[Mỹ Thực] Sinh Hoạt Mỹ Vị Sau Khi Trở Về Thành Phố

Chương 11: Bánh bát đường trắng


8 tháng

trướctiếp

[[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha]

Lúc La Thanh Mai dẫn Khâu Ái Hồng đến cổng nhà máy, Hắc Bát đã gọi cô lại.

"Đồng chí La, cậu chờ một chút."

“Anh Hắc Bát, anh có chuyện gì sao?” Khâu Ái Hồng ngẩng đầu hỏi.

Hắc Bát cười hai tiếng nói: "Buổi trưa hôm nay thịt heo xào hoa tỏi non ăn rất ngon, so với trước kia tôi ăn không giống nhau chút nào, không có chút dầu mỡ nào cả."

La Thanh Mai mỉm cười nhìn Hắc Bát, chờ đợi anh ấy nói tiếp.

"Là như vậy, ngày mai không phải ngày ông Công ông Táo sao? Tôi muốn nhờ cậu tối mai giúp tôi nấu một món, nguyên liệu tôi sẽ cung cấp, tiền công thì thỏa thuận."

"Cậu muốn nấu cái gì?" La Thanh Mai nghe xong thì lập tức lên tinh thần.

“Cậu giỏi nấu món gì?” Hắc Bát hỏi.

La Thanh Mai nghe câu hỏi này thì trong lòng bối rối, cô biết công thức nấu ăn của các loại món ăn cung đình, nhưng cô chưa bao giờ nấu qua cả. Cô cũng biết các công thức nấu ăn, nhưng cô chưa bao giờ tổng hợp lại.

Việc cô đang làm bây giờ là tận dụng hết những nguyên vật liệu có trong tay để hoàn thành một món ăn: "Cậu thích ăn cái gì, thích ăn thanh đạm hay ăn hương vị nặng?"

Hắc Bát suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ngày mai cậu có thể làm khâu nhục không?” Anh ấy nhớ rằng khi Hà Tại Ngôn xuống xe, đã từng ăn khâu nhục ở một nhà hàng công của nơi khác. Hương vị rất ngon, ở Thành phố Đông Lương không có một nhà hàng nào có thể so sánh được.

*Khâu nhục bắt nguồn từ món ăn của người Quảng Đông (Trung Quốc) và người Khách Gia. Khâu nhục được du nhập từ Trung Quốc đến Việt Nam. Cái tên "khâu nhục" xuất phát từ phiên âm tiếng Trung: chữ Hán 扣 ("Khâu") có nghĩa là "hấp đến mềm rục", còn chữ 肉 ("nhục") có nghĩa là "thịt", do đó nếu dịch đúng có thể hiểu là "Thịt được hấp rục" - Hay hấp đến chín nhừ.

“Tôi làm được.” La Thanh Mai lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, lúc ở nông thôn cô đã từng nấu món này.

"Vậy là được rồi, trong nhà tôi có rau khô, buổi tối để tôi kêu Ái Đình mang về cho cậu." Hắc Bát suy nghĩ một chút: "Tiền và phiếu thịt vẫn còn, cậu thấy thì cứ mua, mua thịt ngon là được."

La Thanh Mai nghĩ đến một vấn đề: "Tối mai? Cậu muốn làm lúc mấy giờ? Có thể tôi tan làm về sẽ không làm kịp mất."

“Khoảng bảy giờ.” Hắc Bát cũng có chút khó xử, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t.

"Cậu chờ một chút nhé, tôi đi tìm sư phụ Lương." La Thanh Mai nghĩ sư phụ Lương hình như còn chừa lại một miếng thịt ba chỉ ngon ở nhà ăn, cô đi hỏi xem có thể chia một ít hay không.

Để lại Hắc Bát và Khâu Ái Hồng nhìn nhau chằm chằm, đứng ở bên cạnh trông xe đạp chờ La Thanh Mai đi đến.

Khi La Thanh Mai trở lại, cô còn mang theo hộp cơm trưa của mình, trong đó có một miếng thịt ba chỉ chất lượng không tệ, vẫn còn hơi lạnh.

"Hắc Bát, miếng thịt ba chỉ này 8 lạng, cậu nhớ đưa tiền và phiếu cho sư phụ Lương nhé."

“Được.” Hắc Bát thấy miếng thịt này vừa nạc vừa mỡ, có lớp lang rõ ràng, trong lòng anh ấy cũng hài lòng, hi vọng là món khâu nhục của La Thanh Mai có thể làm anh ấy hài lòng.

La Thanh Mai chở theo Khâu Ái Hồng trở về, lại đi lòng vòng vào con hẻm nhỏ kia, nghĩ rằng ngày mai là ngày đưa ông Táo, vì vậy cô liền mua hai cân gạo tẻ rồi trở về.

Sau đó, cô mua đường trắng, men và chất tẩy rửa từ hợp tác xã tiếp thị và cung ứng bên kia.

Sau khi trở về, La Thanh Mai liền bắt đầu bận rộn, trước tiên cô phải xử lý thịt ba chỉ, sau đó mới xử lý đến gạo tẻ.

"Chị Thanh Mai, chị định làm gì thế?" Khâu Ái Hồng thực sự rất thích La Thanh Mai, mỗi ngày đều nấu những món ăn ngon khác nhau.

“Làm đồ ăn ngon.” La Thanh Mai vỗ vỗ đầu Khâu Ái Hồng: "Em giúp chị rửa cốc và bát được không?”

Những chiếc cốc và bát đều do La Thanh Mai sưu tầm, ở mặt ngoài còn có những hoa văn quấn lấy nhau trông rất đẹp mắt.

Cô cũng không biết chúng ở niên đại nào, dù sao cái cốc cũng tương đối lớn, còn bát thì hơi nhỏ. Hai thứ này bình thường đều ít khi dùng đến, nhưng lấy ra để chưng bánh bát ngọt cũng không tệ.

Chưng bánh ngọt rất phiền phức, nhưng La Thanh Mai lại sẵn sàng chịu cực, đây là điều cô học được từ một thanh niên trí thức, đó là hương vị yêu thích của cô, bên trong vị ngọt hơi có một chút vị men chua chua, ăn mãi không ngán.

Nhà họ Khâu có một cối xay nhỏ bằng đá, La Thanh Mai ngâm gạo trước, sau đó rửa cối xay bằng đá, rồi bắt đầu xay gạo thành tương.

Cô cho tương gạo bỏ vào cùng với đường trắng, cho men vòa khuấy đều, sau đó lấy tấm vải đắp lên chờ cho chúng lên men.

Trong khi chờ đợi, La Thanh Mai vớt thịt ba chỉ được ngâm trong nước gia vị đặc biệt lên, cho vào một cái nồi riêng, chỉ thêm vài lát gừng và hành lá để chần.

Lúc La Thanh Mai bê chảo dầu lên chuẩn bị chiên thịt lợn, Khâu Ái Đình và Hắc Bát đã trở về, hai người nhìn thấy trong sân có một cái cối xay đá nhỏ thì không khỏi có chút kỳ lạ, La Thanh Mai lại định làm gì nữa thế?

“Này, đồng chí La, tôi mang rau khô đến rồi đây.” Hắc Bát giơ cái rổ trúc trong tay lên, bên trong chứa rất nhiều thứ mà anh ấy cảm thấy có thể dùng được: "Đây chính là anh Ngôn mang về đấy, nghe nói là đặc sản ở nơi đó.”

La Thanh Mai mỉm cười và nói với Khâu Ái Đình: "Lần này tiền tính lửa, dầu và muối, cậu nhớ kỹ để tính với Hắc Bát nhé."

Khâu Ái Đình nhướng mày với Hắc Bát: "Nào, nói xem cậu sẵn sàng cho bao nhiêu?"

“Đến lúc đấy, cùng lắm thì tôi cho cậu thêm hai miếng thịt là được rồi chứ gì.” Hắc Bát hừ một tiếng: "Tôi biết cậu muốn bình dương mai ngâm mật kia của tôi chứ gì, đừng hòng nghĩ đến nhé.”

“Keo kiệt.” Khâu Ái Đình nói, nhìn La Thanh Mai cho cả miếng thịt ba chỉ vào dầu để chiên: "Hắc Bát ngày mai mang theo khâu nhục, vậy tôi nên mang theo cái gì mới tốt đây?”

Nghe vậy, La Thanh Mai nghi ngờ nhìn Khâu Ái Đình: "Các người đang làm gì vậy?"

"Ngày đưa ông Táo ông nội Hà mời chúng tôi ăn cơm, những năm qua chúng tôi đều mang theo một ít bánh ngọt các thứ, bây giờ Hắc Bát mang theo đồ ăn, tôi cũng không thể chịu thua kém được."

La Thanh Mai nghe vậy, không khỏi cảm thán mà nói: “Hai người quan hệ thật là tốt!" Rõ ràng chỉ là hàng xóm thôi mà.

Nghĩ đến tình cảnh trong nhà, La Thanh Mai không khỏi có chút đau lòng, sống hai đời người, cô đều không được người nhà yêu thương.

Hắc Bát đứng ở cửa lò, lớn tiếng nói: "Cũng không phải thế, bọn tôi cùng nhau lớn lên mà."

Khâu Ái Hồng kéo Hắc Bát ra, chán ghét nói: "Anh Hắc Bát, anh đứng sát quá rồi đấy, nước bọt cũng sắp phun vào rồi."

Những lời này vừa nói ra, Khâu Ái Đình vui vẻ cười nói: "Hắc Bát, nhìn cậu mà xem, ngay cả Ái Hồng cũng ghét bỏ cậu."

La Thanh Mai cũng không nhịn được cười theo, cô rán thịt ba chỉ xong rồi, thì với thịt lên để cho ráo dầu, lại đổ dầu còn dư vào trong chậu tráng men để cho nguội bớt.

Hắc Bát cong ngón tay búng lên trán Khâu Ái Hồng một cái: "Em thật là nghịch ngợm mà, sau này đừng hòng kiếm được đồ ăn ngon từ anh nhá. Đi, mọi người làm việc đi, tôi đi về trước, ngày mai tôi sẽ cho anh Ngôn bất ngờ."

Khâu Ái Đình tiễn Hắc Bát đi, tiện tay khóa trái cửa, khi quay lại đã thấy La Thanh Mai đang sơ chế rau khô, cô ấy kéo một cái ghế qua, ôm Khâu Ái Hồng ngồi xem.

Sau khi xem một lúc, cô ấy hỏi La Thanh Mai: "Thanh Mai, cậu có thể cho tôi một lời khuyên không? Tôi nghe nói rằng trưa hôm nay ở nhà ăn cậu làm cho Hắc Bát món thịt lợn xào hoa tỏi non, hay là cậu làm lại lần nữa đi?"

"Nhất định phải là món thịt sao?" Thấy Khâu Ái Đình lắc đầu, La Thanh Mai liền hỏi cô ấy

"Tôi định làm bánh bát ngọt, hay là cậu đem cái này đi đi?"

*Bowl Kueh ( tiếng Đài Loan : uánn-kué ), thường bị gọi nhầm là Bánh bát ( tiếng Đài Loan : uánn-ko ), là một món ăn từ gạo phổ biến ở Đài Loan. Vì thành phẩm được đựng trong bát nên nó có tên gọi như vậy. Chia làm 2 loại ngọt và mặn: bánh bát ngọt làm bằng cách hấp tương gạo sau khi hồ hóa; bánh bát mặn là hấp tương gạo đã hồ hóa, trải đều topping lên hấp thêm lần nữa, ăn kèm với nước tương hoặc tương ớt ngọt.

“Bánh bát ngọt?” Khâu Ái Đình chưa từng ăn thứ này: "Là món ngọt sao?”

"Ừa, xem như là món ngọt đi." La Thanh Mai suy nghĩ một chút rồi nói.

"Vậy được, sau đó khi cậu làm xong, tôi sẽ mua lại của cậu." Khâu Ái Đình vui vẻ cười cười: "Thanh Mai, cậu giỏi thật đấy. Buổi sáng hôm nay tôi và Ái Hồng đã ngâm bột mì hôm qua cậu xào qua, quá là thơm luôn, ăn rất ngon. Ăn xong cả người đều cảm thấy ấm áp, không lạnh chút nào cả."

"Tôi làm một bát cho cậu nhé."

La Thanh Mai cũng không từ chối, đêm nay làm việc không ít, cũng nên uống một cốc để ủ ấm cơ thể cũng tốt.

Cuối cùng, ba người ngồi quanh bếp lửa, mỗi người cầm thìa bưng một cốc, nói chuyện rôm rả với nhau.

Lúc Khâu Ái Đình biết rằng tương gạo màu phải được lên men nhiều lần, mà La Thanh Mai phải thức dậy vào ban đêm, không khỏi cảm thấy đau lòng.

"Nếu không thì đừng làm bánh bát ngọt nữa? Chúng ta đổi món khác đơn giản hơn đi?"

“Tự tôi cũng muốn ăn mà.” La Thanh Mai cười nói, vất vả một chút cũng không sao, lại nói cũng không phải cả đêm không ngủ.

Nhớ lại kiếp trước, cô ở trong ngự thư phòng, vì nấu một nồi canh mà cô cùng một cô gái khác thay phiên nhau nhóm lửa, ròng rã đốt hai ngày một đêm mới sôi được nồi nước.

Đối với cuộc sống hiện tại, La Thanh Mai cảm thấy rất hài lòng, vì vậy không cần phải để tâm đến chút khó khăn này.

Sau khi uống xong, toàn thân cũng ấm áp cả lên, La Thanh Mai thúc giục chị em Khâu Ái Đình đi ngủ, bản thân mình thì sơ chế rau khô cuối cùng.

Dưới ánh đèn mờ ảo, La Thanh Mai lặng lẽ dùng dao cắt nhỏ rau khô, sau đó trộn vào bột gia vị do cô tự làm rồi bỏ vào chảo xào sơ.

Thịt ba chỉ thái mỏng được kẹp với rau khô, xếp từng lớp một, đặt ở giữa chiếc bát tròn, cô cho thêm vào rau khô trộn với gạo nếp.

Ban đầu, La Thanh Mai không định sử dụng gạo nếp. Nhưng khi cô lật cái rổ xem thì thấy được, nên chỉnh sửa lại công thức một chút.

Cô đặt chiếc bát tròn lên đĩa, đặt lên bếp chưng cách thủy, sau đó cô quay xuống kiểm tra tương gạo trong thùng, thêm sữa gạo vừa chia vào, khuấy đều rồi dùng tấm vải đậy lại.

La Thanh Mai đi ngủ, cô không cần đồng hồ báo thức. Mấy giờ rời giường, cơ thể cô sẽ biết. Nhưng mà có người trẻ tuổi nào mà không tham ngủ, năm đó khổ như thế, không đề cập tới cũng nhớ rõ.

Buổi tối cô dậy một lần, đến bốn giờ thì cô đã hoàn toàn tỉnh táo, khâu nhục trong nồi cũng đã được, La Thanh Mai thỏa mãn gật đầu, không có thất bại.

Lúc này, tương gạo trong thùng đã lên men hoàn toàn, trên bề mặt xuất hiện bọt khí nhỏ.

La Thanh Mai khuấy đều tương gạo một lần nữa, sau đó đốt một cái bếp lớn, đặt bát lớn bát nhỏ đã được làm sạch lên trên để hấp, sau đó bắt đầu đổ tương gạo vào.

Khâu Ái Đình ngửi thấy mùi hương nên tỉnh dậy, cô ấy nhìn đồng hồ, đã năm giờ rồi.

Cô ấy dụi dụi mắt đi ra ngoài, nhìn thấy La Thanh Mai đang bận rộn trước bếp lò, trong thoáng chốc, cô ấy dường như nhìn thấy được bóng dáng của mẹ mình cũng đang bận rộn trước bếp lửa.

Chiếc rổ đặt cạnh lò được lót bằng vải thưa, đựng đầy những chiếc bánh bát ngọt trắng muốt tròn trịa.

Bởi vì các đồ đựng không giống nhau, có cao gầy, có mập lùng, chen chúc mà đổ vào trong chiếc thùng, dụ dỗ người ta đến cắn một miếng.

"Cậu tỉnh rồi sao?" La Thanh Mai nói với Khâu Ái Đình: "Là tôi làm ồn đánh thức cậu dậy sao?"

"Không phải, là do thơm quá. Tôi bị đói đến tỉnh dậy ấy mà." Khâu Ái Đình đi đánh răng rửa mặt, cả người đột nhiên tỉnh táo lại, cô ấy nhìn La Thanh Mai đổ mẻ tương gạo cuối cùng vào mấy chiếc bát nhỏ và đậy nắp nồi.

“Thử đi.” La Thanh Mai lấy một cái bánh bát ngọt rồi tách ra làm hai nửa, đưa một nửa còn lại cho Khâu Ái Đình.

Khâu Ái Đình cắn một miếng, vừa thơm vừa mềm, bên trong vị ngọt có chút chua nhẹ, không hề làm người ta ghét chút nào. Thật sự là thần kỳ, làm thế nào mà tương gạo lại biến thành một cái bánh bát ngọt vừa trắng, vừa béo lại mềm như vậy được?

"Cậu xem cậu cần mấy cái? Trước tiên lựa cái nào trông đẹp đẹp một chút đi." La Thanh Mai nói, hôm nay là ngày đưa ông Táo, phải cúng ông Táo. Có điều bây giờ người còn gìn giữ phong tục này không nhiều, nhà họ La cũng không có.

Vì vậy, cô định gọi La Thanh Hồng đến, nhờ anh ấy hỗ trợ hạ ông Táo xuống, nhân tiện sửa cửa sân lại, vừa hay đêm nay chị em Khâu Ái Đình cũng không ở đây.

"Đi thôi." Khâu Ái Đình cầm một cái mâm lớn, bắt đầu xếp bánh bát ngọt lên, lấy ra ba mươi cái: "Đúng rồi, Thanh Mai, cậu định bán một cái bánh bao nhiêu tiền thế?"

La Thanh Mai dừng lại một chút, cô vẫn chưa quyết định giá cả: "Cậu cảm thấy thế nào?"

Khâu Ái Đình nói: “Ở thành phố Đông Lương không thấy bán, cậu lại bỏ thêm đường trắng vào, một cái tệ nhất cũng phải năm phân mới được?”

*1 nguyên 块  10 mao 毛, 1 mao  10 phân 分

La Thanh Mai tính toán một chút, hai cân gạo tẻ cô làm được khoảng chừng năm mươi cái, khấu trừ những thứ khác thì có thể kiếm thêm chút đỉnh, chỉ là giá tiền này cũng cao gần bằng trứng gà, không biết có người mua hay không?

Xem ra, chuyện giá cả vẫn nên suy nghĩ lại một chút xem ra giá thế nào thì hợp lý.

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp