Mối Tình Đơn Phương Bị Ngăn Cấm

CHƯƠNG 17: KEM - BẠN BÈ BÌNH THƯỜNG


8 tháng

trướctiếp

Ngày hôm sau Giang Tiêu ngủ một giấc đến tám giờ mới tỉnh. Anh sững sờ nhìn chằm chằm lên trần nhà rất lâu rồi mạnh mẽ bật dậy.

Phó Thanh Chu đã ở nhà anh!

Ngày hôm qua Phó Thanh Chu đã xoa đầu anh, thậm chí là còn xoa tận hai lần!

Rồi còn mặc cả áo ngủ của anh nữa!

Giang Tiêu cảm thấy hạnh phúc tới quá đột ngột. Cả người anh vui vẻ nhảy từ trên giường xuống, anh gãi gãi đầu sau đó lặng lẽ mở cửa để thò đầu ra ngoài nhìn.

“Đại ca dậy rồi!” Giọng nói lanh lảnh hưng phấn của Phó Trí truyền đến.

Phó Thanh Chu đang bày bữa sáng mới mua lên bàn ăn quay đầu nhìn về phía anh rồi giơ tấm thẻ ra vào cổng trong tay ra: "Tôi thấy cậu treo nó ở trên cửa nên lấy để ra ngoài một chút. Cậu không thấy phiền chứ?"

  

Giang Tiêu dùng sức lắc đầu rồi thẫn thờ nhìn hắn rót sữa đậu nành và để bánh quẩy với bánh bao hấp ra những chiếc bát đĩa có hình Doraemon. Trong lúc thất thần anh đã cho rằng mình đang nằm mơ.

“Đại ca!" Phó Trí bám vào tay nắm cửa rồi lớn tiếng gọi anh: "Ăn sáng thôi!”

“Phó Trí." Phó Thanh Chu gọi một tiếng.

Phó Trí lập tức ngoan ngoãn đứng im tại chỗ rồi chớp chớp mắt sau đó nhỏ giọng nói: "Đại ca ơi, ăn sáng thôi ạ.”

Giang Tiêu lập tức cười rồi đưa tay nhéo vào khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé, anh ngáp một cái rồi nói: "Tới ngay đây.”

Anh nhanh chóng tắm rửa và thay quần áo. Khi đi ra cũng vừa lúc Phó Thanh Chu chuẩn bị cầm đũa, con gấu ở trên đũa đang cười rất tươi.

“Con mèo! Chó con! Gấu trúc!” Phó Trí kích động điểm lại đám động vật ở phía trên rồi cuối cùng thì dừng ở tấm thảm trải bàn. Thằng bé thỏa mãn reo lên: "Oa! Cá sấu!"

Phó Thanh Chu nhịn cười rồi hỏi Giang Tiêu: "Cậu thích chó con hay mèo con?”

Giang Tiêu thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Vào cái tuổi này anh chưa từng nghĩ đến việc sẽ đưa người khác về nhà nên tất cả đồ dùng trong nhà đều chọn theo sở thích của mình… Tuy rằng cái này đối với một cậu thiếu niên mười tám tuổi có hơi trẻ con một chút

"Thế thì cứ cho là chó con đi." Phó Thanh Chu đưa đũa cho anh.

Giang Tiêu dùng sức bóp đôi đũa lại rồi cầm cốc sữa đậu nành lên uống một ngụm lớn. Phó Thanh Chu ở phía đối diện còn chưa kịp nói gì thì anh đã quay đầu phun sữa ra ngay lập tức, đầu lưỡi bị bỏng của anh đau nhức nên anh chỉ có thể nhìn về phía Phó Thanh Chu với vẻ mặt đau khổ.

Phó Thanh Chu thở dài: “Tôi vừa định nói sữa vẫn còn nóng.”

“Không sao, không đau chút nào." Giang Tiêu bị bỏng đau đến mức rơi cả nước mắt.

“Để tôi xem." Phó Thanh Chu vươn người rồi nâng cằm anh lên. Ngay cả Phó Trí cũng quỳ trên ghế nhìn chằm chằm vào anh với vẻ mặt lo lắng.

  

“Tôi không sao thật… thật mà." Giang Tiêu cảm thấy chỗ Phó Thanh Chu chạm vào nóng hơn rất nhiều so với trong miệng anh bây giờ. Anh lùi về phía sau rồi dựa lưng vào ghế sau đó bối rối nhìn Phó Thanh Chu, tay chân anh cũng không biết nên đặt ở chỗ nào.

“Há miệng

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp