Đan dược tan ra, nhanh chóng hòa vào thủy
dịch.
Giang Chiết Liễu nhận ra hắn đang làm gì,
nhưng lại không cảm nhận được dược lực, nhướn mày hỏi: “Đây là cái gì?”
“Ta tìm được ở Ma giới.” Văn Nhân Dạ
đáp,”Là Dưỡng Hồn Đan.”
Cái tên này khá nổi tiếng ở Tu Chân giới,
là một trong số đan dược hiếm có của Ma giới, hơi khác với đan dược khác, Dưỡng
Hồn Đan có tác dụng điều dưỡng, hiệu quả rất chậm, cần sử dụng liên tục trong
thời gian dài. Đối với người có thân thể cực suy yếu, cách tốt nhất là hòa vào
nước dùng ngâm mình, không thể trực tiếp uống.
Dưỡng Hồn Đan tuy cần sử dụng lâu dài,
nhưng sẽ không để lại bất kì tác dụng phụ nào, là trăm lợi vô hại. Đan dược
luyện ra rất ít, cực kì trân quý, hình như cũng chỉ có Ma Tôn mới có thể dùng.
Đây đều là đám người Tu Chân giới truyền
tai nhau, một đồn mười, mười đồn trăm, thật giả khó phân. Nhưng Giang Chiết
Liễu vẫn đắn đo đôi chút, khẽ hỏi:”Phụ thân ngươi biết ngươi lấy đan dược cho
ta dùng không?”
Khái niệm thời gian của Giang Chiết Liễu
có chút mơ hồ, trong suy nghĩ của chàng, Văn Nhân Dạ vẫn là hậu bối, khi Ma
giới đổi chủ chàng vẫn còn đang tu bổ kết giới, vậy nên với chàng, vị trước mắt
là vẫn chỉ là thiếu tôn chủ Ma giới mà thôi.
Văn Nhân Dạ cũng không biết suy nghĩ này
của chàng, hỏi ngược lại:”Cho ngươi dùng thì sao?”
Giang Chiết Liễu nói:”Văn Nhân Tiễn muốn
giết ta còn không kịp, sao có thể cho ta đan dược trị liệu. Ngược lại là
ngươi…. Tuổi còn nhỏ, hành động quá cảm tính.”
Nam nhân kị nhất là nói nhỏ.
Văn Nhân Dạ nhíu mày muốn phản bác, Giang
Chiết Liễu bỗng ho nhẹ hai tiếng, nhất thời lời muốn nói đều bay sạch, hai mắt
khẩn trương quan sát chàng.
Nhiệt độ ôn tuyền dần tăng cao, dược hiệu
theo thủy dịch cọ rửa thân thể tàn tạ, khắp người đều truyền đến đau đớn.(Ứng
dụng T Y T)
Giang Chiết Liễu ban đầu chỉ ho nhẹ hai
tiếng, nhưng sau đó lồng ngực càng ngày càng đau không chịu nổi, máu bầm bị
dược hiệu kích thích mà dồn lên, khó chịu cực kì. Chàng cau mày lại, ho một
tiếng, môi mỏng lập tức nhiễm huyết sắc.
Đuôi tóc chàng ướt sũng, ở trong dòng
nước chậm rãi xoay tròn. Lông mi màu bạc dưới ánh nắng giống như trong suốt, cả
người mờ nhạt vô cùng, màu sắc duy nhất cũng chỉ có đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh
và chút máu trên môi.
Văn Nhân Dạ tràn ngập lo lắng, vội vàng
duỗi tay đỡ lấy chàng,”Chịu không nổi sao? Ta đỡ ngươi đi lên.”
Lời còn chưa nói hết, tay đã bị đè lại,
Giang Chiết Liễu thấp giọng nói.
“…Không phải.”
Động tác Văn Nhân Dạ lập tức dừng lại.
Hẳn cảm nhận được lòng bàn tay đối phương
ướt đẫm, đầu ngón tay mềm mại, những vết chai mỏng lơ đãng cọ qua lòng bàn tay
hắn, hơi ngứa, giống như bị lưỡi mèo liếm qua.
Trong lòng lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Giang Chiết Liễu chỉ khẽ chạm vào hắn một
lát, Ma tôn đại nhân đã thấy xuân về hoa nở, đời này chết không có gì hối tiếc.
Cả người đối phương ướt sũng, tóc còn chưa khô, trong ngực hắn đều là một mảng
ẩm ướt.
Văn Nhân Dạ cảm thấy trái tim trong lồng
ngực không cố kị mặt mũi chủ nhân là hắn chút nào, điên cuồng nhảy nhót thể
hiện tâm ý, cực kì nhiệt tình đến vô sỉ.
Giang Chiết Liễu hình như không cảm nhận
được tâm tình hắn, nâng tay lau đi vết máu, bả vai hơi rũ xuống, suýt thì chạm
vào ngực Văn Nhân Dạ. Thân thể chàng vốn lạnh, chỉ có y phục nhiễm một tầng hơi
nước âm ấm, nhìn qua khô héo yếu ớt, không có lấy một chút sinh cơ.
Giang Chiết Liễu ho đến lợi hại, máu bầm
trong cơ thể càng ngày càng ít. Chàng nắm chặt lấy ống tay áo của Văn Nhân Dạ,
cúi đầu phun ra một búng máu.
Máu bầm rơi xuống đất, thấm lại thành
từng vệt đỏ sẫm.
Giang Chiết Liễu kéo nhẹ tay áo hắn, nhắm
mắt lại hòa hoãn một hồi mới nhẹ giọng nói:”Không sao, phun ra máu bầm là
chuyện tốt. Khụ….”
Văn Nhân Dạ coi chàng như bọt biển động
cái sẽ tan, thở mạnh cũng không dám, hô hấp ép tới thực nhẹ, nghe mấy lời này
mới dám nâng tay lau đi vết máu trên miệng đối phương, cẩn thận hỏi:”Thực sự
không sao?”
“Không hắn.” Giang Chiết Liễu đáp,”Ta
không còn chút sức lực nào.”
Văn Nhân Dạ sửng sốt một chút, trong đầu
lóe lên tinh quang. Hắn duỗi tay ôm lấy đối phương từ trong nước ra ngoài, sau
đó cởi áo choàng bao lại, che đến kín mít, mới ôm người trở về tiểu lâu.
Văn Nhân Dạ đang tận hưởng sự ngọt ngào
đau đớn.
Mỗi một nơi chạm vào Giang Chiết Liễu đều
nóng lên, đốt lửa trong lòng hắn. Hắn đem lưu luyến tuổi trẻ giấu đi, dùng ngàn
lý do bào chữa, nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy đối phương, mới phát hiện ra
lý do tốt đến mấy đều không có tác dụng.
Vô luận đối phương làm cái gì, hắn đều
thích, cực kì thích.
Giang Chiết Liễu chỉ là không có sức lực,
thần trí vẫn cực kì minh mẫn, đã sớm phát hiện ra trái tim đối phương đập nhanh
đến kì lạ, nhưng chàng không quá hiểu biết về Ma tộc, cũng không biết nhịp tim
mỗi loài giống nhau hay không, bình tĩnh bắt đầu đếm.
Hơn 300 nhịp mỗi phút….
Giang tiên tôn không có kinh nghiệm tình
trường, không hiểu tâm ý của Văn Nhân Dạ, nhưng ngược lại thấy ma văn lan tràn
trên cổ hắn.
Ma văn từ phía dưới lan lên trên, là ma
văn đặc thù của Văn Nhân Dạ… Nghe nói chỉ khi cảm xúc của Ma tộc biến hóa tương
đối kịch liệt, không cách nào biểu hiện ra mới xuất hiện ma văn.
Giang Chiết Liễu cân nhắc mấy từ “Cảm xúc
biến hóa kịch liệt”, cẩn thận hồi tưởng suy đoán mục đích của đối phương, mơ hồ
nhận ra cái gì.
Chàng còn chưa kịp nghĩ sâu hơn, đã nghe
thấy Văn Nhân Dạ nói bên tai. “Trong lòng ta nghĩ chút chuyện xấu.”
…. Hả?
Đối phương thành thật ngoài dự đoán.
Giang Chiết Liễu nhìn hắn, đầy bình
thản:”Người có ý xấu với ta rất nhiều.”
Văn Nhân Dạ bị câu này làm cho nghẹn
họng, lệ khí tuôn ra: “Tìm chết.”
“Có người muốn giết ta đoạt vị, có người
đối ta bằng mặt không bằng lòng, muốn ta biến mất sớm một chút. Còn có… Khụ,
còn có người mặt ngoài cùng ta giao tình, thực tế chỉ nghĩ làm thế nào thuận
nước đẩy thuyền, giải quyết ta.
Thiếu tôn chủ, ngươi là loại nào?”
Chàng nói quá mức thản nhiên, đem toàn bộ
sát khí nổi lên của Văn Nhân Dạ đều áp xuống.
Ma Tôn đại nhân im lặng một lát, muộn
thanh nói:” Đều không phải.”
Văn Nhân Dạ khép cửa, đặt đối phương lên
giường, dùng pháp thuật hong khô tóc và trung y, đem áo choàng đắp lên người
chàng, thuận tiện đốt lò.
“Thấy thế nào?” Văn Nhân Dạ vừa hỏi vừa
cầm cổ tay Giang Chiết Liễu bắt đầu dò xét.
Máu bầm trong thân thể đã hết, nhưng kinh
mạch vẫn tán loạn như cũ, rối thành một đoàn, giống như cuộn len bị mèo nghịch
qua.
Mà con mèo ấy đang ở trước mắt hắn, ốm
yếu bệnh tật, tay kéo cổ áo, mắt
cũng không mở, thong thả nói:”…. Ngoại
trừ đau cũng không còn cảm giác gì.”
Thường Càn hóa về nguyên hình quấn lên
giá nến ở trên bàn. Nai con A Sở hình
như không ở đây, trên lầu không truyền
đến tiếng động.
Giang Chiết Liễu nói rất nhỏ, giống như
thoảng qua, Văn Nhân Dạ nghe được lập tức hoảng hốt, nhịn không được đến gần,
chóp mũi gần như chạm vào chóp mũi chàng:”Ngươi có phải đang trách ta tự tiện
chủ trương? Ngươi vốn dĩ không muốn…”
Vốn dĩ không muốn tốt lên, chỉ mong có
thể tự do định sống chết.
Giang Chiết Liễu trước đó bị hơi nóng hun
đến choáng, sau lại bị dược hiệu kích thích, hiện tại chỉ thấy buồn ngủ, chàng
khẽ chớp hai mắt, giống như mới thanh tỉnh được chút, hỏi lại:”Không muốn cái
gì?”
Văn Nhân Dạ nhìn chàng, nói không ra lời.
“Ngươi ban đầu vốn đã tự tiện chủ trương,
xuất hiện ở bên người ta.” Giang Chiết Liễu nói.
Mí mắt nặng trĩu, lại hàm hồ bổ
sung:”Nhưng cũng không sao, ta đã quen với việc chấp nhận hiện tại.”
Giống như hơn một ngàn năm trước, chấp
nhận chuyện sư phụ ly thế, chấp nhận tiếp quản Lăng Tiêu phái cục diện rối rắm,
thậm chí là toàn bộ chính đạo đang suy tàn. Hay chẳng hạn như chấp nhận chuyện
sư đệ thay đổi, bằng hữu tính kế, Thiên Đạo giáng nạn kiếp… Chấp nhận sinh tử
thiện ác xung quanh, từ linh hồn cho đến thể xác, đều dần cảm thấy mệt mỏi.
Gió xuân không đến, liễu chẳng xanh. Nhân
thế đổi thay, ai tính được?
Giang Chiết Liễu lại gần một chút, khép
hai mắt, nhẹ giọng nói: “Hàng xóm tốt… Cảm ơn ngươi.”
Văn Nhân Dạ ngơ ngẩn nhìn đối phương, một
lúc sau cũng không phản ứng. Hắn vươn tay, muốn khảy lọn tóc bạc vương trên vai
đối phương xuống, nhưng còn chưa đụng tới, đã rụt tay về.
….. Những kẻ Giang Chiết Liễu từng trân
trọng, không ai không đặt lợi ích lên hàng đầu. Chúc Vô Tâm như thế, mà Liệt
Chân cũng giống vậy.
Bọn họ đều không xứng để Giang Chiết Liễu
chịu khổ.
_____
Một giấc này, Giang Chiết Liễu ngủ từ
hoàng hôn tới rạng sáng.
Nắng sớm rất nhạt, bóng đêm còn bao phủ,
đèn dầu hình như do Thường Càn thắp lên. Nai con A Sở đã đun một nồi thuốc, chỉ
là Giang Chiết Liễu vẫn luôn không tỉnh, thuốc đã sớm lạnh.
Chàng miễn cưỡng mở mắt, buồn ngủ còn
chưa tan, ánh mắt dừng lại trên người ai đó đang nắm lấy tay mình.
Giang Chiết Liễu:”…. Ngươi không ngủ được
sao?”
Mắt tím nhấp nháy, nhìn qua thực có tinh
thần:”Không buồn ngủ.”
Giang Chiết Liễu nhìn hắn, nói lời thấm
thía:”Ngủ chính là một trong những thú vui nhất của cuộc đời.”
Văn Nhân Dạ do dự hỏi: “Ngươi nói là loại
ngủ nào?”
Giang Chiết Liễu nhất thời không phản ứng
kịp, buồn cười đáp: “Nói loại ngủ kia ấy, ngươi muốn không?”
Đến lượt ai đó vì lời của đối phương mà
phản ứng không kịp.
Giang Chiết Liễu cầm chén thuốc lạnh uống
một chút, nghe thấy thanh âm Văn Nhân Dạ đầy ngơ ngác.
“Thật sao?”
Giang Chiết Liễu không trả lời, đặt chén
thuốc xuống, muốn nhìn xem đối phương định làm gì.
Sau đó, chỉ thấy Ma Tôn đại nhân nhanh
nhẹn cởi áo ngoài, trèo lên giường nằm bên cạnh Giang Chiết Liễu, còn vô cùng
tự nhiên ôm người ta vào lòng, thỏa mãn nói: “Tốt.”
Giang Chiết Liễu: “…. Thiếu tôn chủ thật
đúng là vô sỉ có trình độ, không ai sánh bằng.”
“Đương nhiên.” Văn Nhân Dạ còn muốn thân
mật hơn, chẳng qua cố gắng nhịn xuống, thấp giọng đáp,”Bây giờ đến sáng còn
lâu, là lúc lạnh nhất, ngươi có thể ôm ta, ta ấm.”
Giang Chiết Liễu khẽ cười:”Biết rồi, bếp
lò nhỏ.”
Chàng còn chưa hết buồn ngủ, dứt khoát
nhắm mắt, trước khi chìm vào mộng đẹp còn giương mắt nhìn vị đại ma tuổi trẻ
tài cao, hậu sinh khả úy.
Thật đúng là săn sóc ngoài ý muốn, còn
rất ấu trĩ, nhưng lại khiến người ta yêu thích.
Xem ra tật xấu có thành kiến với Ma tộc,
cũng cần phải xem xét lại, ví dụ như hàng xóm tốt, thật sự là một con ma đáng
yêu.
Cả phòng yên tĩnh.
Sáng hôm sau, trên giường vẫn còn lưu lại
độ ấm, có lẽ Văn Nhân Dạ mới dời đi không lâu.
Giang Chiết Liễu lại uống thuốc, ăn gì
đó, lúc sau thấy Thường Càn biểu tình phức tạp, thực rối rắm hỏi:”Ca ca, ngươi
với tiểu thúc…. Quan hệ rất tốt sao?”
Giang Chiết Liễu còn chưa trả lời, nai
con A Sở ở trên lầu cũng nhìn xuống, nghiêng đầu nai nho nhỏ:”Thần tiên ca ca
ngủ cùng hắn, ta nghe nói ngủ cùng nhau sẽ sinh ra nai con!”
“Đó là rắn đực và rắn cái.” Thường Càn
sửa lại lời hắn,”Ca ca và tiểu thúc đều là nam, không thể sinh rắn nhỏ. Hai đại
nam nhân ở cùng nhau sẽ không thể phát sinh chuyện gì, đúng không ca ca?”
Giang Chiết Liễu gật gật đầu, tự hỏi một
chút, nhẹ đảo chén trà, tùy ý nói:”Không, ta cái gì cũng biết, sinh con cũng
biết.”
Thường Càn: ?????