Hoàng Hậu Của Trẫm Là Tiện Nhân

CHƯƠNG 4: TÂN NƯƠNG TỬ GẶP MẸ CHỒNG


8 tháng

trướctiếp

Thực hiện: Clitus x T Y T

Để bù đắp cho việc ta làm đêm qua, ta chủ động ngủ trên ghế mềm, nhường giường cho Yến Tiêu Nhiên.

Cuộn người cả đêm, ta tỉnh lại mà toàn thân đau nhức. Trời còn chưa sáng hẳn, bỗng nhiên ta nghĩ tới một việc, cuống quýt xuống giường chạy thẳng vào gian phòng.

Yến Tiêu Nhiên trên giường mở bừng mắt ra, thần sắc sắc bén lãnh khốc, khi thấy rõ là ta lại trở nên rất vô hại. Ta không thấy rõ ánh mắt của hắn: “Ngươi cũng dậy đi, ta nghĩ đến một việc. Ta nhớ là thấy trong sách, đêm động phòng hoa chúc nữ tử sẽ chảy máu, vậy… bây giờ ta có nên chảy máu hay không? Hay là ngươi chảy máu?”

Yến Tiêu Nhiên: “Mới sáng sớm ngươi đừng quậy nữa, sách nào lừa ngươi đó?”

Ta khoanh tay ngồi trên giường: “Chính là Mãn Viên Xuân đó…”

Yến Tiêu Nhiên cười phì một tiếng nói: “Cố Thứ, ngươi được đó, còn xem cả đông cung đồ, lúc nào đó cho ta mượn xem một chút?”

Ta từ chối: “Là nhũ mẫu trong cung đưa cho ta, đến nay ta còn chưa hiểu rõ rốt cuống trên đó là cái gì.”

Yến Tiêu Nhiên thảnh thơi nói: “Nếu ngươi hiểu rõ thì mới là kỳ lạ, còn việc chảy máu được gọi là lạc hồng. Ta cảm thấy cũng không cần thiết lắm, chẳng phải mẫu hậu ngươi không cho ngươi động phòng à? Có thêm lạc hồng sẽ trở nên kỳ quái đó.”

Ta cái hiểu cái không gật đầu: “À.”

“Chỉ là nói đến đây thì ta lại cảm thấy kỳ lạ, lá gan của mẫu hậu ngươi thật lớn, để ngươi nữ giả nam trang nhiều năm như vậy.” Yến Tiêu Nhiên liếc mắt nhìn ta từ trên xuống dưới, khinh miệt nói: “Phụ hoàng ngươi cũng thật đủ hồ đồ.”

“Từ xưa có Hoa Mộc Lan thay cha tòng quân, quân doanh nhiều người như vậy mà chưa từng có ai phát hiện ra nàng là nữ nhân, tại sao phụ hoàng ta nhất định phải phát hiện ra ta là nữ nhân?” Ta ngụy biện.

Yến Tiêu Nhiên cười nhìn ta, vẻ mặt như thể ta đã thấy rõ chân tướng từ lâu.

Được rồi, ta rũ mắt: “Bởi vì cho tới bây giờ phụ hoàng chưa từng quan tâm ta…”

Nếu phụ hoàng quan tâm ta dù chỉ một lần, chuyện ta là nữ nhân cũng không lừa được. Thế nhưng lòng của phụ hoàng đều ở trên người của các hoàng đệ: “Hơn nữa chẳng phải ngươi cũng là nam tử giả dạng nữ tử nhiều năm như vậy à?”

“Ta giả trang thành nữ tử là vì sống sót.” Yến Tiêu Nhiên thu lại nụ cười nói.

Nói ra thì chúng ta đều là người đáng thương, chỉ là ít nhất bây giờ ta là hoàng đế nhưng Yến Tiêu Nhiên lại chỉ là một công chúa hòa thân đáng thương.

“Trước tiên không nói những thứ này nữa, nói một chút chuyện người đêm qua là ai đi.” Yến Tiêu Nhiên khá là ngại khi nói đến chuyện này, bây giờ hắn nhớ tới là nơi đó vẫn còn nỗi đau nhàn nhạt. 

Ta lắc đầu: “Ta cũng không biết, người trong cung ta đều là mẫu hậu cho ta. Tại sao người kia phải hạ xuân dược ta chứ?”

Yến Tiêu Nhiên mím môi: “Đương nhiên không thể là mẫu hậu ngươi, ta đoán chủ nhân phía sau người này hẳn đang nghi ngờ ngươi, hoặc là thân phận của ta, dựa vào việc dùng việc đó để dò xét.”

Ta kinh ngạc: “Chuyện này thử như thế nào?”

“Nếu xuân dược có tác dụng, chúng ta động phòng thành công, như vậy thì chắc chắn là không có vấn đề. Thế nhưng nếu đã bị hạ xuân dược rồi mà chúng ta vẫn chưa động phòng, như vậy còn rõ vấn đề à?”

Ta gật đầu: “Hình như rất có đạo lý.”

Yến Tiêu Nhiên vung vẩy hai chân nói: “Dựa theo giải thích của ta và tình hình của Nam Lăng các ngươi, người phía sau này hẳn phải là hoàng đệ của ngươi, Nam Lăng Vương. Hắn đang nghi ngờ thân phận của ngươi.”

“Có vẻ như ngươi hiểu rất rõ về Nam Lăng chúng ta.”

Yến Tiêu Nhiên: “…Nói chuyện phiếm với ngươi thật dễ trật khỏi chủ đề quỹ đạo.”

Đang nói chuyện, ngoài cửa có người đến gõ cửa, giọng nói chói tai của tiểu thái giám vang lên: “Bệ hạ, người dậy chưa?”

Ta và Yến Tiêu Nhiên liếc nhìn nhau, ta khẽ ho một tiếng nói: “Dậy rồi, ngươi chờ ở bên ngoài đi.”

“Vâng.”

Ta nói: “Dựa theo quy tắc của Nam Lăng chúng ta, ngày thứ hai tân nương tử phải kính trà cho mẹ chồng, vì vậy lát nữa ta sẽ dẫn ngươi đi gặp mẫu hậu của ta.”

Sau khi ta và Yến Tiêu Nhiên mặc quần áo xong thì có tiểu thái giám tiến đến rửa mặt cho chúng ta. Người hầu hạ cho Yến Tiêu Nhiên lại là tiểu cung nữ, hẳn là nha hoàn hồi môn của Yến Tiêu Nhiên.

Tiểu nha hoàn đang nửa quỳ mang giày cho Yến Tiêu Nhiên, ta vội vàng ngăn lại nói: “Thay một đôi giày đế bằng cho hoàng hậu.”

Tiểu nha hoàn không có phản ứng, vẫn là Yến Tiêu Nhiên khoa tay múa chân trước mặt tiểu nha hoàn một cái, lúc này tiểu nha hoàn mới đổi lại giày đế bằng cho hắn.

Chờ đến khi trang phục chúng ta đều ổn thỏa rồi, ta đứng ở bên cạnh Yến Tiêu Nhiên, ngẩng đầu ưỡn ngực khó khăn lắm mới cao bằng Yến Tiêu Nhiên.

“Thật cao nha.” Yến Tiêu Nhiên trêu tức.

Ta phất tà áo lên: “Thân làm hoàng đế, nếu mà thấp hơn hoàng hậu sẽ bị chê cười, vì vậy sau này ngươi cũng không được mang giày cao gót.” Ta phải đi giày cao gót mới miễn cưỡng cao bằng Yến Tiêu Nhiên.

Yến Tiêu Nhiên lại vung tay lên khoác lên người ta, hai quả cầu trước ngực hắn dán vào lưng ta, ta lập tức vội vàng né ra: “Ngươi bớt tới gần ta… tối hôm qua…”

Khóe miệng Yến Tiêu Nhiên co giật mạnh một cái, thả tay xuống nói: “Ngươi vẫn còn dám nói.”

Hình như ta đã tìm được phương pháp để đối phó với Yến Tiêu Nhiên rồi.

Lúc chúng ta đến Khôn Ninh Cung của mẫu hậu, nhũ mẫu hầu hạ mẫu hậu đã chờ ở cửa. Bà ấy thấy chúng ta đi qua liền vội vàng hành lễ nói: “Cuối cùng bệ hạ cũng tới rồi, thái hậu chờ đã lâu.” Nói xong, bà còn liếc mắt nhìn qua Yến Tiêu Nhiên.

Từ lúc xuống xe ngựa đến giờ, Yến Tiêu Nhiên luôn mang dáng vẻ thanh cao, ngẩng đầu ưỡn ngực, thân hình duyên dáng liên tục làm bật lên khí chất tao nhã của hắn.

Ta thật muốn than thở, tên khốn này vậy mà lại có hai bộ mặt? Nếu không phải ta đã biết trước Yến Tiêu Nhiên ti tiện cỡ nào thì chắc chắn ra cũng sẽ bị hắn của bây giờ mê hoặc.

“Nhi thần bái kiến mẫu hậu.” Bây giờ ta là hoàng đế, gặp mẫu hậu đã không cần quỳ lạy. Thế nhưng Yến Tiêu Nhiên không giống vậy, thân làm tân nương tử thì hắn nhất định phải quỳ.

“Thiếp thân bái kiến mẫu hậu.” Yến Tiêu Nhiên quỳ xuống, tỳ nữ vẫn luôn đi theo sau hắn không biết tìm đâu ra một cái đệm đặt xuống dưới đầu gối hắn.

Ta đứng ở một bên, khóe miệng khẽ co quắp, lúc nãy quên nhắc nhở hắn mẫu hậu ta ghét nhất là nữ tử yếu đuối, điều này khiến mẫu hậu nhớ tới Dương Thục Phi, tựa như hắn bây giờ.

Quả nhiên mẫu hậu thấy hắn hành động như vậy liền khẽ nhíu mày, thế nhưng bà ấy vẫn không nói lời nào. Mẫu hậu nâng chén trà lên nhấp một ngụm, lúc này mới chậm rãi nói: “Yến công chúa, bây giờ ngươi đã là hoàng hậu của Nam Lăng ta, ai gia mặc kệ trước kia ngươi ở Đại Yến thế nào, ở Nam Lăng thì phải tuân theo quy tắc của Nam Lăng.”

“Con dâu cung kính tuân theo giáo huấn của mẫu hậu.”

“Đứng lên đi.” Mẫu hậu nói.

Ta bảo nội thị đứng ở một bên lấy thêm một chiếc ghế đặt bên cạnh ta cho Yến Tiêu Nhiên, mẫu hậu trừng ta: “Hoàng nhi.”

Ta nhìn trời.

Cuối cùng mẫu hậu nói mệt mỏi để cho chúng ta về trước, lúc gần đi còn muốn giữ ta lại. Mẫu hậu hỏi ta: “Ai gia nghe nói động tĩnh ngày hôm qua của các ngươi rất lớn?”

Ta: “…”

“Hoàng nhi, ngươi không động phòng với Yến công chúa, đã giải thích với nàng như thế nào?” Mẫu hậu nắm tay ta hỏi.

Ta hàm hồ nói: “Hôm qua mệt như vậy, sau khi ta đi tắm thì nàng cũng không hỏi gì thêm.”

Mẫu hậu gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Ta ra khỏi tẩm điện, Yến Tiêu Nhiên vẫn đang đứng ngoài cửa đợi ta, thấy ta đi ra hắn chế giễu nói: “Có phải mẫu hậu ngươi hỏi chuyện tối ngày hôm qua?”

“Sao ngươi biết rồi?” Thật ra mẫu hậu biết, ta biết chuyện chính mình là nữ tử, thế nhưng bà ấy không nhắc tới nên ta cũng không đề cập. Hai người chúng ta đều đang giả bộ hồ đồ, vì vậy mẫu hậu cũng không hỏi đến nơi đến chốn, không truy cứu nữa. Nếu mẫu hậu biết Yến Tiêu Nhiên là năm tử, vậy thì thái độ cũng sẽ không giống vậy nữa rồi.

“E hèm.” Yến Tiêu Nhiên quay mặt qua một bên, nhớ tới cơn đau nhức đêm qua cắn răng nói: “Động tĩnh lớn như vậy, mẫu hậu ngươi không biết được à?”

Tất nhiên ta hiểu rõ: “Tiếng hét của ngươi quá lớn rồi.”

“Hoàng huynh.” Một giọng nói nho nhã truyền đến, ta quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy nam tử mặc y phục trắng… bên cạnh hoàng đệ của ta.

Ta lập tức đứng thẳng, chỉnh đốn thái độ của mình: “Hoàng đệ.”

Hoàng đệ Cố Sâm của ta, thoạt nhìn thì đối với ta rất cung kính như thể cung kính với cha ruột, thế nhưng chút tâm tư nhỏ này của hắn thì ta vẫn đoán ra được. Chỉ là bởi vì vài nguyên nhân mà ta coi như không nhìn thấy.

Cố Sâm mặc trường bào màu trắng ngà, trên tay cầm một cây quạt xếp, thoạt nhìn như một công tử văn nhã. Chẳng qua hắn ta có phải công tử văn nhã hay không cũng chẳng liên quan tới ta, thứ ta để ý là nam tử bên cạnh hắn ta.

“Thần bái kiến bệ hạ, hoàng hậu nương nương.” Hắn ôm quyền cúi người hành lễ với ta và Yến Tiêu Nhiên.

Ta nhìn chằm chằm, không dời nổi mắt.

Yến Tiêu Nhiên hung hăng nhéo ta một cái: “Bệ hạ, chú ý hình tượng của ngươi, nước miếng cũng sắp chảy xuống rồi.”

Ta hoàn hồn, khẽ phất tay một cái, theo thói quen lau đi nước miếng ở cằm. Ta họ nhẹ một tiếng: “Ách, Bạch Thị Lang miễn lễ.” Ta tiến đến muốn đỡ hắn dậy.

Ai ngờ hắn lại né tay ta, tự giác đứng phía sau hoàng đệ, tránh ta như tránh tà.

Hình như ta nghe thấy Yến Tiêu Nhiên đang khẽ cười nhạo…

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Ta bảy ra dáng vẻ đế vương: “Không biết sáng sớm hoàng đệ tiến cung làm gì?”

Hoàng đệ nhìn ta và Yến Tiêu Nhiên, vừa cười vừa nói: “Hôm qua là đại hôn của hoàng huynh, vẫn chưa kịp nói một câu chúc mừng hoàng huynh. Hôm nay nhìn thấy hoàng tẩu xinh đẹp như vậy, tất nhiên thần đệ muốn đến chúc mừng hoàng huynh một chút.

Có đôi lời nói qua nói lại, gọi chồn cập kê đến chúc mừng, chẳng có lòng tốt. Ta hiểu rõ những lời này, thường ngày tiểu tử này vẫn luôn xấu tính, bây giờ lại có lòng tốt đến chúc mừng mình?

“Đa tạ hoàng đệ ca ngợi.” Yến Tiêu Nhiên lộ ra nụ cười hoàn mỹ, như thể Cố Sâm đang thực sự khen hắn: “Bệ hạ ngài ấy… rất tốt.” Nói xong hắn còn thẹn thùng xoay người đi.

Ta: “…” Tại sao ta lại muốn một cước đạp chết Yến Tiêu Nhiên vậy nhỉ? Hắn học nữ nhân nói chuyện thì thôi đi, cái vẻ thẹn thùng mờ ám này là sao đây chứ?

Phòng hở Yến Tiêu Nhiên lại làm ra chuyện khiến người khác càng thêm sợ hãi, ta vội vàng nhéo vào eo hắn, nhỏ giọng uy hiếp: “Ngươi câm miệng cho ta, chúng ta đi.”

Yến Tiêu Nhiên lại không đổi sắc mặt, câu chữ rít qua kẽ răng: “Đi gì mà đi, chẳng phải vừa nãy còn ngây ngốc nhìn người ta à, sao không ở lại nhìn lâu thêm chút?”

Ta nhéo mạnh vào phần thịt trên eo Yến Tiêu Nhiên, quay đầu nói với hoàng đệ của ta: “Hoàng tẩu của ngươi hơi khó chịu, trẫm đưa nàng ấy trở về trước, các ngươi từ từ hàn thuyên…”

Cho đến khi nhìn không thấy bóng dáng nữa, Cố Sâm ‘soạt’ một cái mở cây quạt trong tay ra, trên mặt cây quạt có mấy chữ lớn, ‘không không không’. Hắn ta tùy tiện quạt vài cái hỏi: “Thanh Ngạn, tối hôm qua bọn họ không động phòng, ngươi nói xem… có phải hoàng huynh thực sự có vấn đề hay không?”

Bạch Thanh Ngạn lắc đầu: “Vẫn chưa nhìn ra gì cả, nhìn thái độ của Yến công chúa thì cũng không có bất mãn đối với bệ hạ, Một nữ nhân không động phòng với trượng phụ trong đêm tân hôn, dù thế nào cũng không thể có thái độ như vậy.”

Cố Sâm khẽ ‘xì’ một tiếng: “Chỉ là… hình như thái độ của hoàng huynh đối với Thanh Ngạn hơi đặc biệt đó.”

Bạch Thanh Ngạn nhíu mày: “Điện hạ…” Cố Sâm xua tay: “Được được được, coi như ta chưa nói gì, cho dù rốt cuộc hoàng huynh có vấn đề hay không… Hừ, sớm muộn gì ta cũng sẽ thử cho ra, tốt nhất… không nên bị ta nắm được nhược điểm.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp