[Mỹ Thực] Sinh Hoạt Mỹ Vị Sau Khi Trở Về Thành Phố

Chương 17: Muốn làm kinh doanh


8 tháng

trướctiếp

[[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha]

La Thanh Hồng và La Thanh Mai về đến nhà lúc khoảng bốn giờ, thấy hai đứa cháu trai đang chơi đùa trước sân.

Hai cậu nhóc vừa nhìn thấy La Thanh Hồng, vội vàng lao đến: “Chú hai, chú hai, chú hai về rồi.”

Hai đứa chạy quanh La Thanh Hồng, thỉnh thoảng lén nhìn La Thanh Mai một cái, bọn trẻ đều biết cô là dì hai của bọn chúng.

Trương Tố Anh cùng con dâu lớn về đang ở trong bếp tất bật chuẩn bị nấu cơm tối đêm giao thừa, nghe giọng nói của cháu trai, liền đưa cái muôi cơm cho Lâm Quế Mỹ, chuẩn bị ra ngoài xem La Thanh Hồng mang về thứ gì.

Bà vừa nhìn thấy La Thanh Mai, nụ cười trên mặt thoáng vụt mất, liếc nhìn những thứ đồ mà hai anh em mang về, khóe miệng khẽ rũ xuống.

La Thanh Bằng nhanh hơn Trương Tố Anh một bước, tiến lên giúp bọn họ mang đồ vào trong nhà, vợ chồng họ năm nay chẳng mua gì ăn Tết nên đợi La Thanh Hồng mang đồ về.

La Thanh Mai không hề sợ hãi trước vẻ mặt của Trương Tố Anh, cô đi vào nhà như bình thường, chào hỏi La Đông Lai đang ngồi trong phòng nghe radio.

Lúc cô chuyển ra ngoài ở, La Đông Lai vẫn còn trực ca đêm chưa về được, bản thân cô thật sự không biết thái độ của ông ấy đối với chuyện này như thế nào.

La Đông Lai ngẩng đầu nhìn La Thanh Mai một cái, da dẻ vẫn hồng hào, ra ngoài vẫn chưa chịu nhiều cực khổ, như vậy là đủ rồi.

“Làm việc cho tốt, dạo này kiếm việc làm khó lắm đấy, thanh niên trí thức đổ về thành phố rất nhiều, khổ cực còn hơn thế nữa.”

La Thanh Mai gật gật đầu, mấy năm trở lại đây, cô hiểu rất rõ người dân trong thành phố coi trọng công việc như thế nào.

Mặc dù cô làm việc ở bếp sau nhà máy thực phẩm không được mấy ngày, nhưng mấy người cùng làm ngồi nói chuyện phiếm cô vẫn nghe lỏm được đôi chút, năm nay đã trấn áp mạnh mẽ những kẻ gây tội và bắt giữ một số lượng lớn người phạm tội.

Cuộc phong ba này cũng không ảnh hưởng đến đại đội La Loan, nên La Thanh Mai cũng không rành mấy chuyện này lắm.

Có quá ít việc làm ở nơi thành thị đông đúc, và có quá nhiều người không có việc để làm nên suốt ngày chỉ đi gây rắc rối.

La Thanh Hồng mặc dù không nói gì, nhưng anh đã phải tốn rất nhiều công sức mới có thể giành được vị trí công việc tạm thời này từ rất nhiều người như vậy.

La Thanh Mai thầm nghĩ, nếu cô có trong tay nhiều nguyên liệu và gia vị vào năm tới, cô sẽ nấu nhiều món ngon cho anh trai mình để cảm tạ.

Khoảng năm giờ, La Thanh Hồng cùng La Thanh Bằng đặt hai cái bàn ở giữa phòng khách, rồi hết món này đến món khác được bày lên bàn.

La Thanh Mai nhìn qua, có chín cái bánh bát đường mà cô mang về, mỗi người đều có đúng một cái bánh.

Điều khiến cô ngạc nhiên là La Thanh Hồng đã đến cửa hàng tạp hóa để mua đầu heo hầm, đậu khô hầm và các món rau trộn.

Ngoài ra, trên bàn còn có một bát canh gà, một bát thịt kho, ba con cá kho, còn có đậu phụ chiên, củ cải xào, bắp cải xào và mấy món chay khác.

Món nào món nấy đều quá mặn, La Thanh Mai ăn không được là bao, cầm cái bánh bát đường lên ăn.

Khi cô chuẩn bị ăn cái thứ hai, em út La Thanh Quyền liền nói: “Chị đã ăn một cái rồi!”

La Thanh Mai liếc cu cậu một cái: “Bánh là chị mang về, chị không được ăn sao?”

La Thanh Quyền nhìn vào mắt La Thanh Mai, ánh mắt không tự nhiên liền né ra chỗ khác, trong lòng cậu có chút chột dạ.

Vừa ăn tối xong, bác cả ở sát bên nhà đến thăm.

La Phương Lai so với La Đông Lai rất khác nhau, ông ấy béo hơn một chút, miệng luôn cười, trông rất dễ gần.

“Thanh Mai à, con xa quê đã nhiều năm như vậy, Tết Nguyên Đán về cũng không báo một tiếng, nhưng hiện tại cuối cùng cũng đoàn tụ cả rồi.” La Phương Lai cười nói vui vẻ ra mặt.

“Tuổi con năm nay cũng không nhỏ nữa, bây giờ cũng đã có một công việc riêng, hôn nhân đại sự không phải con cũng nên suy nghĩ đến rồi sao?”

La Thanh Hồng ở một bên cười, haha nói rằng: “Bác cả à, đến cháu còn không vội, Thanh Mai em ấy vội cái gì, cứ từ từ mà tìm thôi.”

Anh nháy mắt với La Thanh Mai: “Bác cả, cháu mới đem về một chai rượu, đi thôi, bác cháu mình đi làm một ly.”

La Thanh Mai không để tâm lắm, cô biết bác mình không hề có ác ý, chỉ là đang lo lắng cho cô mà thôi, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t

"Thanh Hồng, đừng kéo ta, con nên chú ý một điều rằng, con tuy là người có triển vọng, cũng có công việc chính thức, ổn định, kén cá chọn canh cũng là điều dĩ nhiên, nhưng không nên quá kén chọn.”

La Thanh Hồng kéo La Phương Lai đang lải nhải linh tinh, cuối cùng bọn họ vẫn bị kéo đi uống rượu, vài người đàn ông đã dọn sang một bàn khác, rồi mấy người họ nói chuyện trên trời duới đất, vừa nói vừa ăn đậu phộng.

La Thanh Mai mỉm cười, thấy chị dâu đã dọn gần như xong xuôi nhà bếp, lúc này cô mới xoay người đi tới chỗ xem tivi.

Anh rể và chị dâu thấy La Thanh Mai đi vào, liền nhích sang nhường chỗ cho cô: "Xuân Vãn còn chưa bắt đầu, ngồi đợi một chút."

*Giống Táo Quân cuối năm.

La Thanh Mai ngồi xuống, cô không thấy dì cả đâu, cô đoán rằng dì ấy lại đi đánh bài với ai đó rồi, cũng may không thì cô lại phải hỏi xoáy đáp xoay với mấy câu hỏi bao giờ kết hôn của dì ấy.

“Em dọn ra ngoài rồi, cũng rất tốt.”

Anh họ La Văn Chương đưa cho La Thanh Mai một nắm hạt dưa rồi nói tiếp: “Năm nay trải qua như vậy, trật tự pháp luật cũng tiến bộ rất nhiều, cũng không cần quá lo lắng.”

“Chỗ em thuê cách nhà máy gần hơn, qua lại đi làm cũng dễ dàng.” La Thanh Mai thấy chị dâu họ ngồi bên cạnh có vẻ không vui liền hỏi: “Chị dâu làm sao vậy?”

Hứa Ái Cầm quay đầu lại nhìn La Thanh Mai cười nói: “Không sao đâu.”

“Cái gì mà không sao, nôn khan đến như vậy rồi, anh lấy cho bát canh gà uống nha?” La Văn Chương nhỏ giọng hỏi han.

“Không muốn.” Hứa Ái Cầm muốn nôn đến nơi.

Ốm nghén nghiêm trọng rồi! La Thanh Mai suy nghĩ một lát rồi nói: “Chị dâu, hay em đi nấu cho chị bát canh suông nha.”

“Em làm được không đó? Lúc ở nhà chưa từng thấy em vào bếp nha?” La Văn Chương vẻ mặt nghi ngờ nhìn cô.

“Trải qua nhiều năm như vậy, cũng học được chút ít.” La Thanh Mai vừa nói vừa cười.

“Vậy em làm thử đi.” Hứa Ái Cầm nghĩ, cô đói bụng là thật, nhưng khó chịu cũng là thật.

La Văn Chương nhìn thấy Hứa Ái Cầm muốn ăn thứ gì đó, anh vội vàng đẩy La Thanh Mai đi vào trong bếp.

Nhà bác cả La đều có công việc chính thức, đồ đạc ngày Tết được chuẩn bị rất tươm tất, đồ đạc bàn ghế, trong ngăn tủ bếp đều chứa đầy ắp đồ.

La Thanh Mai mở nắp nồi bằng đất, thấy nước dùng gà vẫn còn lớp mỡ gà dày, cô suy nghĩ một chút, liền biết bản thân mình sẽ làm những gì.

“Anh họ, trong nhà anh có mua quả dương mai ngâm mật ong không, lấy cho em một ít với.”

“Có chứ, có chứ, trước đây Ái Cầm vẫn ăn quả dương mai để đỡ cơn nôn mửa, nhưng hiện tại hoàn toàn không có tác dụng gì.” La Văn Chương lộ rõ vẻ khốn đốn.

La Thanh Mai mỉm cười, lấy một củ từ từ bắt đầu rửa sạch, gọt vỏ, sau đó cô lấy một cái nồi nhỏ, vớt mỡ gà, múc hai muỗng canh gà ra hâm nóng lên.

Sau đó cô cắt vài lát gừng bỏ vào canh gà, củ thì thái sợi cho vào nấu cùng.

Gừng có tác dụng chống buồn nôn, làm tăng cảm giác ngon miệng, còn củ từ giúp bổ lá lách và dạ dày, nấu chúng cùng với nhau, cô muốn cố ý làm tăng công dụng của cả hai thứ lên.

Củ từ sau khi vớt ra để hơi ráo nước, bày ra đĩa rồi rưới nước sốt chua ngọt từ dương mai ngâm mật lên phía trên.

Số canh gà còn lại trong nồi, sau đó cho thêm một ít rau xanh thái nhỏ, đun hơi nóng thì tắt bếp.

“Anh họ, xong rồi này.” La Thanh Mai đổ canh rau vào bát, gọi La Văn Chương bê lên.

Hứa Ái Cầm nhìn bát canh rau trước mặt mình, cô nhìn không ra xíu dầu nào, toàn thấy rau xanh tươi mơn mởn. Nhìn có cảm giác rất ngon miệng.

Cô cẩn thận nếm thử một ít, phát hiện nó không hề khó nuốt, canh gà hòa quyện với vị gừng thanh thanh và vị ngọt của rau xanh, nhiều hương vị kết hợp tạo thành một hương vị mới.

Cô lại nhấp thêm một ngụm, cô càng ngạc nhiên hơn khi bản thân không hề thấy buồn nôn, mà bụng còn có cảm giác rất ấm.

Hứa Ái Cầm ăn từng miếng to, ăn hết cả một bát canh lớn, sau khi ăn xong, cô nhìn thấy đĩa đồ ăn bên cạnh, hỏi: “Đây là thứ gì vậy?”

Cô thoáng ngửi thấy mùi của quả dương mai.

“Chị thử xem.” La Thanh Mai cười nói, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào chiếc ti vi.

Hứa Ái Cầm dùng đũa gắp một miếng, cho vào miệng mới biết đấy là củ từ, củ từ được luộc chín không hề có mùi, hòa với nước quả dương mai, chua chua ngọt ngọt, nhấp một ngụm là muốn tan ngay trong miệng, ngon đến khó cưỡng.

Thế là đĩa củ từ kia cũng chui vào bụng cô, La Văn Chương đứng một bên lo lắng nhìn, ngàn vạn lần xin đừng nôn ra nữa!

Những món này chỉ có thể làm no một nửa, nhưng Hứa Ái Cầm cảm thấy đây là bữa ăn thoải mái nhất mà cô được ăn trong những ngày mang thai này.

“Thanh Mai, cảm ơn em.” Hứa Ái Cầm nhìn bộ quần áo của La Thanh Mai đang mặc, không biết nên tặng cô cái gì vào dịp năm mới đây?

La Văn Chương căng thẳng đợi một lúc, thấy Hứa Ái Cầm không bị nôn nên vội vã gọi La Thanh Mai vào bếp và hỏi rất rất nhiều câu hỏi.

La Thanh Mai nói với La Văn Chương một vài công thức nấu ăn đơn giản, khi cô còn nhỏ, La Văn Chương luôn chia sẻ bất kỳ món ăn ngon nào anh có với cô và La Thanh Hồng, cô ấy vẫn còn nhớ rất kĩ phần tình cảm này.

Những công thức này đơn giản và dễ làm, có thể không hiệu quả bằng cô tự làm nhưng ăn lâu dài là hoàn toàn khả thi.

Chỉ cần đợi qua đợt ốm nghén này, mọi thứ rồi sẽ ổn định trở lại.

Xuân Vãn rất nhanh đã bắt đầu, La Thanh Quyền, Lâm Quế Mỹ cùng hai đứa cháu trai đều đến cả, tất cả đều chăm chú vào màn hình ti vi.

Mãi cho đến tiết mục cuối cùng của Xuân Vãn kết thúc, La Thanh Mai mới trở về nhà, sáng hôm sau cô dậy sớm, cô cùng La Thanh Hồng đi phát lì xì.

Cô chỉ chuẩn bị bốn bao lì xì, hai cái cho bố mẹ, hai cái cho hai đứa cháu.

Trương Tố Anh nhận lấy phong bì màu đỏ, nhìn không biết bà có vui hay không, cũng không đề cập tới chuyện La Thanh Mai phải đưa tiền lương cho bà.

Bà không bắt lỗi, La Thanh Mai cũng sẽ không khiêu khích bà làm gì, mỗi người tự làm việc của mình.

Sau khi hoàn thành kĩ năng nấu nướng của mình, sáng sớm hôm sau, La Thanh Mai đã trở lại nhà họ Khâu, cô ấy phải chuẩn bị cho lễ hội làng sắp tới.

Thứ hai, thứ ba, thứ tư, lễ hội kéo dài ba ngày liên tục, khu vực miếu Thành Hoàng vô cùng náo nhiệt, có thể nói là đông nghẹt người.

Vào những ngày này, đồ dùng được bán rất nhiều, đồ ăn các thứ cũng rất được ưa chuộng, dù sao cũng là kiếm tiền bỏ vào túi.

Sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, La Thanh Mai quyết định đi hấp bánh bát đường, nhưng bánh sẽ được hấp trong chén uống trà, thì một cái bánh bát đường bình thường có thể hấp ra ba cái bánh nhỏ.

La Thanh Hồng muốn ở lại phụ giúp chút, nhưng La Thanh Mai đã từ chối, và yêu cầu anh ấy đi chơi với bạn bè, một mình cô làm không vấn đề gì.

Khâu Ái Đình dẫn theo La Ái Hoành từ nhà bà ngoại về, cô không ngờ rằng La Thanh Mai sẽ quay lại sớm tới vậy.

“Thanh Mai, sao cậu không ở nhà thêm hai ngày nữa?” Khâu Ái Đình nhìn La Thanh Mai đang xay gạo: “Để tôi giúp cậu một tay.”

“Không cần đâu, các cậu bận gì thì cứ làm đi, tôi đang làm một mẻ bánh bát đường bát để mang đi bán ở trấn miếu Thành Hoàng, cậu không nghĩ là nên bán thứ gì đó sao?”

Khâu Ái Đình ngẩn người, gãi đầu hỏi lại: “Tôi không biết bán gì cả, cậu có ý kiến gì không?”

La Thanh Mai suy nghĩ rồi hỏi: “Mấy năm nay miếu Thành Hoàng thường bán những gì nhỉ?”

Khi ở dưới vùng nông thôn, những ngày này thường không bán gì nhiều cả, nhưng những thứ được bán ở miếu Thành Hoàng kia thì khác đều là của đơn vị nhà nước, hoặc là những người quan hệ với nhà nước.

“Bánh quai chèo, bánh quy, bánh nếp, hạt dưa, hoa quả, vân vân….” Khâu Ái Đình giơ tay ra đếm: “Giá đắt quá, lại còn bán không chạy nữa.”

“Tôi thấy cậu không cần phải tự mình làm đâu, hãy đến mấy xưởng sản xuất hỏi xem có sản phẩm nào có thể đem đi bán được không?” La Thanh Mai cảm thấy rằng tại sao Khâu Ái Đình phải tự làm khổ mình, nếu cô ấy có quen biết ai, cô chỉ cần nhờ vả là được.”

Khâu Ái Đình do dự hồi lâu, cô ấy thật sự muốn tiết kiệm nhiều tiền hơn, nhưng khi cô ấy nghĩ đến việc ra bên ngoài kinh doanh, nếu người quen gặp cô ấy thì thật là xấu hổ!

“Để tôi đi hỏi ý kiến ​​​​của anh Hà thử.” Khâu Ái Đình nói, sau đó bỏ chạy mất.

Khâu Ái Hoành miệng đầy bánh kẹo hét lên, nói một cách khó khăn: "Chị Thanh Mai, em cũng đến nhà anh Hà chơi đây.”

“Này, đi đường nhớ cẩn thận.” La Thanh Mai tiếp tục xay gạo, đổi tay liên tục khi tay kia thấy mỏi.

Cô định hôm nay làm hết bánh, để mai bán, dù sao thời tiết này bánh bát ngọt cũng không dễ hư.

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT. ( truyện trên app T Y T )


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp