[Mỹ Thực] Sinh Hoạt Mỹ Vị Sau Khi Trở Về Thành Phố

Chương 15: Nấu bát mì


8 tháng

trướctiếp

[[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha]

Chiều ngày hai mươi chín tháng mười hai âm lịch, nhà máy thực phẩm rộn rã niềm vui, mọi người khi làm việc đều có chút lơ đễnh không yên lòng.

Không gian trống bên ngoài bày biện đủ loại đồ vật, chính là quà tặng năm mới của bọn họ.

Nhà máy thực phẩm Hồng An công việc tốt, phúc lợi cũng rốt. Các công nhân đều ngóng trông quà tặng được chia cho vào năm mới.

La Thanh Mai là nhân viên ở nhà ăn, được gọi lên để hỗ trợ chia quà.

Trần Đại Tiên và cô chia phần cho những công nhân bình thường, gồm: một chai đồ hộp, một gói mì khô, ba cây cải thảo, một ít củ cải trắng, v.v.

Nhà máy thực phẩm Hồng An có nguồn hàng riêng, nhiều mặt hàng có giá cả rẻ hơn ngoài chợ, từ trước đến nay luôn có rất nhiều rau củ quả.

Nhưng Trần Đại Tiên khác với những người khác, anh ta vừa chia cải thảo vừa nói chuyện với La Thanh Mai ở bên cạnh: "Cải thảo lần này cũng không tệ lắm, đem đi muối chắc chắn rất ngon. Củ cải cũng được, cắt đầu hai đầu rồi đem thái hạt lựu, thêm muối, tỏi và một ít gừng vào vò bỏ nước, sau đó lại bỏ vào trong rổ đem ủ nửa tháng. Lấy củ cải ấy ra xào thịt, hương vị chắc chắn sẽ rất ngon.”

"Nếu là người ăn cay được, thì thêm một ít ít, củ cải kia vừa chua vừa cay, xào với bất kỳ cái gì ăn với cơm cũng rất là ngon." Trần Đại Tiên vừa nói vừa nuốt một ngụm nước bọt.

"Sư mẫu còn lợi hại hơn, trong mắt của bà ấy, không có thứ gì là không thể muối, tôi đã ăn qua món cá muối chua của bà ấy, ăn rất là dính luôn!"

La Thanh Mai im lặng lắng nghe, cải muối cô cũng không lạ lắm, lúc ở nông thôn đã biết được, mỗi năm cũng làm rất nhiều.

Mỗi gia đình đều có cách muối cải riêng, không thể so sánh được. La Thanh Mai đã học hỏi được rất nhiều từ các xã viên trong xã, càng thêm thích suy nghiệm nghiên cứu nên lúc làm món cải muối cũng làm cho người ta khen ngợi không dứt lời.

Nhưng món cá muối chua cô quả thật chưa từng nghe nói qua.

"Sư phụ Trần, cá muối chua là cái gì? Là cá muối sao?" La Thanh Mai thấp giọng hỏi.

Trần Đại Tiên gật đầu: "Đúng vậy, tôi nghe sư phụ nói rằng đó là một đặc sản của phía Tây Nam bên kia, gia vị được sử dụng cũng khá đặc biệt, nhưng cụ thể như thế nào tôi cũng không biết nữa."

La Thanh Mai trầm ngâm, khi biết một món ăn mà cô chưa từng nghe nói qua thì có hơi ngứa tay.

Thành phố Đông Lương có nhiều hồ nước lại có bờ biển dài, lúc này mua cá cũng không khó, giá cả cũng sẽ không quá đắt.

Nhưng mà gia vị của món cá muối chua này rốt cuộc là cái gì đây?

La Thanh Mai lơ đãng giúp Trần Đại Tiên chia cải thảo, những chuyện khác không liên quan đến cô.

Cô là người thử việc, nhận được đồ ít hơn so với những người làm chính thức, chẳng hạn như cô không có đồ hộp và những thứ đắt tiền khác.

La Thanh Mai không để ý lắm, bây giờ trong đầu cô đều là suy nghĩ về món cá muối chua, nếu như gặp được sư phụ Lương, cô nhất định sẽ đến học hỏi ông cụ một phen, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t.

Cô dùng túi để xếp gọn những đồ vật mình được chia, chuẩn bị đợi lát nữa cùng với chị em Khâu Ái Đình về nhà, thì đã thấy La Thanh Hồng tìm đến.

"Ha ha, Thanh Mai, có muốn anh hai giúp không?" Tâm trạng La Thanh Hồng hôm nay rất tốt, hôm nay nhà máy trả lương, anh ấy còn được thưởng thêm 30 tệ, định mua một đôi giày cho em gái.

Tết này đi thăm họ hàng và bạn bè vào dịp năm mới, muốn nhờ em gái giúp, đương nhiên phải lấy lòng cô trước đã.

“Được ạ!” La Thanh Mai trả lời: "Trông tâm trạng anh hai tốt thế.” Nhìn khuôn mặt anh ấy rạng rỡ tươi cười, không che giấu được cảm xúc của mình.

"Đúng đấy, Thanh Mai, đợi lát nữa anh đưa em về nhà họ Khâu, trước tiên cùng đi tòa nhà bách hóa một chuyến đã." La Thanh Hồng cười ha ha nói.

"Vâng." La Thanh Mai trả lời, nhìn thấy sư phụ Lương đi vào, hai mắt cô lập tức sáng lên, cô do dự một chút rồi chậm rãi chạy tới.

Sư phụ Lương nhìn thấy La Thanh Mai cũng mỉm cười: "Thanh Mai, bánh bát ngọt lần trước cháu cho ông không tệ nha, lần này ông tìm cháu định đặt hai trăm cái, ngày mai có thể làm xong không?"

"Nhưng bánh bát ngọt của cháu quá lớn." La Thanh Mai bối rối nói, cô muốn đặt một khuôn bánh bát có kích cỡ phù hợp hơn, nhưng giá cả vượt tầm của cô nên chỉ có thể tạm thời bỏ qua trước mà thôi.

“Lớn hơn cũng không sao cả, năm phân một cái đúng không?” Sư phụ Lương đưa cho La Thanh Mai mười tệ: "Ông trả tiền trước nhé.”

La Thanh Mai sửng sốt một chút, vội vàng xua tay: "Sư phụ Lương, cái này..."

"Cầm đi." Sư phụ Lương cười nói: "Vừa rồi cháu có chuyện gì muốn nói với ông sao?"

La Thanh Mai cầm tiền, cảm thấy hơi xấu hổ: "Vừa rồi cháu nghe sư phụ Trần nói nhà ông có cá muối chua, là đem đi muối sao ạ?"

Sư phụ Lương nghe vậy thì sửng sốt, không nhịn được cười nói: "Đúng vậy, cháu cũng muốn muối sao? Vậy cháu có thể muối thử hai ba miếng trước, dù sao mùi vị này cũng không được nhiều người yêu thích cho lắm."

Ông cụ nói hết với La Thanh Mai về gia vị và cách làm, mỗi vùng một khẩu vị, cá muối chua này quả thật là không phù hợp với khẩu vị của người dân địa phương, nhưng La Thanh Mai chủ động hỏi ông cụ làm ông cụ thật vui vẻ.

La Thanh Mai có được câu trả lời thỏa đáng, quay sang tìm La Thanh Hồng: "Anh hai, chúng ta đi trước đi, Không đến cửa hàng bách hóa vội, chúng ta phải đi mua những thứ khác trước đã."

"Cái gì?" La Thanh Hồng không khỏi ngây ngẩn cả người, La Thanh Mai đã nhận đơn đặt hàng hai trăm chiếc bánh bát của sư phụ Lương lại còn hứa sẽ nấu ăn cho Khâu Ái Đình, có thời gian kịp không vậy?

“Anh hai, em cần anh giúp, anh nhanh lên nào.” Tâm trạng La Thanh Mai rất tốt, đạp xe đạp thật nhanh, chạy cả một đoạn đường dài.

La Thanh Hồng lấy lại tinh thần, hiếm thấy được dáng vẻ em gái vui vẻ như thế, anh không có lý do gì để buồn hết!

La Thanh Mai và La Thanh Hồng đã mua tất cả các nguyên liệu để làm bánh bát, lại còn mua thêm một vài miếng vải trắng và những chiếc bát nữa.

Những chiếc bát trong bộ sưu tập của cô quá đẹp, cô hấp đi hấp lại mấy lần mà thấy đau lòng dễ sợ, sợ hỏng mất vẻ đẹp của chúng.

Chị em Khâu Ái Đình trở về tương đối trễ, La Thanh Hồng đang giúp xay tương gạo, La Thanh Mai thì ở trong phòng chuẩn bị nấu bát mì, ăn no rồi đêm nay mới có sức để làm việc.

Khâu Ái Đình thấy thế thì vội vàng mở tủ bát ra, lấy đồ của mình dời ra ngoài, để La Thanh Mai để đồ vào trong.

Khi biết tối nay La Thanh Mai sẽ làm hai trăm cái bánh bát ngọt, cô ấy liền xung phong nhận việc muốn giúp đỡ: "Dù sao ngày mai tôi cũng không phải đi làm nên không sao đâu."

Về phần nhà cửa, mấy ngày nay đã từ từ quét dọn, cũng sắp xong rồi.

La Thanh Mai gật đầu: "Ái Đình, cậu đi hái một ít hành lá cho tôi nhé."

“Tôi đi ngay đây.” Khâu Ái Đình nhìn thoáng qua trong nồi, có một nồi nước sốt lớn, nhưng không nhìn ra nguyên liệu cụ thể gì, chỉ ngửi mùi thôi mà cô ấy đã muốn chảy nước miếng đầy đất.

La Thanh Mai thấy Khâu Ái Đình đang lau nước bọt không nhịn được cười cười, cái nồi này cô dùng một ít thịt băm, nấm hương, cải thảo xắt nhỏ và tôm khô để làm, vì cho thêm xì dầu và tinh bột nên màu sắc cũng không được đẹp mắt cho lắm, nhưng dùng để trộn mì ăn cũng không tệ đâu.

Sau khi nước sốt bắp cải và nấm hương được nấu chín, La Thanh Mai rửa lại chảo và thêm dầu vào, cho đậu phụ già được cắt thành miếng lớn như lòng bàn tay vào chiên.

Sau khi chiên vàng đều hai mặt, đầu tiên để đậu phụ sang một bên, sau đó cho hành tây cắt nhỏ vào chảo phi thơm, sau đó cho xì dầu và chút đường vào, để dầu nóng cho nước sốt và đường trắng vào, lại dùng cái sạn xúc đậu phụ cho vào, nhanh tay lật mặt, dùng cái sạn xắn đậu phụ thành từng miếng nhỏ.

Khâu Ái Đình ở bên kia đang nhào bột, hai mắt cứ nhìn vào trong nồi. La Thanh Mai múc nửa muôi nước, đổ trực tiếp vào nồi nước, sau đó đậy nắp nồi lại.

"Thanh Mai, tại sao cậu lại thêm nước vậy?" Khâu Ái Đình cảm thấy kỳ lạ, đó không phải là đậu phụ chiên áp chảo sao? Tại sao lại thêm nước?

“Thêm nước vào rồi đun sôi một lúc, đậu phụ sẽ hút nước, lớp da ban đầu được chiên giòn nhưng sau khi luộc sẽ trở nên rất dai, lại thấm đẫm nước canh, khi ăn sẽ cảm giác được một loại đậu phụ hai lớp, bên ngoài dai bên trong lại mềm, ăn rất là ngon đấy.”

La Thanh Mai vừa mỉm cười vừa nói, đoán chừng trong nồi đã gần xong, cô nhấc nắp và rắc hành lá vào trong đó.

Trong nồi đậu phụ vẫn đang sôi ùng ục, nước canh có màu nâu nhạt, vỏ ngoài màu vàng tươi, bên trong trắng ngần, thêm một ít hành lá thái nhỏ, cả nồi thức ăn bỗng bừng bừng sức sống.

Mùi thơm của đậu phụ quyện với hành lá thái nhỏ càng thêm hấp dẫn.

La Thanh Mai đặt đậu phụ vào một cái bát, xào một miếng cải thảo với giấm, một nồi nước khác trên bếp đã sôi, ném một nắm mì đã cắt vào trong đó, sợi mì trắng lập tức tản ra.

"Thanh Mai này, vẫn là cậu làm đi. Tôi làm mì sợi độ dày không được đều." Khâu Ái Đình nhìn sợi mì mà cô ấy đã cắt ra với vẻ mặt chán nản.

La Thanh Mai nhìn thoáng qua: "Không sao, cứ cắt đại đi, dù sao nấu sôi chín mì là được rồi."

“Vậy cũng được.” Khâu Ái Đình không còn cách nào khác đành cắm cúi ăn mì.

La Thanh Mai nhìn nước trong nồi sôi lên, nắm mì vừa ném vào trong đó đang nhấp nhô lăn lộn trong nước, cô không khỏi xoa xoa bụng, cô thật sự rất đói.

Mì đã nấu chín được đặt trong một cái chậu tráng men, trên bàn bày một bát canh cải thảo, một bát đậu hủ hành lá, quan trọng nhất là canh cải và sốt nấm hương.

Mỗi người bưng một cái tô lớn, cho mì vào nửa tô, thêm cải thảo, đậu phụ và hai thìa nước sốt, trộn đều lên, thơm khỏi phải nói luôn!

"Đậu phụ ăn ngon quá." Khâu Ái Hồng rất vui vẻ, cậu bé ăn uống cũng không cần sốt và cải thảo, cứ cho thêm đậu phụ. ăn đến đầu cũng không ngẩng lên được.

La Thanh Mai lại thích hành lá trong đậu phụ hơn, hành lá dài bằng đốt ngón tay sau khi được nấu chín sẽ có màu xanh lá cây đậm, lại thấm đẫm nước đậu phụ, so với đậu phụ thì ăn còn ngon hơn nhiều.

"Thanh Mai, tay nghề này của cậu, nếu mở tiệm, buôn bán chắc sẽ rất đắt khách đấy." Khâu Ái Đình hút mì sợi, khắp miệng đều là nước sốt, cô ấy rất thích mùi thơm của nấm hương.

Nghe vậy, La Thanh Hồng nhìn La Thanh Mai, em gái có ý định này không?

La Thanh Mai mỉm cười và nói: "Mở tiệm cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy đâu. Suốt ngày bận rộn trong bếp, có lẽ tôi sẽ cảm thấy chán mất."

Cô thích nghiên cứu về ẩm thực, nhưng cô lại không thích ở trong phòng bếp nóng bức, cứ suốt ngày nấu ăn không ngừng nghỉ.

Khâu Ái Đình nghe như thế thì không khỏi hơi ngạc nhiên, cô ấy nghĩ La Thanh Mai rất sẵn sàng suốt ngày quanh quẩn trong bếp.

La Thanh Hồng nghe xong thì liền hiểu ý của em gái mình: "Đợi sang năm, xem có cơ hội nào được để chuyển đến nơi khác không."

La Thanh Mai mỉm cười và không nói gì, có lẽ do kiếp trước nhóm lửa trong một thời gian dài, cô cũng không thích công việc đơn điệu cứ lặp đi lặp lại.

Mà khi còn nhỏ, gia cảnh nghèo khó, cô lại không có khả năng chống lại. La Thanh Hồng cũng bị ép ở nhà làm rất nhiều nghề thủ công, chỉ vì không được yêu thương mà phải làm rất nhiều công việc không thuộc về cuộc sống của bọn họ.

Khâu Ái Đình không hiểu gì mà ngẩng đầu lên, tại sao lại chuyển đến nơi khác? Cô ấy vừa định hỏi, liền nghe thấy Hắc Bát ngoài cửa lớn tiếng gọi: "Này, em gái, em gái, mở cửa, mở cửa nhanh nào!"

Khâu Ái Đình trợn mắt, ra mở cửa sân, định tát cho một phát, Hắc Bát thật sự quá là ồn ào.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy Hà Tại Ngôn ở ngoài cửa, cô ấy không khỏi ngượng ngùng để tay xuống: "Anh Hà, mau vào đi ạ." Cô ấy tránh sang một bên, đồng thời hung dữ mà nhìn Hắc Bát, đều tại tên quỷ này hại cô ấy mất mặt trước anh Hà.

Hắc Bát làm cái mặt quỷ với Khâu Ái Đình, đi theo sau Hà Tại Ngôn vào nhà: "Đang ăn cái gì vậy? Thơm quá trời là thơm!"

Hà Tại Ngôn ngửi mùi hương còn sót lại trong không khí, ánh mắt khẽ động, mùi hương này có chút quen thuộc, hình như anh đã từng ăn qua.

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp