Đoàn Sủng Đại Lão Toàn Năng

CHƯƠNG 49: TRUY SÁT.


8 tháng

trướctiếp

Trong đó có người chết dưới tay cô.

Hiếm khi Tống Nguyễn nhớ lại chuyện kiếp trước trước khi đến thế giới này, ngay cả khi nhớ tới, nghe lời nói hôm nay cũng khiến cho cô nhớ lại thời thơ ấu.

Bước chân dừng lại ở cửa không tiến vào, quay người đi ra khỏi ký túc xá.

Hệ thống hoang mang: "Tại sao chủ nhân lại ra ngoài?"

"Đi lấy đồ kia trong tảng đá ra." Tống Nguyễn trả lời.

Dù nói như vậy, hệ thống cũng cảm thấy Tống Nguyễn không ổn, nhưng là một hệ thống, để nó hiểu được cảm xúc của con người là quá khó.

Đêm dài.

Khuôn viên học viện Võ Thuật không một bóng người.

Tảng đá này quá lớn, ngay cả khi Tống Nguyễn muốn di chuyển tảng đá này ra ngoài cũng không được.

Quanh đi quẩn lại vài vòng, năng lượng tinh thần được giải phóng một lần nữa, cô đang thử xem bên trong có cái gì chuyển động hay không.

Lúc này.

Thử nhiều lần thật lâu, lần này cô không nghe thấy tiếng gọi "mẹ", mà chỉ nghe thấy tiếng ngáy nhẹ.

 Âm thanh này ... rất giống người.

Tống Nguyễn bị ý nghĩ này làm cho choáng váng.

Khi sắp thu hồi năng lượng tinh thần, lại có tiếng ngái ngủ lơ mơ: "Mẹ."

Tống Nguyễn ngẩn ra một chút.

Trong này rất cuộc có cái gì?

"Hệ thống, có đạo cụ mở đá này không." Dựa vào sức người của một mình cô rất khó để mở nó ra.

Hệ thống cũng rất tò mò xem có cái gì sống bên trong đó, trực tiếp ném ra một thanh kiếm dài phát ra khí tức lạnh lẽo.

Thanh kiếm chém sắt như chém bùn, khi chém vào tảng đá lớn kia, chỉ nhẹ nhàng sử dụng sức mạnh.

"Rắc rắc."

Tiếng đá vỡ vang lên trong đêm yên tĩnh, Tống Nguyễn lùi lại một bước về phía sau.

Sau vài phút, khi tảng đá hoàn toàn vỡ tan.

Ánh mắt chuyển dời sang chính giữa tảng đá vỡ vụn.

Khi ánh nhìn của cô vừa quét qua, một con mèo toàn thân trắng bạch nhảy về phía cô, nháy mắt nhảy vồ vào lồng ngực, sau đó mắt nhắm lại, thoải mái vùi mình nằm xuống.

Tống Nguyễn, người luôn bình tĩnh, cũng hơi hoang mang khi ôm con mèo nhỏ này.

"Ngươi là thứ gì?"

"Meo meo ~" chú mèo nhỏ kêu hai tiếng, lại nằm vào trong lòng ngực cô.

Tống Nguyễn nghi ngờ rằng mình đã có gì nhầm lẫn, nhìn lại tảng đá bị vỡ vụn, các mảnh vụn đá vỡ tanh bành, lúc này không có thứ gì khác xuất hiện.

Lại nhìn lại chú mèo nhỏ nằm trong lòng ngực, không chắc chắn, hướng về mảnh vụn tảng đá giải phóng năng lượng tinh thần.

"Mẹ."

Tiếng nói nhỏ bé lại truyền đến, nhưng lần này lại rất gần, Tống Nguyễn chắc chắn rằng đó là tiếng của thứ trong nằm trong lòng ngực.

"Có một con mèo bên trong?" Tống Nguyễn mở to đôi mắt hỏi hệ thống.

Hệ thống cũng ngẩn ra: "Mùi có vẻ quen thuộc, cảm giác nó không nên có hình dạng như này."

Tống Nguyễn đứng yên một lúc, con mèo trắng bạch vẫn đang nằm ngủ ngon lành trong lòng cô.

Do dự vài phút, cúi người thả con mèo nhỏ trắng bạch xuống, cô không chuẩn bị nhận nuôi mèo nhỏ.

Khi cô muốn bỏ đi, bước một bước, con mèo phía sau liền đi theo một bước, cô dừng lại, con mèo liền cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô bằng đôi mắt xanh thẳm, lẳng lặng.

"Ngươi quay lại đi, đừng theo ta."

Con mèo vẫn không di chuyển: "Meo meo ..."

Tống Nguyễn không hiểu: "Nói tiếng người."

"Meo meo ..."

Một người một mèo mở mắt nhìn nhau.

Hệ thống: “Cô không phải là làm khó cho con mèo nhỏ sao?”

Tống Nguyễn cũng bị con mèo làm choáng váng, sử dụng năng lượng tinh thần để nói với con mèo: "Ngươi quay lại đi, đừng đi theo ta."

"Mẹ ơi. Mẹ ơi."

Tiếng nói nhỏ bé vang lên trong tâm trí cô, không biết mệt mỏi. Tống Nguyễn quay người lại tiếp tục đi.

Một trận gió thổi qua, bả vai đột nhiên nặng xuống.

Nhìn lại, con mèo trắng bạch đã đáp xuống bả vai cô nhìn cô bằng đôi mắt long lanh to tròn.

Tống Nguyễn ... thôi kệ đi, nuôi thôi.

Đêm khuya, một người và một mèo trở về ký túc xá.

Những người trong ký túc xá còn an ủi Đường Tâm Di nên chưa ngủ, nghe tiếng cửa mở xoay người lại mà bắt gặp ánh nhìn của Tống Nguyễn.

Tống Nguyễn cũng không nhìn mọi người, do dự mà muốn tìm cái gì để cho thứ trong lòng kia không có giường làm thành giường cho chú mèo nhỏ này.

Cô vừa lấy một chiếc chăn nhỏ đặt xuống đất.

Chú mèo nhỏ trong lòng cô liền nhảy lên giường trong nháy mắt, cuộn tròn vài lần tạo chút thoải mái bên cạnh gối, sau đó vùi mình vào mà ngủ.

Đường Tâm Di nhăn mày, nhìn thấy cảnh này giọng nói cứng nhắc: "Tại sao cô lại ở đây? Đây là ký túc xá của chúng tôi."

Tống Nguyễn quay lại: "Cô hãy đi hỏi giáo viên phân phòng ký túc xá của trường xem sao, đừng quấy rầy đến tôi khi không có việc gì."

Đường Tâm Di cắn môi, nhìn chú mèo trên giường của cô rồi lại phát ngộ: "Ký túc xá không cho phép nuôi thứ động vật này, nó rất dơ? Ký túc xá cũng không phải nhà của cô."

"Không cần cô nói, tôi sẽ tìm cách biến ký túc xá này thành nhà của tôi." Tống Nguyễn nhìn chú mèo nhỏ ngủ trên giường: "Ngoài ra, tôi rất vui lòng nếu cô có thể đuổi nó đi."

Đường Tâm Di đã vài lần ăn cú lừa từ Tống Nguyễn.

Nghe cô nói như vậy, liền đi đuổi chú mèo nhỏ kia đi, chú mèo nhỏ ngủ suốt cả ngày cảm thấy có người tiếp cận mình, tức thì đứng dậy.

Trở thành trạng thái lông dựng ngược, đối với Đường Tâm Di: "Khì Khì!"

Tống Nguyễn vẫn thấy nhiều bộ dạng dễ thương của nó, đột nhiên thấy nó nổi giận, bật cười có chút thú vị.

Cô cười một tiếng không quan trọng, quan trọng là Đường Tâm Di cho rằng Tống Nguyễn đang cười cô ta, liền cầm một cây gậy, muốn đánh đuổi chú mèo nhỏ này.

"Bang!"

"Ah!"

Hai tiếng động mạnh mẽ gần như đồng thời vang lên, tiếng đầu tiên là tiếng Đường Tâm Di cầm gậy đập vào giường, tiếng thứ hai là tiếng kêu thảm thiết của Đường Tâm Di.

Chú mèo nhỏ vừa mới ở trên giường, lúc này đã nhảy lên đầu Đường Tâm Di, móng vuốt không nhỏ không to bám vào tai Đường Tâm Di, trên đó đã có vết máu bám lại.

"Đi đi!" Đường Tâm Di đau khổ miệng há rộng miệng, tay xua tay vẫy đuổi chú mèo đi, nhưng dù làm thế nào cũng không được, chú mèo vẫn ở trên đầu cô ta không chịu xuống.

Đột ngột.

Chiến khí bùng phát.

Tống Nguyễn sợ chú mèo bị thương muốn lấy lại chú mèo khi ấy lại phát hiện ra rằng con mèo hoàn toàn không bị chiến khí ảnh hưởng. Khí thế mãnh liệt. Hai người khác trong ký túc xá đều cảm thấy áp lực.

Chú mèo nhỏ vẫn bám vào tai Đường Tâm Di.

Kiêu căng không được.

Đường Tâm Di cũng phát hiện ra rằng chiến khí không có tác dụng gì đối với chú mèo nhỏ này, tai đỏ bừng: "Tống Nguyễn, cô mau nhấc nó ra nhanh lên."

Tống Nguyễn không động, thậm chí còn có một nụ cười trên khóe miệng: "Tôi đang chờ cô đuổi nó đi."

Đường Tâm Di thấm mệt.

Tống Nguyễn khó chịu thì thôi, con mèo cô nuôi cũng khó chịu như vậy, ký túc xá trường học không cho phép nuôi thú cưng, ngày mai cô ta nhất định đi đến văn phòng giáo vụ tố cáo cô, tốt nhất là để Tống Nguyễn và con mèo này cùng đi.

Cô ta nghĩ trong lòng đầy oán hận.

Tay giơ lên bắt mèo, sự linh hoạt của con mèo nhỏ này cao hơn Đường Tâm Di nhiều.

Không bao lâu, tóc của cô ta đã bị kéo lộn xộn như một bà điên.

Tống Nguyễn nhìn vài giây, phát hiện ra rằng chú mèo nhỏ này ngoại trừ lúc đầu Đường Tâm Di cầm gậy muốn đánh nó đã cào Đường Tâm Di một móng vuốt, sau đó, giống như đang chơi trên đầu nàng.

Nhưng không có ý định làm tổn thương người khác.

Cô cũng không quan tâm đến việc này nữa bỏ đi rửa mặt.

Khi Đường Tâm Di thấy Tống Nguyễn đi, đáy mắt càng lo lắng.

Khi Tống Nguyễn rửa xong ra ngoài, chú mèo nhỏ đã nằm trên giường ngủ, Đường Tâm Di đang nhìn vào gương, nhìn bản thân trông như bà điên.

Nhìn thấy Tống Nguyên: "Ngày mai tôi sẽ để trường học đuổi cô và con mèo của cô ra khỏi đây."

Tống Nguyễn không quan tâm nhún vai: "Cô cứ tự nhiên."

Nói xong nhăn mày cúi người xuống ôm con mèo lên: "Đi tắm, móng vuốt chạm vào vật rất bẩn."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp