Hoàng Hậu Của Trẫm Là Tiện Nhân

CHƯƠNG 3: BỆ HẠ QUÁ NGÂY THƠ


8 tháng

trướctiếp

Thực hiện: Clitus x T Y T

Sau khi đạt thành hiệp nghị với Yến Tiêu Nhiên, đột nhiên ta lại hơi mong chờ cuộc sống của chúng ta sau khi đại hôn. Tuy rằng ta không có quá nhiều dã tâm, thế nhưng khi nắm giữ được thực quyền, được tự do thì ta vẫn rất thích, ít nhất không bị cữu cữu khống chế khắp nơi như bây giờ. 

Mạnh mẽ đoạt lấy, muốn làm gì thì làm! Đây quả thực là cảnh giới cao nhất của cuộc sống. 

Rất nhanh đã đến ngày đại hôn. 

Tân hôn của hoàng đế thật sự rất phiền phức, huống hồ người ta cưới cũng chẳng phải nữ tử bình thường. Gì mà vào thái miếu tế tổ, còn phải tiếp nhận sự triều bái của quần thần, kế đó còn có đại điển phong hậu. Tóm lại là bận tới mức khiến đầu óc ta choáng váng, cuối cùng cũng đợi đến lúc đưa vào động phòng, ta đã mệt đến mức không đứng lên nổi. 

Vậy mà cả quá trình Yến Tiêu Nhiên mặt chẳng đổi sắc, thanh lãnh cao ngạo, vậy mà lại có chút tương tự với Yến công chúa trong truyền thuyết đó. 

Động phòng hoa chúc, tất cả mọi người đều lui ra khỏi gian phòng, khi chỉ còn lại ta và Yến Tiêu Nhiên, ta lập tức lăn xuống khỏi giường, xương cốt toàn thân như muốn rã cả ra. 

Yến Tiêu Nhiên lại lấy mũi chân khẽ đá chân ta: “Ngươi cũng phải chú ý hình tượng chút đi chứ, nếu bây giờ có cung nhân tiến vào thì sao đây?” Sau đó hắn gồng cứng cổ ngồi xuống trước gương trang điểm, đối diện gương chầm chậm vặn vẹo cổ. 

Ngày đại hôn hôm nay, hắn hoàn toàn chỉ cứng nhắc đứng ở đó, cái cổ chưa từng động đậy. 

Ta cười ha hả một tiếng: “Tên nô tài nào lại không có mắt đến thế, dám tiến vào khi đế hậu đang động phòng.”

Yến Tiêu Nhiên liếc mắt nhìn ta, ngồi trước gương đồng bắt đầu gỡ những trang sức vàng rực lấp lánh trên đầu xuống. 

Ta quay đầu qua nhìn hắn, thứ nhìn thấy đầu tiên chính là bộ ngực còn lớn hơn cả ta! Sao hắn làm vậy được thế? Ta lặng lẽ đi đến bên cạnh xem ngực hắn. 

“Còn xem gì mà xem chứ, mau giúp ta gỡ mũ phượng xuống.” Yến Tiêu Nhiên trừng mắt nhìn ta. 

Ta làm ra vẻ mắt điếc tai ngơ với lời hắn nói, đưa ngón trỏ ra chọc chọc lên ngực hắn. 

“Mềm!” Ta vui mừng. 

Yến Tiêu Nhiên đen mặt lại. 

“Sao ngươi làm được vậy?” Ta nhìn ngực hắn một chút, rồi lại nhìn ngực mình, cách biệt quá lớn khiến ta hơi không dám đành lòng nhìn thẳng. 

“Trước tiên giúp ta gỡ cái đồ chơi này xuống rồi ta nói cho ngươi biết.”

Ta vội vàng hỗ trợ gỡ từng phụ kiện trên đầu hắn xuống, ai ngờ vừa định gỡ tiếp thì tay lại bị hắn vỗ một cái. 

“Ngươi nhẹ chút, đau chết được.” Yến Tiêu Nhiên nghiến răng nghiến lợi: “Cố Thứ, tuy ngươi giả làm nam nhân nhưng ngươi vẫn là một nữ nhân thật sự mà.”

Ta: “Vậy ngươi cứ từ từ mà tự gỡ đi.” Ta cắm phụ kiện trên tay trở lại đầu hắn. 

Yến Tiêu Nhiên: “…”

Cuối cùng Yến Tiêu Nhiên dùng thời gian một nén nhang tự mình gỡ hết toàn bộ đống vàng rực lấp lánh gì đó xuống. Hắn khẽ xoa da đầu mình, cảm khái nói: “Loại hôn lễ này, tham gia một lần là đủ rồi…”

“Xí…” Ta dựa vào một bên tường tường, tràn ngập vẻ khinh thường, nói như thể còn có cơ hội lập gia đình lần hai vậy. Ta thề, sớm muộn gì cũng phế truất hắn, đưa hắn vào lãnh cung. 

Yến Tiêu Nhiên nghe thấy ta khinh bỉ cũng liếc mắt nhìn ta, mị nhãn như tơ, đẹp đến mức chạm đến đáy lòng ta. 

Ta nuốt nước miếng, bỗng nhiên cảm khái nói: “Sao một nam nhân như ngươi lại có thể trở nên xinh đẹp như vậy?”

“Vì sao một nữ nhân như ngươi lại không xinh đẹp như ta?” Hắn liếc mắt nhìn ta, hai tay đưa ra sau không biết đang làm gì. Một lúc sau, bộ ngực chót vót trước mặt hắn đã xẹp xuống trong nháy mắt, trong tay liên tiếp có thêm hai miếng bông. 

Ta: “…” Thật thần kỳ. 

Ta đã tay khẽ miết, bên trong hẳn là cây bông. Ta đặt hai thứ này lên trước ngực mình khoa tay múa chân một lúc. 

Yến Tiêu Nhiên cười phì một tiếng: “Cố Thứ, khoan hãy nói, nếu ngươi đeo cái này lên thì chắc sẽ có chút mùi vị nữ nhân, dù sao thì bây giờ ngươi cũng không quấn ngực, có nhìn thế nào cũng đều giống nhau.”

Ta: “…” Ta một tay cầm đồ ném lên đầu hắn rồi ngồi xuống giường. 

Hắn cũng không tức giận mà cầm đồ đi, mang vẻ mặt chế giễu nói: “Bệ hạ, chúng ta nên động phòng rồi.”

Nói đến động phòng, ta lại bắt đầu hơi căng thẳng: “Mẫu hậu ta không cho phép ta động phòng với ngươi.”

Yến Tiêu Nhiên ngồi xuống cười nhạo nói: “Đương nhiên bà ấy không có phép ngươi động phòng rồi.” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Ta nuốt nước miếng: “Điều này ta biết, là vì bà ấy không biết ngươi là nam nhân. Ta xem trên sách nói, chỉ cần là một nam một nữ là có thể động phòng.”

Yến Tiêu Nhiên nhìn về phía ta: “Sao vậy? Ngươi muốn động phòng với ta?”

Ta lắc đầu: “Cũng không phải vậy, ta… ta chỉ là muốn nhìn một chút… rốt cuộc nam nhận thực sự trông như thế nào.”

Yến Tiêu Nhiên: “…” Sắc mặt hắn quái dị nhìn ta.

Ta ho nhẹ, dời mắt sang chỗ khác không nhìn hắn nữa: “Ngươi biết đó, từ nhỏ ta đã giả trang thành nam nhân… thế nhưng ta cũng không biết rốt cuộc nam nhân là như thế nào, để sau này ta giả giống hơn một chút thì… khụ…”

“Người trong tẩm cung ngươi không phải đều là nam nhân sao?”

“Sao như nhau được, tất cả người phục vụ trong tẩm cung của ta đều là thái giám.”

Yến Tiêu Nhiên gật đầu: “Vậy ngươi biết nam nhân khác gì với thái giám à?”

Ta: “Biết chứ, thái giám là người đáng thương nhất, so với nữ nhân thì thiếu ngực, so với nam nhân thì thiếu…”

Yến Tiêu Nhiên: “Ha ha ha ha…”

Ta không hiểu được: “Ngươi cười cái gì chứ?”

Yến Tiêu Nhiên vừa cười vừa chỉ ngực ta nói: “So với nữ nhân thì thiếu ngực.”

Ta phát điên, hắn đang cười nhạo ta tự nói mình là thái giám đấy à. 

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Cuối cùng hắn thấy ta có vẻ không vui, thu lại nụ cười nói: “Nếu ngươi thực sự tò mò, bây giờ ta có thể cởi cho ngươi xem, dù sao bây giờ ta đã là người của ngươi rồi.”

“Không cần!” Cái câu người của ta kia khiến ta nghe thấy mà hoảng sợ. 

Đúng lúc này, tai ta nhạy bén, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài hình như có chút động tĩnh. Yến Tiêu Nhiên thu lại dáng vẻ tươi cười cùng ta liếc qua, thoáng cái lập tức nhảy lên giường, ý bảo ta cũng nằm lên theo. 

Ta do dự một chút rồi nằm xuống bên cạnh hắn, lấy chăn đắp lên. 

Người ở ngoài cửa chọc thủng một lỗ trên cửa, sau đó thổi vào bên trong thứ gì đó, ta vội vàng nín thở. Một lúc sau, ngoài cửa đã không còn động tĩnh nữa. 

“Người kia là ai, muốn làm gì chứ?” Ta hít sâu một hơi, nhỏ giọng hỏi. 

Yến Tiêu Nhiên: “Ngươi im miệng, mùi còn chưa…”

Ta vội vàng che mũi, thế nhưng đã không kịp nữa rồi, lúc nãy nói chuyện đã hít vào không ít. Yến Tiêu Nhiên cũng giống vậy nhưng hình như chúng ta không sao cả. 

Yến Tiêu Nhiên thấy ta không sai nên cũng không nín thở nữa, hắn xuống giường đứng nhìn ở giữa lỗ trên cửa kia nói: “Xem ra tẩm cung của ngươi không sạch sẽ.”

Ta căng thẳng: “Chẳng lẽ là người của cữu cữu ta?”

Yến Tiêu Nhiên quay lại giường, cởi hỉ bào mặc bên ngoài ra, chỉ mặc lớp áo lót bên trong nói: “Bây giờ còn không chắc chắn, chỉ là có thể khẳng định một chuyện, tất cả người trong tẩm cung ngươi đều không đáng tin.”

Ta mím môi: “Đều là nhân thủ do mẫu hậu ta sắp xếp.”

“Vậy thì đúng rồi, cũng chẳng phải người của chính ngươi… Cố Thứ, ngươi không cảm thấy rất nóng à?” Yến Tiêu Nhiên vừa nói vừa giật nhẹ cổ áo mình. 

Ta gật đầu: “Có hơi nóng, chẳng qua bây giờ là trời thu, vẫn còn ổn.”

Yến Tiêu Nhiên nhíu mày, dứt khoát cởi cả áo lót lộ ra lồng ngực cường tráng. 

Ta che mắt: “Khốn nạn, mặc dù ta dùng thân phận nam tử xuất hiện nhưng dù gì ta vẫn là nữ tử, ngươi cởi quần áo làm gì chứ?”

Yến Tiêu Nhiên trêu đùa: “Lần trước chẳng phải ngươi còn đặc biệt đến để lột y phục của ta, bây giờ biết ngại rồi à?”

“Lần trước là ngoài ý muốn.”

“A, ta đang rất nóng nên chẳng còn cách nào khác.” Yến Tiêu Nhiên như thể không có chuyện gì mà nhún vai. 

Bị hắn nói như thế, ta cũng cảm thấy hơi nóng rồi, cảm giác cả người đều đổ mồ hôi, hơn nữa băng quấn ngực trên người càng thêm khó chịu. Ta nghĩ một chút rồi nói: “Ta ra phía sau thay y phục, không cho ngươi đi theo.”

Yến Tiêu Nhiên mặc kệ ta, ngã xuống giường phất tay: “Ta chẳng hứng thú với ngực phẳng như ngươi.”

Ta: “…” Tiên nhân này! Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hắn đọc ‘Bình Hùng’ thành ‘ngực phẳng’, vậy tại sao không đọc ‘ngực phẳng’ thành ‘Bình Hùng’ chứ? Ta cảm thấy xét đến cùng vẫn là hắn cố ý. 

Ta đi vào phòng tháo băng quấn ngực ra, cúi đầu nhìn, không chút khó khăn đã một mạch nhìn thấy cẳng chân của mình, nhất thời hơi phiền não. Ta thay một bộ áo lót đơn giản, quấn tay áo lên thật cao cho mát mẻ chút.  

Ai mà ngờ vừa bước vào tẩm cung đã thấy Yến Tiêu Nhiên đã lột hết áo lót trên người, mặc mỗi một cái quần lót nằm trên giường, sắc mặt đỏ đến kỳ lạ. 

Cảm giác khô nóng của ta lại bốc lên nữa rồi…

Yến Tiêu Nhiên khẽ mở mắt ra, thần sắc mê ly liếc nhìn ta: “Ngươi đến rồi à…” Yến Tiêu Nhiên như vậy rất đẹp, thật đấy. Tuy rằng cách nhìn của ta về hắn có hơi phiến diện nhưng việc này cũng không trở ngại đến ta thưởng thức vẻ đẹp của hắn. Trên gương mặt mộc mạc hiện lên một rặng hồng nhạt, một đầu tóc đen tán ra trên giường, mị nhãn như tơ, phảng phất như một bức tranh mỹ nữ khiến người ta yêu thích không nỡ buông tay. 

Ta nuốt nước bọt, trong bụng trỗi lên một cỗ khô nóng xông thẳng lên ót. Ta cảm giác xúc động muốn áp Yến Tiêu Nhiên xuống dưới người. Trời ạ! Rốt cuộc ta bị sao vậy chứ? Ta là nữ nhân, ta vậy mà lại có suy nghĩ như vậy! Thế nhưng càng nghĩ ta càng mơ hồ, thân thể bắt đầu hơi mất khống chế. 

Yến Tiêu Nhiên đưa tay khẽ kéo: “Sao lại nóng như vậy chứ…”

Ta cũng ngã theo xuống giường, chính xác mà nói là nằm trên người Yến Tiêu Nhiên. Va chạm da thịt mang lại cảm giác lạnh như băng thật vui, chỉ là cũng khiến thoáng ta thanh thỉnh hơn nhiều. 

Ta muốn xoay người ngồi xuống nhưng Yến Tiêu Nhiên lại không cho, hắn ôm ta thật chặt, xích gần lại muốn hôn ta. 

Hắn đang muốn làm gì vậy chứ? Ta hoảng sợ muốn đẩy hắn ra nhưng nhất thời chẳng có chút sức lực nào, cả người đều đã lùi đến bên mép giường, sắp rơi xuống rồi. Bờ môi nóng bỏng của hắn rơi trên cổ ta, cảm giác khô nóng lại ập tới lần thứ hai. 

Nhất định đã xảy ra vấn đề ở đâu đó, cái người vừa đến kia đã thổi khói thuốc vào bên trong…

“Yến Tiêu Nhiên, ngươi tỉnh táo một chút…” Ta khẽ vô đầu hắn, không có tác dụng. 

Trong lúc đó, ta cảm giác giữa hai chân hình  Cố Thứ gì đó chọc vào ta…

Hắn vậy mà lại giấu hung khí, muốn nhân cơ hội ám sát ta, tên khốn rắp tâm hại người!

Ta tức giận nắm chặt hung khí của hắn. 

“A…” Yến Tiêu Nhiên kêu thảm một tiếng. 

Con chim nhỏ trên cây bên ngoài hoảng loạn bay vụt lên, ‘vù vù’ bay đi hết cả. Tiểu thái giám gác đêm ở bên ngoài cũng giật mình tỉnh lại, hắn ta xoay người cảm thán một câu: “Bệ hạ thật dũng mãnh.”

Yến Tiêu Nhiên hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn ôm hai chân rúc ở một bên giường, mặt mày xanh mét nhìn ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi đồ khốn nạn này…”

Ta vô tội đứng đó nhìn hắn: “Ai bảo ngươi là tên háo sắc, muốn sàm sỡ ta… còn muốn ám sát ta?”

Yến Tiêu Nhiên quát: “Chuyện này cũng trách ta được à?”

Ta thấy sắc mặt hắn đã thành mày gan lợn, hoảng sợ vội vàng lắc đầu: “Bây giờ không trách ngươi, trách người vừa nãy…”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp