Hoàng Hậu Của Trẫm Là Tiện Nhân

CHƯƠNG 1: HOÀNG HẬU CỦA TA LÀ NAM NHÂN


8 tháng

trướctiếp

Thực hiện: Clitus x T Y T

Mây mù che trăng như tạo cơ hội tốt cho ta làm chuyện xấu, ta mặc đồ đen, hòa vào bóng tối vô tận.

Bây giờ ta muốn theo dõi công chúa hòa thân từ nước Đại Yến đến, Yến Tiêu Nhiên.

Nói về Yến Tiêu Nhiên này, ta có chút bối rối. Ta thân là quốc vương của nước Nam Lăng, tuy rằng ngày thường không làm gì nhiều nhưng cũng là hoàng đế của một quốc gia, sao ngay cả hoàng hậu của mình cũng không thể tự mình quyết định chứ? Nhưng nghĩ kỹ lại, giống như những chuyện đại sự khác của quốc gia, ta cũng không thể quyết định được.

Trước mắt chia ba phần, nước Nam Lăng ta là yếu nhất, hai quốc gia khác như hổ rình mồi đều đang để mắt đến Nam Lăng. Sau khi cân nhắc một lúc, quốc cữu, cũng là cữu cữu của ta, ở trên triều đình đưa ra đề xuất rằng Nam Lăng hòa thân với nước Đại Yến, để giảm bớt tình hình hiện tại.

Ta không thể phản bác, toàn bộ triều đình trên dưới đều đồng ý với ý kiến của cữu cữu ta, bất luận có phải là một phái hay không, ngay cả mẫu hậu ta, sau khi phản đối một canh giờ, thì cũng bị cữu cữu ta thuyết phục.

Khi phụ hoàng truyền ngôi cho ta, ông ấy rất không cam lòng. Ông nắm tay ta, nghẹn ngào một lúc lâu mới nói được một câu: “Con à, con phải trưởng thành hơn…” Sau đó qua đời.

Lý do sao thực lực nước Nam Lăng không mạnh là vì phụ hoàng là một người si tình. Ông ấy là người biết chữ, chuyện ngày thường thích làm là múa mực, mẫu thân ta là con gái của đại tướng quân, ngày thường đều làm những việc như múa đao cho nên cũng không được phụ hoàng sủng ái, người mà phụ hoàng ta sủng ái nhất là Dương Thục phi.

Các quan văn của Nam Lăng đã nhận xét về Dương Thục phi như này: "Cầm kỳ thi họa đều có đủ, thiện vũ hội ca, chính là đệ nhất tài nữ của Nam Lăng."

Phụ hoàng mỗi ngày cùng Dương Thục phi phong hoa tuyết nguyệt, ngay cả những phi tử khác đều không để ý tới, càng miễn bàn tới mẫu hậu ta. Thân là hoàng hậu, mẫu thân ta cũng không cam lòng, sau khi nội tổ phụ qua đời, bà để người trong nhà dần dần lớn lên. Sau này, mẫu thân sinh hạ ta, cữu cữu buộc phụ hoàng phong ta làm thái tử.

Cả đời này của phụ hoàng chỉ có hai hài nhi là ta và hoàng đệ, thâm ý sâu xa không thể không làm cho người khác miệt mài suy nghĩ. Người phụ thân thích là đệ đệ của ta, muốn truyền ngôi vị cũng là hoàng đệ của ta, sau khi tỉnh lại từ phong tuyết, phụ hoàng cũng đã không còn năng lực cho nữ nhân và nhi tử mà mình yêu nhất một địa vị tốt. Vì thế, phụ hoàng chỉ có thể dùng nhiều tình yêu thương hơn để bù đắp cho họ.

Cho nên khi ta còn nhỏ, dưới sự chỉ dạy nghiêm khắc của mẫu thân, lúc ta luyện võ dưới trời tuyết lạnh giá, thì đệ đệ ta đã ở trong vòng tay của phụ hoàng ngâm thơ đối đáp với người. Trời nắng như thiêu, ta chóng mặt ngâm thơ, chỉ vì muốn đối đáp vài câu với người, vậy mà phụ hoàng lại đưa Dương Thục phi và hoàng đệ đến sơn trang tránh nóng mùa hạ.

Mẫu hậu luôn nói với ta rằng chỉ cần ta luyện võ và học tập chăm chỉ, phụ hoàng sẽ thích ta, sau này phụ hoàng đã phong ta làm thái tử. Nhưng dù ta có cố gắng thế nào, có dụng công đến đâu thì cũng không thể so sánh được với tầm quan trọng của hoàng đệ trong mắt phụ hoàng.

Năm đó ta và hoàng đệ đều trúng phong hàn, mẫu hậu ở bên cạnh ta cả đêm, phụ hoàng cũng ở bên cạnh hoàng đệ suốt đêm. Sau khi phong hàn đã khỏi, ta như phát điên đem đốt hết sách trong phòng, từ đó về sau không còn vọng tưởng đối thơ với phụ hoàng nữa.

Khi phụ hoàng qua đời, ta không khóc, ta chỉ đứng một bên nhìn họ nói lời từ biệt. Cuối cùng, phụ hoàng vươn tay ra, nhìn ta bằng đôi mắt già nua mờ mịt, đây hẳn là lần đầu tiên ta nhìn thẳng vào mắt phụ hoàng. Đây cũng là lần đầu tiên ta biết, trong mắt phụ hoàng, thì ra ta lại trông như này.

Phụ hoàng nhìn ta, trong đôi mắt đục ngầu kia có lóe ra nước mắt, như chứa đầy ngàn vạn lời nói, cuối cùng chỉ để lại một câu: “Con à, con phải trưởng thành hơn…” Thực ra, ta nghĩ điều phụ hoàng muốn nói với ta chính là phải chăm sóc thật tốt cho hoàng đệ.

Quả nhiên, sau khi phụ hoàng băng hà, di chiếu viết: "Trưởng tử Cố Thứ anh tài thông minh, tâm hiền lương thiện, là mẫu nghi thiên hạ, trẫm tại vị chưa làm được việc gì, nay đem ngôi vị hoàng đế truyền cho trưởng tử. Hi vọng có thể đối xử tốt với hoàng đệ, kế thừa truyền thống vĩ đại, khôi phục đại nghiệp Nam Lăng ta." Phụ hoàng còn sắc phong hoàng đệ làm Nam Lăng Vương, lấy quốc danh phong vương, có thể thấy được phụ hoàng không muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ta đến cỡ nào.

Ta cũng cứ như vậy, mơ hồ trở thành hoàng đế của Nam Lăng.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Sau khi ta đăng cơ, chuyện đầu tiên mẫu hậu làm là ban chết cho Dương Thục phi, để cho nàng ta đi theo phụ hoàng.

Về sau, ngai vàng hoàng đế của ta còn chưa giữ ấm được mấy tháng, đã bị yêu cầu hòa thân với công chúa nước Đại Yến. Đương kim Thẩm thái hậu, cũng là mẫu thân ta, nắm tay ta nói: "Hài nhi, thật ra bây giờ hòa thân cũng là biện pháp tạm thời. Việc thiết lập quan hệ ngoại giao giữa Nam Lăng và Đại Yến chẳng khác nào liên hợp chống lại Tây Hạ. Khi chúng ta không còn ở thế yếu, thì con hạ chỉ phế bỏ hoàng hậu, mẫu hậu sẽ tìm cho con một hoàng hậu tốt hơn."

Cảm giác như đang qua cầu rút ván vậy.

“Mẫu thân, thật ra, cho dù sau này không có hoàng hậu nào tốt hơn, chỉ cần là người nói một câu, con cũng sẽ đáp ứng.” Bởi vì ta căn bản không thể phản đối.

Nói thẳng ra, ta chính là hoàng đế nhàn rỗi nhất Nam Lăng, nhưng nói cách khác, ta chính là một hoàng đế bù nhìn. Quyền lực thực sự của Nam Lăng nằm trong tay người nhà của Thái hậu, tức là Thẩm Tiến Trung cữu cữu của ta.

Cữu cữu ta ở trên triều đình là chưởng quản sáu bộ thượng thư, toàn bộ sáu bộ đều là người của hắn. Ở kinh thành, binh quyền của cấm vệ quân, bảo vệ trị an kinh thành đều nằm trong tay cữu cữu. Điều này tương đương với việc hắn đã nắm giữ huyết mạch của toàn bộ hoàng thành.

Mẫu hậu bất đắc dĩ cười: "Thật ra, cữu cữu con làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho Nam Lăng."

Ta gật đầu, đương nhiên hắn sẽ vì Nam Lăng mà làm mọi việc, dù sao ngoại trừ không có danh vị hoàng đế, nhưng địa vị của hắn so với hoàng đế còn lớn hơn. Còn về tại sao hắn không đuổi ta, ta nghĩ hắn có lẽ là vẫn nghĩ tới quan hệ huyết thống ít ỏi này.

Nhưng đây cũng không phải là chỗ mà công chúa hòa thân của nước Đại Yến quốc thành công thu hút sự chú ý của ta.

Trước khi đi, mẫu hậu còn cố ý rất nghiêm túc kéo tay ta nói: "Hoàng nhi, tuy rằng con hòa thân với công chúa của Đại Yến, nhưng các con không được động phòng."

Ta ngạc nhiên, hoàng hậu này hòa thân không được động phòng thì có lợi gì? Tình cảm rẻ tiền này thực sự là một quân cờ là vì sau này bị phế bỏ và giúp ta tăng kinh nghiệm trong hôn nhân?

"Dù sao Hoàng nhi, con hãy nhớ kỹ, tuyệt đối không được động phòng với công chúa Đại Yến."

Mẫu thân, nhi tử của người sống đến bây giờ, ngay cả một sợi tóc của nữ nhân cũng chưa từng động qua, vì sao không thể động phòng với hoàng hậu? Nhưng cuối cùng ta cũng đồng ý với mẫu hậu, dù sao thì ta cũng chưa bao giờ phản đối mẫu hậu. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Ta chỉ sợ rằng ta là hoàng đế vô dụng nhất trong lịch sử Nam Lăng.

Đội ngũ hòa thân của Đại Yến vừa đến, đã có sứ quan sắp xếp cho họ vào ở trạm dịch bên ngoài cung. Trong hoàng cung sớm đã giăng đèn kết hoa, chuẩn bị nghênh đón hoàng hậu này đi vào. Nhàn tản như ta, lúc nhàn rỗi không có việc gì làm, ta liền nhịn không được muốn đi xem hoàng hậu xui xẻo kia của ta, rốt cuộc trông như thế nào.

Vì vậy, hai ngày trước hôn lễ trọng đại của ta, bỏ lại tiểu thái giám thường ngày hầu hạ ta, mặc đồ đen, lẻn vào trạm dịch, định nhìn trộm Yến Tiêu Nhiên này một chút.

Mặc dù trạm dịch không phải là hoàng cung, nhưng ta không thể phạm sai lầm. Sau khi tránh những người tuần tra qua lại, ta tìm thấy căn phòng nơi Công chúa Đại Yến ở. Trong phòng không có người, đoán không chừng chắc là chưa trở về. Sau khi nhìn quanh căn phòng, khi ta chuẩn bị rời đi, ta nhạy bén cảm giác được tiếng bước chân.

Mặc dù ta học không giỏi nhưng võ công của ta rất giỏi. Sau khi thất vọng với phụ hoàng, ta càng cố gắng luyện võ, thân thể này không chỉ học được từ các sư phụ trong cung, mà còn được cữu cữu tận tay dạy cho ta.

Ta vội xoay người, chui vào gầm giường, nhìn một đôi giày thêu rất đẹp bước vào phòng, nhưng giày đẹp thì đẹp thật, nhưng hình như hơi to.

"Công chúa, có cần nô tỳ hầu hạ người tắm không?"

“Không cần, ngươi lui xuống trước đi, ta ở Đại Yến đều tự làm, không quen được người khác hầu hạ.” Giọng nói của công chúa rất êm tai, không thể nói là mềm mại, nhưng lại thanh tao đến kinh ngạc.

“Vâng, nô tỳ xin lui xuống trước.” Tiểu nha hoàn đi ra ngoài.

Đi tắm!

Không biết vì sao, khuôn mặt già nua của ta nóng bừng lên, trong đầu cũng không biết nghĩ ra hành động gì mà nóng đến căng cả người. Tim đập thình thịch, âm thanh giống như có người đánh trống vậy, rất đinh tai nhức óc.

Có tiếng quần áo sột soạt truyền đến, ma xui quỷ khiến, ta lặng lẽ lộ đầu ra.

Dưới ánh nến, nữ nhân trước mặt ta từ từ cởi bỏ quần áo, từng chút một để lộ chiếc cổ thon và bờ vai, ta há hốc mồm không phải vì tấm lưng quá đẹp mà vì tấm lưng quá mức cường tráng.

“Ai!” Yến Tiêu Nhiên nhanh chóng mặc quần áo, xoay trái tay và phi ra một con dao găm sắc bén vào chỗ ẩn nấp của ta.

Ta: "…"

May mắn thay, ta phản ứng nhanh và bất ngờ lăn ra, mặt xám mày tro nhìn dao găm lóe sáng kia cắm trên mặt đất.

Có một trận gió thổi qua, ta vội vàng tránh đi: "Cái kia, có chuyện gì từ từ nói."

Ai ngờ, nghênh đón ta chính là chưởng phong càng thêm tàn nhẫn. Đừng nhìn dáng người công chúa này có chút cường tráng, nhưng động tác thân hình lại hết sức nhẹ nhàng, chưởng phong đến đâu, lại tàn nhẫn vô cùng.

Nếu so về võ công thì ta không tệ, nhưng điều ta không ngờ là công chúa này võ công lại cao như vậy, ra đòn chí mạng. Khi ta đối đầu với Yến Tiêu Nhiên, ta nhận ra rằng nàng ấy rất xinh đẹp. Ngũ quan trên khuôn mặt không hiện rõ trên khuôn mặt rộng của cô mà thay vào đó là một nét quyến rũ khác lạ. Làn da trắng nõn như ngọc, lại có chút ửng đỏ, đôi lông mày thanh mảnh như kiếm nhíu lại nhìn một chỗ, y phục trên người có chút lỏng lẻo, có thể mơ hồ nhìn thấy làn da dưới cổ.

“Này, mỹ nhân, không nên thô lỗ như vậy.” Vừa tránh đi lòng bàn tay của nàng, ta không khỏi trêu chọc, “Làm nữ tử như vậy cũng không tốt đâu.”

Đôi mắt nàng ấy tối đến nỗi ta thực sự có thể nhìn thấy bóng của mình trong mắt nàng. Nếu có ngọn lửa trong mắt nàng, thì bóng dáng của ta đã cháy sém trong mắt nàng rồi. Nghe thấy lời của ta, nàng lại nở nụ cười, nụ cười kia làm cho ta có chút nhìn ngây người.

Theo lời đồn đại, công chúa Đại Yến mặc dù có thân hình như nam tính, nhưng nàng lại có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, quả nhiên là danh bất hư truyền.

Rồi sau đó, cũng không biết nàng từ đâu lại biến ra dao găm, mãnh liệt đâm tới hướng ta. Ta lúc này mới nghiêm túc, nàng đây là thật sự nổi lên sát tâm muốn giết ta.

Trong khi tránh dao găm của nàng, ta vẫn đang tự hỏi làm thế nào nàng có thể lấy lại dao găm. Không ngờ thủ hạ không nắm chắc kình đạo, ta lập tức bắt được cổ áo của nàng.

Roẹt một tiếng, tiết y của nàng lại bị ta kéo xuống…

Ta: "..." 

Ta dùng sức bịt miệng lại để ngăn không cho mình hét lên.

Hoàng hậu mà ta sắp hòa thân, công chúa duy nhất của nước Đại Yến, lại là một nam nhân!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp