[Mỹ Thực] Sinh Hoạt Mỹ Vị Sau Khi Trở Về Thành Phố

Chương 1: Gửi thư trở về thành phố.


6 tháng

trướctiếp

[[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha]

Mùa đông, lúc chạng vạng tối, mặt trời chiều đã ngả về tây, gió lạnh bay cuốn đi lá rơi rụng dưới đất, trên một con đường nhỏ đối diện với đại đội La Loan ở nông thôn, có một cô gái đeo khăn quàng cổ màu xám tro đang đi tới.  

Cô có gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn, khi cười lên đôi mắt cong cong, còn có một cái má lúm đồng tiền ở bên phải, người khác nhìn vào sẽ tự giác sinh ra lòng yêu mến cô. 

La Thanh Mai xách một con cá trong tay, bước nhanh chân về trường Thanh niên trí thức.

Bây giờ toàn bộ trường Thanh niên trí thức cũng chỉ còn lại một mình cô, nhưng mà thật lòng thì cô cảm thấy rất tự do tự tại. 

Từ khi khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học cho tới nay, những ai có thể thi đậu đại học đều rời đi, những ai trong nhà có quan hệ cũng đều dựa dẫm vào mối quan hệ để quay trở lại thành phố.    

Chỉ có La Thanh Mai là chậm chạp, không tích cực suy tính gì cả. Cô chưa từng rời nông thôn, trước đó lại không được đi học, nếu không thì vị trí phải ở lại nông thôn sẽ không phải cô mà là chị gái của cô. 

Ở nhà, cha thì không đau lòng cho cô, mẹ thì không thương cô, vị thế ở trong nhà của cô rất khó xử, hầu như không ai lo lắng và mong mỏi cô trở về, nên việc tìm mối quan hệ nào đó để nhờ đưa cô về thành phố là không thể xảy ra. 

Dù sao các phòng trong nhà đều rất chật chội, sau khi cô trở về thì giường ngủ của cô sẽ được đặt ở đâu đây? 

Vài năm trôi qua rất nhanh, lúc La Thanh Mai mới xuống nông thôn thì cô ở lại đại đội La Loan.

Ông đội trưởng cùng với ông bí thư chi bộ đều là người tốt, ngày tết năm đó những thanh niên trí thức và những cán bộ bị điều xuống nông thôn đều được bố trí ổn thỏa. 

Hiện giờ sau khi những cán bộ kia được trở về và được khôi phục danh dự cùng chức vị, họ đều cảm động và nhớ tới những con người tốt bụng ở đại đội La Loan, nên đã tặng cho họ rất nhiều đồ tốt.

Không nói đến những việc khác, chỉ cần nói đến vào năm ngoái đại đội lấy được một giống cây quýt, là sản phẩm nghiên cứu mới của một nhóm thuộc Học viện Khoa học nông nghiệp, như vậy cũng đủ để các đại đội khác phải ghen tị đến đỏ mắt, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t. 

Mà nhóm thanh niên trí thức gần như đều đi lên thành phố hết, nếu không lên thì cũng là vì đã kết hôn nên không nỡ rời đi, chỉ có La Thanh Mai là đặc biệt. 

Nói thật lúc chia đất đai, vẫn có nhiều cuộc tranh luận trong đại đội là có nên chia đất cho La Thanh Mai hay không?   

Trước hết, hộ khẩu của cô vẫn còn trong đại đội, nhưng cô gia nhập đội thanh niên trí thức, cũng không kết hôn với người bản địa, không phải là người của đại đội, một ngày nào đó cũng sẽ phải trở về thành phố. 

La Thanh Mai biết ông đội trưởng cùng ông bí thư chi bộ muốn cho mình một mảnh đất, cô suy nghĩ một lát liền chủ động từ chối, nhưng hy vọng là trước khi cô trở về thành phố thì có thể ở lại đội Thanh niên trí thức, trồng trọt ở miếng đất nhỏ xung quanh trường. 

Đối với câu trả lời này, đại đội thoải mái đồng ý. 

La Thanh Mai sống trong đại đội, phạm vi hoạt động của cô cũng không lớn, mỗi ngày chỉ dùng lượng sản phẩm ít ỏi trong tay để làm đi làm lại mấy món ăn, cô cũng rất nổi tiếng với đám trẻ con trong đại đội. 

Những lúc chúng nó có chuyện gì đều đến nhờ La Thanh Mai giúp đỡ, thường xuyên qua lại nên nhanh chóng làm thân với nhau.  

Nếu không phải luôn có người muốn làm mai cho cô thì cuộc sống trong đại đội của cô cũng rất tốt.

La Thanh Mai mở khóa cửa trường Thanh niên trí thức, cầm cái chậu và con dao phay từ phòng bếp ra ngoài nhà để chuẩn bị làm thịt con cá.

Thím Châu vừa mới sinh con nhưng không có sữa, vậy nên cô đã hầm canh cá cho thím Châu ăn hai ngày để thím có chút sữa cho cháu trai ăn no. Thím Châu rất vui nên đã trả cô 20 phân tiền cho mấy con cá. 

Nhắc đến đây, La Thanh Mai cũng rất nổi tiếng với các đại đội lân cận, đặc biệt cô cũng sẽ giúp đỡ những sản phụ tắc sữa.

Cô cũng không giấu giếm công thức cho riêng mình mà đi dạy cho những người khác, nhưng canh cá bọn họ nấu cùng lắm là ăn ngon nhưng không thể đạt được hiệu quả trong việc thúc sữa giống như cô. 

La Thanh Mai biết rằng, không có ai ngoại trừ cô có thể phối hợp tốt các nguyên liệu để làm ra một món ăn ngon nhất và có hiệu quả nhất, thức ăn do chính tay cô làm không chỉ ngon mà còn phát huy tối đa công dụng của nó. 

Cho dù phát huy gấp bội cô vẫn có thể làm được.  

Cho nên khi cô tham gia vào đại đội, cuộc sống của cô thật ra không tệ đến như vậy, ngoại trừ làm việc vất vả ra thì những thứ khác đều rất tốt.

La Thanh Mai vừa mới làm thịt cá xong, cầm lát gừng, đầu hành lá, hạt muối ướp thịt cá, đang chuẩn bị đi xuống sau nhà gom cỏ khô lại để đốt lửa, thì cô thấy cháu trai của nhà đại đội trưởng là Thạch Đầu đang xách một cái giỏ chạy tới. 

“Chị Thanh Mai, chị Thanh Mai, có thư và một gói hàng của chị ở trong này.”

“Cảm ơn Thạch Đầu.” La Thanh Mai lấy khăn tay ra, cầm một viên kẹo đút vào trong miệng của cậu bé: “Chị mời em ăn kẹo nhé.”

“Cảm ơn chị Thanh Mai.” Tiểu Thạch Đầu cười hì hì nói: “Em đi trước đây.”  

La Thanh Mai nhìn vào bên trong giỏ đồ, là một gói hàng cùng với một lá thư, cô nhìn chữ viết một cái biết ngay là của anh hai nhà mình gửi tới. 

La Thanh Mai không vội xem đồ gói hàng mà tiếp tục làm việc đang dang dở, gom cỏ khô lại, đốt lửa, chuẩn bị chiên cá. 

Cá này là cá trắm, chưa tới 1 ký, phải chiên hai mặt thật vàng rồi để sang một bên, thêm một chút nước tương đảo với dầu sẽ làm dậy mùi hương của nước tương, sau đó sẽ thêm nước, ninh cá với lửa nhỏ một lúc, cuối cùng cho hành lá còn dư thái nhỏ vào. 

Sau khi làm xong, La Thanh Mai múc canh cá ra, không rửa nồi mà tiếp tục cho nước vào nấu sôi, đổ lượng cơm thừa buổi trưa vào nấu, nấu thêm chút nữa rồi cắt nhỏ cải trắng cho vào, cuối cùng thêm một chút rau thơm và nêm nếm muối, hoàn thành một món cháo đơn giản cho bữa tối.

Lúc này trời cũng đã tối sầm, La Thanh Mai đóng kỹ các cửa, đốt đèn dầu lên, nghiêm túc ăn cơm tối xong mới mở thư của anh hai nhà mình ra xem. 

Đọc thư xong, La Thanh Mai không khỏi thấy hơi ngạc nhiên, cô không ngờ anh hai lại nhờ được người để giúp cô kiếm một công việc, không lâu nữa sẽ đưa hồ sơ xuống, cô có thể trở về thành phố rồi. 

Thật ra hai năm nay, chỉ cần là thanh niên trí thức xin trở về thành phố thì đại đội cùng văn phòng thanh niên trí thức cũng không ngăn cản, chẳng qua là do La Thanh Mai không có ý định đó mà thôi. 

La Thanh Mai nhìn tiền và tờ vé kẹp trong bức thư, cũng biết lần này mình không thể không trở về thành phố, anh hai vì công việc của cô cũng đã tốn biết bao nhiêu công sức, cô không thể phụ đi tấm lòng của anh ấy được.  

Cô thở dài, trốn tránh lâu đến như vậy, đã đến lúc cần phải quay trở về rồi. 

Nhắc tới, anh hai La Thanh Hồng cũng xuống nông thôn, nhưng anh ấy rất lợi hại, sau khi khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học đến năm thứ 2 thì anh ấy học xong đại học, sau khi tốt nghiệp được phân công công việc đến nhà máy sản xuất máy móc.

Từ nhỏ anh ấy luôn quan tâm đến cô em gái hướng nội ít nói, không thích tranh giành gì cả. 

Anh ấy thấy những thanh niên trí thức khác cũng trở về thành phố nhưng không thấy em gái nhà mình có động tĩnh gì, sao có thể không sốt ruột?

La Thanh Mai gấp bức thư lại bỏ vào trong phong thư, sau đó cẩn thận dán chặt miệng bức thư dán lại, nhìn giống như chưa từng bị mở ra.  

Sau đó cô xem đến gói hàng, dùng dao cắt miệng gói hàng kia và mở ra, bên trong là một chiếc áo len màu vàng nhạt. 

La Thanh Mai lật xem chiếc áo, phát hiện ở cổ áo hơi lỗi, sờ vào có cảm giác bị đâm tay.

Xem ra anh hai mua phải chiếc áo bị lỗi rồi. 

Ngoại trừ áo len, còn có vớ và giày, tất cả là được mua theo kích cỡ của cô. La Thanh Mai có phần bất lực, cô cũng đã nói biết bao nhiêu lần là anh hai không cần phải tự mình đi mua những bộ quần áo này cho cô, thật là làm cho người ta xấu hổ mà.  

Kiếp trước La Thanh Mai là một cung nữ nhỏ ở ngự thiện phòng① phụ trách việc đốt lửa, một hôm cô nấu giúp một nồi cháo, sau đó thì chết mà không rõ nguyên nhân, chờ đến lúc mở mắt ra thì cô đã trở thành cô bé nhỏ vừa chào đời ở thế giới này. 

Ở thời đại này có rất nhiều điều mới lạ, có rất nhiều phong tục được đổi mới, ví dụ như thế giới này chuyện nam nữ không còn nghiêm ngặt như kiếp trước nữa. 

Nhưng mà La Thanh Mai vẫn không quen được việc quá gần gũi với con trai, cho dù là anh ruột cũng vậy. 

Cho nên mỗi lần nhận được gói hàng của anh ấy, thấy bên trong là quần áo với giày, cô đều cảm thấy xấu hổ. 

La Thanh Mai xếp đồ trong gói hàng lại, trở về trong phòng, nhìn xung quanh phòng mình, những năm gần đây cô đã mua không ít những đồ vật nhỏ, không khỏi thở dài, nếu mang hết về thì để ở chỗ nào đây?

Cô ngồi trên giường suy nghĩ một hồi, trong đầu tính toán trước xem là phải mang theo cái nào, không cần mang theo cái gì, tất cả đều phải suy tính cho rõ ràng.

La Thanh Mai kiểm tra kỹ cửa sổ, thổi tắt ngọn đèn dầu rồi đi ngủ, chuyện gì cần làm thì để ngày mai tính tiếp.

Bây giờ là mùa đông, cũng không có việc gì phải làm, La Thanh Mai tốn thời gian cả một buổi sáng để thu xếp lại tất cả đồ đạc của mình. 

Sinh hoạt ở trường Thanh niên trí thức mấy năm, cô cũng mua sắm thêm không ít thứ, những thứ không mang đi được cô gom chúng lại, dự tính sẽ đưa cho ông đội trưởng, nếu ông ấy không cần thì cô sẽ đưa cho những người cần chúng. 

“Thạch Đầu, bà nội của em có ở đây không?” La Thanh Mai đứng trước nhà ông đội trưởng hỏi Thạch Đầu đang chơi đùa ở cửa. 

“Chị Thanh Mai, bà nội em có ở nhà.” Thạch Đầu hít mũi một cái, ngóc đầu hướng vào trong nhà gọi: “Bà nội, bà nội ơi, chị Thanh Mai tìm bà kìa.”

Bà nội Thạch đi ra, thấy La Thanh Mai thì mỉm cười: “Thanh Mai, sao hôm nay lại có thời gian rảnh đến đây thế?”

“Bà nội Thạch, hôm nay cháu tới đây là có chút việc, chúng ta vào nhà ngồi nói.” La Thanh Mai cười một tiếng.

Bà nội Thạch rót cho La Thanh Mai một cốc nước, nghe cô thông báo về chuyện trở về thành phố, vẻ mặt của bà ấy kiểu, đúng ra là phải về từ lâu rồi. 

“Trong thành phố rất tốt, cháu hẳn nên sớm trở về từ lâu, vậy mà vẫn cứ khăng khăng ở đây cho đến tận bây giờ, ở nơi này dãi nắng dầm mưa② có cái gì tốt đâu, còn không bằng ở trong thành phố ăn sung mặc sướng③.”

La Thanh Mai nói tiếp, cũng không muốn nói nhiều về chuyện riêng của gia đình mình: “Bởi vì cháu trở về mà không thể nào mang hết đồ đạc đi được, nên mới thu dọn một chút mang cho mọi người, hy vọng bà đừng chê.” 

Bà nội Thạch liếc nhìn cái võng lưới mà La Thanh Mai mang tới, không khỏi cười tươi: “Làm sao mà chê được? Đồ cháu dùng cũng đều là từ trong thành phố gửi tới, đều là đồ tốt.”   

“Còn có một vài món đồ khá lớn, chờ sau khi cháu đi sẽ để lại cho ông đội trưởng sắp xếp xử lý.”

Bà nội Thạch nghe rõ, lúc này khen ngợi La Thanh Mai mấy câu, mặt cười cũng nhăn lại như một đóa hoa cúc.

Đầu năm nay đồ vật gì cũng khan hiếm, dù đồ có nhiều đi chăng nữa cũng không chê. 

“Cháu ngồi uống thêm chén nước, chắc là ông đội trưởng sẽ trở về sớm thôi.” Bà nội Thạch hào phóng múc vào trong chén nửa muỗng đường đỏ.

La Thanh Mai cũng không từ chối, cầm chén nước từ từ uống chờ ông đội trưởng trở về. 

Ông ấy quả thật như bà nội Thạch nói rất nhanh đã quay lại, nghe La Thanh Mai nói sẽ trở về thành phố, thâm dĩ vi nhiên④ gật đầu: “Đến lúc nên trở về rồi.”

Ông đội trưởng cũng không muốn làm khó La Thanh Mai, nhanh chóng cấp cho các loại giấy chứng nhận, trừ những việc này La Thanh Mai còn muốn đi đến ủy ban xã để làm một vài thủ tục, nói chung là rất phiền phức, chạy đi chạy lại hai ba ngày mới làm xong toàn bộ.

Ông đội trưởng biết La Thanh Mai nhờ mình xử lý những đồ đạc mà cô không mang đi, sau khi đi xem qua, trong lòng tính toán giá trị các món đồ một chút, cảm thấy mình chiếm hời của người ta quá. 

Ông ấy suy nghĩ một chút, cố ý giữ lại địa chỉ ở thành phố của La Thanh Mai, chờ đến năm sau sẽ gửi cho cô một chút đặc sản quê hương.

Trạm xe lửa cách đại đội La Loan rất xa, La Thanh Mai tính toán thời gian, rồi nói cảm ơn với ông đội trưởng: “Đội trưởng, ông đi về trước đi, những năm này đã làm phiền ông chăm sóc rồi.”

“Trên xe cháu nhớ chú ý an toàn, sau này nhớ viết thư liên lạc nhé.” Ông đội trưởng lần mò điếu thuốc lá trong túi, thúc giục La Thanh Mai nhanh chóng lên xe lửa, sau đó mới quay về với cậu con trai lớn.

La Thanh Mai tìm được vị trí của mình, cất hành lý xong, nghe xe lửa phát ra tiếng kêu thật to và dài, nhìn cảnh vật đang từ từ di chuyển bên ngoài cửa sổ, cô có phần chờ đợi tương lai sau này, đã nhiều năm trôi qua rồi, có lẽ mọi điều đã không còn như xưa nữa. 

① ngự trà thiện phòng: là một bộ phận của Nội vụ phủ phụ trách nấu các bữa ăn cho triều đình nhà Thanh  

② dãi nắng dầm mưa: có nghĩa là ám chỉ sự chịu đựng và vất cả của bản thân phải cực khổ rất nhiều, đặc biệt đây là ám chỉ những người lao động ngoài trời.

③ ăn sung mặc sướng: sống một cuộc sống sung sướng, đầy đủ về mặt vật chất

④ thâm dĩ vi nhiên: tự bản thân cũng sâu sắc cho là đúng, tự nhận quả thực là thế.

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp