Trẫm Dựa Vào Sắc Đẹp Để Truy Thê

Chương 88


7 tháng

trướctiếp

Lạc Chi Hành bị câu hỏi của hắn làm cho sững người, theo bản năng hỏi: "Chúng ta không gặp nhau sao?"

 “……”

Thái Tử nhắc nhở: “Lúc nàng sinh ra, ta còn chưa được hai tuổi.”

Lạc Chi Hành vô tội chớp mắt: Đứa trẻ hai tuổi còn không nhớ được, vậy chẳng lẽ còn trông cây vào một đứa bé vừa ra khỏi bụng mẹ có thể nhớ được sao?

Không ngờ Thái tử lại hiểu được ẩn ý trong mắt nàng, không khỏi im lặng.

Lạc Chi Hành nhìn vẻ mặt của hắn, không nhịn được thử dò xét: "Từ trước đến nay a huynh luôn có thiên phú dị bẩm, nói vậy —— "

Thái Tử  "Hừ" một tiếng: "Có thể nhớ rõ ký ức lúc một tuổi, không thể gọi là thiên phú dị bẩm.”

Lạc Chi Hành thận trọng nói: “Vậy gọi là gì?”

Thái Tử lạnh giọng nói: “Yêu vật giáng thế.”

Lạc Chi Hành: “……”

Hai người nhìn nhau một hồi.

Thái Tử hỏi trước: “Là ai nói với nàng, chúng ta từng gặp nhau lúc nàng mới sinh?”

Lạc Chi Hành ngoan ngoãn trả lời: “Cha.”

“Cho nên.” Thái tử chậm rãi nheo mắt lại, nhấn mạnh từng chữ: "Nàng căn bản, không nhớ rõ, chúng ta gặp nhau khi nào.”

Giọng điệu không thể đơn giản và trực tiếp hơn khiến Lạc Chi Hành thoáng chốc giật mình.

Lúc ấy nàng và Thái Tử còn chưa quen biết, bởi vì một câu nói kinh thiên động địa của cha “lúc con còn nhỏ hắn còn từng ôm con”, nàng xấu hổ đến không thể nào nhịn được. Cho nên mỗi lần Thái tử nhắc tới duyên phận của bọn họ khi còn nhỏ, nàng đều bài xích đến nổi chỉ hận không thể bịt kín cả hai lỗ tai.

Cũng may Thái tử là người biết quan tâm, thấy nàng không thích, nên từ đó về sau không hề nhắc lại chuyện cũ.

Nàng cũng mặc nhiên cho rằng tình cao của nàng và Thái tử, chính là duyên phận ôm một cái cha từng nói.

Nhưng nếu không phải——

Lạc Chi Hành dường như cảm nhận được gì đó ngước mắt lên, quả nhiên, nhìn thấy sắc mặt đen sì của Thái tử.

“……”

Lạc Chi Hành nhanh chóng suy nghĩ.

Trước khi nàng sinh ra, cha đã được phong làm Nam Cảnh Vương, trấn thủ Nam Cảnh. Nàng sinh ra ở Thịnh Kinh, bởi vì khi nương phát hiện có thai đúng lúc cha đang báo công tác ở Thịnh Kinh, vì lo lắng đường xa xóc nảy, năm đó nương mới ở lại Thịnh Kinh, mãi cho đến khi nàng sinh ra, thân thể khỏe mạnh mới lên đường trở về Nam Cảnh.

Sau đó, nhà bọn họ vẫn luôn ở lại Nam Cảnh, chỉ một lần duy nhất cả nhà rời khỏi Nam Cảnh là năm Long Khánh thứ mười một.

Nếu như nàng và Thái tử từng có cơ hội gặp mặt, mà ngay cả cha cũng không biết, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có lần này.

Nhưng ——

Lạc Chi Hành vừa quan sát vẻ mặt của hắn, vừa thử lên tiếng: “Tiệc tối năm Long Khánh thứ mười một, hình như a huynh không có tham gia…”

Thái Tử  tử khoanh tay, khẳng định nói: "Ta không tham gia."

Lạc Chi Hành khẽ thở ra, nhẹ nhàng giật tay áo của hắn: “Vậy…… A huynh có thể nhắc nhở ta một chút hay không?” Nói xong lại dựng thẳng ngón trỏ lên, hứa hẹn: “Chỉ cần nhắc nhở một chút, ta chắc chắn có thể nhớ ra.”

 “Không thể.” Thái Tử không thay đổi nhìn đi chỗ khác:“Tự mình suy nghĩ đi.”

Lạc Chi Hành trông mong nhìn hắn: “A huynh, khi đó ta còn nhỏ.”

Thái Tử buồn bã nói: “Nhưng từ trước đến nay nàng thông minh tài trí, hiểu biết vô số.”

 “……”

Chuyện này đúng là nàng phải đuối lý trước.

Lạc Chi Hành  hít vào một hơi, không hề nản lòng, không ngừng cố gắng ngước mắt lên, đang định nắm tay áo hắn lặp lại chiêu cũ.

Thái Tử dường như đã trước được, mở quạt xếp ra, che khuất mặt nàng lại.

 “Lạc Chi Hành,” giọng nói chính trực nghiêm túc của Thái tử phát ra rõ ràng qua chiếc quạt mỏng:“Không được làm nũng.”

Lạc Chi Hành: “……”

Thái Tử dứt khoát nói: "Dáng vẻ này ta không ăn nữa."

Lạ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp