Đoàn Sủng Đại Lão Toàn Năng

CHƯƠNG 50: NHÂN VẬT LỚN.


8 tháng

trướctiếp

Thứ dơ bẩn?

Nhắc đến ai không cần nói cũng biết.

Đường Tâm Di tức giận đến mức không nói nổi, từ sau khi gặp Tống Nguyễn, cuộc sống của cô ta không thuận lợi nổi.

Tống Nguyễn tắm cho mèo rồi sấy lông xong đã là đêm khuya.

Cô nằm trên giường, mèo con đi theo cô nằm trên gối đầu, cái đầu nhỏ chui vào lòng cô.

Hôm sau lúc chuẩn bị đi học, mèo con cố ý muốn đi theo cô.

Mèo con không lớn, Tống Nguyễn không có cách nào chỉ có thể vỗ vỗ túi, dùng ý thức uy hiếp nó: “Không được phát ra tiếng kêu đâu đó.”

Sáng sớm.

Báo hiệu tập hợp xong, bắt đầu huấn luyện thể lực, mọi người đều được phát một bộ đồng phục và giày, sau đó chỉnh đốn đội ngũ rồi để mọi người theo kịp.

Ma đô huấn luyện thể lực.

Lớp 11 và lớp 12 tập cùng nhau, lớp 10 ở lại trường huấn luyện.

Tống Nguyễn đứng trong đám người, giật mình nhìn lại như thấy Phó Hoài Bắc.

Anh đứng ở vị trí thủ lĩnh, cùng mấy người mặc trang phục giống nhau đang phân công gì đó.

Nhận ra cô đang nhìn mình, Phó Hoài Bắc ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm vào nhau……

Tiêu Phùng Thanh đứng ra cao giọng nói: “Đều sửa soạn lại hành lý đi, địa điểm huấn luyện thể lực lần này là Hoang vực.”

Phía dưới một trận xôn xao.

Hoang vực?

Nơi đó dã thú hung hăng ngang ngược, sao có thể sắp xếp làm địa điểm huấn luyện thể lực được?

Mọi người có vẻ không đoán được, địa điểm huấn luyện có thể ở đó trợn tròn mắt nhìn nhau, nhỏ giọng bàn tán ở dưới.

Chỉ có Tống Nguyễn vô cùng bình tĩnh.

Trong đầu nhớ tới lời Phó Hoài Bắc, nơi đó có một cửa vào Chiến Vực.

Sắp đặt địa điểm huấn luyện thể lực ở đó, chắc là có mục đích từ trước rồi?

Sau một giờ sửa sang lại, các đội mau chóng xuất phát, mấy chục chiếc xe tải lớn chở học sinh học viện Võ Thuật.

Xe học viện Võ Thuật vừa đi.

Một chiếc Maybach xa xỉ nhưng không phô trương ngừng trước cửa học viện Võ Thuật.

Từ trên xe một người đàn ông mặc vest đeo kính vàng bước xuống, theo sau còn có một thiếu niên ăn mặc sành điệu với mái tóc hồng đeo một cái kính râm bản lớn.

Hai người đến cổng học viện Võ Thuật, xuất trình giấy tờ tùy thân.

Thiết Cao Chiêm nhìn thấy con dấu trên giấy tờ, lập tức mở to mắt: “Hai người, mời vào.”

Người đàn ông bước vào cổng học viện Võ Thuật.

Thiếu niên tóc hồng lẩm bẩm: “Em gái nhỏ khó tìm quá à, lần này còn không tìm thấy em gái, về nhà có khi bị mẹ đánh chết mất.”

Người đàn ông đeo gọng kính vàng cũng hơi nhấp miệng không nói gì, nhìn đôi mắt thâm trầm ấy có thể thấy được lúc này tâm trạng anh cũng không tốt lắm.

Thiết Cao Chiêm nhìn hai người đàn ông ngoài cửa, không thể kiềm chế được sự kinh ngạc trong lòng: “Hai vị tới là vì?”

“Tìm người, học viện Võ Thuật có một học sinh tên là Tống Nguyễn phải không?”

Thanh niên tóc hồng nhịn không được nói.

Thiết Cao Chiêm vừa nghe đến tìm Tống Nguyễn, lại nhớ tới cái tính hay gây tội với người khác của cô, nhíu mày, Tống Nguyễn chắc không tệ tới mức đi trêu chọc con trai của hai vị kia chứ?

Này… Dù là gia tộc bên nào kiếm chuyện, bộ xương già này của ông cũng không chịu nổi.

Lúc này Thiết Cao Chiêm cảm thấy vô cùng may mắn, vì Tống Nguyễn đi huấn luyện thể lực ở hoang vực.

Có lẽ Phó Hoài Bắc có thể giữ được cô.

Muốn qua mắt người của gia tộc này, chắc chắn là giấu không nổi, nên Thiết Cao Chiêm do dự mở miệng: “Chắc là có? Không biết hai vị tìm Tống Nguyễn có chuyện gì không? Nếu em ấy có lỡ đắc tội với hai vị, xin hai vị bỏ quá cho.”

Diệp Liên Y mê mang, không lẽ cậu nghe nhầm?

Cái gì mà bỏ qua với không bỏ qua, ông lão này đang nói gì vậy?

Giọng điệu cậu có hơi thiếu kiên nhẫn: “Bây giờ cô ấy đang ở đâu? Đưa chúng tôi đi tìm cô ấy.”

Hoắc Tu Tề nhíu mày: “Y Nhi, lễ phép vào.”

Diệp Liên Y sợ nhất là người anh cả này, rụt rụt cổ: “Xin hỏi, Tống Nguyễn đang ở đâu?”

Thiết Cao Chiêm không đoán được hai anh em nhà này muốn làm gì, chỉ có thể nói thật: “Em ấy tham gia huấn luyện thể lực, xe vừa rời đi thôi.”

Diệp Liên Y nghe vậy, cả người choáng váng.

Lần trước bọn họ tìm được nhà họ Tống, người họ Tống nói cô đi tìm người nhà.(Ứng dụng TY T)

Đợi lâu đến vậy, không chờ được em gái nhỏ tìm tới cửa, ngược lại chờ được tin cô bị học viện Thượng Hải đuổi học, sau khi điều tra cẩn thận, biết cô lại vào học viện Võ Thuật, vừa hỏi thăm rõ ràng cậu đã vội vàng đuổi tới.

Cô lại đi huấn luyện thể lực.

Diệp Liên Y cau mày, vẻ mặt sống không bằng chết.

Hoắc Tu Tề cũng nhíu mày, không bao lâu sau đã bình tĩnh lại: “Ở đâu?”

“Hoang vực.”

Hoắc Tu Tề gật đầu, không nói gì nữa, dẫn theo Diệp Liên Y quay người rời đi.

Người vừa đi, Thiết Cao Chiêm đã sống hơn trăm tuổi sờ trán, nếu nói ông sống nửa đời người, cái gì mà chưa gặp qua, nhưng cả đời này, ông chỉ sợ hai người.

Chớp mắt, hai người biến thái đó, con cái đã lớn vậy rồi.

Trong lòng ông thầm cầu nguyện cho Tống Nguyễn, hy vọng cô gái nóng tính kia đừng gây tội với hai người biến thái đó, chẳng may con cái họ trò giỏi hơn thầy, Tống Nguyễn xong đời là cái chắc.

Trong lòng nôn nóng không yên, Thiết Cao Chiêm đi tìm Bạch Tu Viễn bàn bạc cách đối phó.

Ngoài cửa học viện Võ Thuật, một chiếc Maybach kín tiếng đang chạy trên đường.

Diệp Liên Y dời mắt: “Lại không tìm thấy em gái nhỏ, em đoán mẹ sẽ tự mình ra tay, bà ấy xuống núi em cũng không còn ngày nào yên bình nữa.”

Hoắc Tu Tề không nói gì, chỉ bảo tài xế lái xe nhanh hơn một chút.

Ở nơi xa Tống Nguyễn đang ngồi trong xe tải lớn, không hay biết gì những chuyện xảy ra ở học viện Võ Thuật.

Mèo con sớm đã thiếu kiên nhân bò ra ngoài túi, tò mò nháo nhác nhìn khắp nơi, đôi mắt xanh thẳm còn quét qua người Đường Tâm Di một chút.

Đường Tâm Di nhớ lại chuyện tối qua, theo bản năng rụt người lại.

Nghiến răng ai oán nói: “Tống Nguyễn, Hoang vực không có gì cho vật nhỏ đó ăn, ngược lại dã thú cỡ lớn đâu đâu cũng có, mèo nhỏ này của cô, kiểu gì cũng trở thành thức ăn của những con vật đó thôi.”

Tống Nguyễn lúc này mới nhớ ra.

Hình như cô không mua thức ăn cho mèo thì phải?

Cô ngơ ngẩn nhìn mèo con một lúc, dùng ý thức hỏi nó: “Ngươi ăn gì?”

Mèo con ngẫm nghĩ một lát: “Thịt gà, thịt cá, thịt bò, thịt thỏ, chỉ cần là thịt thì con đều ăn.”

Tống Nguyễn thở phào nhẹ nhõm, nếu chỉ ăn thức ăn cho mèo thì cô quả thật không biết kiếm đâu ở nơi hoang vu dã ngoại này mà mua cho nó.

Thấy Tống Nguyễn không nói gì, trong lòng Đường Tâm Di lóe lên chút đắc ý.

Cho rằng Tống Nguyễn đang sợ hãi.

Hoang vực rất xa, cho dù là những chiếc xe đã qua cải tạo này, muốn chạy đến hoang vực, cũng phải đến buổi tối hôm sau.

Ở nơi tối tăm không có một tia sáng, một đoàn người xuất hiện, giúp nơi này có thêm chút hơi người.

“À húuu!”

“À húuu!”

……

Bầy sói hú lên từ đằng xa.

Có người nhát gan rụt người lại: “Năm ngoái không phải đều huấn luyện thể lực ở trường học à? Sao năm nay lại tới hoang vực?”

Lúc tới cô vẫn còn hăng hái.

Nhưng đợi đến lúc thật sự nhìn đến cảnh này, cô nhịn không được bắt đầu thấy sợ.

Hoang vực so với nội thành Thượng Hải chênh lệch nhiệt độ quá lớn, nếu là người bình thường, ở đây cũng có thể bị chết cóng, may mắn thay bọn họ đều có chiến khí bảo vệ thân thể.

“Dựng lều, tối nay nghỉ ngơi ở đây.” Phó Hoài Bắc hô lớn.

Chẳng mấy chốc, đã có người phân phát lều trại cho mọi người.

Vội vã dựng lều.

Học sinh học viện Võ Thuật ngày thường ở trường có các giáo viên phụ trách sinh hoạt chăm lo, ở nhà lại có người hầu phục vụ, chỉ cần một lòng tu luyện là được.

Lúc này đây, không ít người cầm lều trại đứng đần ra.

Không dựng nổi.

Đường Tâm Di cũng không sợ hãi gì, cô ta với cha đã tới đây rồi, vài bước đơn giản dựng lều lên, sau đó tìm Tống Nguyễn trong đám người, hy vọng nhìn thấy bộ dạng bị xấu mặt của cô.

Chỉ thấy Tống Nguyễn đã sớm dựng lều xong, còn xong sớm hơn cô ta một chút.

Đường Tâm Di khẽ mắng trong lòng, người trong núi sâu chỉ giỏi làm mấy thứ lặt vặt này.

Tống Nguyễn không biết Đường Tâm Di nghĩ gì.

Người dựng lều cạnh cô, là Cừu Điềm Điềm, cô bé cau mày, cho dù dùng cách gì, đều không thể dựng thành cái lều hoàn chỉnh, ngay cả tờ hướng dẫn sử dụng còn chẳng có.

Cuối cùng thật đúng là không còn cách nào, cô bé nhìn Tống Nguyễn: “Chị ơi, chị giúp em dựng lều được không?”

“Không được.” Tống Nguyễn mặt không cảm xúc mà từ chối.

Tần Mời Nguyệt nghe nói vậy, phụt cười ra tiếng, đắc ý nhìn Cừu Điềm Điềm: “Cô thích cô ta thì sao nào? Người ta lại chẳng thích cô, bám đuôi bám đến chẳng còn lại gì.”

Sắc mặt Cừu Điềm Điềm ửng đỏ: “Chị ấy không phải người như vậy.”

“Hừ.” Tần Mời Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Điềm Điềm à, cô đúng là ngu ngốc.”

Tống Nguyễn lúc này lại mở miệng: “Cừu Điềm Điềm, học theo.”

Nghe được giọng Tống Nguyễn, Cừu Điềm Điềm nhìn qua cô, mới phát hiện, chiếc lều Tống Nguyễn vừa dựng xong, bây giờ lại quay về hình dạng ban đầu lúc mới được phát xuống.

Cừu Điềm Điềm cả người hưng phấn, mắt hạnh trợn tròn, nhìn Tần Mời Nguyệt: “Tôi nói rồi, chị ấy không phải người như vậy, cho người cá không bằng dạy cách câu, chị ấy thật lòng muốn dạy dỗ tôi, phải không chị?”

Tống Nguyễn không nói phải hay không phải, nhìn Cừu Điềm Điềm một cái: “Học nhanh lên.”

Để đợi Cừu Điềm Điềm, động tác của Tống Nguyễn chậm lại rất nhiều, những người không biết làm ở xung quanh thấy cô dạy cho Cừu Điềm Điềm, cũng nhao nhao tiến tới vây xem.

Tấn Mời Nguyệt nhìn lều của chính mình còn chưa dựng, lại nhìn sang hướng mấy người vây quanh Tống Nguyễn.

“Oa, Tống Nguyễn, cậu dựng lều giỏi quá!”

“Phía trước cậu từng qua đêm ngoài trời hả?”

……

Bốn phía mỗi người góp vào một câu, Tần Mời Nguyệt nghe đến khó chịu, không phải chỉ là một cái lều thôi hả?

Phóng đại quá vậy!

Cách đó không xa, Phó Hoài Bắc mới xong, nghỉ ngơi chút, tìm Tống Nguyễn trong đám người.

Cô luôn là người nổi bật nhất.

Lạ thay, lần này Phó Hoài Bắc nhìn một lượt cũng tìm không ra Tống Nguyễn, Tiêu Phùng Thanh nhìn bộ dạng của Phó Hoài Bắc, nhún vai: “Cô ấy đang bị mọi người vây quanh.”

“Cái đám cậu ấm cô chiêu này, một chút sóng gió cũng chưa gặp qua, đến cái lều cũng không biết dựng, đều đang học theo Tống Nguyễn kia kìa.”

Con ngươi sâu thẳm của Phó Hoài Bắc xẹt qua một tia tò mò.

Nhưng anh cũng không đi tới làm phiền, cúi đầu soạn tin nhắn gửi qua cho cô.

“Tối hôm nay, ai không dựng xong lều trại thì ngủ ngoài trời.” Tiêu Phùng Thanh nhìn đám người láo nháo, hét lớn một tiếng.

Độ ẩm ở Hoang vực vẫn đang hạ xuống, học sinh học viện Võ Thuật tuy có chiến khí bảo vệ, nhưng bọn họ không thể cứ mãi vận hành chiến khí như vậy, hao hụt nhiều họ chịu không nổi.

Lúc không vận hành chiến khí, thân thể cũng chỉ tốt hơn người bình thường một chút thôi, chưa đến trình độ hoàn toàn không sợ lạnh.

Tiêu Phùng Thanh hô một tiếng, số lượng người vây quanh xem cách Tống Nguyễn dựng lều trại ngày càng nhiều.

Tống Nguyễn chỉ dạy một lần.

Cừu Điềm Điềm sau khi học được, quay sang Tống Nguyễn làm nũng: “Chị, em biết ngay chị là tốt nhất.”

Có người khen cô tốt nhất, bản thân Tống Nguyễn nghe xong cũng không nhịn được mà chột dạ.

Giải tán xong những người vây quanh, Tống Nguyễn vào lều, đem chăn trải ra, nằm lên, mèo con ở trong lều nhảy qua nhảy lại.

Tống Nguyễn mở điện thoại ra.

Nhìn thấy tin nhắn Phó Hoài Bắc gửi tới: “Muốn uống trà sữa không?”

Tống Nguyễn nhấp môi, thử kiểm tra trên phần mềm đặt đồ ăn, khu vực này gần như không có đồ ăn mang đi, cho dù tìm được, cũng hiển thị là nằm ngoài khu vực giao hàng.

Cô do dự chút rồi nhắn lại: “Muốn.”

“Qua đây, vào trong xe.”

Tống Nguyễn đứng dậy, mèo con cũng đi theo nhảy lên vai cô.

Ra ngoài trời gió lạnh thổi vù vù, Tống Nguyễn nhìn phía xa xa, mơ hồ thấy ánh sáng màu xanh lam lập lòe.

Là sói.

Nhưng cô cũng không sợ, trà sữa quan trọng hơn.

Cô chậm rãi đi tới chỗ xe đậu, bên đây không có học sinh nào, toàn bộ nơi này chỉ có huấn luyện viên.

Có người nhìn thấy Tống Nguyễn đi qua, vừa định bảo cô quay về, đã thấy lãnh đạo của mình bước tới.

Nhanh chóng tránh ra xa.

Sợ Phó Hoài Bắc không vui một chút, lại bắt bọn họ chạy một vòng cả trăm km ở nơi hoang vu này.

Phó Hoài Bắc chỉ khi nhìn về phía Tống Nguyễn, ánh mắt mới dịu dàng: “Qua đây.”

Tống Nguyễn theo sau, không biết Phó Hoài Bắc tìm đâu trên xe ra một ly trà sữa, vẫn còn nóng.

Tống Nguyễn uống một ngụm, vui đến cong cong đôi mắt, ở đây một ngày một đêm chỉ được ăn bánh quy, ngay khoảnh khắc uống được miếng trà sữa, cô hạnh phúc híp mắt lại.

Uống được gần nửa ly, cô mới bình tĩnh lại: “Anh là huấn luyện viên ở đây hả? Bên kia có sói kìa, không cần nhúng tay à?”

Phó Hoài Bắc lắc đầu: “Không cần.”

Lý do đưa những học sinh thiên chi kiêu tử của học viện Võ Thuật đến đây, chính là để rèn luyện bọn họ.

“Ồ.” Tống Nguyễn ngoan ngoãn uống trà sữa tiếp.

Phó Hoài Bắc dời mắt sang đầu vai Tống Nguyễn, nhìn thấy mèo con phía trên: “Em nuôi thú cưng mới.”

“Meo meo ~”

Đứa nhỏ này hướng về phía Phó Hoài Bắc mà kêu mấy tiếng, giống như đang nhiệt tình chào hỏi anh.

Tống Nguyễn nghe hiểu nó đang kêu cái gì.

Khóe miệng cô giật giật, dùng tinh thần lực uy hiếp nó: “Đừng có gọi linh tinh.”

“Ba ơi!” Đứa nhỏ kích động kêu thêm một tiếng nữa.

Tống Nguyễn liền lôi mèo con từ trên vai xuống, bóp phần cổ phía sau của nó: “Không ồn ào nữa, anh ta không phải cha ngươi.”

Tống Nguyễn la xong.

Đứa nhỏ tủi thân chui vào lòng ngực cô, vặn vẹo thân thể, nhìn vô cùng không vui.

Khóe miệng Tống Nguyễn lại giật giật, cũng không biết cái thói thích nhận ba mẹ này từ đâu ra nữa.

Phó Hoài Bắc nhìn lại thấy khá thú vị: “Nó ăn gì, thức ăn cho mèo?”

Tống Nguyễn lắc đầu: “Lúc đi quên mang, nó ăn thịt, khuya chút nữa chắc em sẽ tùy tiện chuẩn bị cho nó mấy món ăn hoang dã.”

“Lúc đi nhớ gọi tôi theo.”

Tống Nguyễn gật đầu, hai người đứng song song nơi đó, ở giữa còn một con mèo con đang giận dỗi, khung cảnh này lọt vào mắt những huấn luyện viên khác.

Tiểu Sinh bình luận: “Trà sữa mà lần trước Hoài ca uống, chắc là cô gái nhỏ này đưa nhỉ?”

“Tôi đoán là, các anh đều nhìn thấy ở đâu đó, Hoài ca mang theo trà sữa không rời đi? Còn đặc biệt dùng ấm giữ nhiệt.”

“Vậy là mấy chú không nhìn thấy cái tủ lạnh mini bên cạnh rồi, tất cả đều là mấy món nữ sinh thích ăn, lúc trước Hoài ca ở Chiến Vực, trong trường hợp thiếu điều kiện, thịt anh ấy toàn ăn sống.”

……

Đêm tối đen cả một vùng.

Trên xe Maybach, Diệp Liên Y ngáp một cái, lướt tin tức giới giải trí, nhìn bình luận phía dưới tài khoản của mình.

“Ca ca vẫn không chịu cập nhật trạng thái ư?”

“Ca ca, đã ba mươi ngày rồi anh không bộc lộ sự sợ hãi.”

Phía dưới hầu hết đều là mấy bình luận kiểu này, Diệp Liên Y quay ra ngoài tùy tiện chụp một bức, rồi đăng lên.

Cậu hỏi Hoắc Tu Tề đang nhắm mắt nghỉ ngơi phía trước: “Anh, chắc không phải chúng ta lạc đường rồi đâu nhỉ?”

Hoắc Tu Tề chưa kịp trả lời, tài xế phía trước đã mở miệng: “Cậu chủ nhỏ, đúng là đường này không sai, là do cậu dừng giữa đường để rửa mặt mất quá nhiều thời gian.”

“Là do tôi hả?” Diệp Liên Y lẩm bẩm: “Ba ngày rồi tôi chưa tắm, vậy mà có nghệ sĩ nổi tiếng ba ngày chưa tắm.”

Hoắc Tu Tề xoa trán: “Đừng ồn ào, còn bao lâu nữa mới đến?”

Tài xế: “Nhanh thôi.”

Tiêu Phùng Thanh đột nhiên nhận được tin người của gia tộc Hoắc tới, nhanh chóng đi qua chỗ Phó Hoài Bắc.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp