Ngay sau đó, Hỏa Nha Cẩu ở dưới ánh sáng của tinh trận
biến mất không thấy nữa. Trong đầu Tang Kiều, trang giấy trắng của Ngự Thú Điển
bỗng nhiên sáng lên, một con Hỏa Nha Cẩu sống động xuất hiện ở phía trên.
Cùng lúc đó trong Ngự Thú
Điển xuất hiện những thông tin sau.
[Tên: Hoả Nha Cẩu.
Thuộc tính: Hỏa.
Cấp độ: Sơ cấp
(63/1000) kinh nghiệm.
Kỹ năng: Cắn
(nhập môn 73/100) kinh nghiệm, Húc Mạnh (thành thạo 133/500) kinh nghiệm, Răng
Lửa (nhập môn 1/100) kinh nghiệm.
Điểm:0. ]
Những dòng chữ rất đơn giản
và dễ hiểu xuất hiện rõ ràng trước mặt Kiều Tang.
Kiều Tang hoang mang. Ngự Thú Điển có giới thiệu
mấy thứ này không? Có lẽ là không có đâu.
Cô nhớ rõ tác dụng của Ngự
Thú Điển, chỉ có khế ước thú sủng, và không gian thú sủng, không hề có kiểu
giới thiệu như hệ thống thế này.
Nhưng khi so lại với ký ức
của nguyên chủ, Kiều Tang không chắc chắn lắm, bởi vì nguyên chủ dù sao cũng là
một học sinh dốt, quá nhiều kiến thức không hề biết. Nhưng... Đây có lẽ có lẽ
là một Bàn tay vàng! Những chuyện này còn phải chờ rời khỏi nơi này mới xác
minh được.
Kiều Tang cố nén sự hưng
phấn và tạo ra một dấu hiệu triệu hoán. Một giây sau, tinh trận màu trắng xuất
hiện trên mặt đất, xung quanh tinh quang hội tụ, sau đó xuất hiện Hỏa Nha Cẩu
với vẻ mặt vui mừng.
“Gâu.” Hoả Nha Cầu kêu lên
với Kiều Tang.
Bởi vì khế ước mà Kiều Tang
dễ dàng hiểu được ý nghĩ của thú sủng nhà mình. Nó muốn vào Ngự Thú Điển thêm
lần nữa. Kiều Tang cưng chiều nhìn nó, làm ấn kết thu Hỏa Nha Cẩu vào lần nữa.
Vừa mới đi vào, Hỏa Nha Cẩu
lại ở trong Ngự Thú Điển kêu muốn đi ra. Kiều Tang đồng ý, Hỏa Nha Cẩu vừa đi
ra, vui vẻ lắc lắc cái đuôi màu đỏ.
“Gâu.” Kiều Tang mỉm cười và đưa nó trở lại. Sau đó lại thả ra.
Hỏa Nha Cẩu chớp chớp mắt đen.
“Gâu.” Nụ cười của Kiều
Tang hơi cứng ngắc, dừng lại một chút, vẫn thu nó vào Ngự Thú Điển. Đợi đến khi
Hỏa Nha Cẩu đi ra, ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn Kiều Tang.(Ứng dụng T Y T)
“Gâu.” Nó còn muốn chơi
nữa! Kiều Tang cạn lời.
Đợi đến khi Diệp Tương Đình
trở về, bà chỉ thấy con gái mình mặt không biểu cảm kết ấn, lúc thì thu Hỏa Nha
Cẩu vào, lúc thì lại đem nó thả ra.
Diệp Tương Đình nghi hoặc
hỏi: “Tang Tang, con đang làm gì vậy? ”
Mặt Kiều Tang không chút
thay đổi: “Con đang chơi.”
Đi ra khỏi Căn cứ thú sủng
Hàng Châu Kiều Tang không về nhà, mà đi đến Trung tâm Ngự Thú Hàng Châu.
Căn cứ theo quy định của
Liên Minh, tất cả Ngự Thú Sư sau khi khế ước với thú sủng, trong vòng 7 ngày
phải đến làm giấy chứng nhận.
Ở thời đại này, không phải
khế ước thú sủng là có thể an tâm mang về nhà nuôi, đầu tiên phải làm cho nó hộ
khẩu.
Thành phố nơi con người cư
trú cấm sinh vật siêu phàm hoang dã, nếu không có hộ khẩu bị phát hiện, sẽ bị
coi là sinh vật siêu phàm hoang dã bị người của bộ phận tuần tra mang đi.
Động vật siêu phàm hoang dã
tấn công con người không phải là điều lạ, ngược lại, cứ cách mấy ngày lại có
tin tức sinh vật siêu phàm tấn công con người.
Để đảm bảo an toàn cho con
người, đặc biệt là những người bình thường không thức tỉnh não bộ, Liên minh
quy định cấm sự tồn tại của các sinh vật siêu phàm hoang dã trong thành phố.
Nhưng mà có nhiều loại sinh
vật siêu phàm khác nhau, đều nắm giữ lực lượng siêu phàm thần bí, sinh vật siêu
phàm giống như thú nuôi còn dễ nói, rất dễ dàng bị người phát hiện.
Nhưng giống như loại tinh
linh, sinh vật siêu phàm loại U Linh chỉ cần trốn đi là rất khó bị người ta
nhìn thấy. Vì vậy, Liên Minh đã thành lập một bộ phận tuần tra để giải quyết
vấn đề này.
Từ Căn cứ thú sủng Hàng Châu
về nhà, đi đến Trung tâm ngự thú Hàng Cảng, cũng thuận đường.
Đến chỗ ngã tư, mẹ cô cưỡi
Tín Ngưỡng Ông đi trước, bà nói là có việc, để lại Bồ Câu Béo cho cô đỡ phải đi
bộ .
Kiều Tang đến Trung tâm Ngự
Thú Hàng Châu đã là 11 giờ 32 phút trưa, còn khoảng 28 phút nữa là đến giờ
Trung Tâm nghỉ trưa.
Đăng ký thông tin không có
một cửa như lúc kiểm tra não bộ, có khoảng 16 cửa sổ để đăng ký thông tin. Kiều
Tang nhận số và đi tìm một chỗ để ngồi.
Bàn Gia Cưu yên lặng đứng
bảo vệ bên cạnh cô, Hỏa Nha Cẩu thì cô ôm vào trong lòng, mắt nó láo liêng nhìn
ngó xung quanh, cảm thấy tò mò với mọi thứ xung quanh.
“Số 06556, mời đến cửa số 12.”
“Số 06556, mời đến cửa số
12.”
Kiều Tang cúi đầu nhìn số
trong tay mình, số 06557, lại nhìn thời gian, 11 giờ 52 phút.
Có vẻ như buổi sáng không
đến lượt cô rồi.
“Số 06557, mời đến cửa số
12.”
Số 06556 không đi qua nên
gọi Kiều Tang.
Kiều Tang ôm Hỏa Nha Cẩu
đứng lên, xem ra hôm nay khá may mắn. Đến cửa số 12, tiếp đãi cô là một thanh
niên cạo trọc đầu.
"Xin chào, xin hỏi cần
làm việc gì?”
Kiều Tang lấy thẻ căn cước
từ trong túi ra đưa qua: “Tôi đến đăng ký hộ khẩu thú sủng.”
Thanh niên nhận thẻ rồi đưa
lên máy quét, anh ta nói: “Xin chào, trên đây biểu hiện cô chưa phải Ngự Thú
Sư, không thể đăng ký hộ khẩu cho thú sủng.”
Kiều Tang sửng sốt một
chút, nói: “Vậy đăng ký Ngự Thú Sư trước đi.”
Thanh niên trọc đầu nói:
"Xin hãy xuất trình giấy chứng nhận kiểm tra não bộ.”
Kiều Tang lần đầu tiên đăng
ký Ngự Thú Sư, cũng không biết còn cần chứng minh não bộ.
“Tôi không mang theo."
Kiều Tang bất đắc dĩ nói.
Sau đó cô giơ Hỏa Nha Cẩu
trong tay lên: “Điều này không thể chứng minh tôi là Ngự Thú Sư sao?”
Thanh niên đầu trọc lặng lẽ
nhìn lướt qua thời gian trên máy tính, 11 giờ 58 phút, trả lời: “Không thể.”
“Tại sao?” Kiều Tang không
hiểu.
“Cậu xong chưa? Nếu không
đem đủ đồ, thì nhường chỗ đi.” Phía sau truyền đến một giọng nói của một cô
gái, không kiên nhẫn.
Kiều Tang quay đầu lại,
nhìn thấy một nữ sinh mặc đồng phục trường trung học Ngự Thú Hiệp Hòa đứng sau
lưng cô.
Cô gái liếc nhìn Kiều Tang,
cô ta có đôi mắt nhỏ, đôi mắt nhìn từ trên xuống rất dễ khiến người ta khó
chịu.
Thấy Kiều Tang không nói
gì, cô ta lướt qua Kiều Tang đưa giấy số trong tay qua: “Tôi là số 06556, ở
trước cô ấy, làm cho tôi trước đi, tôi muốn thay đổi một chút thông tin của thú
sủng. ”
Kiều Tang nhíu mày, đứng
dậy chuẩn bị nhường chỗ, tuy rằng thái độ của người này rất khó chịu, nhưng cô
không mang đầy đủ giấy tờ.
Thanh niên đầu trọc từ chối
nữ sinh, nói: “Qua số xếp hàng rồi.”
Sau đó anh ta đem thẻ căn
cước trả lại cho Kiều Tang: “Ngự Thú Sư cần bằng chứng để chụp ảnh lại, rồi mới
đăng ký được.”
Thời gian là 12 giờ đúng, thanh
niên đầu trọc đưa bảng cảnh báo lên cửa, cười nói: “Chúng tôi đã tan làm, hai
người vui lòng buổi chiều trở lại.” Nói xong thì rời khỏi vị trí công tác.
Hai người đều chưa làm được
gì, Kiều Tang thấy không sao cả, dù sao cũng thuận đường nên tới thôi.
Nhưng nữ sinh mặc đồng phục
học sinh trung học không chịu: “Đều do cậu, nếu không phải cậu, tôi đã làm xong
rồi.”
Kiều Tang đứng dậy và rời
đi.
Nữ sinh kia ngăn cô lại:
“Này, tôi nói cậu không nghe thấy hả?”
Với vẻ mặt bối rối, Kiều
Tang nhìn xung quanh và hỏi: “Cậu đang nói với tôi à?”
“Còn ai ở đây nữa à?” Nữ
sinh trừng mắt nói.
Mọi người đi qua đi lại
xung quanh nhìn hai người bọn họ.