Mối Tình Đơn Phương Bị Ngăn Cấm

CHƯƠNG 20: HỌC THÊM - CẬU TRẢ NHIỀU MÀ


8 tháng

trướctiếp

Giọng nói lạnh lùng của Phó Thanh Chu truyền vào tai anh: "Lưu Linh Vi à?”

“Đương nhiên là không phải rồi!" Giang Tiêu nhất quyết phủ nhận, trong đầu anh bỗng nhiên hiện ra một tia sáng: "Đó là tên của một ngôi sao bóng đá nước ngoài mà tôi thích nhất.”

Sau đó anh bịa ra một cái tên ngoại quốc rất khó đọc rồi cố ý nói qua loa: "Tuy không nổi tiếng lắm nhưng rất đẹp trai. Mà thôi quên đi, để tôi thêm cho, đưa tôi."

Phó Thanh Chu đưa điện thoại di động của mình cho anh.

Giang Tiêu cảm thấy chiêu này của mình đã đưa anh từ thế bị đồng sang chủ động, anh cố ý ấn thêm vài cái và đã thêm vào bạn tốt thành công: "Ồ, QQ của cậu dùng tên thật luôn à?"

“Ừ." Phó Thanh Chu nhận lấy điện thoại: "Tên trên mạng của cậu…”

Hình đại diện của Giang Tiêu là biểu tượng có hình con gấu trúc đang tức giận còn tên trên mạng là… ‘Người đẹp trai nhất thiên hạ’.

Mọi người đều biết đấy, nếu một người không làm mấy điều ngớ ngẩn khi còn trẻ thì có khi tuổi trẻ này sẽ trở nên phí hoài. Thân là một người bình thường nên Giang Tiêu cũng không thể tránh khỏi điều này giống như việc anh không nhớ được mình từng có một cái quần lót in hoạ tiết là cây xương rồng hoạt hình giơ ngón tay cái lên, anh cũng không thể hiểu được tại sao lúc mình mười tám tuổi lại lấy cái tên mạng vừa hoang tưởng vừa tự kỷ này… Sau đó anh lại còn cảm thấy nó rất đặc sắc nên đến khi sống lại cũng chưa đổi.

“Có phải là rất có khí thế không?" Giang Tiêu kiên trì nói tiếp.

“Đúng vậy." Phó Thanh Chu cố nhịn cười rồi gật đầu.

Giang Tiêu vẫn mặt dày để cố kéo lại mặt mũi cho mình: "Cậu cũng biết phân biệt tốt xấu đấy.”

Bả vai Phó Thanh Chu bắt đầu rung.

“Phó Thanh Chu, có phải cậu đang cười không?" Giang Tiêu như xù lông trong nháy mắt.

“Không hề." Phó Thanh Chu để màn hình điện thoại ngay trước mặt rồi dùng khuôn mặt trắng bệch chẳng có biểu cảm gì nhìn chằm chằm vào anh: "Không tin thì cậu xem thử đi.”

“Ôi đệt." Giang Tiêu bị dọa bất thình lình nên sợ hãi nhảy dựng lên, anh đánh một cái vào lưng hắn: "Điên à!”

“Nhát gan thế." Phó Thanh Chu ấn tắt màn hình di động đi rồi cười hỏi anh: "Cậu như thế này thì làm sao mà lăn lộn được ở trong thiên hạ đây?”

"Thiên hạ của chúng ta.." Giang Tiêu chen chúc về phía hắn: "Đều phải nhìn thái độ…"

Phó Thanh Chu bị anh đẩy đến mức lảo đảo, ngay sau đó eo hắn bị siết lại và được kéo về. Bàn tay của Giang Tiêu rất nóng, nó xuyên thấu qua lớp áo đồng phục mỏng manh rồi chạm vào da khiến hô hấp của Phó Thanh Chu trở nên hỗn loạn.

"Người bên cạnh đẩy tôi." Giang Tiêu vẫn không bỏ tay ra mà quay đầu trừng mắt với tên đầu sỏ gây nên chuyện này ở bên trái.

  

Lý Bác Văn ra vẻ chính nghĩa: "Ôi ngại quá!"

"Ối..." Giang Tiêu cảm thấy xấu hổ thay cho cái màn biểu diễn của cậu ta, anh mặc niệm ba giây sau đó buông lỏng cánh tay đang đặt ở eo Phó Thanh Chu ra.

"Mấy anh chị em ơi! Đừng đùa giỡn nhau nữa!" Tống Trúc hét lên đầy giận dữ: "Tuy rằng giải nhất chỉ là cái máy hút bụi thôi nhưng mà sự vẻ vang của nó là vô giá, hát lên cho mình nghe đi!"

Một đám người

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp