Hoàng Hậu Của Trẫm Là Tiện Nhân

CHƯƠNG 5: NGƯỜI TÀN NHẪN NHẤT TRÊN ĐỜI


8 tháng

trướctiếp

Thực hiện: Clitus x T Y T

Ta rất tức giận nắm lấy cánh tay của Yến Tiêu Nhiên và kéo hắn từ cung điện vào tẩm cung.

Dọc đường đi nhiều tiểu thái giám kinh hãi nhìn bọn ta, còn ta trừng mắt: "Nhìn cái gì, mau cút khỏi đây đi."

Một nhóm tiểu thái giám tản đi.

Mọi người trong phòng ra ngoài, ta dùng sức chọc vào ngực Yếu Tiêu Nhiên để tay không bị đau. “Ngươi nói ngươi, chuyện gì vừa xảy ra, ngươi lại có dáng vẻ như vậy… gần như…” Ta tức giận không biết dùng từ gì để diễn tả hắn.

Yến Tiêu Nhiên nắm tay ta, nhướng mày nói: "Vừa rồi ta làm sao? Nếu không có ta, ngươi đã sớm bị bại lộ trước mặt hoàng đệ rồi."

Ta rụt cổ: “Làm sao mà bại lộ được?” Ta đã giả nam nhiều năm như vậy, cho tới giờ cũng chưa từng bại lộ, làm sao có thể bại lộ dưới sự dụ dỗ của hoàng đệ được.

"Nhìn chằm chằm Bạch Thị Lang như vậy, ngươi sợ hoàng đệ không nhìn ra ngươi là đoạn tụ sao?" Yến Tiêu Nhiên cười nhạo.

Tức giận trong nháy mắt biến mất, ta hơi ngại ngùng: “Ta… ta thích ngắm trai đẹp thì có làm sao?”

Yến Tiêu Nhiên ngồi trên giường, một tay chống giường, một tay vuốt tóc, đôi mắt ánh lên vẻ kiều diễm, so với những vũ nữ kia còn đáng yêu, quyến rũ hơn, giọng hắn the thé nói: “Trước mặt ngươi cũng có một mỹ nam đây..."

Ta: "..." A a a a a, tên khốn này! Nhân lúc hắn không để ý, ta lao tới, vật hắn xuống giường, đấm đá hắn một trận.

Yến Tiêu Nhiên không quan tâm đến mấy cái đánh gãi ngứa của ta, và làm như thể hắn là vua mặc ta đánh đến mệt mỏi, nên ta lật người và ngã xuống bên cạnh hắn thở hổn hển.

"Cố Thứ, nghiêm túc mà nói, ta có thể nhìn ra ngươi coi trọng Bạch thị lang, vì vậy ngươi suy nghĩ kỹ về đề nghị trước đây của mình xem. Nếu ngươi có quyền lực, đến lúc đó sẽ có Bạch thị lang, ngươi sẽ có mọi thứ ngươi muốn."

Nếu trước đây ta chỉ chờ đợi và suy nghĩ, thì bây giờ ta đã hoàn toàn bị Yến Tiêu Nhiên lay động. Một khi chiếm được quyền lực, ta có thể dùng vũ lực đoạt lấy, muốn làm gì thì làm... Ta nghiến răng: “Được rồi, nói xem ta phải làm gì.”

Thấy rằng cuối cùng ta cũng vùng dậy, Yến Tiêu Nhiên ngồi dậy nghiêm túc phân tích: “Hiện tại quyền lực của toàn bộ Nam Lăng được chia làm ba, quyền lực trong triều do Thẩm Tiến Trung kiểm soát, binh quyền trấn giữ biên cương nằm trong tay của Nam Lăng vương Cố Sâm, và phái trung lập trong triều đình. Ba phái này tạo thành một tam giác, khó khăn lắm mới làm ổn định tình hình ở Nam Lăng."

Thực ra, nói trắng ra là, ta, hoàng đế, không có gì.

"Những gì ngươi phải làm là thu phục phe trung lập trong triều đình, làm suy yếu quyền lực của Thẩm Tiến Trung trong triều đình và giành lấy binh quyền trong tay Cố Sâm." Yến Tiêu Nhiên mím môi, đôi mắt đen của hắn sáng rực rỡ.

Ta gãi đầu: “Ta không có cái gì, làm sao có thể thu phục được?” Ngay cả người trong phòng ngủ của ta cũng do thái hậu an bài.

Yến Tiêu Nhiên khinh bỉ nhìn ta, thở dài: "Cuối cùng ta cũng hiểu tại sao quốc cữu nắm quyền nhiều năm như vậy nhưng hắn ta không soán ngôi. Hóa ra là có ngươi ngu ngốc ở đó rồi, hắn ta không cần thiết… phải gánh tiếng muôn đời.”

Ta ha ha với hắn: “Xin lỗi, ta quá ngu ngốc nên đã để ngươi thất vọng rồi.”

Thấy tâm trạng ta không tốt, Yến Tiêu Nhiên vội đổi ý nói, nghĩ đến sau này chúng ta còn phải hợp tác: “Thực ra ngươi cũng không ngốc như vậy, ít nhất bây giờ ngươi còn sống, còn có thể sống sót qua một hoàn cảnh khó khăn như vậy. Vẫn sống thoải mái như vậy, đây gọi là gì... gọi là tẩm ngẩm tầm ngầm đấm chết voi.”

Lời hắn thuyết phục không còn dễ nghe như trước nữa! Ta không để ý đến hắn, đi thẳng vào chủ đề: "Vậy bây giờ ta nên làm gì?"

"Không có gì thực sự không phải là giải pháp, ngươi phải bắt đầu bồi dưỡng thế lực của bản thân mình từ bây giờ... Trước tập trung vào việc đối phó với Thẩm Tiến Trung." Yến Tiêu Nhiên chống cằm, xoa trái phải vài lần và nói: "So với ba thế lực, Thẩm Tiến Trung là một tai họa lớn, ngươi có thể đoàn kết dùng kẻ thù phụ để đối phó kẻ thù chính, nhiều năm như vậy, phụ hoàng ngươi không thể không có một thế lực, nếu không giao cho ngươi, nhất định sẽ giao cho hoàng đệ của ngươi. Cố Thứ, ngươi có dám hợp tác với hoàng đệ không?"

Ta kinh ngạc: "Nếu tahợp tác với hoàng đệ của ta, vậy không phải là lột da hổ..." Đừng nhìn hoàng đệ của ta thường nói đùa, nhưng thực tế hắn ta có rất nhiều con mắt, và ta đã trải qua điều này từ khi còn nhỏ.

"Có ta ở đây, cho dù là sư tử cũng phải biến thành mèo." Yến Tiêu Nhiên cong môi, mặt mày toát ra một loại tự tin, ánh mắt sáng ngời, có cảm giác rực rỡ, khiến toàn thân hắn trông chói mắt, ta hơi choáng váng.

"Nghĩ kỹ lại đi, không có ta, đời này ngươi chỉ có thể làm hoàng đế bù nhìn." Vẻ mặt Yến Tiêu Nhiên như muốn ta quỳ xuống cảm tạ.

Quả nhiên đẹp trai chỉ được ba giây, lập tức biến thành bộ mặt đáng ghét. Khóe miệng ta hơi giật giật, vẻ mặt tỉnh bơ nói: "Ồ, cám ơn ngươi rất nhiều, ha ha..."

"Tìm một cơ hội, ngươi đưa ta đi gặp quốc cữu. Để ta xem hắn ta là người như thế nào."  Yến Tiêu Nhiên giải thích: "Cái gọi là biết mình biết ta trăm trận trăm thắng.”

"Thực sự muốn ta hợp tác với hoàng đệ?" Ta vẫn để ý điều này.

"Đương nhiên."  Yến Tiêu Nhiên thờ ơ nói: "Ta tin rằng hắn sẽ là một cộng sự tốt, hợp tác rồi hắn có thể có được bộ binh quyền."

"Vậy thì... Sau khi hợp tác thì sao?"

"Sau khi sự việc kết thúc, ngươi có tiếng nói nhất trong triều này, về phần hắn ta... tất nhiên cũng là ngươi nói cuối cùng."  Yến Tiêu Nhiên cười vô hại, nhưng không biết thế nào, ta cảm thấy lạnh sống lưng, ta rất vui vì bây giờ ta không phải là kẻ thù của Yến Tiêu Nhiên.

Ta cảm thấy Yến Tiêu Nhiên là người tàn nhẫn nhất trên đời.

Sau đó, Yến Tiêu Nhiên và ta không nói về việc hợp tác nữa, đối với những điều như vậy, chúng ta chỉ có thể ngầm đồng ý. Dù sao, tẩm cung của ta không an toàn như vậy, tai mắt của thái hậu ở khắp nơi. Đến nỗi Yến Tiêu Nhiên không muốn ở trong tẩm cung của hoàng hậu, cố tình qua đây ở với ta.

Khi Yến Tiêu Nhiên làm hoàng hậu, tẩm cung của hoàng hậu vẫn chưa sửa chữa xong, vì vậy các cung nhân đã tạm cam chịu hành vi sống ở đây của hắn, mẫu hậu cũng không nói nhiều. Nhưng sau khi tẩm cung của hoàng hậu sửa chữa xong, hắn phải chuyển ra ngoài.

Thật ra muốn gặp cữu cữu ta cũng rất đơn giản, ta sai tiểu thái giám đi đến phủ Thượng Thư, nói hoàng hậu muốn mời cữu cữu kính trà, ta nghĩ cữu cữu nhất định sẽ tới.

Địa điểm tổ chức yến tiệc được tổ chức tại Cung Khôn Ninh của mẫu hậu, đây cũng được coi là gia yến.

Trên đường đến bữa tiệc, ta thấy xung quanh không có ai, sau đó ta nhớ đến việc nói với Yến Tiêu Nhiên về bối cảnh của cữu cữu.

Trong xe, Yến Tiêu Nhiên dựa vào một bên như người không xương, nhàn nhạt nói: “Quốc cữu Thẩm Tiến Trung, phụ thân là một đại tướng quân hùng mạnh, là cữu gia gia đã từng chinh phạt nam bắc với tổ cữu người nhiều năm, lại là đại thần trung thành. Tiên đế có thiện cảm với đại tướng quân nên hạ lệnh gả con gái duy nhất của đại tướng quân, tức là mẫu thân của ngươi, gả cho phụ hoàng ngươi. Nhưng không ngờ, mẫu hậu của ngươi quá cứng rắn, không thích sự hoa tâm của hoàng đế.

Sau cái chết của đại tướng quân Uy Vũ, Thẩm Tiến Trung đã không kế thừa tước vị danh tướng nhưng lại nhận binh quyền của tướng quân, tuy mang danh nghĩa trung thần nhưng không có lòng trung thành, hoàng đế bị sắc đẹp làm cho mê muội, Thẩm Tiến Trung nhân cơ hội khống chế triều đình, đến khi hoàng đế tỉnh táo lại thì đã quá muộn."

Ta: "... Làm sao ngươi biết rõ chuyện về Nam Lăng ta vậy?"

Yến Tiêu Nhiên khiêm tốn nói: "Bình thường thôi, ít nhất ta cũng không tra ra tại sao ngươi cải nam trang nhiều năm như vậy, cũng không có người phát hiện."

Ta bĩu môi: "Ngươi thì sao? Ngươi biết rõ tình huống của ta như vậy, nhưng ta lại không biết gì về ngươi, ngươi không nên nói cho ta biết tại sao ngươi muốn cải trang thành nữ nhân sao?"

Yến Tiêu Nhiên im lặng một lúc, nhỏ giọng nói: “Chuyện của ta tốt nhất ngươi không nên biết, biết nhiều không tốt.”

Ta dừng lại, không nói nữa.

Khi ta và Nghiêm Tiểu Nhiên đến nơi, yến tiệc đã sẵn sàng. Ta kéo tay áo Yến Tiêu Nhiên ngồi ở chủ tọa, chờ khách nhân ngồi vào chỗ.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Yến Tiêu Nhiên nhìn bàn tiệc đầy ắp không thấy một bóng người, thấy ta nghịch đũa, cười lạnh nói: “Cố Thứ, ngươi không chuẩn bị đồ ăn vặt sao?"

Ta ngạc nhiên: "Không đến thì cứ đợi đi, đâu phải lần đầu hiếm có như vậy."

Yến Tiêu Nhiên bị ta làm nghẹn lại, hắn dừng lại: "Một lúc nữa nếu mẫu hậu ngươi đến, nhưng cữu cữu ngươi không đến, ngươi có thể nói như thế này..."

Ta gật đầu nửa hiểu nửa không.

Một lúc sau, quả nhiên thái hậu đến trước, được cung nhân đỡ vào. Bà ấy liếc nhìn nói: "Quốc cữu còn chưa tới sao? Chúng ta chờ một chút đi.”

Ta đập chiếc đũa trong tay xuống bàn: “Mẫu hậu, quốc cữu cũng không đặt ta ở trong mắt đi. Trẫm là hoàng thượng, hắn lại để ta chờ lâu như vậy.”

Mọi người có mặt đều kinh ngạc trước hành động của ta, ngay cả mẫu hậu cũng nhìn ta kinh ngạc. Nhưng dù sao cũng là mẫu hậu của ta, trong nháy mắt bèn nghiêm mặt nói: "Hoàng nhi, Quốc cữu là trưởng bối, ngươi chờ hắn thêm một chút có làm sao?" Bà ấy nói xong, nhìn các cung nhân hầu hạ bên cạnh: “Các ngươi lui xuống đi, không cần chờ ở chỗ này."

Mấy cung nhân vừa rồi bị ta nói như vậy làm kinh ngạc, hiện tại được tha tội, vội vàng hành lễ, trật tự đi ra ngoài. Khi các cung nhân đi tới cửa, mẫu hậu đột nhiên nói: “Vừa rồi bệ hạ nói cái gì?”

Các cung nhân dừng lại, xoay người quỳ xuống, lắc đầu: “Bệ hạ không nói gì ạ."

"Tốt lắm, lui xuống đi."

"Hoàng nhi, đừng có tính tình trẻ con, sau này nếu như vậy, ngươi cứ việc oán thầm một chút, đừng để cho người trong cung nghe thấy."

Ta nhìn Yến Tiêu Nhiên cầm tay mình bên dưới, đập bàn nói: "Mẫu hậu, hiện tại ta đã là hoàng đế, làm gì có hoàng đế nào chờ quần thần? Quân là quân, thần là thần, quân trước thần sau. Làm sao giờ lại ngược lại, có phải cuối cùng ngôi vị hoàng đế của trẫm cũng phải nhường cho quốc cữu không?”

"Nói bậy!" Mẫu hậu cũng đập bàn, ta run run, chân hơi mềm, nhưng may mắn là Yến Tiêu Nhiên đã đỡ ta từ phía sau, nên ta mới không ngã ngồi xuống đất.

Mẫu hậu không hổ danh là nữ nhi của Uy Vũ tướng quân, cả người tràn đầy kiêu ngạo. Bà ấy dừng lại một chút, giọng điệu bình tĩnh nói: "Sau này đừng nói những lời như vậy, bất luận thế nào, hắn cũng là cữu cữu của ngươi, cũng là vì lợi ích của ngươi." Nói xong, bà ấy quay đầu nhìn Yến Tiêu Nhiên, vẻ mặt thương xót: "Hoàng hậu, hiện tại ngài là người bên cạnh bệ hạ, chăm sóc nó cho tốt, đừng để bệ hạ nói bậy bạ nữa, nếu không ta sẽ tìm ngươi hỏi tội." Thực sự mẫu hậu anh minh, bà ấy nhìn ra rằng ta đã bị Yến Tiêu Nhiên dạy hư.

Yến Tiêu Nhiên vội vàng đứng dậy, rơi nước mắt nhìn mẫu thân, nhẹ giọng nói: “Thiếp thân nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho bệ hạ, mẫu hậu hãy yên tâm.”

"Tỷ tỷ muốn hỏi tội hoàng hậu cái gì? Tỷ là bà bà, không nên bắt nạt con dâu chứ." Người còn chưa tới mà giọng nói đã vang tới rồi, ta cũng không biết cữu cữu ở ngoài đã nghe được bao nhiêu, không có ai đến bẩm báo, thần kinh của ta đột nhiên căng thẳng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp