[Mỹ Thực] Sinh Hoạt Mỹ Vị Sau Khi Trở Về Thành Phố

Chương 13: Đưa cho tôi


8 tháng

trướctiếp

[[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha]

La Thanh Hồng ăn cơm xong, phụ giúp em gái dọn dẹp dưới bếp, sau đó lấy túi xếp mấy cái bánh bát đường trắng để sáng mai ăn.

Anh ấy đi lên, đứng ở cửa cùng với La Thanh Mai nói chuyện: “Mấy ngày nữa đến tết, em có kế hoạch gì chưa?”

La Thanh Mai hỏi lại: “Anh trước kia sống như nào thế?” Cô không cảm thấy La Thanh Hồng sẽ ngoan ngoãn ở trong nhà ăn tết.

La Thanh Hồng sờ mũi, có chút ngượng ngùng hỏi: “Đều là giao thừa anh mới về, đầu mùng hai lại về xưởng.”

La Thanh Mai nhướn mày: “Em với anh giống nhau.”

“Được rồi. Nếu không tết chúng ta lên núi đi?” La Thanh Hồng thử hỏi, có nhiều thứ không nghĩ thì thôi, càng nghĩ càng nhớ.

La Thanh Mai nói không nên lời: “Đến lúc đó rồi tính, nếu thời tiết tốt thì đi.”

“Nhất định thời tiết sẽ tốt, anh sẽ chuẩn bị thịt, đồ ăn sắp xếp chu đáo.” La Thanh Hồng vui tới mức nhảy dựng lên, cuối cùng có thể ăn đồ cô nấu tiếp rồi.

La Thanh Mai nhìn bộ dáng của anh ấy không khỏi buồn cười: “Anh, anh là một người lớn, còn thèm ăn như vậy, như thế này làm sao tìm được vợ đây?”

“Hừ, anh không vội.” La Thanh Hồng xua tay, “Được rồi, anh đi về trước.”

“Đi đường nhớ cẩn thận.” La Thanh Mai vẫy tay, xoay người đi vào sân, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t.

Hôm nay hình như hơi lạnh, tầng mây trên trời cũng thấp, chỉ sợ trời mưa lâu.

Mùa đông trời mưa rất mệt người, La Thanh Mai thở dài, cô cân nhắc mua thêm nhiều than đá về, nếu là quá lạnh, còn có thể sưởi ấm cái bếp lò bên mép giường.

Kỳ thật bây giờ than tổ ong cũng không còn quý, các cô sớm muộn cũng ở nhà, than tổ ong này mà bị dập tắt liền rất khó nhóm lửa, còn phiền phức hơn than đá hơn nhiều.

Chị em nhà Khâu Ái Đình trở về, tay còn cầm theo cái rổ, mang chén đĩa trở về.

“Thanh Mai, Thanh Mai, nếm thử canh thịt viên củ cải đi, đây chính là món tủ của ông bà Hà đó.”

Khâu Ái Đình không biết La Thanh Mai cùng La Thanh Hồng buổi tối ăn gì, nhưng khẳng định không phong phú bằng bọn họ.

“Được rồi, để tôi nếm thử xem.” La Thanh Mai không từ chối, cô không cảm thấy tay nghề nấu nướng của mình tốt, vẫn nên vui vẻ nhấm nháp đồ ăn của ông bà nội Hà.

Đầu bếp khác nhau đối với nguyên liệu nấu ăn cùng hương vị cảm nhận cũng khác nhau, trong quá trình nếm đồ ăn cô cũng có thể học hỏi được rất nhiều thứ.

“Thấy thế nào?” Khâu Ái Đình mong chờ hỏi.

La Thanh Mai uống một ngụm canh đến sướng cả miệng, vị ngọt thanh, sợi củ cải giòn tan, nước dùng củ cải. Viên thịt ước chừng to như nắm tay, hiện lên màu nâu nhạt, cho dù ngâm trong nước nóng lâu như vậy cũng không bị mềm nát, giòn tan trong miệng, ăn đến không còn một chút thịt nào, ăn trăm lần không ngán.

“Ăn rất ngon.” La Thanh Mai không khỏi nheo mắt, có thể ăn được đồ ăn ngon, thật may mắn.

Khâu Ái Đình cũng cười theo: “Cậu làm khâu nhục rất được hoan nghênh, đều ăn sạch, đặc biệt phần ở giữa là gạo nếp, sao cậu nghĩ đến nó vậy?”

Khâu nhục, mùi hương được thấm đều vào trong gạo nếp, mềm mại không hề kém hơn so với thịt, giờ cô ấy nghĩ đến hương vị kia đều phải chảy nước miếng.

“Đột nhiên nghĩ đến thôi, chủ yếu cải khô hơi ít.” La Thanh Mai cười nói, khâu nhục được hoan nghênh khiến cô cũng có chút ngoài ý muốn. Mà từ món canh viên củ cải cũng có thể thấy được tay nghề ông bà nội Hà cũng không hề kém cạnh.

Cô cũng muốn theo ông bà cụ giao lưu trao đổi.

“Mọi người đều rất thích ăn, nhà bà nội Hà nói lần tới liên hoan sẽ để cậu làm.”

La Thanh Mai buông chén đũa: “Về sau có cơ hội đi. Đúng rồi, tôi sửa khoá cửa được không, miễn cho lúc nào đấy tôi không nghe được tiếng gọi của cậu.”

“Có thể làm được như vậy sao?” Khâu Ái Đình có chút vui vẻ: “Tôi cũng đang có suy nghĩ như vậy, dạo này trời lạnh, luôn để cậu đứng lên mở cửa cũng không phải là cách tốt.”

Nếu không có gì ngoài ý muốn, xưởng thực phẩm sẽ đi làm đến trước giao thừa một ngày.

“Được, ngày mai tôi cho anh trai tới làm vậy.” Trong lòng La Thanh Mai cảm thấy vui vẻ.

Năm cũ sắp qua, công việc ở xưởng thực phẩm lại càng vội, cô ở xưởng thực phẩm đã dần ổn định, La Thanh Mai càng ngày càng quen thuộc nơi đây.

Không được đi đến nhà máy hỗ trợ cô cũng không cảm thấy tiếc nuối, dù sao ở lại trong phòng bếp cùng Trần Đại Tiên và Lâm Hữu Nghị trao đổi kỹ năng cũng không chán.

Trong nháy mắt đã là 28 tháng 12 âm lịch, La Thanh Mai nghe sư phụ Lương nói ngày mai phát tiền trợ cấp ngày đầu tiên của năm mới.

La Thanh Mai tuy rằng là công nhân tạm thời, nhưng cũng có phần mặc dù cô không mong chờ nó cho lắm.

Cô nghe trong bếp các thím nói rằng năm trước phát trợ cấp đều là sản phẩm từ nhà máy, mà mọi người thích nhất là đồ hộp.

Cơ mà không biết xưởng máy móc cách vách sẽ được trợ cấp cái gì.

Sau khi tan làm, La Thanh Mai mang theo Khâu Ái Hồng đi tìm La Thanh Hồng, để xem có thể tìm được nguyên liệu nấu ăn hay không.

Tuy nhiên ở trước cửa xưởng máy móc, cô thấy được La Thanh Bằng và Lâm Quý Mỹ, rất rõ ràng bọn họ cũng đang đợi La Thanh Hồng.

La Thanh Bằng cười ha ha cùng La Thanh Mai chào hỏi, nhìn rất nhiệt tình, tuy nhiên vẻ mặt của Lâm Quý Mỹ không được tốt, đầy cảnh giác.

La Thanh Mai chỉ cần hơi suy nghĩ, liền biết vì sao mà anh cả chị dâu xuất hiện ở trước cửa xưởng máy móc.

Hai vợ chồng đều đi làm ở xưởng hoá chất, khoảng cách tới xưởng máy móc có một đoạn, nhưng La Thanh Mai đã dọn ra ngoài nhiều hôm, mà vẫn còn chưa thấy bóng dáng bọn họ qua thăm.

Bọn họ vẫn như thế, không có lợi thì không quan tâm, La Thanh Mai trong lòng hừ lạnh một tiếng, ở cửa bảo vệ bên kia đăng ký, trực tiếp đi vào.

“Thanh Mai, em lại đây, mau nhìn xem em muốn thgì.” La Thanh Hồng đứng ở dưới ký túc xá, bên cạnh chân có không ít đồ vật.

“Anh hai, em ở trước cửa nhà máy thấy anh cả và chị dâu.” La Thanh Mai tức giận nói.

“Bình thường mà, chờ nhà máy phát trợ cấp cho em xong, bọn họ sẽ ở cửa chờ em.” La Thanh Hồng mặt không có chút sự trách móc nào.

“……” La Thanh Mai có chút chán ghét nhíu mày, cô nhìn mấy túi trên mặt đất, đồ dùng ăn uống đều có, không khỏi nghi hoặc: “Anh, sao đồ anh lấy nhiều hơn so với người khác thế?”

“Đương nhiên rồi, cấp bậc của anh cao, hơn nữa ở trong nhà máy anh giải quyết nhiều vấn đề như vậy, đương nhiên là có khen thưởng.” La Thanh Hồng có chút đắc ý mà nói.

“Có hai cân lạp xưởng, một con vịt khô, đều cho em, có mấy gói đồ ăn vặt, anh giữ một nửa, còn lại cầm về nhà.” La Thanh Hồng đã sớm sắp xếp xong xuôi tất cả mọi thứ.

“Trước tiên để ở chỗ em, hôm nào anh lại đến lấy.” La Thanh Mai nhìn đến lạp xưởng, không khỏi nghĩ tới cơm thịt khô chưng, có hơi thèm.

La Thanh Hồng gật đầu: “Em cần gì khác không?”

Vậy cho em một ấm nước, tạm thời như vậy đã, những cái khác tính sau.”

La Thanh Mai hiện tại đang dùng đồ của nhà họ Khâu, vẫn rất thuận tiện.

La Thanh Mai ra trước cửa xưởng máy móc, nhìn thấy Lâm Quế Mỹ cùng La Thanh Bằng còn ở ngoài cửa, bọn họ nhìn chằm chằm cô, như sợ cô đem đồ của La Thanh Hồng lấy hết vậy.

Bọn họ thấy La Thanh Mai chỉ lấy một ấm nước nóng, càng thêm trông ngóng La Thanh Hồng ra. nhưng chờ tới nửa ngày đều không thấy bóng người đâu, đành phải về nhà.

Bọn họ không dám tiến vào xưởng máy móc tìm La Thanh Hồng, những năm làm như vậy thì kết quả là anh ấy không mang đồ ăn tết về, lì xì cũng không đưa.

Trên đường trở về, La Thanh Mai nhìn thấy không ít người, hoặc xe đẩy, hoặc là xe đạp chở đồ vật, mỗi người trên mặt đều tràn đầy vui vẻ.

Gần tết, rất nhiều nhà máy dần dần phát trợ cấp, những người có thu nhập kém chỉ được một ít su hào bắp cải. Thu nhập tốt thì còn đặt mua thêm đồ của nhà máy thực phẩm để phân phát cho công nhân ít trứng gà hoặc ít thịt.

Đó là lý do vì sao rất nhiều người muốn đến nhà máy làm việc, La Thanh Mai càng cảm thấy La Thanh Hồng thật lợi hại, khi đó có thể cho cô một công việc tạm thời này.

Cô đạp xe đi tới đường Xuân Hoa, đang muốn quẹo vào đầu hẻm, Khâu Ái Hồng đột nhiên đứng dậy la lớn: “Anh Hà.”

La Thanh Mai vội dừng lại, theo Khâu Ái Hồng đi qua xem.

Hà Tại Ngôn nói đội vận chuyển cũng không tồi, cho không ít đồ, hơn nữa anh còn nhờ người mua thêm đồ, đem một chiếc xe ba bánh xếp đầy ắp.

Hà Tại Ngôn kêu xe dừng ở trước cửa, anh nhảy xuống xe, La Thanh Mai gật đầu: “Em mới tan làm.”

La Thanh Mai trở về với gương mặt tươi cười, ánh mắt rơi vào trong xe, một đống túi, đều là đồ ăn, trong đó còn có một cái chân giò hun khói.

Đáng tiếc cô chưa được nhìn thấy toàn bộ cái chân giò đó.

Cô cực kỳ hâm mộ, nếu cô có một cây chân giò hun khói, cô có thể làm mấy chục món ăn không lặp lại.

Có lẽ ánh mắt của La Thanh Mai nhìn chân giò hun khói quá mức nóng bỏng, Hà Tại Ngôn cầm lấy một cái túi, xoay người đi tới: “Lần trước em làm khâu nhục ăn rất ngon, cái này cho em.”

La Thanh Mai nhìn túi lưới trong tay anh, bên trong có mấy củ khoai môn, chỉ nhìn hình dạng cùng màu sắc, cô liền biết, khoai môn này nhất định là mềm xốp.

Nhưng mà, anh đưa cho cô khoai môn để làm gì?

“Tiền công của khâu nhục trả rồi.” La Thanh Mai ấp úng nói.

Nhận thấy ánh mắt nghi hoặc, Hà Tại Ngôn giải thích: “Đưa cho em, thịt hấp khoai môn ăn cũng ngon.”

“Thịt hấp khoai môn, em muốn ăn.” Khâu Ái Hồng vui vẻ kêu lên: “Chị Thanh Mai, chị sẽ làm sao?”

La Thanh Mai lúc này nhanh trí, vậy là Hà Tại Ngôn hy vọng mình làm một phần thịt hấp khoai môn sao?

Đôi mắt cô không khỏi trợn tròn, khóe miệng hơi cứng đờ: “Khoai môn kho cũng không tồi.”

Hiện tại là cuối năm, buổi tối không thể mua được thịt ba chỉ, càng không có quen biết với xưởng chế biến thịt, vả lại thịt cũng không rẻ.

Hà Tại Ngôn sửng sốt, mới nhận ra là La Thanh Mai hiểu lầm, nhưng mà anh cũng không giải thích, đáy mắt hiện lên một tia ý cười: “Chờ mong đồ ăn của em.”

Anh nói rồi đem túi lưới treo vào tay lái, xoay người đi dọn đồ.

Bà nội Hà mở cửa, nhìn thấy La Thanh Mai cùng Khâu Ái Hồng, đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó phản ứng lại: “Cháu chính là bạn của Ái Đình sao, vào uống ly trà nóng đi.”

“Bà nội Hà.” Khâu Ái Thanh chào hỏi.

“Con là bạn của Ái Đình, ngày mai gặp mặt được không ạ, giờ cũng đã muộn, con không muốn phiền bà nghỉ ngơi.” La Thanh Mai từ chối.

Nhìn tới bà cụ, lập tức nghĩ tới phần canh viên củ cải kia.

Bà nội Hà cười tủm tỉm: “Lần sau cùng Ái Đình tới ăn cơm nhé.”

La Thanh Mai gật đầu, lái xe đạp đi vào ngõ nhỏ, tay lái treo cái túi lưới nặng trĩu, đến mức đầu xe đạp có vẻ không vững.

Trong đầu cô, hình ảnh của chân giò hun khói thay thế bằng khoai môn đã được gọt vỏ, các món ngon từ khoai môn liên tục xuất hiện trong đầu cô, nước miếng trong miệng tràn lan.

Mấy ngày chưa xuống bếp, miệng thèm tay ngứa, vừa vặn lần trước mua đường trắng cùng bột mì còn thừa, nếu không thì làm bánh cuộn khoai môn ăn nhỉ?

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp