trở về thành phố, ngoại trừ kiếm một công việc ra, cô cho rằng nếu còn ở lại nông thôn bản thân sẽ khó có cơ hội phát triển.

“Em nói đúng.” Hà Tại Ngôn tiếp lời cô: “Chỉ có những thứ đã nắm chắc trong tay mới là của bản thân mình.”

La Thanh Mai mím môi cười: “Đúng vậy.”

La Thanh Hồng gãi cằm, anh cảm thấy mình bị hai người bên cạnh làm cho bối rối, nhà nước chắc chắn sẽ không mặc kệ những đơn vị dưới trướng này.

Nhưng nhà nước sẽ dốc lòng tới cùng sao? Đột nhiên La Thanh Hồng cũng thấy không chắc chắn. Anh quay đầu ra nhìn bên ngoài, phát hiện bọn họ đã đi tới con đường bên cạnh miếu Thành Hoàng.

“Đến nơi rồi, chúng ta có nên đi hỏi thăm văn phòng làm việc của tổ dân phố không?” La Thanh Hồng lo lắng hỏi.

“Việc này để tôi làm cho.” Hà Tại Ngôn nhìn xung quanh, thuần thục đậu xe ven đường, phía trước chính là văn phòng làm việc của tổ dân phố.

La Thanh Mai suy nghĩ hồi lâu, cô lấy ra một túi giấy dầu bao lấy một ít bánh bát đường trắng, bước xuống xe đi theo phía sau Hà Tại Ngôn.

Lúc Hà Tại Ngôn quay đầu, nhìn thấy cô, anh vội vàng bước chậm lại: “Giám đốc văn phòng là đồng nghiệp của mẹ anh, giới thiệu cho em biết để nếu sau này em có mở gian hàng thì cứ tìm bà ấy là được.”

“Được, đã làm phiền anh rồi.”

Bởi vì có hội chùa, văn phòng của tổ dân phố Thành Hoàng mấy ngày nay rất bận rộn, họ phải phối hợp với các nhân viên an ninh để duy trì trật tự.

Giám đốc Lâm không nghĩ tới rằng con trai của đồng nghiệp mình sẽ mang một cô gái tới để thuê gian mở hàng.

Giám đốc Lâm rất coi trọng Hà Tại Ngôn, bà ấy luôn muốn tác hợp anh với con gái của mình, tiếc là con gái bà cũng không có cái phúc đó.

Phí gian hàng của hội chùa cũng không hề rẻ, những chỗ tốt đã được đặt hết, nhưng cô vẫn đặt được hai gian hàng.

Giám đốc Lâm quan sát La Thanh Mai, cả vẻ ngoài lẫn phong thái của cô không tồi chút nào, nói chuyện cũng tự tin hào phóng. Hơn nữa, nhìn biểu cảm của Hà Tại Ngôn, bà thở dài, con gái bà phen này quả thật không có cơ hội rồi.

La Thanh Mai cầm bảng hiệu, hỏi Hà Tại Ngôn: “Vừa nãy, ánh mắt giám đốc nhìn em hơi lạ, trên mặt em có dính gì sao?”

Hà Tại Ngôn nghiêng đầu nhìn La Thanh Mai, khuôn mặt cô trắng nõn vì đứng ngoài gió mà hơi ửng đỏ lên, dưới hàng mi dài là hai con mắt long lanh làm trái tim anh lệch nhịp.

Anh đột nhiên giơ tay lên, hất vài cái trên mái tóc cô: “Chắc là trên tóc em vướng cái gì đó, để anh gỡ xuống cho em.”

“A?” La Thanh Mai không ngờ được Hà Tại Ngôn sẽ có động tác thân mật như vậy, cô sững người giây lát, mặt cô không khỏi nóng lên.

Cô mất tự nhiên mà vuốt tóc: “Chúng ta đi thôi, phía anh hai chắc cũng đã đợi rất lâu rồi.”

La Thanh Mai cụp mắt nhìn xuống lòng đường, trong đầu nghĩ tới hình ảnh những cặp đôi nam nữ đang hẹn hò ở nông thôn.

Hà Tại Ngôn đang định theo đuổi mình sao?

La Thanh Mai mím môi, hiện giờ cô không có lòng dạ để đi tìm đối tượng hẹn hò đâu! Cô vẫn chưa mua được căn nhà của chính mình nữa.

Thôi bỏ đi, dù sao Hà Tại Ngôn cũng không nói rõ, cô cứ giả vờ như không biết là được.

Đoàn người cuối cùng cũng tìm thấy địa điểm bán hàng, họ phát hiện xung quanh gian hàng đã có người.

La Thanh Mai nhìn sơ qua, cô phát hiện có mì, hoành thánh, có người còn bán bánh bao, những thứ khác không kể đến, nhìn chung cũng rất nhiều chủng loại.

Bên cạnh là gian hàng bán hoành thánh, La Thanh Mai nhìn bà chủ thoăn thoắt gói hoành thánh, chẳng mấy chốc trên đĩa đã đầy áp những chiếc hoành thành đầy ắp nhân.

Bà chủ mở nắp nồi, một luồng hơi nóng tỏa ra, bà ấy bốc một nắm hoành thánh bỏ vào nồi.

La Thanh Mai hít mũi, nấu thế này quá đơn giản rồi, đúng là canh xương, nhưng mùi vị quá nhạt nhẽo, không đủ độ tươi.

Khi hoành thánh được nấu chín, vì nấu quá lâu nên lớp vỏ bánh bên ngoài hầu như đã rách ra, cô hơi thất vọng, xem ra tay nghề của gian hàng kế bên chỉ thuộc loại bình thường.

La Thanh Mai nhìn sang hướng khác, thấy Khâu Ái Đình và Hắc Bát đang lái xe tới, cô vội vàng chạy lại gần hỗ trợ dỡ đồ, một lúc sau toàn bộ số hàng hoá được chất cạnh tường.

Lúc nãy Hà Tại Ngôn nhìn theo tầm mắt của La Thanh Mai, ban đầu anh tưởng rằng cô muốn ăn hoành thánh, nhưng thấy cô cau mày, có lẽ cô cũng không hài lòng với tay nghề của chủ quán giống như anh.

Người đi trên đường ngày một đông, La Thanh Mai lấy chiếc giỏ tre ra, mở lớp vải thưa phủ phía trên, để lộ ra những chiếc bánh bát đường trắng mập.

“Bánh bát đường, bánh bát đường đây, năm phân hai cái, một mao tiền năm cái!”

Ở thành phố Đông Lương không bán bánh bát đường, song bánh lại có nhiều quán bánh, mới đầu cũng không có ai mua, ngược lại gian hàng của Khâu Ái Đình đã bán mở hàng.

Nhà máy thực phẩm Hồng An rất nổi tiếng trong thành phố, có một số mặt hàng là hàng đặc biệt, không dễ mua hoặc là không được cung ứng trên thị trường, lập tức thu hút rất nhiều người.

Tận dụng sự nổi tiếng đó, bánh bát đường của La Thanh Mai cũng đã khai trương thành công, giá cả lại phù hợp, đối với những đứa trẻ ham ăn chúng sẽ càng không nhịn được.

Những đồ vật Khâu Ái Đình mang tới cũng rất có hạn, có vài người tuy không mua được thứ họ muốn, nhưng nhìn sang gian hàng kế bên bán bánh bát đường rất mới lạ, bánh của La Thanh Mai được bán đi cũng không ít.

Ban đầu cô tưởng sẽ không bán hết số bánh này trong hôm nay, không ngờ rằng chỉ trong một buổi trưa, gian bánh của cô trở nên nổi tiếng. Toàn bộ bánh bát đường được bán sạch sẽ trong bốn tiếng đồng hồ.

Cô mang theo một chiếc túi đựng tiền, bây giờ túi tiền đã đầy ắp, cô cực kì muốn tìm một góc nào đó để ngồi đếm tiền.

Nhưng lúc này, Hà Tại Ngôn đi tới nói với cô: “Anh biết có một nhà nấu hoành thánh rất ngon, em có muốn đi nếm thử không?”

Hà Tại Ngôn vừa nhắc đến hoành thánh, bụng La Thanh Mai liền réo lên, tay nghề của gian cách vách quá tệ, cho nên cô không muốn ăn ở đó. Nhưng nghe đến đồ ăn ngon, con sâu ham ăn trong người cô đã bị đánh thức.

“Được.” La Thanh Mai không có sức kháng cự với đồ ăn ngon nhanh chóng lên tiếng, sau ngày dài vất vả, cô chỉ muốn thưởng cho mình một bữa thật ngon.

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT. ( truyện đăng trên app TᎽT )


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp